Trần Thục Nhã ruột gan rối bời, trực tiếp chạy đi tìm bà mối Lương.

Bà mối Lương đang lột đậu, nâng mắt nhìn Trần Thục Nhã, mặt mày lập tức rạng rỡ: “Thanh niên trí thức Trần, sao cháu lại đến đây?”

Trần Thục Nhã hít sâu một hơi, lúc lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Thím à, cháu khát sắp chết rồi, vừa hay đi ngang nhà thím, muốn đến xin một ly nước uống.”

Bà mối Lương rất có thiện cảm với Trần Thục Nhã, không vì cái gì khác, mà vì trước đây có không ít người đến cửa nhờ bà ta mở lời, bàn việc cưới xin của Trần Thục Nhã.

“Thanh niên trí thức Trần, xem cháu xinh đẹp như vậy, một cô gái tính cách cũng tốt, thực sự là trăm năm có một. Nếu cháu bằng lòng ở lại thôn chúng ta, thím sẽ giới thiệu cho cháu vài chàng trai có điều kiện tốt, đến lúc đó cuộc sống trôi qua cũng không tệ đâu.”

Trần Thục Nhã không nhận lời của bà mối Lương, chỉ hỏi: “Đúng rồi, trước đây chẳng phải Chu Tú Tú tái hôn rồi sao? Sao đột nhiên lại không còn tin tức gì nữa ạ?”

Bà mối Lương lập tức nhíu mày: “Ai mà biết Chu Tú Tú đó suy nghĩ cái gì? Chuyện trong chớp mắt, cô ta nói đổi ý liền đổi ý!” 

Trần Thục Nhã khẽ cười: “Thím ơi, thím không hiểu Tú Tú rồi. Cháu hiểu cô ta, người này da mặt mỏng, thực ra cô ta vẫn còn viết thư tình cho đồng chí nam nhà họ Trần đó.”

Mắt bà mối Lương sáng lên: “Thật sao? Cháu đừng đùa thím nha!”

Chuyện này không có cách nào thành công, bà mối Lương cảm thấy mình không còn mặt mũi, nhìn thấy người nhà họ Trần đều muốn đi đường vòng.

“Đương nhiên. Ngày mai cháu đem thư tình Chu Tú Tú viết qua đây, thím gửi cho nhà họ Trần. Đàng trai vẫn phải chủ động chút, nếu không tự Tú Tú không thể mở miệng. Đúng rồi, đồng chí nữ da mặt mỏng, chuyện này thím đừng đề cập trước mặt Tú Tú.”

Bà mối Lương vừa gật đầu liên tục vừa đồng ý: “Vẫn là cháu suy nghĩ chu đáo.”





Thư tình Chu Tú Tú gửi cho Trần Kiến Thiết, cô ta phải tự mình chuẩn bị.

Lúc quay về chỗ thanh niên trí thức, Trần Thục Nhã lấy ra một tờ giấy, cân nhắc câu chữ rồi viết.

Chỉ là chữ cô ta biết có hạn, còn phải để thanh niên trí thức Lâm Hiểu Nhược bên cạnh viết bản nháp giúp.

“Thục Nhã, lúc học cấp ba cậu kiểm tra toàn đứng nhất, sao bây giờ ngay cả chữ cũng không biết vậy?” Lâm Hiểu Nhược nói đùa.

Khóe miệng Trần Thục Nhã cứng đờ, cô ta chỉ vào đầu mình: “Chẳng phải lần trước đụng phải gầm cầu hỏng não rồi sao? Cho nên gần đây trí nhớ có hơi kém, cậu đừng ghét bỏ tớ.”

Lâm Hiểu Nhược nghe vậy, nở nụ cười: “Không đâu, nhưng lần trước chẳng phải cậu đã viết một lá thư tình rồi sao? Sao lại muốn viết nữa?”

Trần Thục Nhã vội dùng đặt lên môi “suỵt” một cái: “Cậu đừng nói lung tung, bị người ta nghe thấy sẽ bị chỉ trích.”

“Tớ hiểu, cứ tiếp tục theo đuổi đi, thanh niên trí thức Vương sẽ bị cậu làm cho cảm động.” Lâm Hiểu Nhược nháy mắt ra hiệu cho cô ta.

“Gia thế nhà cậu tốt như vậy, sớm muộn cũng phải quay về thành phố, anh ta lại không ngốc, có thể không biết chọn gì sao?”

Trần Thục Nhã không tiếp lời nữa, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng gọt bút chì.



Theo nội dung trong sách, thanh niên trí thức Vương bây giờ vẫn chưa nảy sinh tình cảm với cô ta, chỉ sau khi Chu Tú Tú gả cho Trần Kiến Thiết, cô ta bị xoáy vào đoạn tình cảm này, thanh niên trí thức Vương mới đột ngột nhận ra tấm lòng của mình, chính thức khẳng định quan hệ với cô ta.

Sau đó, người nhà thanh niên trí thức Vương chính thức hoàn thành chỉ tiêu công việc của đơn vị, anh ta về lại thành phố như ý muốn, không được bao lâu thì quay lại cưới cô ta.

Với tư cách là nam nữ chính trong quyển tiểu thuyết thời đại đó, Trần Thục Nhã và thanh niên trí thức Vương có tiền và nhàn rỗi, tình cảm cũng tốt, đi qua những ngày tháng hạnh phúc khiến người ta ngưỡng mộ.

Vì vậy, cô ta nhất định phải cố gắng nghĩ biện pháp thúc đẩy sự phát triển của tình tiết câu chuyện.



Đối với Chu Tú Tú mà nói, xuống bếp là làm việc, cũng là sở thích.

Đồ ăn ngon có thể mang lại cảm giác hạnh phúc cho người khác, nhìn thấy xã viên sau khi tan ca cả người khổ nhọc, lộ ra nét mặt hài lòng vì bữa tối cô chuẩn bị, tim Chu Tú Tú như được lấp đầy.

Cô là bếp trưởng ở nhà ăn công xã, không cần làm việc rườm rà, mọi người đã tan ca rồi, cô cũng có thể dọn dẹp một chút rồi về nhà. Ngày hè chói chang, mặt trời lặn xuống núi tương đối muộn, Chu Tú Tú nghĩ tới 1kg thịt ba chỉ để ở chỗ hệ thống.

1kg thịt ba chỉ không ít, nhưng khổ nỗi nấu ăn ở nhà chồng, hai đứa nhỏ có thể ăn bao nhiêu? Lại nói, thịt ba chỉ đó là phần thưởng của hệ thống mà cô cực khổ lắm mới lấy được, dựa vào cái gì nhà chồng của nguyên chủ được lợi chứ?

Chu Tú Tú nghĩ như vậy, không chút do dự, dẫn hai đứa con về nhà mẹ đẻ.

Cũng may, bình thường cô và Trương Liên Hoa thường xuyên chạm mặt mà bà ta không thèm để ý cô, thấy ba mẹ con bọn họ ra ngoài, chỉ ghét bỏ liếc nhìn, rồi quay về phòng nằm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện