Bác hai Lâm lại chỉ vào bác dâu hai Lâm, “Bà bớt săm soi vào nhà lão tam đi, cả ngày chỉ biết so đo này kia, bà nhàn đến mức đứng ngồi không yên rồi đúng không?!”
“Ăn cơm!”
Bác hai Lâm phát tiết một đốn khiến cả nhà rơi vào tĩnh lặng hoàn toàn.
Triệu Uyển Thanh đẩy một bát mì tới trước mặt mẹ Lâm cùng với em trai Lâm, lại múc vào một muỗng thịt vụn to lên trên rồi bỏ thêm ít đồ ăn phụ vào.
Sau khi ăn xong một bát mì lớn, mẹ Lâm và Lâm tiểu đệ cầm bát lên liếm sạch nước sốt thịt còn dính lại trên bát.
Đến khi hai người ôm bụng tận hưởng dư vị vừa rồi, Triệu Uyển Thanh đã trở thành trưởng quầy rảnh tay rồi.
Quy củ cũ, cô nấu cơm, không rửa chén.
Sau khi cả nhà đã nghỉ trưa, mẹ Triệu cùng hai con trai đã đến thôn Hoàng Thổ rồi.
Mẹ Lâm đang chuẩn bị xuống đồng làm việc, vừa ra khỏi liền thấy thông gia, bà vội vàng buông cuốc xuống rồi đưa tiếp đón mẹ Triệu vào trong nhà.
“Mẹ? Mọi người sao lại tới?”
Triệu Uyển Thanh đứng ở trong viện, đột nhiên nhìn thấy mẹ Triệu cùng hai em trai mình xuất hiện, ký ức trong đầu lập tức đều được tuôn ra.
Cô sửng sốt một chút, lôi kéo mẹ Triệu cùng hai đứa em trai vào phòng.
“Mẹ, mẹ đi làm việc đi, bằng không hôm nay sẽ không có công điểm.”
“À, nhưng thông gia mới đến, mẹ……”
“Không sao mẹ, mẹ con lại không phải người ngoài, con tới tiếp đón là được, mẹ mau đi làm công đi.”
Mẹ Lâm đành phải khiêng lại cái cuốc, xuống ruộng làm công.
Mẹ Triệu thấy bà thông gia đi rồi, lập tức lôi kéo Triệu Uyển Thanh hỏi: “ Con đang mang thai?”
Triệu Uyển Thanh sờ sờ bụng, “Vâng, đúng vậy.”
“Con nói thật với mẹ, có phải mẹ chồng con kêu con xuống đồng làm việc?”
“Không có……”
Mẹ Triệu liền lập tức hỏi cho ra lẽ, Triệu Uyển Thanh lại lắc đầu, hình như đây là hiểu lầm rồi.
“Chị, có cái này cho chị.”
Triệu Đại ngồi ở một bên, chỉ chỉ bên chân túi.
Triệu Uyển Thanh ngước mắt nhìn em trai mình, chính xác giống y trong trí nhớ cuả cô, chính là người thành thật, ăn nói có chút vụng về.
Cô vừa mở túi ra thì thấy bên trong chứa đầy một túi bột ngô.
“Ôi, sao mọi người lại đem tới nhiều như vậy?” Cô cả kinh nói.
Triệu Đại đệ xoa xoa tay không nói lời nào, mẹ Triệu liền lôi kéo tay cô nói: “Còn không phải sợ con ở nhà chồng ăn không ngon…… Nghe nói con mang thai, mẹ thật là vui mà……”
Triệu Uyển Thanh nhìn ‘mẹ ’ của mình, trong lòng chậm rãi chảy dòng nước ấm.
Thật không hổ là nữ chính kịch bản, nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều là người tốt, luôn dành sự ưu ái cho cô! Một vai ác tìm đường chết đều không có!
“ Ôi, chị của con còn không tốt bằng con……” Mẹ Triệu lại cảm thán nói.
Chị của Triệu Uyển Thanh ,Triệu Uyển Nguyệt xuất giá đã được bốn năm, đến bây giờ cũng chưa mang thai đứa con nào, ở nhà chồng sống mỗi ngày đều là nơm lớp lo sợ.
Triệu Nhị đi đến, trong lúc mấy người các cô đang nói chuyện thì cậu đã sớm đi một vòng nhà họ Lâm, sau đó cậu tình đi vào phòng bếp để xem.
“Mẹ, nhà chị hai có thịt còn có bột mì trắng, cuộc sống vẫn rất tốt!”
“Ăn cơm!”
Bác hai Lâm phát tiết một đốn khiến cả nhà rơi vào tĩnh lặng hoàn toàn.
Triệu Uyển Thanh đẩy một bát mì tới trước mặt mẹ Lâm cùng với em trai Lâm, lại múc vào một muỗng thịt vụn to lên trên rồi bỏ thêm ít đồ ăn phụ vào.
Sau khi ăn xong một bát mì lớn, mẹ Lâm và Lâm tiểu đệ cầm bát lên liếm sạch nước sốt thịt còn dính lại trên bát.
Đến khi hai người ôm bụng tận hưởng dư vị vừa rồi, Triệu Uyển Thanh đã trở thành trưởng quầy rảnh tay rồi.
Quy củ cũ, cô nấu cơm, không rửa chén.
Sau khi cả nhà đã nghỉ trưa, mẹ Triệu cùng hai con trai đã đến thôn Hoàng Thổ rồi.
Mẹ Lâm đang chuẩn bị xuống đồng làm việc, vừa ra khỏi liền thấy thông gia, bà vội vàng buông cuốc xuống rồi đưa tiếp đón mẹ Triệu vào trong nhà.
“Mẹ? Mọi người sao lại tới?”
Triệu Uyển Thanh đứng ở trong viện, đột nhiên nhìn thấy mẹ Triệu cùng hai em trai mình xuất hiện, ký ức trong đầu lập tức đều được tuôn ra.
Cô sửng sốt một chút, lôi kéo mẹ Triệu cùng hai đứa em trai vào phòng.
“Mẹ, mẹ đi làm việc đi, bằng không hôm nay sẽ không có công điểm.”
“À, nhưng thông gia mới đến, mẹ……”
“Không sao mẹ, mẹ con lại không phải người ngoài, con tới tiếp đón là được, mẹ mau đi làm công đi.”
Mẹ Lâm đành phải khiêng lại cái cuốc, xuống ruộng làm công.
Mẹ Triệu thấy bà thông gia đi rồi, lập tức lôi kéo Triệu Uyển Thanh hỏi: “ Con đang mang thai?”
Triệu Uyển Thanh sờ sờ bụng, “Vâng, đúng vậy.”
“Con nói thật với mẹ, có phải mẹ chồng con kêu con xuống đồng làm việc?”
“Không có……”
Mẹ Triệu liền lập tức hỏi cho ra lẽ, Triệu Uyển Thanh lại lắc đầu, hình như đây là hiểu lầm rồi.
“Chị, có cái này cho chị.”
Triệu Đại ngồi ở một bên, chỉ chỉ bên chân túi.
Triệu Uyển Thanh ngước mắt nhìn em trai mình, chính xác giống y trong trí nhớ cuả cô, chính là người thành thật, ăn nói có chút vụng về.
Cô vừa mở túi ra thì thấy bên trong chứa đầy một túi bột ngô.
“Ôi, sao mọi người lại đem tới nhiều như vậy?” Cô cả kinh nói.
Triệu Đại đệ xoa xoa tay không nói lời nào, mẹ Triệu liền lôi kéo tay cô nói: “Còn không phải sợ con ở nhà chồng ăn không ngon…… Nghe nói con mang thai, mẹ thật là vui mà……”
Triệu Uyển Thanh nhìn ‘mẹ ’ của mình, trong lòng chậm rãi chảy dòng nước ấm.
Thật không hổ là nữ chính kịch bản, nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều là người tốt, luôn dành sự ưu ái cho cô! Một vai ác tìm đường chết đều không có!
“ Ôi, chị của con còn không tốt bằng con……” Mẹ Triệu lại cảm thán nói.
Chị của Triệu Uyển Thanh ,Triệu Uyển Nguyệt xuất giá đã được bốn năm, đến bây giờ cũng chưa mang thai đứa con nào, ở nhà chồng sống mỗi ngày đều là nơm lớp lo sợ.
Triệu Nhị đi đến, trong lúc mấy người các cô đang nói chuyện thì cậu đã sớm đi một vòng nhà họ Lâm, sau đó cậu tình đi vào phòng bếp để xem.
“Mẹ, nhà chị hai có thịt còn có bột mì trắng, cuộc sống vẫn rất tốt!”
Danh sách chương