Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Sắp hết mùa hái nấm rồi, năm nay trời không mưa, nấm càng ngày càng ít." Một người phụ nữ vừa ăn trái cây rừng giải khát vừa nói.
"Cũng không thể trách trời đất được." Một người phụ nữ khác càu nhàu nói: "Nhưng dù sao cũng phải thử vận khí xem thế nào, hái về phơi khô để đến mùa đông may ra còn có cái ăn."
"Sao có thể dùng nấm ăn chống đói được, tôi thấy còn phải đi săn thú nữa, tôi thấy hôm nay Lý Mộc Vũ của Lý gia mang súng săn đi lên núi, cũng không biết nhà anh ta có săn được gì không?"
Trăn Trăn nhìn mảng nấm và rau củ dại dưới chân núi đã bị hái gần hết, bé thở dài, tay nhỏ khẽ vung lên,một tia ánh sáng xanh chui vào trong đất, theo đó rau củ dại tươi tốt và nấm đầy đặn mọc ra.
Càng đi sâu vào trong núi càng ít người, bỗng một tiếng súng vang lên, Trăn Trăn vội vàng phóng theo hướng phát ra âm thanh. Lý Mộc Vũ đang nâng một khẩu súng săn, chĩa họng súng về phía con heo rừng có hai chiếc răng nanh sắc nhọn ở phía đối diện, con heo rừng hung ác đang bị thương nhìn chằm chằm vào Lý Mộc Vũ bằng vẻ mặt đằng đằng sát khí. Minh Tây đứng phía sau lăm lăm con dao săn trong tay, nhìn đôi răng nanh vừa dài vừa nhọn của con heo rừng, cậu căng thẳng nuốt nước miếng.
Lý Mộc Vũ thường hay lên núi đi săn vào những lúc rảnh rỗi rãnh, bình thường bắt gà rừng và thỏ rừng đều không cần đi quá xa đã gặp được, nhưng nếu muốn săn con to hơn thì phải đi vào rừng sâu núi thẳm.
Ngày mai Minh Đông sẽ ngồi tàu lửa đi lên Băng thành học đại học, Lý Mộc Vũ nghĩ lên núi săn bắt hươu lấy thịt hầm, để Minh Đông được bữa ăn ngon trước khi rời nhà. Nhưng dọc đường đi đều không thấy bóng dáng con hươu nào, Lý Mộc Vũ dẫn theo Minh Tây đi vào sâu bên trong, tình cờ gặp được con heo rừng ở phía đối diện.
Trước kia bình thường đi bắt heo rừng đều có bảy tám người, phải có ít nhất ba khẩu súng săn. Lúc này, tuy Lý Mộc Vũ cầm súng đứng chắn trước mặt Minh Tây, nhưng trong lòng anh ấy cũng không nắm chắc.
Vết thương trên người đau đớn đã chọc giận con heo rừng, nó lắc lắc đầu, phát ra tiếng rống giận rồi nhào về phía Lý Mộc Vũ. Lý Mộc Vũ nghiêng người về phía sau một bước, lại bắn một phát súng về phía heo rừng.
Đáng tiếc thể hình của con heo rừng quá lớn, tuy phát súng của Lý Mộc Vũ bắn trúng đầu nó, nhưng nó vẫn vẫn lảo đảo không ngã xuống.
Heo rừng lại rống giận hét lên, như nhận ra thứ trong tay Lý Mộc Vũ quá mức nguy hiểm, nó hơi di chuyển về phía bên trái, nhân lúc Lý Mộc Vũ chuyển họng súng, nó chợt nhào về phía bên phải.
Lý Mộc Vũ trơ mắt nhìn con heo rừng nhào về phía sau lưng mình, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, anh ấy vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Lý Minh Tây dùng cả hai tay đâm con dao vào đầu con heo rừng, Trăn Trăn đứng ở cạnh đó thầm giật mình trong lòng, sợ heo rừng cắn phải Lý Minh Tây, bé vô thức đưa tay nhỏ ra vỗ vào đầu nó, con heo rừng nhất thời ngẹo đầu, ngã xuống đất bỏ mạng.
Minh Tây buông con dao trong tay ra, lui về sau hai bước, bị dọa sợ đến hai chân đều mềm nhũn, cậu chỉ vào đầu con heo rừng đã máu thịt mơ hồ, không dám tin hỏi: "Con đánh chết ạ?"
"Chắc là vậy." Lý Mộc Vũ nhìn con heo rừng đã nằm gụp dưới đất, không dám xác định nói: “Sao con còn đâm dao đập vỡ đầu con heo rừng?"
