Khu vực Đông Bắc không thích hợp trồng chè, điều này có liên quan đến chất lượng đất và chất lượng nước ở Đông Bắc, một mảnh rừng trà trên núi Đại Thanh cũng không biết là do vị tiền nhân nào trồng, hình như đã tồn tại từ trước khi người thôn Thanh Sơn chuyển đến nơi này. Trên núi đều là cây chè cổ thụ, trà sản xuất ra kỳ thật có hương vị bình thường, vị đắng, còn chát, nhưng đầu năm nay cũng không có nhiều đồ uống có thể lựa chọn như sau này, trà Thanh Sơn tuy rằng đắng, nhưng tốt xấu gì cũng mang theo hương trà, coi như là đồ uống không tồi.
Mỗi khi đến mùa hái chè, hầu như phụ nữ và trẻ em nhà nào cũng lên núi hái trà, người của mấy thôn gần đó gần như đều uống trà Thanh Sơn mà lớn lên, đã sớm quen với tư vị kia, cho dù là Giang Nhất Lưu, rời khỏi quê hương lâu như thế, uống nhiều đồ uống muôn hình muôn vẻ như vậy, trong lòng vẫn nhớ thương hương vị này.
Mấy năm nay quản lý chặt chẽ, bình thường không cho phép lên núi hái trà săn thú, hiện tại đồ đạc trên Núi Đại Thanh đều là tài phú chung của đại đội, tư nhân lên núi hái trà săn bắn, vậy chính là xâm chiếm tài phú của tập thể, bị bắt lại sẽ bị tập thể phê đấu. May mắn, thôn Thanh Sơn dựa lưng vào Núi Đại Thanh, thôn và bên ngoài bị một con đường núi ngăn cách, người bình thường không dễ để đến thôn Thanh Sơn, người trong thôn nếu thật sự muốn uống trà, lên núi hái một ít, tất cả mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt, dù sao, loại trà này, mỗi nhà đều cần mà.
"Tiểu Bảo à, sao con mặc ít như vậy đã đi ra, Đại Ny, lấy cho em trai con một bình ấm để em con ôm tay."
Giang Đại Hải uống xong nước trà trong tay thở ra một hơi nóng, nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn anh, trong lòng vui vẻ. Đang muốn ôm đứa con ngoan nhà mình, lại nhìn áo khoác bẩn thỉu và bàn tay dính đầy bùn đất trên người mình, lững thững buông tay xuống.
Đại Ny đáp một tiếng, từ phòng bếp cầm hai chai thủy tinh nhỏ đi ra, bên ngoài dùng một cái bao vải che lại, ôm trong tay ấm áp lại không bị nóng tay.
Hai chai thủy tinh, một chai nhét vào tay em trai, một chai ở trong tay em gái.
Miêu lão thái từ trong vườn ở sân sau hái một cây củ cải về, vừa vặn đụng phải lão già từ bên ngoài trở về, sắc mặt Giang lão đầu không tốt lắm, nghiêm mặt, bộ dáng âm trầm.
"Ông nội."
"Bố."
Mấy người đồng thanh hô.
Giang lão đầu nhìn cháu trai nhỏ, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn chút, trên mặt cũng có thêm ý cười, chỉ là không qua một hồi, tựa như nghĩ tới chuyện phiền lòng gì đó, khóe miệng rủ xuống, thở dài một hơi, cau mày, nếp nhăn trên trán cũng có thể kẹp chết ruồi.
"Ông già, ông sao thế, cãi nhau với ai à."
Miêu lão thái cầm củ cải trắng vào đi phòng bếp, dành thời gian hỏi một câu, theo bà thấy, không chừng lại lão già nhà mình nóng nảy đấu võ mồm cùng người khác nên mới thế.
Cố Đông Mai cũng không nhàn rỗi, rửa tay xong, rót cho Giang Đại Hải một chậu nước nóng rửa tay lau mặt, tiếp theo đi vào phòng bếp giúp con gái lớn nấu cơm nấu đồ ăn.
"Bà nói thế đạo này sao lại thành như vậy." Giang lão đầu lại nặng nề thở dài một hơi, vỗ vỗ bàn, hiển nhiên sẽ không phải đơn giản như đấu võ mồm với người khác.
Ánh mắt Giang Nhất Lưu ngồi ở một bên chợt lóe, nhìn ông nội nhà mình, chẳng lẽ trong thôn xảy ra chuyện gì? "Bố, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, bố nói rõ với chúng con đi." Giang Đại Hải rửa tay sạch sẽ, tùy ý dùng khăn lau khô, một tay ôm lấy đứa con trai út của mình, lại sờ sờ đầu con gái nhỏ bên cạnh.
Giang Nhất Lưu có hơi không được tự nhiên dịch chuyển, tuy rằng đã sống lại năm năm, cũng đã quen với cấu tạo thân thể hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, nhưng tâm lý vẫn không quen làm động tác thân thiết như vậy với ba.
Chẳng qua giờ phút này Giang Nhất Lưu chú ý hơn ở trên người ông nội, cũng không phản kháng nhiều.
Giang Đại Hải ôm đứa con trai già hiếm khi an phận, trong lòng vui vẻ, đứa con trai này của anh, cái gì cũng tốt, thông minh hiểu chuyện, bộ dạng cũng tuấn tú, nhưng lại không thân thiết với cha mẹ là bọn họ, luôn thích cùng mấy chị gái dính chung một chỗ, anh làm cha muốn ôm đứa nhỏ cũng cực kỳ khó khăn.
Giang Đại Hải cảm thấy đây là một hiện tượng cực tốt, trước kia còn cảm thấy đứa nhỏ này không thích anh làm cha, hiện tại xem ra có thể là do đứa nhỏ này quá thẹn thùng, ngượng ngùng cùng cha thân thiết, về sau anh phải chủ động hơn, tranh thủ chiếm vị trí đứng đầu trong lòng con trai.
Mỗi khi đến mùa hái chè, hầu như phụ nữ và trẻ em nhà nào cũng lên núi hái trà, người của mấy thôn gần đó gần như đều uống trà Thanh Sơn mà lớn lên, đã sớm quen với tư vị kia, cho dù là Giang Nhất Lưu, rời khỏi quê hương lâu như thế, uống nhiều đồ uống muôn hình muôn vẻ như vậy, trong lòng vẫn nhớ thương hương vị này.
Mấy năm nay quản lý chặt chẽ, bình thường không cho phép lên núi hái trà săn thú, hiện tại đồ đạc trên Núi Đại Thanh đều là tài phú chung của đại đội, tư nhân lên núi hái trà săn bắn, vậy chính là xâm chiếm tài phú của tập thể, bị bắt lại sẽ bị tập thể phê đấu. May mắn, thôn Thanh Sơn dựa lưng vào Núi Đại Thanh, thôn và bên ngoài bị một con đường núi ngăn cách, người bình thường không dễ để đến thôn Thanh Sơn, người trong thôn nếu thật sự muốn uống trà, lên núi hái một ít, tất cả mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt, dù sao, loại trà này, mỗi nhà đều cần mà.
"Tiểu Bảo à, sao con mặc ít như vậy đã đi ra, Đại Ny, lấy cho em trai con một bình ấm để em con ôm tay."
Giang Đại Hải uống xong nước trà trong tay thở ra một hơi nóng, nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn anh, trong lòng vui vẻ. Đang muốn ôm đứa con ngoan nhà mình, lại nhìn áo khoác bẩn thỉu và bàn tay dính đầy bùn đất trên người mình, lững thững buông tay xuống.
Đại Ny đáp một tiếng, từ phòng bếp cầm hai chai thủy tinh nhỏ đi ra, bên ngoài dùng một cái bao vải che lại, ôm trong tay ấm áp lại không bị nóng tay.
Hai chai thủy tinh, một chai nhét vào tay em trai, một chai ở trong tay em gái.
Miêu lão thái từ trong vườn ở sân sau hái một cây củ cải về, vừa vặn đụng phải lão già từ bên ngoài trở về, sắc mặt Giang lão đầu không tốt lắm, nghiêm mặt, bộ dáng âm trầm.
"Ông nội."
"Bố."
Mấy người đồng thanh hô.
Giang lão đầu nhìn cháu trai nhỏ, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn chút, trên mặt cũng có thêm ý cười, chỉ là không qua một hồi, tựa như nghĩ tới chuyện phiền lòng gì đó, khóe miệng rủ xuống, thở dài một hơi, cau mày, nếp nhăn trên trán cũng có thể kẹp chết ruồi.
"Ông già, ông sao thế, cãi nhau với ai à."
Miêu lão thái cầm củ cải trắng vào đi phòng bếp, dành thời gian hỏi một câu, theo bà thấy, không chừng lại lão già nhà mình nóng nảy đấu võ mồm cùng người khác nên mới thế.
Cố Đông Mai cũng không nhàn rỗi, rửa tay xong, rót cho Giang Đại Hải một chậu nước nóng rửa tay lau mặt, tiếp theo đi vào phòng bếp giúp con gái lớn nấu cơm nấu đồ ăn.
"Bà nói thế đạo này sao lại thành như vậy." Giang lão đầu lại nặng nề thở dài một hơi, vỗ vỗ bàn, hiển nhiên sẽ không phải đơn giản như đấu võ mồm với người khác.
Ánh mắt Giang Nhất Lưu ngồi ở một bên chợt lóe, nhìn ông nội nhà mình, chẳng lẽ trong thôn xảy ra chuyện gì? "Bố, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, bố nói rõ với chúng con đi." Giang Đại Hải rửa tay sạch sẽ, tùy ý dùng khăn lau khô, một tay ôm lấy đứa con trai út của mình, lại sờ sờ đầu con gái nhỏ bên cạnh.
Giang Nhất Lưu có hơi không được tự nhiên dịch chuyển, tuy rằng đã sống lại năm năm, cũng đã quen với cấu tạo thân thể hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, nhưng tâm lý vẫn không quen làm động tác thân thiết như vậy với ba.
Chẳng qua giờ phút này Giang Nhất Lưu chú ý hơn ở trên người ông nội, cũng không phản kháng nhiều.
Giang Đại Hải ôm đứa con trai già hiếm khi an phận, trong lòng vui vẻ, đứa con trai này của anh, cái gì cũng tốt, thông minh hiểu chuyện, bộ dạng cũng tuấn tú, nhưng lại không thân thiết với cha mẹ là bọn họ, luôn thích cùng mấy chị gái dính chung một chỗ, anh làm cha muốn ôm đứa nhỏ cũng cực kỳ khó khăn.
Giang Đại Hải cảm thấy đây là một hiện tượng cực tốt, trước kia còn cảm thấy đứa nhỏ này không thích anh làm cha, hiện tại xem ra có thể là do đứa nhỏ này quá thẹn thùng, ngượng ngùng cùng cha thân thiết, về sau anh phải chủ động hơn, tranh thủ chiếm vị trí đứng đầu trong lòng con trai.
Danh sách chương