Bước chân Chu Tú Tú rất nhanh, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt, treo ở cuống họng.
Dọc đường đi có không ít trẻ con đang chơi đùa, phơi nắng đen thui, nhưng răng sữa lại đặc biệt trắng. Lúc Chu Tú Tú chạy ngang bọn nhỏ, nhịn không được nhìn thêm mấy lần, chỉ sợ bỏ lỡ bóng dáng của Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Sống chung hai ngày ngắn ngủi, thật lòng cô rất thích hai đứa nhỏ lanh lợi đáng yêu giống như tiểu thiên sứ này, trong sâu thẳm, thậm chí cô còn hoài nghi hệ thống mang cô đến đây để thay đổi số phận của bọn nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được ý thức trách nhiệm và sứ mệnh lớn lao.
Chu Tú Tú vô cùng lo lắng, trên trán lấm tấm mồ hôi, khó khăn lắm mới chạy tới cửa nhà, cô đẩy cửa ra.
Không có một bóng người nào.
Lòng Chu Tú Tú nguội lạnh, tình tiết trong quyển tiểu thuyết thời đại này cứ vang vọng trong đầu cô.
Ba đứa nhỏ đi lên trấn trên, Đổng Đại Phi lén lấy phiếu mua lương thực đến cửa hàng đổi kẹo, Tiểu Niên cảm thấy như vậy không đúng nên đi theo ngăn cản, để em gái đứng ở tại chỗ chờ. Nhưng Đổng Đại Phi không nghe lời khuyên nhủ, còn cười nhạo Tiểu Niên là đứa nhát gan, hai đứa làm lỡ nhiều thời gian, lúc quay lại Tiểu Uyển đã biến mất rồi.
Sự biến mất của Tiểu Uyển trong truyện cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Bùi, đối với bọn họ mà nói, chỉ là một cô bé nghịch ngợm mà thôi, mất thì đã mất rồi, còn có thể tiết kiệm được chút lương thực cho nhà.
Nghĩ tới đứa nhỏ trong nguyên văn cả đời bị coi thường, Chu Tú Tú không dám chậm trễ, lập tức về phòng lấy tiền rồi chạy ra ngoài.
“Cô đi đâu vậy?” Sau khi biết tin Chu Tú Tú nóng lòng xin nghỉ, Bùi Nhị Xuân lập tức chạy tới.
“Đại Phi dẫn Tiểu Niên với Tiểu Uyển lên trấn trên, tôi sợ gặp nguy hiểm, chị đi tìm bọn nhỏ với tôi đi.”
“Chu Tú Tú, đầu óc cô có bệnh à? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, sao có thể tự mình chạy lên trấn trên được?”
Chu Tú Tú cảm thấy nói thêm với chị ta một câu cũng lãng phí thời gian.
Bùi Nhị Xuân bị sự coi thường của cô làm cho tức giận, túm lấy cánh tay cô: “Cô giả bộ cái gì? Ai mà không biết cô chẳng quan tâm tới hai đứa nhỏ một chút nào, bây giờ muốn làm một người mẹ tốt à?”
Đầu Chu Tú Tú càng đau, cô quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Chị còn dám ồn ào hả? Bùi Nhị Xuân, nếu con chị làm mất con gái tôi, mấy người không xong với tôi đâu!”
Trong lòng Bùi Nhị Xuân hoảng sợ.
Trước đây dù người em dâu này làm người ta chán ghét, nhưng không cứng rắn, mấy ngày nay Bùi Nhị Xuân lại bị lời nói và việc làm của Chu Tú Tú thay đổi cái nhìn của chị ta, lúc này càng hoàn toàn bị khí thế của người này làm cho sợ hãi.
Bị quát mắng như vậy, Bùi Nhị Xuân cuối cùng cũng thẫn thờ, ngoan ngoãn đi theo Chu Tú Tú một chuyến để tìm đứa nhỏ.
…
Trấn trên rất sầm uất, Tiểu Niên và Tiểu Uyển đều là lần đầu tiên đến, vừa xuống xe đã hoa cả mắt.
Tình tiết trong truyện đang phát triển, lúc Đổng Đại Phi lấy phiếu mua lương thực ở trong túi ra muốn đi đổi kẹo, Tiểu Niên vẫn ngăn cậu lại.
“Em thì biết cái gì! Cái này có thể đổi kẹo, em không muốn ăn kẹo sữa thỏ trắng ư?” Đổng Đại Phi ưỡn ngực, nghiêm túc nói.
Nghĩ tới mùi vị ngọt ngào của kẹo, mắt Tiểu Niên sáng lên, nhưng vẫn lắc đầu: “Em không ăn.”
Tiểu Uyển cũng gật đầu rồi lại lắc đầu theo anh trai: “Không ăn, không bị đánh…”
Chỉ cần không làm chuyện xấu, thì sẽ không bị đánh đòn, Tiểu Uyển nhớ rất kỹ.
“Không ăn thì thôi!”
Đổng Đại Phi tức giận liếc hai đứa nhỏ, cái chân nhỏ mập mạp cất bước, hùng hổ rời đi.
Nhìn bóng dáng anh Đại Phi rời đi, miệng Tiểu Uyển méo xệch, sắp khóc tới nơi. Cô bé không biết phiếu mua lương thực là gì, nhưng đó là đồ mà bà nội và cô khóa lại, chắc hẳn rất quan trọng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của em gái, Tiểu Niên đuổi theo Đổng Đại Phi: “Anh ơi, đừng ăn kẹo!”
…
Ngồi trên xe buýt, Chu Tú Tú vẫn lo lắng, cô chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Cô phải nhớ cho ra Tiểu Uyển đi lạc ở đâu.
“Không sao đâu, cô đừng lo lắng. Đại Phi lớn như vậy, sẽ biết trông chừng bọn nhỏ mà.” Bùi Nhị Xuân do dự nói một câu.
Lần đầu tiên Chu Tú Tú nghe được bà chị chồng nói tiếng người.
Dọc đường đi có không ít trẻ con đang chơi đùa, phơi nắng đen thui, nhưng răng sữa lại đặc biệt trắng. Lúc Chu Tú Tú chạy ngang bọn nhỏ, nhịn không được nhìn thêm mấy lần, chỉ sợ bỏ lỡ bóng dáng của Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Sống chung hai ngày ngắn ngủi, thật lòng cô rất thích hai đứa nhỏ lanh lợi đáng yêu giống như tiểu thiên sứ này, trong sâu thẳm, thậm chí cô còn hoài nghi hệ thống mang cô đến đây để thay đổi số phận của bọn nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được ý thức trách nhiệm và sứ mệnh lớn lao.
Chu Tú Tú vô cùng lo lắng, trên trán lấm tấm mồ hôi, khó khăn lắm mới chạy tới cửa nhà, cô đẩy cửa ra.
Không có một bóng người nào.
Lòng Chu Tú Tú nguội lạnh, tình tiết trong quyển tiểu thuyết thời đại này cứ vang vọng trong đầu cô.
Ba đứa nhỏ đi lên trấn trên, Đổng Đại Phi lén lấy phiếu mua lương thực đến cửa hàng đổi kẹo, Tiểu Niên cảm thấy như vậy không đúng nên đi theo ngăn cản, để em gái đứng ở tại chỗ chờ. Nhưng Đổng Đại Phi không nghe lời khuyên nhủ, còn cười nhạo Tiểu Niên là đứa nhát gan, hai đứa làm lỡ nhiều thời gian, lúc quay lại Tiểu Uyển đã biến mất rồi.
Sự biến mất của Tiểu Uyển trong truyện cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Bùi, đối với bọn họ mà nói, chỉ là một cô bé nghịch ngợm mà thôi, mất thì đã mất rồi, còn có thể tiết kiệm được chút lương thực cho nhà.
