Quý Thiếu Yến kiên nhẫn giảng giải cho Chu Lê: "Ca hát thật ra là dùng hơi để phát ra tiếng, không phải dùng giọng, nếu cậu cảm thấy có hứng thú thì cứ đăng ký học thử một khóa."
Loại chuyện này dĩ nhiên Chu Lê cũng hiểu.
Trước kia giọng nói của cậu không tồi, cũng không cần luyện tập chuyên môn gì, mà giọng của Tiền Lập Nghiệp lại không ổn nên muốn ca hát nhất định phải luyện tập.
Nhưng tình hình của cậu đặc biệt, tạm thời không muốn làm chuyện này, liền nói: "Đợi đến nghỉ đông tôi sẽ học."
Quý Thiếu Yến trầm mặc, nói cách khác là bắt hắn nhịn thêm một học kỳ à.
Quý đại thiếu trước nay luôn có thể nhẫn nại, chịu đựng nhiều ngày như vậy rồi thì chịu thêm chút nữa không là gì hết.
Nếu Chu Lê đã chấp nhận thì hắn có thể khiến ngốc bạch ngọt làm luôn những chuyện khác, liền nói: "Được thôi."
Chu lê thiệt hài lòng, bắt đầu làm bài tập.
Quý Thiếu Yến ngồi đọc sách bên cạnh cậu, phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.
Chỉ vừa mới khai giảng một tuần nên thứ cần học cũng không nhiều, hơn nữa Minh Anh không liều mạng ra đề cho học sinh giống như trường cấp 3 công lập, vì vậy không tới một giờ cậu đã làm xong hết bài tập, xoay đầu nhìn Quý Thiếu Yến.
Nói đúng lương tâm thì thiếu gia này lớn lên thiệt sự là vui mắt vui tai.
Chỉ đơn giản cầm sách ngồi ở đây thôi đã khiến cho người ta cảm thấy thời gian thật tươi đẹp, tiếng giáo thảo thần tiên thiệt đúng là không nói quá.
Quý Thiếu Yến cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Gặp phải câu khó sao?"
Chu Lê đáp: "Làm xong hết rồi."
Quý Thiếu Yến liền đóng sách lại, nghiêm túc kiểm tra lại sau đó chỉ ra mấy lỗi sai nhỏ, nhìn cậu sửa xong lại hỏi ý: "Muốn học tiếp môn khác hay là ngủ trưa một lát?"
Chu Lê nhìn đồng hồ, quyết định đi ngủ trưa.
Cậu thấy thiếu gia kia ấn xe lăn đi về phía giường lớn, biết rõ còn cố ý hỏi: "Cậu muốn ngủ với tôi à?"
Quý Thiếu Yến nói: "Ừm, tôi cũng thấy hơi buồn ngủ."
Chu Lên: "Được, vậy cậu ngủ ở đây đi."
Quý Thiếu Yến nghe xong đã đoán được cậu muốn sang phòng khác ngủ, quay đầu lại nhìn cậu: "Trước kia chúng ta vẫn ngủ cùng nhau mà, vừa rồi chính miệng cậu đã đồng ý mọi chuyện đều làm lại một lần với tôi đó."
Ngừng một lát, hắn nói thêm: "Trước khi ngủ cậu có thể hát một bài hát của hôm nay nha."
Chu Lê nhìn hắn, rồi lại nhìn vết thương trên cổ chân hắn, thầm nghĩ hắn cũng không bày được trò gì khác, do dự hai giây liền đồng ý, dù sao giường cũng đủ lớn, có lăn lộn cũng không đụng tới nhau được.
Cậu đưa cho thiếu gia một bộ quần áo ngủ chưa mặc qua, lên giường ngồi xếp bằng, dưới cái nhìn chăm chú của người kia vẫn không hề có tí áp lực nào bắt đầu gào lời bài hát, gào xong cảm thấy rất mỹ mãn mà chìm vào mộng đẹp.
Quý đại thiếu cạn lời hết mấy giây, thầm khuyên bản thân: Dù cho ngốc bạch ngọt có thích thật nhưng cũng không chạy đi hại người lung tung, cũng không chủ động đi karaoke, càng không lợi dụng quyền thế nhà họ Chu đi tham gia show tuyển tú, chỉ lén hát cho hắn nghe thôi, với tư cách bạn đời tương lai, mới chút chuyện nhỏ này đã không bao dung được thì làm sao có mặt mũi tính tới những thứ khác.
Nghĩ như vậy xong, hắn liền cảm thấy thật ra cũng không khó nghe lắm, nhanh chóng nằm xuống cùng rồi thành thật ngủ trưa, cũng không giở trò gì thêm.
Bởi vì hắn hiểu Chu Lê thông minh, trong đầu còn có cả đống hố, vừa mới bắt đầu hắn đã muốn giở trò thì có khi mọi chuyện sẽ kết thúc luôn ở đây.
Hai người vừa mới ngả lưng được 5 phút, còn chưa kịp buồn ngủ đã nghe thấy cửa phòng đột ngột bị gõ mấy cái, ngay sau đó là cha Chu tay xách nách mang bước vào, hơi bị ngơ ngác luôn.
Chu Lộ Văn theo sát phía sau, liếc mắt một cái thấy trên giường có hai người, lập tức muốn tắt thở ngay tại chỗ.
Cha Chu bận cả một buổi sáng, bữa trưa ở ngoài dùng cơm với khách hàng xong thì nghe tin đám đàn em của Chu Lê đang ở nhà mình, liền mua một đống quà gặp mặt tặng cả đám.
Vừa nãy vì phòng ngừa bất trắc Chu Lộ Văn định đi lên gõ cửa, nói trước một tiếng, nhưng cha Chu cứ như cuồng phong gió lốc quét qua, biết Chu Lê đã học một giờ đồng hồ rồi, nghĩ cũng nên đi vào nhắc bọn họ nghỉ ngơi một lát, Chu Lộ văn cơ bản là ngăn không nổi.
Nhưng nói nào ngay thì Chu Lộ Văn cũng cảm thấy không cần quá lo lắng.
Bởi vì cậu ta cho rằng hai người cùng lắm thì ôm ấp một tí, nghe được tiếng mở cửa sẽ lập tức tách ra, ai mà ngờ đâu lại lăn tới trên giường chứ, lại còn không chịu khóa cửa, gan thiệt luôn đó!
Từ trước tới giờ Chu Lộ Bác luôn nhìn đâu chuẩn đó, lúc dưới lầu đã thấy vẻ mặt hơi hơi sượng trân của Tiểu Văn, nhất thời tò mò cũng theo lên, lúc này nhìn người đang ngồi dậy trên giường không nhịn được híp híp mắt – Quý gia Quý Thiếu Yến, tính tình nhìn thì có vẻ tốt, thân thiện với tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người sẽ chịu nằm chung giường với kẻ khác.
Cha Chu lại không nghĩ gì nhiều, áy náy nói: "Đánh thức hai đứa sao?"
Chu Lê nói: "Không có, tụi con làm xong bài tập mới vừa nằm xuống thôi."
Lúc này Chu Lộ Văn đã thấy bọn họ vẫn còn mặc quần áo, trái tim đang treo lên cuối cùng cũng dám thả trở xuống.
Trong nhà rất thoáng nên chắc sẽ không ngăn cản chuyện Chu Lê thích con trai, nhưng tự dưng lại bắt gặp cảnh tượng 18+ thì cũng không phải chuyện vui vẻ gì cho cam, may là bọn họ còn biết giữ ý.
Chu Lê nghe cha Chu bảo muốn tặng quà gặp mặt xong, nói: "Bọn nó còn phải học thêm một giờ nữa, tới lúc đó hai đứa con hẳn cũng ngủ dậy rồi, cứ để đó rồi tính sau đi ạ."
Cha Chu không ý kiến gì, không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, tiện tay để đồ xuống rồi dẫn hai đứa con khác ra ngoài.
Chu Lộ Bác nhìn ông về phòng, ngăn Tiểu Văn cũng đang định đi lại, nhàn nhạt nói: "Quan hệ của hai đứa nó là gì?"
Chu Lộ Văn trả lời: "Bạn bè."
Chu Lộ Bác cao giọng một tiếng: "Hửm?"
Chu Lộ Văn bình tĩnh nói: "Thật đó."
Chu Lộ Bác: "Nhìn vào mắt anh rồi lặp lại một lần nữa."
"..." Chu Lộ Văn chỉ nghe câu này thôi đã biết anh đang nghi ngờ, cảm thấy không xong rồi, khó xử nói: "Anh hai à, nếu không anh đợi Tiểu Lê dậy rồi thử hỏi cậu ấy đi?"
Chu Lộ Bác nhìn cái vẻ trốn tránh này của cậu ta, ngẫm lại thái độ lần trước của Quý Thiếu Yến khi Tiểu Lê hôn mê, biết mình đoán trúng rồi.
Vì vậy sau Chu Lộ Văn, anh thành công trở thành người thứ hai trong nhà biết được chuyện yêu đương của Chu Lê.
Chu – còn chưa biết được bản thân có người yêu – Lê ngủ tròn một giấc, sau khi tỉnh dậy vừa đúng lúc thấy đám đàn em đang nghỉ xả hơi, liền mang quà tặng sang rồi giới thiệu bọn nó với cha Chu và Chu Lộ Bác.
Cha Chu là người tốt tính, gì cũng có thể nói được nên cùng bọn nó tám chuyện tới vui vẻ.
Đám đàn em cũng không quá gò mình trước mặt ông, nói một hồi lại nói tới chuyện lần trước bán rau nhưng không mang cân, xém chút nữa làm cha Chu cười tắt thở.
Bọn nó ăn ít đồ rồi lại bắt đầu học môn kế.
Chu Lê rãnh rỗi buồn chán, nghe thầy Quý đề nghị đi xem phim, hai mắt sáng ngời lập tức đẩy hắn vào phòng chiếu phim.
Quý Thiếu Yến nhìn cửa phòng đóng lại, trong phòng tối đi, vừa mới nghĩ ngốc bạch ngọt vậy mà thân thiết với mình như kia liền thấy cậu móc ra, mặt thoáng cái hơi đen lại, thầm khuyên bản thân phải cố nhịn.
Hai người xem cho tới chạng vạng, chương trình học của đám đàn em cuối cùng cùng kết thúc.
Cha Chu lại dẫn cả đám đi ăn một bữa tiệc lớn, sau khi ăn xong Chu Lê lại kéo bọn nó đi một vòng quanh tiểu khu rồi đưa về để làm bài tập giáo viên cho.
Đám đàn em khó lắm mới có được một lần làm được bài tập đàng hoàng, sung sướng tới xém chút khóc to lên.
Tối nay cả đám ở lại bên này, hôm sau lại tiếp tục đi học.
Lần này thật sự ngồi lì trong nhà cả một ngày, tới lúc chạng vạng bọn nó liền nhận ra ngày tháng như vậy cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Nhưng mà tụi nó đều hiểu rõ mời giáo viên phải tốn không ít tiền, ở đây lại không cần lo ăn lo uống, tụi nó nào dám có lỗi với ý tốt của Ưng ca, vì vậy mỉm cười chào tạm biệt với Ưng ca rồi mang cặp sách lên xe về trấn.
Quý Thiếu Yến nhìn thấy tình hình của bọn nó, hỏi: "Cậu không hỏi thử sau này bọn họ muốn làm gì sao?"
Chu Lê trả lời: "Tụi nó nói muốn đi giao cơm hộp."
Quý Thiếu Yến nói: "Vậy cứ để bọn họ đi giao thử."
Hắn nhìn Chu Lê, "Cậu cứ ép buộc bọn họ từ một phía như vậy cũng vô dụng, phải để tự bọn họ muốn học, cứ để cả bọn đi giao cơm nửa tháng đi."
Chu Lê cũng đã nghĩ tới chuyện này, liền ừ một tiếng.
Quý Thiếu Yến tiếp tục quan tâm kiến nghị thêm: "Chuyện này cần nói trước với người lớn trong nhà và giáo viên, đi tới trường xin phép, trước kia "thành tích" của cậu quá nhiều, nói sẽ không ai tin, tốt nhất là để Chu Lộ Văn đi đi, cậu ta thoạt nhìn chính là kiểu mẫu con ngoan trò giỏi, để cậu ta ra mặt nói muốn dẫn tụi nó đi học tập thật tốt thì mọi người đều sẽ tin tưởng.
Chu Lê lại ừ thêm tiếng nữa, cảm thấy hắn nói rất có lý, có thể đỡ không biết bao nhiêu rắc rối.
Quý Thiếu Yến nói: "Đừng đợi bọn họ bắt đầu chán rồi mới làm, bắt đầu ngay từ tuần này đi."
Chu Lê cũng là người thuộc phái hành động, vốn đã có ý định này, lần thứ ba gật đầu đồng ý theo.
Quý Thiếu Yến thấy vậy không hề nói gì, cảm thấy thật thích thú.
Với tính cách của Chu Lộ Văn, nếu lo chuyện này thì sẽ lo tới cùng.
Đồng nghĩa hai tuần tới bên cạnh Chu Lê trừ một con gâu đần nhỏ đáng ghét ra sẽ không còn ai khác nữa, hắn có thể hưởng thụ thế giới hai người với cậu rồi.
Tuy Chu Lê biết rõ bạch thiết hắc này chắc chắn có ý đồ, nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện hắn nói rất hợp lý.
Vậy nên chờ tới khi Quý thiếu gia về nhà, cậu liền bàn bạc với Chu Lộ Văn một lát, hôm sau cố tình xin nghỉ nửa ngày lần lượt đi nói chuyện với cha mẹ đám đàn em, mau chóng quyết định xong chuyện này rồi mới về trường học.
Vừa xuống xe xong cậu lại nhận điện điện thoại của giáo sư Hạ.
Sách cổ có chút hư hao, giáo sư Hạ tốn hai ngày cũng chưa xem xong, hôm nay cố ý xin nghỉ tiếp tục ở lại thành phố này, tốn thêm một buổi sáng nữa mới đọc hết được.
"Quyển sách này đúng thật là viết về tộc Thiên Tang," ông nói, "Từ sơ khai cho tới khi thờ phụng thần linh, nhưng chỉ có một nửa, nửa kia hẳn là nằm ở quyển sách còn lại."
Chu Lê hỏi: "Có gì liên quan tới ngọc không ạ?"
"Có, miếng ngọc cánh hoa kia tổng cộng có tám miếng," giáo sư Hạ nói, "Chữ bên trên ghép lại là Tam thiên phồn hoa, tống quân thân lâm*, ngọc hoa sen này chính là thánh vật quý giá nhất của tộc bọn họ."
(Ba ngàn phồn hoa, tự dưa người tới)
Hô hấp của Chu Lê như muốn ngừng lại: "Vậy nó có tác dụng gì?"
Trong giọng nói khàn khàn của giáo sư Hạ xen lẫn ý cười: "Suy nghĩ của tộc Thiên Tang thật sự quá sức tưởng tượng, bọn họ cho rằng nhân gian có 3000 thế giới, ở mỗi thế giới đều có một ngươi khác, dùng ngôn ngữ hiện đại thì chính là không gian song song, mà miếng ngọc này có năng lực đặc biệt, nếu như sau khi chết giữ nó thì nó sẽ mang em nhập vào em ở một thế giới khác.".
Loại chuyện này dĩ nhiên Chu Lê cũng hiểu.
Trước kia giọng nói của cậu không tồi, cũng không cần luyện tập chuyên môn gì, mà giọng của Tiền Lập Nghiệp lại không ổn nên muốn ca hát nhất định phải luyện tập.
Nhưng tình hình của cậu đặc biệt, tạm thời không muốn làm chuyện này, liền nói: "Đợi đến nghỉ đông tôi sẽ học."
Quý Thiếu Yến trầm mặc, nói cách khác là bắt hắn nhịn thêm một học kỳ à.
Quý đại thiếu trước nay luôn có thể nhẫn nại, chịu đựng nhiều ngày như vậy rồi thì chịu thêm chút nữa không là gì hết.
Nếu Chu Lê đã chấp nhận thì hắn có thể khiến ngốc bạch ngọt làm luôn những chuyện khác, liền nói: "Được thôi."
Chu lê thiệt hài lòng, bắt đầu làm bài tập.
Quý Thiếu Yến ngồi đọc sách bên cạnh cậu, phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.
Chỉ vừa mới khai giảng một tuần nên thứ cần học cũng không nhiều, hơn nữa Minh Anh không liều mạng ra đề cho học sinh giống như trường cấp 3 công lập, vì vậy không tới một giờ cậu đã làm xong hết bài tập, xoay đầu nhìn Quý Thiếu Yến.
Nói đúng lương tâm thì thiếu gia này lớn lên thiệt sự là vui mắt vui tai.
Chỉ đơn giản cầm sách ngồi ở đây thôi đã khiến cho người ta cảm thấy thời gian thật tươi đẹp, tiếng giáo thảo thần tiên thiệt đúng là không nói quá.
Quý Thiếu Yến cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Gặp phải câu khó sao?"
Chu Lê đáp: "Làm xong hết rồi."
Quý Thiếu Yến liền đóng sách lại, nghiêm túc kiểm tra lại sau đó chỉ ra mấy lỗi sai nhỏ, nhìn cậu sửa xong lại hỏi ý: "Muốn học tiếp môn khác hay là ngủ trưa một lát?"
Chu Lê nhìn đồng hồ, quyết định đi ngủ trưa.
Cậu thấy thiếu gia kia ấn xe lăn đi về phía giường lớn, biết rõ còn cố ý hỏi: "Cậu muốn ngủ với tôi à?"
Quý Thiếu Yến nói: "Ừm, tôi cũng thấy hơi buồn ngủ."
Chu Lên: "Được, vậy cậu ngủ ở đây đi."
Quý Thiếu Yến nghe xong đã đoán được cậu muốn sang phòng khác ngủ, quay đầu lại nhìn cậu: "Trước kia chúng ta vẫn ngủ cùng nhau mà, vừa rồi chính miệng cậu đã đồng ý mọi chuyện đều làm lại một lần với tôi đó."
Ngừng một lát, hắn nói thêm: "Trước khi ngủ cậu có thể hát một bài hát của hôm nay nha."
Chu Lê nhìn hắn, rồi lại nhìn vết thương trên cổ chân hắn, thầm nghĩ hắn cũng không bày được trò gì khác, do dự hai giây liền đồng ý, dù sao giường cũng đủ lớn, có lăn lộn cũng không đụng tới nhau được.
Cậu đưa cho thiếu gia một bộ quần áo ngủ chưa mặc qua, lên giường ngồi xếp bằng, dưới cái nhìn chăm chú của người kia vẫn không hề có tí áp lực nào bắt đầu gào lời bài hát, gào xong cảm thấy rất mỹ mãn mà chìm vào mộng đẹp.
Quý đại thiếu cạn lời hết mấy giây, thầm khuyên bản thân: Dù cho ngốc bạch ngọt có thích thật nhưng cũng không chạy đi hại người lung tung, cũng không chủ động đi karaoke, càng không lợi dụng quyền thế nhà họ Chu đi tham gia show tuyển tú, chỉ lén hát cho hắn nghe thôi, với tư cách bạn đời tương lai, mới chút chuyện nhỏ này đã không bao dung được thì làm sao có mặt mũi tính tới những thứ khác.
Nghĩ như vậy xong, hắn liền cảm thấy thật ra cũng không khó nghe lắm, nhanh chóng nằm xuống cùng rồi thành thật ngủ trưa, cũng không giở trò gì thêm.
Bởi vì hắn hiểu Chu Lê thông minh, trong đầu còn có cả đống hố, vừa mới bắt đầu hắn đã muốn giở trò thì có khi mọi chuyện sẽ kết thúc luôn ở đây.
Hai người vừa mới ngả lưng được 5 phút, còn chưa kịp buồn ngủ đã nghe thấy cửa phòng đột ngột bị gõ mấy cái, ngay sau đó là cha Chu tay xách nách mang bước vào, hơi bị ngơ ngác luôn.
Chu Lộ Văn theo sát phía sau, liếc mắt một cái thấy trên giường có hai người, lập tức muốn tắt thở ngay tại chỗ.
Cha Chu bận cả một buổi sáng, bữa trưa ở ngoài dùng cơm với khách hàng xong thì nghe tin đám đàn em của Chu Lê đang ở nhà mình, liền mua một đống quà gặp mặt tặng cả đám.
Vừa nãy vì phòng ngừa bất trắc Chu Lộ Văn định đi lên gõ cửa, nói trước một tiếng, nhưng cha Chu cứ như cuồng phong gió lốc quét qua, biết Chu Lê đã học một giờ đồng hồ rồi, nghĩ cũng nên đi vào nhắc bọn họ nghỉ ngơi một lát, Chu Lộ văn cơ bản là ngăn không nổi.
Nhưng nói nào ngay thì Chu Lộ Văn cũng cảm thấy không cần quá lo lắng.
Bởi vì cậu ta cho rằng hai người cùng lắm thì ôm ấp một tí, nghe được tiếng mở cửa sẽ lập tức tách ra, ai mà ngờ đâu lại lăn tới trên giường chứ, lại còn không chịu khóa cửa, gan thiệt luôn đó!
Từ trước tới giờ Chu Lộ Bác luôn nhìn đâu chuẩn đó, lúc dưới lầu đã thấy vẻ mặt hơi hơi sượng trân của Tiểu Văn, nhất thời tò mò cũng theo lên, lúc này nhìn người đang ngồi dậy trên giường không nhịn được híp híp mắt – Quý gia Quý Thiếu Yến, tính tình nhìn thì có vẻ tốt, thân thiện với tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người sẽ chịu nằm chung giường với kẻ khác.
Cha Chu lại không nghĩ gì nhiều, áy náy nói: "Đánh thức hai đứa sao?"
Chu Lê nói: "Không có, tụi con làm xong bài tập mới vừa nằm xuống thôi."
Lúc này Chu Lộ Văn đã thấy bọn họ vẫn còn mặc quần áo, trái tim đang treo lên cuối cùng cũng dám thả trở xuống.
Trong nhà rất thoáng nên chắc sẽ không ngăn cản chuyện Chu Lê thích con trai, nhưng tự dưng lại bắt gặp cảnh tượng 18+ thì cũng không phải chuyện vui vẻ gì cho cam, may là bọn họ còn biết giữ ý.
Chu Lê nghe cha Chu bảo muốn tặng quà gặp mặt xong, nói: "Bọn nó còn phải học thêm một giờ nữa, tới lúc đó hai đứa con hẳn cũng ngủ dậy rồi, cứ để đó rồi tính sau đi ạ."
Cha Chu không ý kiến gì, không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, tiện tay để đồ xuống rồi dẫn hai đứa con khác ra ngoài.
Chu Lộ Bác nhìn ông về phòng, ngăn Tiểu Văn cũng đang định đi lại, nhàn nhạt nói: "Quan hệ của hai đứa nó là gì?"
Chu Lộ Văn trả lời: "Bạn bè."
Chu Lộ Bác cao giọng một tiếng: "Hửm?"
Chu Lộ Văn bình tĩnh nói: "Thật đó."
Chu Lộ Bác: "Nhìn vào mắt anh rồi lặp lại một lần nữa."
"..." Chu Lộ Văn chỉ nghe câu này thôi đã biết anh đang nghi ngờ, cảm thấy không xong rồi, khó xử nói: "Anh hai à, nếu không anh đợi Tiểu Lê dậy rồi thử hỏi cậu ấy đi?"
Chu Lộ Bác nhìn cái vẻ trốn tránh này của cậu ta, ngẫm lại thái độ lần trước của Quý Thiếu Yến khi Tiểu Lê hôn mê, biết mình đoán trúng rồi.
Vì vậy sau Chu Lộ Văn, anh thành công trở thành người thứ hai trong nhà biết được chuyện yêu đương của Chu Lê.
Chu – còn chưa biết được bản thân có người yêu – Lê ngủ tròn một giấc, sau khi tỉnh dậy vừa đúng lúc thấy đám đàn em đang nghỉ xả hơi, liền mang quà tặng sang rồi giới thiệu bọn nó với cha Chu và Chu Lộ Bác.
Cha Chu là người tốt tính, gì cũng có thể nói được nên cùng bọn nó tám chuyện tới vui vẻ.
Đám đàn em cũng không quá gò mình trước mặt ông, nói một hồi lại nói tới chuyện lần trước bán rau nhưng không mang cân, xém chút nữa làm cha Chu cười tắt thở.
Bọn nó ăn ít đồ rồi lại bắt đầu học môn kế.
Chu Lê rãnh rỗi buồn chán, nghe thầy Quý đề nghị đi xem phim, hai mắt sáng ngời lập tức đẩy hắn vào phòng chiếu phim.
Quý Thiếu Yến nhìn cửa phòng đóng lại, trong phòng tối đi, vừa mới nghĩ ngốc bạch ngọt vậy mà thân thiết với mình như kia liền thấy cậu móc ra, mặt thoáng cái hơi đen lại, thầm khuyên bản thân phải cố nhịn.
Hai người xem cho tới chạng vạng, chương trình học của đám đàn em cuối cùng cùng kết thúc.
Cha Chu lại dẫn cả đám đi ăn một bữa tiệc lớn, sau khi ăn xong Chu Lê lại kéo bọn nó đi một vòng quanh tiểu khu rồi đưa về để làm bài tập giáo viên cho.
Đám đàn em khó lắm mới có được một lần làm được bài tập đàng hoàng, sung sướng tới xém chút khóc to lên.
Tối nay cả đám ở lại bên này, hôm sau lại tiếp tục đi học.
Lần này thật sự ngồi lì trong nhà cả một ngày, tới lúc chạng vạng bọn nó liền nhận ra ngày tháng như vậy cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Nhưng mà tụi nó đều hiểu rõ mời giáo viên phải tốn không ít tiền, ở đây lại không cần lo ăn lo uống, tụi nó nào dám có lỗi với ý tốt của Ưng ca, vì vậy mỉm cười chào tạm biệt với Ưng ca rồi mang cặp sách lên xe về trấn.
Quý Thiếu Yến nhìn thấy tình hình của bọn nó, hỏi: "Cậu không hỏi thử sau này bọn họ muốn làm gì sao?"
Chu Lê trả lời: "Tụi nó nói muốn đi giao cơm hộp."
Quý Thiếu Yến nói: "Vậy cứ để bọn họ đi giao thử."
Hắn nhìn Chu Lê, "Cậu cứ ép buộc bọn họ từ một phía như vậy cũng vô dụng, phải để tự bọn họ muốn học, cứ để cả bọn đi giao cơm nửa tháng đi."
Chu Lê cũng đã nghĩ tới chuyện này, liền ừ một tiếng.
Quý Thiếu Yến tiếp tục quan tâm kiến nghị thêm: "Chuyện này cần nói trước với người lớn trong nhà và giáo viên, đi tới trường xin phép, trước kia "thành tích" của cậu quá nhiều, nói sẽ không ai tin, tốt nhất là để Chu Lộ Văn đi đi, cậu ta thoạt nhìn chính là kiểu mẫu con ngoan trò giỏi, để cậu ta ra mặt nói muốn dẫn tụi nó đi học tập thật tốt thì mọi người đều sẽ tin tưởng.
Chu Lê lại ừ thêm tiếng nữa, cảm thấy hắn nói rất có lý, có thể đỡ không biết bao nhiêu rắc rối.
Quý Thiếu Yến nói: "Đừng đợi bọn họ bắt đầu chán rồi mới làm, bắt đầu ngay từ tuần này đi."
Chu Lê cũng là người thuộc phái hành động, vốn đã có ý định này, lần thứ ba gật đầu đồng ý theo.
Quý Thiếu Yến thấy vậy không hề nói gì, cảm thấy thật thích thú.
Với tính cách của Chu Lộ Văn, nếu lo chuyện này thì sẽ lo tới cùng.
Đồng nghĩa hai tuần tới bên cạnh Chu Lê trừ một con gâu đần nhỏ đáng ghét ra sẽ không còn ai khác nữa, hắn có thể hưởng thụ thế giới hai người với cậu rồi.
Tuy Chu Lê biết rõ bạch thiết hắc này chắc chắn có ý đồ, nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện hắn nói rất hợp lý.
Vậy nên chờ tới khi Quý thiếu gia về nhà, cậu liền bàn bạc với Chu Lộ Văn một lát, hôm sau cố tình xin nghỉ nửa ngày lần lượt đi nói chuyện với cha mẹ đám đàn em, mau chóng quyết định xong chuyện này rồi mới về trường học.
Vừa xuống xe xong cậu lại nhận điện điện thoại của giáo sư Hạ.
Sách cổ có chút hư hao, giáo sư Hạ tốn hai ngày cũng chưa xem xong, hôm nay cố ý xin nghỉ tiếp tục ở lại thành phố này, tốn thêm một buổi sáng nữa mới đọc hết được.
"Quyển sách này đúng thật là viết về tộc Thiên Tang," ông nói, "Từ sơ khai cho tới khi thờ phụng thần linh, nhưng chỉ có một nửa, nửa kia hẳn là nằm ở quyển sách còn lại."
Chu Lê hỏi: "Có gì liên quan tới ngọc không ạ?"
"Có, miếng ngọc cánh hoa kia tổng cộng có tám miếng," giáo sư Hạ nói, "Chữ bên trên ghép lại là Tam thiên phồn hoa, tống quân thân lâm*, ngọc hoa sen này chính là thánh vật quý giá nhất của tộc bọn họ."
(Ba ngàn phồn hoa, tự dưa người tới)
Hô hấp của Chu Lê như muốn ngừng lại: "Vậy nó có tác dụng gì?"
Trong giọng nói khàn khàn của giáo sư Hạ xen lẫn ý cười: "Suy nghĩ của tộc Thiên Tang thật sự quá sức tưởng tượng, bọn họ cho rằng nhân gian có 3000 thế giới, ở mỗi thế giới đều có một ngươi khác, dùng ngôn ngữ hiện đại thì chính là không gian song song, mà miếng ngọc này có năng lực đặc biệt, nếu như sau khi chết giữ nó thì nó sẽ mang em nhập vào em ở một thế giới khác.".
Danh sách chương