Sợ rằng Cố Hướng Đông sẽ từ chối mình, cô nhanh chóng giải thích lại lần nữa.

Quản gia nhỏ, nếu quản gia giở trò với tôi, thì quản gia sẽ biết tay tôi.“Được rồi, cảm ơn em.

Anh đi lấy đồ rồi vào sau, em trở về trước đi.”“Ừ.” Sở Y Nhất tự “ừ” một tiếng trong lòng, sau đó bước vào phòng với tâm trạng thoải mái.

Lúc này, cô bắt đầu mong chờ những miếng thịt ba chỉ thơm phưng phức kia.


Đến nơi đây, cô thật sự đã cảm nhận được sự cấp thiết của đồ ăn.

Trước đây cô còn muốn ăn chay, ăn chay cái gì cơ chứ, thịt không ngon hơn sao.

Dạo gần đây, việc ăn những lương thực khô đã khiến Sở Y Nhất sắp táo bón luôn rồi, hầy, cũng không biết mọi người ở đây sống thế nào nữa, quả thật bái phục.Khi Sở Y Nhất đang trong cơn buồn ngủ, cô cảm thấy Cố Hướng Đông nhẹ nhàng bước vào và đặt chăn bông của anh ở một nơi cách xa bọn họ.

Sau đó nhẹ nhàng nằm xuống.“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, khu chăn nuôi hiện tại đã mở ra, đầu tư mười con heo con.”Ồ, là thật này, coi như quản gia hiểu chuyện.

Sở Y Nhất thở phào nhẹ nhõm, mãn nguyện ngủ thiếp đi.Buổi sáng, Cố Hướng Đông nhìn thấy hai người vẫn còn đang ngủ ở phía xa xa kia, anh lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Cố Hướng Đông lặng lẽ rời khỏi nhà họ Cố và đi về phía một mảnh sân đổ nát.

Sở Y Nhất cần một nơi để ở, nếu ở quá xa, anh quả thật cảm thấy không yên tâm, chi bằng ở trong xã Hòa Bình, ít nhất anh vẫn có thể chăm sóc cho bọn họ.Dù sao cũng không ngủ được, cũng không có chỗ để ngủ, chi bằng qua đó dọn dẹp một chút.


Nơi này trước đây là nhà cũ của nhà họ Cố, sau khi xây xong nhà mới thì bỏ trống bên này, anh nghĩ bố mẹ của anh chắc cũng sẽ không phản đối.Sáng hôm sau, mẹ cả Tôn nhìn vào phòng của Sở Y Nhất và Tiểu Bảo, Cố Hướng Đông không có ở đó! Bà vốn tưởng rằng bà không cho Cố Hướng Đông ngủ ở chỗ bà thì anh sẽ qua ngủ chung với Sở Y Nhất và Tiểu Bảo, vậy đêm nay anh đã đi đâu rồi?Một lúc sau, bà vẫn không thấy Cố Hướng Đông quay lại, nhưng lại thấy Tiểu Vương lái xe đến trước cửa nhà, “Chào thím, cháu đến gặp đội trưởng của cháu.” Tiểu Vương mỉm cười chào hỏi với mẹ cả Tôn, mẹ của đội trưởng ôn tồn với mọi người, trong lòng Tiểu Vương rất tôn trọng bà ấy.“Tiểu Vương đến rồi à, mau vào nghỉ ngơi đi.

Đội trưởng của cháu giờ thím cũng không biết đang ở đâu nữa.

Cháu vào trong ngồi đi, thím làm bữa cơm sáng cho cháu, sẵn tiện đợi nó về.”“Thím à, không cần phiền phức thế đâu, cháu đã ăn sáng rồi ạ.” Tiểu Vương biết lương thực nhà ai vào lúc này cũng không dư giả gì, mặc dù bản thân quả thật vẫn chưa ăn, nhưng nhịn đói một hai bữa cũng chẳng sao, tốt nhất vẫn không nên tạo thêm gánh nặng cho nhà họ Cố.Mẹ cả Tôn cũng biết Tiểu Vương chỉ đang khách sáo với bà, đến sớm như vậy làm sao có thể ăn rồi cơ chứ.

Bà cũng không nói thêm gì, lặng lẽ quay vào trong nhà chuẩn bị bữa sáng.“Đội trưởng.” Tiểu Vương nhanh chóng đứng dậy và chào khi nhìn thấy người đứng đầu trung đoàn của mình bước vào từ ngoài cổng sân.“Ồ, cậu qua đây làm gì?” Cố Hướng Đông từ nhà cũ trở về lấy đồ, nhìn thấy Tiểu Vương ở trong sân, “Đúng lúc lắm, cầm đồ đi theo tôi.”“Này, sắp ăn cơm rồi, con còn đi đâu nữa đấy?” Mẹ cả Tôn đi ra, nhìn thấy quần áo của Cố Hướng Đông ướt đẫm mồ hôi, nhưng tinh thần của anh rất phấn chấn.“Mẹ, con dẫn Tiểu Vương về nhà cũ bên đó dọn dẹp một chút, khi quay lại con sẽ đưa cho Sở Y Nhất.”“Trong nhà đâu phải thiếu chỗ ở, con tự dày vò mình chi vậy, chỉ toàn tạo thêm việc cho bản thân.” Cố Hướng Đông vẫn không thay đổi chủ ý.

Mẹ cả Tôn có tiếng nói trong nhà họ Cố, nhưng sức mạnh của tiếng nói này cũng giảm bớt khi nhắc đến Cố Hướng Đông, chẳng còn cách nào khác, bà không đấu lại đứa con trai út của mình!“Ôi trời, ngôi nhà cũ đó cứ thế mà để cho người khác ở sao? Đó là nhà cũ của nhà họ Cố, dù ra sao cũng không đến lượt cô ta, phận làm anh làm chị đây mà còn chưa bảo muốn qua đó ở nữa cơ đấy!” Trần Chiêu Đệ nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cô không thể không nói.“Được rồi, được rồi.


Con chẳng biết gì hết thì đừng vẽ thêm chuyện, mau chóng dọn dẹp rồi gọi mọi người ăn cơm.

Ăn xong còn phải ra đồng làm việc.” Mẹ cả Tôn hơi mất kiên nhẫn, đứaa con trai út của bà một mực cứ muốn Sở Y Nhất phải rời đi, bản thân bà cũng đang rất rầu rĩ, thật sự bà không thể ứng phó được với tâm tư của Trần Chiêu Đệ.Trần Chiêu Đệ nhìn thái độ của mẹ chồng, cô lắc đầu, xoay người đi vào nhà.Thấy vậy, Tiểu Vương không nói lời nào, thu dọn đồ đạc rồi đi theo Cố Hướng Đông ra ngoài.

Khi đến nơi và nhìn thấy ngôi nhà, ôi trời, đội trường sao mà làm nổi đây, cả một căn nhà lận..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện