Mạnh Ngọc đưa tay kéo Trương Tân Nhu đến vị trí bên cạnh, cô ta vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của con gái, cười nói:
“Bảy vé, nhưng Đa Bảo một đứa trẻ, khi nào lên tàu để kiểm tra vé thì chúng ta sẽ nhét nó vào trong rương hành lý, chờ đến khi lên được thuyền rồi thì thả nó ra ngoài. Một đứa trẻ con chỉ mới bốn tuổi, sẽ chẳng có ai quan tâm đâu.”
Trương Tân Nhu cau mày không đồng ý nói: "Đa Bảo là mệnh căn của bà nội, bà sẽ không đồng ý."
Mạnh Ngọc cười lạnh nói: "Bà ta không đồng ý thì đến thời khắc mấu chốt cũng sẽ phải đồng ý thôi, cũng không thể để cháu trai bảo bối của bà ta ở lại đây được. Huống chi, bà ta nỡ sao?"
Nói đến bà cụ, trong mắt của Mạnh Ngọc đầy thâm độc.
Cô ta gả cho Trương Sĩ Thành bao nhiêu năm thì bị bà già này coi thường bấy nhiêu năm, chỉ vì cô ta không sinh được con trai, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Trương.
Nếu như không phải như vậy cô ta cần gì phải mua Lâm Mộng Nương trở về, tình cảm của cô ta và Sĩ Thành cũng sẽ không tan vỡ.
Tuy nói hiện tại cô ta và Lâm Mộng Nương tách ra ở, nhưng sự tồn tại của Lâm Mộng Nương chính là đánh vào mặt cô ta.
Vài năm trước thực hiện chế độ một vợ một chồng, Trương Sĩ Thành còn cố tình mua cho họ một căn nhà, đặt người bên ngoài.
Hành động này của Trương Sĩ Thành quả thực là ném mặt cô ta xuống đất rồi giẫm lên đây mà, cuộc đời này của cô ta và Lâm Mộng Nương không đội trời chung.
Lâm Mộng Nương sinh con trai “Đa Bảo”, cô ta muốn chắc rồi. Cô ta không chỉ cần, còn phải nuôi dưỡng cho thật tốt nữa là đằng khác. Mạnh Ngọc nhe răng nhìn về phía tòa nhà bên cạnh.
Bây giờ cô ta đã có thể tưởng tượng được, nửa đời sau của Lâm Mộng Nương không có chồng và con trai sẽ thê thảm như thế nào.
"Mẹ ơi, mẹ nói cha có thể mua vé được không, lỡ như mua được thì sao ạ?" Trương Tân Nhu hỏi.
"Không đời nào. "
Mạnh Ngọc lập tức phản bác, cười càng vui vẻ hơn: "Lần này những người theo chúng ta đi ra ngoài đều là không giàu thì cũng quý, những người này hoàn toàn không hề dưới cơ cha con. Con nghĩ cha con có thể bảo bọn họ nhường vé không?"
Mạnh Ngọc dám nói như vậy thì khẳng định Trương Sĩ Thành không mua được vé.
Bởi vì cô ta để cho mẹ cô ta bí mật chào hỏi những quý bà quyền quý kìa rồi.
Mẹ cô ta nói vài câu trong giới ở thành phố Khương, chút mặt mũi này đám quý bà kia sẽ cho.
Đúng như dự nhiên, vào ban đêm, Trương Sĩ Thành tức giận trở về.
"Bên chỗ em... " Trương Sĩ Thành muốn hỏi bên chỗ em thế nào, có mua được vé không? Lại không ngờ Mạnh Ngọc đã lắc đầu trước.
Trương Sĩ Thành ngã ngồi trên ghế, Mạnh Ngọc thấy thế thì tiến lên dịu dàng an ủi gã:
“Anh đừng vội, ngày mai để em nhờ mẹ đến cửa người ta hỏi thăm một chút xem như nào. Biết đâu có một số người đổi ý không đi thì sao.”
“Vất vả cho vợ yêu của anh rồi.”
Trương Sĩ Thành giờ phút này cũng cảm động không thôi, khó khăn hôm na gặp phải ở bên ngoài dường như cũng được an ủi vào lúc này.
Mạnh Ngọc không hổ là bà lớn, trước kia tuy rằng cũng tùy hứng, nhưng giwof phút quan trọng vẫn nghĩ đến gã, nghĩ đến nhà họ Trương.
Đêm nay Trương Sĩ Thành nghỉ ngơi bên chỗ bà lớn, Mạnh Ngọc lầm ấm chân cho gã, lại bóp bóp vai gã.
Chẳng bao lâu hai người lăn lên giường.
Sau đó, Trương Sĩ Thành buồn ngủ, Mạnh Ngọc dịu dàng nhắc nhở gã:
"Nếu thật sự không mua được vé, anh cũng xem mà tính toán sắp xếp cho họ tốt một chút, tốt xấu gì Mộng Nương cũng thay nhà họ Trương sinh hai đứa con."
Trương Sĩ Thành càng cảm động hơn, ôm vợ hiền lăn qua lăn lại một đêm.
“Bảy vé, nhưng Đa Bảo một đứa trẻ, khi nào lên tàu để kiểm tra vé thì chúng ta sẽ nhét nó vào trong rương hành lý, chờ đến khi lên được thuyền rồi thì thả nó ra ngoài. Một đứa trẻ con chỉ mới bốn tuổi, sẽ chẳng có ai quan tâm đâu.”
Trương Tân Nhu cau mày không đồng ý nói: "Đa Bảo là mệnh căn của bà nội, bà sẽ không đồng ý."
Mạnh Ngọc cười lạnh nói: "Bà ta không đồng ý thì đến thời khắc mấu chốt cũng sẽ phải đồng ý thôi, cũng không thể để cháu trai bảo bối của bà ta ở lại đây được. Huống chi, bà ta nỡ sao?"
Nói đến bà cụ, trong mắt của Mạnh Ngọc đầy thâm độc.
Cô ta gả cho Trương Sĩ Thành bao nhiêu năm thì bị bà già này coi thường bấy nhiêu năm, chỉ vì cô ta không sinh được con trai, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Trương.
Nếu như không phải như vậy cô ta cần gì phải mua Lâm Mộng Nương trở về, tình cảm của cô ta và Sĩ Thành cũng sẽ không tan vỡ.
Tuy nói hiện tại cô ta và Lâm Mộng Nương tách ra ở, nhưng sự tồn tại của Lâm Mộng Nương chính là đánh vào mặt cô ta.
Vài năm trước thực hiện chế độ một vợ một chồng, Trương Sĩ Thành còn cố tình mua cho họ một căn nhà, đặt người bên ngoài.
Hành động này của Trương Sĩ Thành quả thực là ném mặt cô ta xuống đất rồi giẫm lên đây mà, cuộc đời này của cô ta và Lâm Mộng Nương không đội trời chung.
Lâm Mộng Nương sinh con trai “Đa Bảo”, cô ta muốn chắc rồi. Cô ta không chỉ cần, còn phải nuôi dưỡng cho thật tốt nữa là đằng khác. Mạnh Ngọc nhe răng nhìn về phía tòa nhà bên cạnh.
Bây giờ cô ta đã có thể tưởng tượng được, nửa đời sau của Lâm Mộng Nương không có chồng và con trai sẽ thê thảm như thế nào.
"Mẹ ơi, mẹ nói cha có thể mua vé được không, lỡ như mua được thì sao ạ?" Trương Tân Nhu hỏi.
"Không đời nào. "
Mạnh Ngọc lập tức phản bác, cười càng vui vẻ hơn: "Lần này những người theo chúng ta đi ra ngoài đều là không giàu thì cũng quý, những người này hoàn toàn không hề dưới cơ cha con. Con nghĩ cha con có thể bảo bọn họ nhường vé không?"
Mạnh Ngọc dám nói như vậy thì khẳng định Trương Sĩ Thành không mua được vé.
Bởi vì cô ta để cho mẹ cô ta bí mật chào hỏi những quý bà quyền quý kìa rồi.
Mẹ cô ta nói vài câu trong giới ở thành phố Khương, chút mặt mũi này đám quý bà kia sẽ cho.
Đúng như dự nhiên, vào ban đêm, Trương Sĩ Thành tức giận trở về.
"Bên chỗ em... " Trương Sĩ Thành muốn hỏi bên chỗ em thế nào, có mua được vé không? Lại không ngờ Mạnh Ngọc đã lắc đầu trước.
Trương Sĩ Thành ngã ngồi trên ghế, Mạnh Ngọc thấy thế thì tiến lên dịu dàng an ủi gã:
“Anh đừng vội, ngày mai để em nhờ mẹ đến cửa người ta hỏi thăm một chút xem như nào. Biết đâu có một số người đổi ý không đi thì sao.”
“Vất vả cho vợ yêu của anh rồi.”
Trương Sĩ Thành giờ phút này cũng cảm động không thôi, khó khăn hôm na gặp phải ở bên ngoài dường như cũng được an ủi vào lúc này.
Mạnh Ngọc không hổ là bà lớn, trước kia tuy rằng cũng tùy hứng, nhưng giwof phút quan trọng vẫn nghĩ đến gã, nghĩ đến nhà họ Trương.
Đêm nay Trương Sĩ Thành nghỉ ngơi bên chỗ bà lớn, Mạnh Ngọc lầm ấm chân cho gã, lại bóp bóp vai gã.
Chẳng bao lâu hai người lăn lên giường.
Sau đó, Trương Sĩ Thành buồn ngủ, Mạnh Ngọc dịu dàng nhắc nhở gã:
"Nếu thật sự không mua được vé, anh cũng xem mà tính toán sắp xếp cho họ tốt một chút, tốt xấu gì Mộng Nương cũng thay nhà họ Trương sinh hai đứa con."
Trương Sĩ Thành càng cảm động hơn, ôm vợ hiền lăn qua lăn lại một đêm.
Danh sách chương