"Con cũng không biết." Minh Tây như sắp khóc nói: "Đây là lần đầu tiên con đi theo cha bắt heo rừng còn gì? Chắc là vừa rồi con sợ quá nên mới dùng nhiều lực."
Hai cha con ngồi nghỉ ngơi một lúc, treo ngược con heo rừng lên lấy máu, hai người bọn họ không thể vác con heo rừng lớn thế này xuống núi được. Theo cách săn thú thông thường, bọn họ lấy máu ra xong sẽ trực tiếp mổ bụng, cắt thịt thành từng phần mang xuống, phần không cầm được thì ai gặp trên núi sẽ là của người đó.
Cắt tiết xong, Lý Mộc Vũ cầm dao chặt đứt bốn chiếc chân heo, dùng sợi dây buộc chặt bốn chiếc chân, để Minh Tây cõng trên lưng. Lại xẻ đôi người con heo rừng, Lý Mộc Vũ cũng không ngại tanh hôi, gánh hơn nửa con heo rừng trên vai.
Bình thường Lý Mộc Vũ khiêng bao tải ở tiệm lương thực, một túi hai trăm cân có thể khiêng đi rất nhanh, chắc hơn nửa con heo này nặng hơn ba trăm cân, thành ra anh ấy khiêng thịt heo trên vai có hơi quá sức, nhưng thỉnh thoảng vẫn thúc giục Lý Minh Tây: "Mau lên, thịt heo rừng hơi dai, phải hầm lâu hơn bình thường, về muộn là phải tối muộn mới được ăn đấy."
Hai cha con đi khoảng nửa tiếng mới loáng thoáng nghe thấy tiếng người. Nghe thấy tiếng nói quen tai, Lý Mộc Vũ đi men theo tới, nhìn thấy ba người phụ nữ đang đào rau củ dại. Cả ba người đều giật nẩy mình khi nhìn thấy có một người bê bết máu nhô ra từ phía sau thân cây.
"Ai nha, Lý Mộc Vũ hả, làm tôi giật nảy mình." Một người phụ nữ trong đó đứng dậy oán trách nói, nhìn thấy Lý Mộc Vũ cõng heo rừng trên người, bọn họ đều hâm mộ đến hỏng: “Cậu săn được heo rừng à, sao vận khí cậu tốt thế."
"Sắp hết mùa hái nấm rồi, năm nay trời không mưa, nấm càng ngày càng ít." Một người phụ nữ vừa ăn trái cây rừng giải khát vừa nói.
"Cũng không thể trách trời đất được." Một người phụ nữ khác càu nhàu nói: "Nhưng dù sao cũng phải thử vận khí xem thế nào, hái về phơi khô để đến mùa đông may ra còn có cái ăn."
"Sao có thể dùng nấm ăn chống đói được, tôi thấy còn phải đi săn thú nữa, tôi thấy hôm nay Lý Mộc Vũ của Lý gia mang súng săn đi lên núi, cũng không biết nhà anh ta có săn được gì không?"
Trăn Trăn nhìn mảng nấm và rau củ dại dưới chân núi đã bị hái gần hết, bé thở dài, tay nhỏ khẽ vung lên,một tia ánh sáng xanh chui vào trong đất, theo đó rau củ dại tươi tốt và nấm đầy đặn mọc ra.
Càng đi sâu vào trong núi càng ít người, bỗng một tiếng súng vang lên, Trăn Trăn vội vàng phóng theo hướng phát ra âm thanh. Lý Mộc Vũ đang nâng một khẩu súng săn, chĩa họng súng về phía con heo rừng có hai chiếc răng nanh sắc nhọn ở phía đối diện, con heo rừng hung ác đang bị thương nhìn chằm chằm vào Lý Mộc Vũ bằng vẻ mặt đằng đằng sát khí. Minh Tây đứng phía sau lăm lăm con dao săn trong tay, nhìn đôi răng nanh vừa dài vừa nhọn của con heo rừng, cậu căng thẳng nuốt nước miếng.
Lý Mộc Vũ thường hay lên núi đi săn vào những lúc rảnh rỗi rãnh, bình thường bắt gà rừng và thỏ rừng đều không cần đi quá xa đã gặp được, nhưng nếu muốn săn con to hơn thì phải đi vào rừng sâu núi thẳm.
Ngày mai Minh Đông sẽ ngồi tàu lửa đi lên Băng thành học đại học, Lý Mộc Vũ nghĩ lên núi săn bắt hươu lấy thịt hầm, để Minh Đông được bữa ăn ngon trước khi rời nhà. Nhưng dọc đường đi đều không thấy bóng dáng con hươu nào, Lý Mộc Vũ dẫn theo Minh Tây đi vào sâu bên trong, tình cờ gặp được con heo rừng ở phía đối diện.
Trước kia bình thường đi bắt heo rừng đều có bảy tám người, phải có ít nhất ba khẩu súng săn. Lúc này, tuy Lý Mộc Vũ cầm súng đứng chắn trước mặt Minh Tây, nhưng trong lòng anh ấy cũng không nắm chắc.
Vết thương trên người đau đớn đã chọc giận con heo rừng, nó lắc lắc đầu, phát ra tiếng rống giận rồi nhào về phía Lý Mộc Vũ. Lý Mộc Vũ nghiêng người về phía sau một bước, lại bắn một phát súng về phía heo rừng.
Đáng tiếc thể hình của con heo rừng quá lớn, tuy phát súng của Lý Mộc Vũ bắn trúng đầu nó, nhưng nó vẫn vẫn lảo đảo không ngã xuống.
Heo rừng lại rống giận hét lên, như nhận ra thứ trong tay Lý Mộc Vũ quá mức nguy hiểm, nó hơi di chuyển về phía bên trái, nhân lúc Lý Mộc Vũ chuyển họng súng, nó chợt nhào về phía bên phải.
Lý Mộc Vũ trơ mắt nhìn con heo rừng nhào về phía sau lưng mình, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, anh ấy vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Lý Minh Tây dùng cả hai tay đâm con dao vào đầu con heo rừng, Trăn Trăn đứng ở cạnh đó thầm giật mình trong lòng, sợ heo rừng cắn phải Lý Minh Tây, bé vô thức đưa tay nhỏ ra vỗ vào đầu nó, con heo rừng nhất thời ngẹo đầu, ngã xuống đất bỏ mạng.
Minh Tây buông con dao trong tay ra, lui về sau hai bước, bị dọa sợ đến hai chân đều mềm nhũn, cậu chỉ vào đầu con heo rừng đã máu thịt mơ hồ, không dám tin hỏi: "Con đánh chết ạ?"
"Chắc là vậy." Lý Mộc Vũ nhìn con heo rừng đã nằm gụp dưới đất, không dám xác định nói: “Sao con còn đâm dao đập vỡ đầu con heo rừng?"
"Con cũng không biết." Minh Tây như sắp khóc nói: "Đây là lần đầu tiên con đi theo cha bắt heo rừng còn gì? Chắc là vừa rồi con sợ quá nên mới dùng nhiều lực."
Hai cha con ngồi nghỉ ngơi một lúc, treo ngược con heo rừng lên lấy máu, hai người bọn họ không thể vác con heo rừng lớn thế này xuống núi được. Theo cách săn thú thông thường, bọn họ lấy máu ra xong sẽ trực tiếp mổ bụng, cắt thịt thành từng phần mang xuống, phần không cầm được thì ai gặp trên núi sẽ là của người đó.
Cắt tiết xong, Lý Mộc Vũ cầm dao chặt đứt bốn chiếc chân heo, dùng sợi dây buộc chặt bốn chiếc chân, để Minh Tây cõng trên lưng. Lại xẻ đôi người con heo rừng, Lý Mộc Vũ cũng không ngại tanh hôi, gánh hơn nửa con heo rừng trên vai.
Bình thường Lý Mộc Vũ khiêng bao tải ở tiệm lương thực, một túi hai trăm cân có thể khiêng đi rất nhanh, chắc hơn nửa con heo này nặng hơn ba trăm cân, thành ra anh ấy khiêng thịt heo trên vai có hơi quá sức, nhưng thỉnh thoảng vẫn thúc giục Lý Minh Tây: "Mau lên, thịt heo rừng hơi dai, phải hầm lâu hơn bình thường, về muộn là phải tối muộn mới được ăn đấy."
Hai cha con đi khoảng nửa tiếng mới loáng thoáng nghe thấy tiếng người. Nghe thấy tiếng nói quen tai, Lý Mộc Vũ đi men theo tới, nhìn thấy ba người phụ nữ đang đào rau củ dại. Cả ba người đều giật nẩy mình khi nhìn thấy có một người bê bết máu nhô ra từ phía sau thân cây.
"Ai nha, Lý Mộc Vũ hả, làm tôi giật nảy mình." Một người phụ nữ trong đó đứng dậy oán trách nói, nhìn thấy Lý Mộc Vũ cõng heo rừng trên người, bọn họ đều hâm mộ đến hỏng: “Cậu săn được heo rừng à, sao vận khí cậu tốt thế."
Danh sách chương