Nghĩ tới đứa nhỏ trong nguyên văn cả đời bị coi thường, Chu Tú Tú không dám chậm trễ, lập tức về phòng lấy tiền rồi chạy ra ngoài.
“Cô đi đâu vậy?” Sau khi biết tin Chu Tú Tú nóng lòng xin nghỉ, Bùi Nhị Xuân lập tức chạy tới.
“Đại Phi dẫn Tiểu Niên với Tiểu Uyển lên trấn trên, tôi sợ gặp nguy hiểm, chị đi tìm bọn nhỏ với tôi đi.”
“Chu Tú Tú, đầu óc cô có bệnh à? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, sao có thể tự mình chạy lên trấn trên được?”
Chu Tú Tú cảm thấy nói thêm với chị ta một câu cũng lãng phí thời gian.
Bùi Nhị Xuân bị sự coi thường của cô làm cho tức giận, túm lấy cánh tay cô: “Cô giả bộ cái gì? Ai mà không biết cô chẳng quan tâm tới hai đứa nhỏ một chút nào, bây giờ muốn làm một người mẹ tốt à?”
Đầu Chu Tú Tú càng đau, cô quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Chị còn dám ồn ào hả? Bùi Nhị Xuân, nếu con chị làm mất con gái tôi, mấy người không xong với tôi đâu!”
Trong lòng Bùi Nhị Xuân hoảng sợ.
Trước đây dù người em dâu này làm người ta chán ghét, nhưng không cứng rắn, mấy ngày nay Bùi Nhị Xuân lại bị lời nói và việc làm của Chu Tú Tú thay đổi cái nhìn của chị ta, lúc này càng hoàn toàn bị khí thế của người này làm cho sợ hãi.
Bị quát mắng như vậy, Bùi Nhị Xuân cuối cùng cũng thẫn thờ, ngoan ngoãn đi theo Chu Tú Tú một chuyến để tìm đứa nhỏ.
…
Trấn trên rất sầm uất, Tiểu Niên và Tiểu Uyển đều là lần đầu tiên đến, vừa xuống xe đã hoa cả mắt.
Tình tiết trong truyện đang phát triển, lúc Đổng Đại Phi lấy phiếu mua lương thực ở trong túi ra muốn đi đổi kẹo, Tiểu Niên vẫn ngăn cậu lại.
“Em thì biết cái gì! Cái này có thể đổi kẹo, em không muốn ăn kẹo sữa thỏ trắng ư?” Đổng Đại Phi ưỡn ngực, nghiêm túc nói.
Nghĩ tới mùi vị ngọt ngào của kẹo, mắt Tiểu Niên sáng lên, nhưng vẫn lắc đầu: “Em không ăn.”
Tiểu Uyển cũng gật đầu rồi lại lắc đầu theo anh trai: “Không ăn, không bị đánh…”
Chỉ cần không làm chuyện xấu, thì sẽ không bị đánh đòn, Tiểu Uyển nhớ rất kỹ.
“Không ăn thì thôi!”
Đổng Đại Phi tức giận liếc hai đứa nhỏ, cái chân nhỏ mập mạp cất bước, hùng hổ rời đi.
Nhìn bóng dáng anh Đại Phi rời đi, miệng Tiểu Uyển méo xệch, sắp khóc tới nơi. Cô bé không biết phiếu mua lương thực là gì, nhưng đó là đồ mà bà nội và cô khóa lại, chắc hẳn rất quan trọng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của em gái, Tiểu Niên đuổi theo Đổng Đại Phi: “Anh ơi, đừng ăn kẹo!”
…
Ngồi trên xe buýt, Chu Tú Tú vẫn lo lắng, cô chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Cô phải nhớ cho ra Tiểu Uyển đi lạc ở đâu.
“Không sao đâu, cô đừng lo lắng. Đại Phi lớn như vậy, sẽ biết trông chừng bọn nhỏ mà.” Bùi Nhị Xuân do dự nói một câu.
Lần đầu tiên Chu Tú Tú nghe được bà chị chồng nói tiếng người.
Danh sách chương