“Dạ, không phải vừa mới tới sao, đồ đạc trong nhà đều thiếu nhiều lắm thím.” Mộc Du Du giải thích.

“Vừa nhìn đã biết không phải là người biết chi tiêu.” Người phụ nữ ở hàng ghế đầu liếc cô một cái.

“Vương Quế Hoa, không biết nói chuyện thì đừng nói, người ta mua đồ ảnh hưởng gì đến nhà cô hả?” Thím Lý giúp Mộc Du Du nói.

“Hứ.” Người phụ nữ tên Vương Quế Hoa không nói nữa.

“Thím à, không sao đâu.” Mộc Du Du kéo ống tay áo Thím Lý, cô cũng không muốn thím Lý bởi vì cô mà cãi nhau với Vương Quế Hoa này.

Dọc theo đường đi bởi vì Vương Quế Hoa, thím Lý cùng Mộc Du Du đều không có tâm tình nói chuyện phiếm.

Sau khi xuống xe, Mộc Du Du cùng thím Lý vào viện người nhà.

“Du Du, nhà thím ở dãy viện thứ hai phía sau nhà các cháu, rảnh rỗi đến nhà thím chơi nhé.” Lúc chia tay, Thím Lý nhiệt tình nói với Mộc Du.

“Vâng, Thím Lý.” Mộc Du Du gật đầu.

Sau khi về đến nhà, Mộc Du Du buông sọt xuống, lấy hết thịt ra, chuẩn bị nấu cơm trưa.

Trong nhà có hai nồi, Mộc Du Du dùng một nồi nấu cơm, buổi trưa Mộc Du Du chuẩn bị làm thịt kho tàu, đậu khô, hôm qua ở nhà thôn dân mua rau tía tô khô, Mộc Du Du chuẩn bị làm canh trứng bắp cải tím.



Lúc thức ăn đã gần nấu xong, Cố Bắc Đình vừa vặn trở về.

“Anh về rồi à? Mau rửa chân tay đi.” Mộc Du Du đứng ở cửa phòng bếp cười nói.

“Ừm.” Cố Bắc Đình gật đầu, đứng bên giếng lấy nước, anh quay đầu nhìn về phía Mộc Du Du trong phòng bếp, ánh mặt trời mùa hè chiếu lên mặt cô, giống như bịt kín một tầng quang huy.

Sau khi rửa mặt xong, Cố Bắc Đình liền đi giúp Mộc Du Du bưng thức ăn lấy bát đũa.

Tình cờ nhìn thấy thịt lợn và thịt mỡ trong nhà bếp.

“Tôi định buổi chiều chưng heo làm thịt tương.” Mộc Du Du giải thích.

“Ừm.” Cố Bắc Đình khẽ gật đầu.

Trên bàn ăn, hai người ngay từ đầu đều không nói gì.

“Cái kia, anh có biết Vương Quế Hoa không?” Mộc Du Du chủ yếu lo lắng Vương Quế Hoa đi khắp nơi nói cô mua rất nhiều thứ, nhỡ đâu ảnh hưởng đến Cố Bắc Đình.

“Ừm, vợ của phó doanh trưởng Lưu.” Cố Bắc Đình nói.



Mộc Du Du kể lại chuyện trên xe với Cố Bắc Đình.

“Có phải tôi gây họa cho anh rồi không?” Mộc Du Du cẩn thận nhìn anh.

“Không sao, nhà chúng ta còn không đến mức ăn một thịt còn phải nhìn sắc mặt người khác.” Cố Bắc Đình giương mắt nhìn cô, lập tức lại nói.

“Cô không cần cẩn thận như vậy, nhiệm vụ của tôi được thưởng nhiều lắm, phụ cấp cùng tiền thưởng so với tiểu đoàn trưởng cùng cấp đều cao hơn, đây không phải là chuyện bí mật ở quân khu.”

Lúc này Mộc Du Du mới yên tâm gật đầu, cô biết với công huân của Cố Bắc Đình, nếu không phải tuổi còn quá trẻ, bây giờ hẳn không chỉ là doanh trưởng.

Đồ ăn buổi trưa đều sạch banh, ngay cả nước canh thịt kho tàu Cố Bắc Đình cũng dùng để trộn cơm ăn.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Bắc Đình thầu công việc rửa chén, Mộc Du Du đun một nồi nước, trước tiên đem một miếng thịt ba chỉ rửa sạch sẽ, chia làm ba miếng bỏ vào trong nước, lại thêm chút gừng và rượu nấu ăn.

“Làm gì thế?” Cố Bắc Đình tò mò hỏi.

“Thịt heo nấu hai lần.” Mộc Du Du cười cười, chuẩn bị lấy thịt mỡ đi cắt, chờ một chút đun thành dầu.

“Để tôi làm cho.” Cố Bắc Đình lấy con dao từ tay cô.

“Anh nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều không phải còn phải huấn luyện sao?” Mộc Du Du muốn cầm đao tới, bị anh nhìn chằm chằm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện