Edit: Mimi - Beta: Chi

*****

Giờ phút này, "hồng nhan họa thủy" đang ngoan ngoãn ngồi trên lầu. Vì phía trước có cửa sổ lọt gió, nên hắn không cởi áo khoác, mũ cũng vẫn đội y nguyên.

Trạm Trinh vừa rời đi, Hàm Sênh liền thả lỏng hơn nhiều. Trạm Nhân ghé vào tai hắn cười cười nói nói, hắn cũng đáp lại đôi câu. Sau khi ăn hết hạt dưa do Trạm Trinh bóc, hắn bèn tự bóc cho mình. Trạm Nhân thấy vậy, chủ động bóc hạt dưa bỏ vào trong đĩa, lấy lòng nói: "Tẩu tẩu cứ ăn đi, ta sẽ giúp ngươi."

Hàm Sênh sao có thể để nàng hầu hạ như vậy, chỉ đành quay sang trò chuyện với nàng: "Hôm nay Thanh Dung không đi cùng các ngươi à?"

"Nàng đi cùng Hoàng tổ mẫu." Trạm Nhân cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Tẩu tẩu muốn gặp nàng à? Để ta sai người đi gọi nhé."

"Không cần đâu, chẳng qua ta nghe mọi người nói ba người các ngươi gắn bó như hình với bóng, giờ không thấy nàng nên ta hơi ngạc nhiên một chút thôi."

"Ta với A Cẩn mới như hình với bóng, bình thường nàng có đi theo chúng ta đâu." Dứt lời, Trạm Nhân bỗng ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "Thanh Dung thích ca ca, tẩu tẩu đừng quá thân thiết với nàng, cẩn thận nàng thừa dịp chen chân vào."

Trạm Cẩn: "Khụ!"

Trạm Nhân ngồi thẳng lại, nhìn Hàm Sênh bằng đôi mắt đầy trông mong, vẻ mặt đúng kiểu ngươi xem ta có tốt với ngươi không. Hàm Sênh bật cười, nói: "Điện hạ là nhân tài xuất chúng, có người ái mộ cũng rất bình thường."

Vẻ bình tĩnh của hắn khiến Trạm Nhân đau lòng. Trạm Cẩn không khỏi nhìn hắn kỹ hơn một chút, đứng dậy ngồi vào chỗ của Trạm Trinh khi nãy, chia thành một trái một phải ngồi bên hắn với Trạm Nhân, cất tiếng hỏi: "Tẩu tẩu đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"

Hàm Sênh nhìn nàng giây lát, chẳng hiểu sao hắn cứ có cảm giác rất lạ khi đối mặt với người này: "Cả ngày không ra khỏi cửa, cuộc sống cũng không đến nỗi nào, chẳng qua có hơi mong ngóng ngày xuân."

Trạm Cẩn ôn hòa nói: "Mùa xuân ở Bắc quốc vẫn còn rất lạnh, ít nhất cũng phải đến tháng tư mới có sự chuyển biến rõ ràng về nhiệt độ cơ."

"Lâu như vậy à?" Hàm Sênh che giấu mất mát dâng lên trong lòng, nhìn về phía trước. Lúc này, người đứng trên băng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Tấn đế ra lệnh bắt đầu thi đấu.

"Ngày mai tẩu tẩu đi ăn lẩu dê với chúng ta đi, thịt dê ấm bụng, lần nào ăn chúng ta cũng vã đầy mồ hôi."

Trạm Nhân ngồi cạnh liều mạng gật đầu, Hàm Sênh cũng rất tò mò, liếc nhìn Trạm Cẩn, giọng nói lộ vẻ trông mong: "Nếu Điện hạ đồng ý, ta nhất định sẽ đi."

"Tẩu tẩu làm nũng một chút, chẳng phải ca ca sẽ buông vũ khí đầu hàng ngay sao." Trạm Cẩn cũng nhìn Hàm Sênh, nhưng trong ánh mắt không có chút mềm mại yếu đuối nào, trái lại còn lộ ra vài phần hiên ngang mạnh mẽ. Chỉ là đến khi quay sang nhìn Trạm Nhân, nàng lại che miệng cười trộm.

Bỗng có cái gì đó lóe lên trong đầu Hàm Sênh, tuy rất nhỏ nhưng vì bản thân đã từng trải ngiệm, nên hắn có thể phát hiện một cách dễ dàng. Hắn nhìn Trạm Cẩn kỹ hơn, hé môi hỏi: "Ngươi từng học võ à?"

"Người trong hoàng thất Bắc quốc đều học võ." Trạm Cẩn cầm ấm trà trên bếp lò nhỏ lên, rót cho Hàm Sênh một chén, lại nói: "Sắp bắt đầu rồi kìa."

Tiếng trống rộn rã vang lên, Trạm Nhân lập tức chạy ra cửa sổ, hô to: "Trạm Hoa! Trạm Hoa!"

Trạm Hoa hình như là Lục hoàng tử Đại Tấn, cũng như Trạm Cẩn, đều phải gọi Trạm Nhân là tỷ tỷ. Hàm Sênh uống một ngụm trà ấm rồi cũng theo ra cửa sổ.

Trên băng, các thiếu niên đều vô cùng mạnh mẽ. Tuy có con cháu hoàng thất nhưng chẳng ai nể nang gì, người nào cũng di chuyển nhanh như chớp, thi nhau vẽ ra những đường trắng đục trên mặt băng dày. Dân chúng vây xem hoan hô hò hét, người bán hàng chen chúc len vào, chào bán hạt dưa mứt quả cùng đủ loại đồ ăn vặt linh tinh. Đúng là một cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

Hàm Sênh nhìn sân băng không chớp mắt, vô cùng kích động nhưng vẫn cố kiềm chế bằng cách siết chặt chấn song cửa sổ.

Trên nóc lầu, Giang Khâm đang quan sát động tĩnh xung quanh. Đột nhiên Trạm Trinh phát hiện ra chỗ bất thường: "Đó là cái gì?"

Nhìn kỹ một lát, hắn nhận ra dưới mặt băng như được giấu rất nhiều vật thể dài, mỗi đầu của chúng đều hướng tới một vị trí khác nhau, chẳng qua băng đóng quá dày, nên phải đứng trên cao mới thấy vài bóng đen nhàn nhạt.

Cùng lúc đó, Hàm Sênh cũng nhận ra điểm khác thường. Tầm mắt hắn đọng trên mặt băng dưới chân các thiếu niên, gần như cùng thốt lên với Trạm Trinh: "Không ổn rồi!"

Giang Khâm vội giơ trường cung nhắm vào một nơi vô định, kinh hãi nói: "Sao vậy?"

Nhưng Trạm Trinh đã nhảy xuống khỏi nóc lầu.

Trên một tầng lầu, Trạm Cẩn đang nhìn về phía Hàm Sênh: "Ngươi nhìn thấy gì?"

"Dưới băng có cái gì đó." Hàm Sênh lộ vẻ căng thẳng: "Rất có thể là thuốc nổ."

Trạm Nhân sửng sốt, Hàm Sênh vội vã xông ra ngoài: "Lập tức đi gặp Bệ hạ, có lẽ những đường ngầm bên dưới lớp băng có dạng ống rỗng, nếu ta đoán không lầm, chúng được giấu thuốc nổ bên trong."

Trạm Cẩn nhanh chân đuổi theo, nhắc nhở: "Hiện giờ nơi này có rất nhiều dân chúng, ngươi cần chịu trách nhiệm với lời nói của mình."

"Ta biết." Hàm Sênh chuẩn bị ra cửa, lại gặp Thanh Dung đang bưng trái cây tới. Nàng nói: "Hoàng hậu bảo ta mang cho Thái tử phi nếm thử."

"Đa tạ." Hắn nhấc chân định rời đi, Thanh Dung vội vàng ngăn lại, kỳ quái hỏi: "Thái tử phi trông có vẻ kích động quá, có chuyện gì vậy?"

"Ta có việc muốn cầu kiến Bệ hạ."

"Lúc này?" Thanh Dung nói: "Hiện giờ cuộc thi đang đến hồi gay cấn, chỉ sợ Bệ hạ không rảnh để gặp ngươi."

Trạm Cẩn bỗng hô lên: "A Nhân."

Trạm Nhân lao tới nhanh như tên bắn, nhận lấy trái cây, nói: "Ta muốn gặp Mẫu hậu, mau tránh ra."

Thanh Dung cười: "Ta chỉ lo các ngươi quấy rầy Bệ hạ, ngộ nhỡ bị người trách phạt..."

Trạm Nhân khó chịu: "Ngươi nói những lời vô nghĩa như vậy làm..."

Nàng còn chưa dứt lời, tòa lầu bỗng rung lên như núi lở. Một tiếng "uỳnh" thật lớn vang lên, mặt băng dày ba thước lập tức nứt toác ra, có những mảnh vụn con bắn thẳng lên, đập vào dân chúng vây xem.

Trên băng nước văng cao mấy trượng, cuốn theo vụn băng bắn ra bốn phía xung quanh. Tiếng thét chói tai cùng tiếng gào thảm thiết đan xen lẫn lộn. Vách tường lầu các bị đập thủng một lỗ to, vụn băng bay tới, Trạm Cẩn lập tức nghiêng người che chắn, thuận tay đẩy Trạm Nhân và Hàm Sênh ra chỗ an toàn.

Hàm Sênh đứng không vững, bám chặt lan can theo bản năng, lại nghe thấy tiếng la hét đầy hoảng hốt của Như Ý: "Công chúa!"

Tim hắn đập nhanh hơn, trước mắt hắn, có người hoảng sợ bỏ chạy, lại có người hô lên: "Người Lương quốc đánh tới rồi!"

Một đội binh lính chạy qua, Hàm Sênh bước về phía cầu thang theo bản năng, lại bị ai đó xô đẩy, đột nhiên ngã lộn từ lan can xuống. Mặt mũi trắng bệch, hắn thầm nghĩ hôm nay khó giữ mạng rồi, nào ngờ phần eo lại được một cánh tay đầy sức mạnh ôm chặt. Hàm Sênh giương mắt nhìn, quả đúng là Trạm Trinh.

Nam nhân buông Hàm Sênh ra, hỏi: "A Nhân và A Cẩn đâu?"

Hàm Sênh vừa ngẩng đầu, Trạm Trinh lại bảo: "Cô gia phải đi tiếp, ngươi tìm chỗ trốn trước đi."

Hàm Sênh liên tục gật đầu, nhanh chóng tránh khỏi đám người lộn xộn. Nhưng vừa quay đầu, hắn lại phát hiện có một đám áo đen đang chém giết vào đây. Tất cả bọn chúng đều cầm trường kiếm, chém ngang chém dọc một hồi, xác nô tì, thái giám đã nằm đầy trên mặt đất.

Hàm Sênh vừa ho khan vừa thở dốc, nhanh chân trốn ra phía sau một tảng đá to, đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, binh lính Bắc Tấn luống cuống tay chân, dân chúng hốt hoảng chạy về bốn phía, có người bị giết chết tươi.

Hàm Sênh vịn tảng đá chầm chậm ngồi xổm xuống. Vừa vén lại mái tóc tán loạn, hắn phát hiện có người đứng ở phía sau. Nhưng chưa kịp quay đầu, phần gáy đã bị chém nhẹ một cái, sau đó hắn hoàn toàn mất đi ý thức.

Trên lầu, Trạm Trinh không tìm được Trạm Nhân, lại thấy Trạm Cẩn bị đập hôn mê bất tỉnh. Hắn vội ôm người đi xuống, vừa lúc gặp Giang Khâm đang chạy tới chỗ này: "Bệ hạ và Hoàng hậu không sao cả."

"Chăm sóc cho nàng." Trạm Trinh thả Trạm Cẩn vào lòng Giang Khâm. Người kia luống cuống tay chân: "Ngươi định làm gì..."

"Mang nàng đi gặp Thái y." Trạm Trinh đảo mắt nhìn xung quanh: "Cô gia phải đi tìm người."

Hàm Sênh bị đánh thức. Trong mơ màng, hắn nghe như có người đang la hét: "Mau thả tẩu tẩu của ta ra! Tên súc sinh này! Ngươi đã làm gì tẩu tẩu của ta?!"

Hắn khẽ nhíu mày, cơ thể bỗng được nhẹ nhàng nâng dậy. Ngay sau đó, một giọng nói rất dịu dàng chợt vang lên: "Làm ồn đến ngươi sao? Ta sẽ sai người cắt lưỡi ả."

Dứt lời, người nọ ra lệnh cho thuộc hạ. Hàm Sênh nheo mắt, lập tức tỉnh ra: "Đứng lại."

Thị vệ bên cạnh Tần Dịch dừng bước. Hàm Sênh ổn định tinh thần trong chốc lát, lại nghe thấy tiếng gào thét hùng hổ của Trạm Nhân ở cách đó không xa, thầm nghĩ cô nương này đúng là quá dồi dào sinh lực.

Cuối cùng hắn cũng có thời gian quan sát căn phòng mình đang ở. Mọi thứ đều rất tinh xảo, bố trí trang nhã thanh cao, giường đệm cũng vô cùng mềm mại. Trong phòng đốt loại huân hương từ Đại Lương mang tới, cũng là loại huân hương hắn cực kỳ quen thuộc.

Hàm Sênh đẩy Tần Dịch ra, dựa vào một bên tường, nhìn thẳng vào mặt hắn: "Ngươi tới đây làm gì?"

Tần Dịch cung kính đáp: "Tới đón Công chúa về nhà."

"Nhà nào?"

"Điều ấy còn phụ thuộc vào việc Công chúa muốn về đâu."

"Ngươi bắt Trạm Nhân?"

"Muội muội của Trạm Trinh." Một tia sắc lạnh chợt lóe lên trong mắt, Tần Dịch nhếch miệng, nói: "Chính là nha đầu kêu gào như quỷ rống kia sao?"

"Ngươi bắt nàng làm gì?"

"Làm con tin."

Hàm Sênh lạnh lùng nhìn hắn. Hai người bốn mắn nhìn nhau, Tần Dịch lại rũ mi, tỏ ra hết sức ôn hòa: "Ta biết Công chúa không thật lòng muốn gả xa, Bắc quốc quá lạnh, ta thật sự rất lo cho sức khỏe của Công chúa."

"Có phải ngươi điên rồi không? Gây chuyện lớn như vậy chỉ để đưa ta về? Ta đã thành thân với Trạm Trinh, về sau nơi này chính là nhà của ta!"

Hai mắt Tần Dịch tối sầm, hắn nhìn thẳng vào mặt Hàm Sênh một lần nữa: "Chẳng có gì to tát cả."

Không phải Hàm Sênh không hiểu tâm tư của người này. Hắn đã từ chối vô số lần, nhưng Tần Dịch quá cố chấp, có chết cũng chẳng chịu quay đầu. Thân thể mỏi mệt khiến hắn muốn chấm dứt câu chuyện tại đây, nhưng lý trí lại không cho phép hắn làm như thế: "Đây là hòa thân. Ngươi nên biết nếu ta biến mất, Trạm Trinh sẽ hỏi tội Đại Lương, sẽ lấy cớ chúng ta vi phạm hòa ước để ngang nhiên khai chiến."

"Ta sẽ giết Trạm Trinh."

"Bao giờ?" Hàm Sênh không thể chịu được nữa: "Bây giờ à? Tần Dịch, lúc Đại Đô bị vây hãm ngươi đang ở đâu? Khi ca ca bị thương nặng ngươi đang ở chỗ nào? Và cả thời điểm Trạm Trinh đánh chiếm hai mươi tòa thành nữa? Trước đó Đại Đô vẫn luôn xin ngươi cứu viện, nhưng ngươi không đáp lại dù chỉ một lần. Giờ ngươi nói với ta ngươi sẽ giết Trạm Trinh, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì?"

"Ý đồ cướp ngươi về." Tần Dịch trầm giọng nói: "Ta phải đợi Đại Đô rơi vào bước đường cùng rồi tiến hành giao dịch với Phụ hoàng ngươi, xin cưới ngươi làm vợ."

Hàm Sênh há hốc miệng, lửa giận cuồn cuộn trong lòng. Hắn bật cười: "Mười vạn binh lính bị bắt, vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, không biết bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát, thậm chí phụ thân ngươi bị giết hại dã man ngươi đều coi như không thấy. Giờ ngươi lại nói tất cả những chuyện đó đều là vì ta?!"

Hàm Sênh quá tức giận, bắt đầu ho khan không ngừng. Tần Dịch vươn tay nhưng lại bị người đối diện đẩy ra. Hắn không dám chọc giận Hàm Sênh nên đành rụt tay về, tiếp tục giải thích hòng làm người kia nguôi giận: "Ngay từ đầu ta đã nói rõ điều kiện của mình, nhưng Phụ hoàng ngươi một mực không chấp nhận. Hắn biết rõ lòng ta có ngươi đã nhiều năm, nhưng vẫn nhất quyết không đồng ý gả ngươi cho ta... Ta chẳng còn cách nào khác."

Hàm Sênh ho ra vài ngụm máu. Tần Dịch lo lắng tới gần nhưng vẫn bị hắn đẩy ra. Sắc mặt trắng nhợt, hắn thầm nghĩ đây là cái chuyện quỷ quái gì thế. Sớm biết vậy, năm đó dù chỉ có thể sống một ngày, hắn cũng nhất định không chịu làm Công chúa.

Hắn thầm cân nhắc, nếu nói bí mật của mình cho Tần Dịch nghe, không biết đối phương sẽ tức chết trước hay sẽ vung kiếm chém chết Công chúa giả hắn trước.

Tưởng tượng như thế, Hàm Sênh càng cảm thấy mọi chuyện quá nực cười. Tần Dịch cũng hoang đường hệt như Trạm Trinh - kẻ dùng mười tòa thành để đổi lấy một người vậy.

Kết quả, Hàm Sênh cười thật. Hắn ngẩng mặt, đôi môi nhuốm máu đỏ sẫm khẽ cong lên, trông còn diễm lệ hơn đóa hải đường thêu trên bức bình phong bên cạnh. Tần Dịch nín thở, siết chặt nắm tay đầy kìm nén.

"Có muốn biết vì sao Phụ hoàng lại không đồng ý gả ta cho ngươi không?"

Cảm xúc cuộn trào mãnh liệt nơi đáy mắt, giọng nói của Tần Dịch đã trở nên trầm khàn: "Vì sao?"

- --

Lời tác giả:

Sênh Sênh: Vì ta là nam tử.

Tầm Dịch: Nhất định là ngươi đang đùa với ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện