Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Không trùng hợp đến vậy đâu." Bà Lý trấn an cô ấy: "Chỗ này bằng phẳng, cũng chẳng có rau củ dại nấm dại gì, bình thường người lên núi đều biết chúng ta khai hoang ở đây, hiện tại cũng không phải là vụ thu hoạch, sẽ không có ai lãng phí thời gian tới đây đâu." Thấy Vương Tố Phân có vẻ vẫn là không yên tâm, bà Lý lại nghĩ kế giúp cô ấy: "Nếu thật sự có người đến, con cứ nói là chúng bón thuốc được anh cả con gửi từ phương nam về, bón hai tháng hoa màu đã trưởng thành…"

Vương Tố Phân khiếp sợ nhìn bà Lý: "Còn có thứ thần kỳ đến vậy sao?"

"Con xem mình có bị ngốc không đấy?" Bà Lý lấy tẩu thuốc từ trong túi ra gõ nhẹ vào đầu Vương Tố Phân: "Mẹ đang nghĩ cách lấy cớ lừa người ta giúp con thôi! Được rồi được rồi, con ở đây bẻ ngô nhanh lên, mẹ còn phải về gọi chồng con tới."

Bà Lý trở lại trong ruộng, đào mấy củ khoai tây bỏ vào trong sọt, sau đó lấy mảnh áo rách che miệng sọt lại, rồi mới cẩn thận đi xuống núi, Vương Tố Phân dõi mắt nhìn theo bước chân của bà Lý, thấy bà Lý đã đi xa được gần mười mét, cô ấy lại không nhịn được hỏi vọng nói: "Vậy người ta hỏi lấy kiểu gì thì sao?"

"Cứ nói anh cả con cho người gửi từ Phúc Kiến về." Bà Lý vừa nói vừa bước đi về phía trước, gót sen ba tấc cư nhiên mang theo phong thái mạnh mẽ oai phong.

Vương Tố Phân không dám để Trăn Trăn xuống dưới đất nữa, cô ấy đút sữa cho con gái xong lại địu trở lại trên người, vưa bẻ ngô vừa lải nhải nói với Trăn Trăn: "Mẹ nói này con gái, sau này con không được làm mấy chuyện dọa người như vậy nữa đâu đấy, lỡ có người nhìn thấy thì phải giải thích thế nào? Dọa bọn họ sợ cũng không sao, nhưng lỡ có người xấu tới bắt cóc con đi thì mẹ phải đi đâu tìm con đây?"

Trăn Trăn nằm ở trên lưng Vương Tố Phân cũng buồn rầu nghĩ: Sao con biết được mình có năng lực này chứ, đời trước con mua vé số còn chưa trúng được lần nào, ai ngờ xuyên không lại trúng được giải thưởng lớn một cách khó hiểu thế này.



Vương Tố Phân bẻ xong bắp ngô thì ném thẳng xuống bãi đất trống ở cạnh đó, Trăn Trăn nhàm chán nhìn đông nhìn tây, bỗng nhìn thấy một chùm việt quất dại ở phía gần đó. Trăn Trăn âm thầm tính toán mình đã được gần 7 tháng, chắc có thể ăn trái cây gì đó, nên nhân lúc Vương Tố Phân không chú ý, bé lặng lẽ ngoắc ngoắc tay về phía chùm việt quất ở cách đó không xa.

Một cành chùm quả việt quất nặng trĩu bỗng vươn dài ra, đến khi vươn tới trước mặt Trăn Trăn mới dừng sinh trưởng. Trăn Trăn kinh hỷ toét miệng cười, vội vàng đưa tay nhỏ ra bứt một quả việt quất bỏ vào trong miệng, dùng hai chiếc răng sữa mới nhú ra của mình cắn thật mạnh, nước quả việt quất chua chua ngọt ngọt thấm đẫm trong khoang miệng, Trăn Trăn thỏa mãn híp mắt lại.

Trăn Trăn nuốt nước trái cây vào bụng, ném vỏ quả sang một bên, lại hái thêm quả khác bỏ vào miệng. Vương Tố Phân bẻ xong luống ngô bên này, cô ấy bước về phía trước mấy bước, cành cây việt quất lại vươn dài ra thêm nửa mét, ổn định dừng lại bên cạnh Trăn Trăn.

Bé lại duỗi tay vặt quả việt quất ăn, chờ Trăn Trăn ăn đến quả thứ tư, Vương Tố Phân đỡ eo thở dốc, chợt nghe thấy tiếng ăn sột soạt phát ra từ chỗ con gái phía sau lưng. Vương Tố Phân vội vàng quay lại nhìn, thấy trên mặt trên tay Trăn Trăn nhuộm đầy chất lỏng màu tím, dọa Vương Tố Phân sợ đến choáng váng: "Con ăn gì đấy?"

Trăn Trăn lẳng lặng duỗi tay hái quả việt quất phía sau lưng Vương Tố Phân, trưng ra vẻ mặt vô tội đưa cho cô ấy. Vương Tố Phân lại vội quay đầu nhìn, nhìn thấy cành việt quất dài đến bảy tám mét vươn dài về phía mình, cô ấy lại bị kinh sợ: "... Cây việt quất thành tinh à?"

Trăn Trăn nở nụ cười ngọt ngào, bé đưa tay ôm lấy bả vai của Vương Tố Phân, cố gắng leo lên cao hơn, định đưa quả việt quất tới miệng Vương Tố Phân. Tuy biết con gái mình có bản lĩnh không thể diễn tả thành lời, nhưng đột nhiên nhìn thấy cành cây vươn dài ra thế này, Vương Tố Phân vẫn hơi thất thần, cô ấy vội nhón chân lên nhìn xung quanh, chỉ sợ có người nhìn thấy điều bất bình thường này.

Trong rừng rậm truyền tới tiếng chim thánh thót, ngoại trừ cây việt quất quỷ dị có cành vươn dài ra kia, những thứ khác đều bình thường. Vương Tố Phân quay lại nhìn, muốn nói mấy câu với Trăn Trăn, lại bị Trăn Trăn nhét một quả việt quất vào trong miệng. Đến khi vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong khoang miệng, Vương Tố Phân mới nhận ra mình khô miệng khô lưỡi từ rất lâu rồi.

Cả bụng tâm sự đều nuốt trở lại, Vương Tố Phân cởi dây địu ra, chuyển Trăn Trăn vào trong vòng tay, hái một quả việt quất bỏ vào trong tay Trăn Trăn, bản thân mình cũng ăn liên tiếp mấy quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện