Sắc mặt Trần Trấn cực kỳ khó coi.
“Sợ cái gì. Chúng ta cẩn thận lên kế hoạch, về sau làm thế nào để Viên Thiển không tới được trung tâm thi đấu. Tao tặng điểm cho mày chẳng phải là được rồi à”. Tâm trạng Lương Ngạo Thiên tốt ghê gớm.
Vừa nghĩ đến mấy người chơi sắp logout khiến Viên Thiển hôn mê phải vào khoang điều trị, tâm trạng hắn cực khoan khoái.
Quả nhiên, những kẻ đối phó với hắn, đều không có kết cục tốt.
Trần Trấn thì lại đang ha ha trong lòng: Cho dù Viên Thiển không tới trung tâm thi đấu, mày cũng chỉ xếp hạng bốn hạng năm, mỗi lần cũng chỉ thêm bốn năm điểm. Mày mà chịu cho tao điểm á? Cái chuyện buôn bán lỗ lã như này, Trần Trấn tao còn khướt mới làm tiếp.
Ngay lúc này, tay sai của Lương Ngạo Thiên giật tay hắn, nhỏ giọng nói: “Viên…Viên Thiển tới…”
“Nhanh vậy mà đã tới rồi? Khoang điều trị phải mất một lúc cơ mà?”
Lương Ngạo Thiên cười lạnh xoay đầu lại, đối diện với Viên Thiển giận đỏ hai mắt. Nắm đấm của anh không chút nể nang nện xuống, Lương Ngạo Thiên hoàn toàn không ngờ đến, máu mũi phọt ra ngoài, cả người ngã vào màn hình 3D.
Tất cả mọi người trong phòng thi đấu nhìn lại.
Bên tai Viên Thiển vang lên nhắc nhở của hệ thống: Học sinh Viên Thiển sử dụng bạo lực với học sinh Lương Ngạo Thiên, trừ 1 điểm thi tháng.
Lương Ngạo Thiên choáng váng, quệt máu mũi mình, “Mày… Mày dám đánh tao?”
“Đánh mày thì sao? Chẳng phải chỉ trừ điểm thi tháng thôi ư?”
Viên Thiển hoạt động cổ tay, lại xoay cổ mình, mười năm chưa từng đánh nhau bao giờ, tự nhiên hơi sướng.
“Mẹ kiếp ——” Lương Ngạo Thiên nào đã từng nếm phải thiệt thòi như vậy, quay người muốn trả lại Viên Thiển một đấm.
Viên Thiển chịu một đấm, lảo đảo về sau một bước.
Lương Ngạo Thiên liếc nhìn đám tay sai đần ra bên cạnh: “Bọn mày mù hết rồi à? Còn không đánh cho tao?”
Hai tên tay sai cực không tình nguyện vì thế mà mất điểm thi tháng, nhưng mà Lương Ngạo Thiên mở miệng, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt đi lên.
Viên Thiển cười khẩy: “Mày nhốt tao trong phòng thí nghiệm hóa, là không muốn tao tham gia thi đấu chứ gì? Tao chính là ‘Ngọc Bình’ đây”.
Vừa dứt lời, toàn bộ phòng thi đấu đều ngẩn ra.
“Ôi trời, cậu ta chính là Ngọc Bình?”
“Ngọc Bình đỉnh lắm luôn ấy! Ngoài Thâm Nhập Thiển Xuất ra cũng chỉ có Ngọc Bình gần đây vẫn luôn ngồi vững ở top 3 thôi!”
“Nghe vầy nghĩa là, Lương Ngạo Thiên vì không cho người ta tới phòng thi đấu cày thêm điểm thi tháng nên cố ý giam người ta lại?”
“Thế mà cũng được hả? Hèn hạ quá!”
Chung quanh là tiếng nghị luận xôn xao, ngay cả người chơi ở phòng thi đấu khác cũng nghe tiếng chạy tới.
“Anh ta chính là Ngọc Bình? Ngọc Bình bị Ngạo Thiên tính kế?”
“Đúng là không biết xấu hổ! Cày điểm bằng thực lực chứ! Cái kiểu gì đây?”
Từ khi Lương Ngạo Thiên vào trò chơi này tới nay, vẫn luôn tràn đầy tự tin, tựa như một con công dạo bước ngẩng đầu, tất cả người chơi đều vừa ghen tị vừa sợ hãi hắn.
Thế nhưng giờ phút này, bọn họ lại nhìn hắn bằng ánh mắt như thế.
Lương Ngạo Thiên tức phát run, hắn muốn đánh chết tên này! Hắn muốn đánh chết nó!
Vẻ mặt của Viên Thiển lại là khinh thường, anh nhìn hai tên tay sai do dự của Lương Ngạo Thiên, mở miệng: “Hai người các cậu nhất định phải đánh tôi? Tôi có thể battle với các cậu, cũng có thể xin quan chấp hành làm trọng tài. Dù gì thì điểm thi đấu, tôi có cả đống”.
Hai tên tay sai nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.
Cũng chẳng biết là ai bất thình lình gào to một tiếng: “Ngọc Bình được nhiều hạng nhất thế! Điểm thi đấu cũng phải hơn một trăm rồi ấy nhỉ?”
Những người khác cũng hùa theo: “Muốn battle thật, chắc trừ ‘Thâm Nhập Thiển Xuất’ chẳng ai là đối thủ của Ngọc Bình ha!”
Hai tên tay sai lại càng lùi ra sau.
Ngay cả Trần Trấn cũng cúi đầu, sợ Viên Thiển thấy mình.
Viên Thiển nhìn dáng vẻ thấp lùn của gã, hừ lạnh một tiếng.
“Trần Trấn, mày định tránh đi đâu thế? Thi đấu nhàm quá, cho nên mày chơi ** để thả lỏng chút, đúng không?”
“Việc đó… Việc đó…”
Trần Trấn muốn giải thích vài câu, nhưng quan chấp hành phán quyết vẫn còn đó.
“Chỉ mới trừ của mày một trăm điểm, tao thật sự thấy chưa đủ”. Viên Thiển cười hướng về phía trước, nắm chặt vai Lương Ngạo Thiên, đẩy hắn ra, trực tiếp đối mặt với Trần Trấn.
Trần Trấn cứng đờ tại chỗ, gã đã đoán được chuyện sắp xảy ra.
“Tới đi, hạng hai khối Thiên Khuyết III. Battle bắt đầu, tao đề xuất khiêu chiến, phạm vi tùy mày chọn”
Viên Thiển cười với gã.
Trần Trấn lùi về sau một bước, lảo đảo đặt mông ngồi trên đất.
“Viên… Viên Thiển…”
“Bây giờ bắt đầu”. Viên Thiển cúi người, một tay xách gã lên.
Nháy mắt, cả màn xôn xao ầm ĩ.
Tất cả mọi người đang thảo luận, Ngọc Bình tiếng tăm lẫy lừng trong thi đấu, muốn battle với Trần Trấn!
Bất kể là đang tự học luyện đề, hay là logout nghỉ ngơi, tất cả đều bắt đầu vây xem.
Các học sinh Thiên Khuyết III đã chướng mắt bè lũ của Lương Ngạo Thiên từ lâu, tất cả mọi người mong mỏi, chó săn Trần Trấn của Lương Ngạo Thiên mau mau đi đời nhà ma!
Nếu đây mà là live stream thế giới 3D, không cần nghi ngờ Viên Thiển chắc chắn sẽ được đủ loại xe đua tàu chuyến spam bình luận.
Battle vòng đầu tiên, Trần Trấn chọn hàm số.
Dạ Hàn vây xem battle cười nói: “Đụng vào họng súng rồi”.
Viên Thiển giỏi hàm số lắm đấy.
Trần Trấn sử dụng điểm tích lũy của người chơi, cho dù có thể dẫn trước Viên Thiển một hai đề, nhưng mà Viên Thiển rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Vòng battle đầu tiên, Viên Thiển thua, nhưng Trần Trấn cũng đã sử dụng hết điểm tích lũy của người chơi.
Tất cả mọi người không hề rời đi, bọn họ biết rõ vẫn còn vòng hai, vòng ba.
“Nhìn thì có vẻ Viên Thiển muốn tẩy điểm thi tháng của Trần Trấn thành trứng vịt nhỉ?” Lâm Tử nói.
“Thua thành trứng, lần thi tháng sau cũng khỏi phải tham gia nữa”. Dạ Hàn sờ cằm, dáng vẻ rất chờ mong.
Vòng battle thứ hai lại bắt đầu, người chơi toàn màn tập trung.
“Vòng này, chọn gì?” Viên Thiển cười hỏi.
Trần Trấn cũng đã nhìn ra, Viên Thiển rất giỏi toán: “Tao chọn… Vật lý! Cơ học!”
“Ồ, vật lý à. Được”
Viên Thiển cười, nhớ năm đó anh cũng từng là tuyển thủ tham gia thi vật lý toàn quốc đấy.
Trần Trấn đần ra đó, gã lập tức biết mình lại đụng phải họng súng.
Vòng battle này, Viên Thiển phải nói là gọn lẹ, thắng cho Trần Trấn suýt khóc.
Tiếp đó lại là vòng thứ ba.
Đầu óc Trần Trấn đã thành bột nhão, rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Viên Thiển cẩn thận chú ý, nhưng Trần Trấn tự loạn trận tuyến, lại thua không còn manh giáp.
“Tốt——Tốt quá rồi!”
“Làm được rồi!’
“Ngọc Bình đỉnh quá! Tui sùng bái ảnh chết mất!”
“Trước đó tớ còn nghe bảo Thiên Khuyết III có người chia sẻ luyện đề, cảm thấy người này tự phụ quá thể! Ầm ĩ một hồi người này lại là Ngọc Bình!”
“Ngọc Bình là thần tượng của tui! Thật là muốn một bức ảnh chụp của Ngọc Bình, mang theo lúc thi đại học quá!”
“Á đù, ông sắp thi đại học rồi còn chạy đi chơi!”
“Cũng bởi vì thi đại học nên tui mới chọn cái màn phụ này nè! Luyện đề trong game, còn có đại thần Ngọc Bình giảng bài, ba má khỏi cần lo tui mê game nữa!”
Dạ Hàn dùng cùi chỏ đụng Lâm Tử: “Nghe thấy chưa. Màn này cố mà thiết kế cho tốt vào, ra một «Tuyển tập thi đại học» riêng, mời giáo viên nổi tiếng và thủ khoa các tỉnh tới làm người chơi thường trú, lấy hình thức đồng đội lập nhóm với người chơi khác”.
Mắt Lâm Tử sáng lên: “Thế thì tất cả phụ huynh của học sinh cấp ba, cho dù không mua nhà mua xe, cũng phải mua game cho con mình! Tên của game 3D độc lập này là «Chinh phục thi đại học»!”
Ngay lúc Lâm Tử mơ mộng phát tài, Viên Thiển đã hoàn thành ba vòng battle!
Anh không hề cảm thấy mệt mỏi, mà các người chơi ở trung tâm thi đấu đều sôi máu chờ khoảnh khắc đại thần Ngọc Bình tẩy điểm thi tháng của Trần Trấn thành trứng ngỗng.
Mắt thấy Viên Thiển muốn khởi xướng vòng battle thứ tư với Trần Trấn, trước khi anh mở miệng, Trần Trấn bỗng nhiên ngã cái “Bịch ——“ xuống đất.
“Chuyện gì thế? Thua đến té xỉu hả?”
“Đụng tới đại thần Ngọc Bình, gã không xỉu thì ai xỉu?”
Viên Thiển cũng ngẩn người, dùng chân đá đá Trần Trấn: “Ê… Ê?”
Ngất xỉu? Cần Thập Tích Thủy (1) không? “Gã logout rồi”. Dạ Hàn khoanh tay, cười khẽ một tiếng.
Battle nhất định phải khởi xướng với người chơi online.
“Đậu xanh! Con rùa đen rụt đầu này! Thế mà logout!”
“Có gan thì đời này nó đừng online nữa!”
“Chỉ cần Ngọc Bình còn đó, thì nhất định sẽ battle với Trần Trấn!”
“Gã có giỏi thì đừng tới tham gia thi tháng!”
“Đệch! Thằng này đúng là không biết xấu hổ, chọn xin nghỉ ốm bảo lưu điểm số hiện tại!”
“Vậy chẳng phải là muốn chờ Ngọc Bình tốt nghiệp, nó lại lên hả?”
Trong vô số tiếng nghị luận, sắc mặt Lương Ngạo Thiên khó coi muốn chết.
Hắn hận, thế nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, Viên Thiển lợi hại hơn hắn nhiều.
Nếu như Viên Thiển cũng đề xuất battle từng vòng một với hắn, Lương Ngạo Thiên có thể không logout ngay được như Trần Trấn.
Viên Thiển nhìn Lương Ngạo Thiên, Lương Ngạo Thiên bị ánh mắt của anh trấn áp.
“Hại mày là ý của Trần Trấn”. Lương Ngạo Thiên không hề nghĩ ngợi nói như vậy.
Nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hắn đều tràn đầy xem thường.
Viên Thiển không hề nói gì, rời đi luôn.
Hiện tại chơi chết Lương Ngạo Thiên vẫn chưa đủ mất mặt, anh muốn Lương Ngạo Thiên chết cũng không muốn tiếp tục chơi game.
Trong phòng thi đấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Anh ta lợi hại quá thể đáng luôn… Không hổ là…người đàn ông ai đó coi trọng”. Lâm Tử cảm thán nói.
“Tôi xem mà cũng muốn làm một trận battle với Viên Thiển”. Dạ Hàn cười bảo.
“Ế, ông đừng có mà xằng bậy nhá. Người ta có khi có thể thắng ông thật đấy”
“Vừa hay, người nào đấy mấy hôm nay bị giam giữ. Tôi có thể ở chung với Viên Thiển”. Dạ Hàn nói một cách trịnh trọng.
Lâm Tử nghe xong đau cả đầu.
“Tôi xin ông, đừng kiếm chuyện có được không?”
Ai biết, lúc này hệ thống gửi thông báo cho Dạ Hàn: Tài khoản người chơi Dạ Hàn phát sinh rủi ro trộm acc, để bảo vệ sự riêng tư của người chơi, cưỡng chế logout ba ngày.
Dạ Hàn lập tức bật cười: “Hay lắm!”
“Hay lắm cái gì?”
Vừa dứt lời, Dạ Hàn ngã xuống tại chỗ.
Lâm Tử nhanh chóng tới trước đỡ hắn: “Dạ Hàn! Dạ Hàn! Ê! Ông đừng vậy mà! Muốn logout cũng phải về phòng ngủ rồi hãy logout chứ!”
Sụp đổ!
Lâm Tử lầu bầu, vất vả lắm mới tha “thi thể” Dạ Hàn về phòng ngủ.
Ba ngày sau, Viên Thiển ngay cả lớp cũng không lên, cả ngày cả đêm đều cày đề ở trung tâm thi đấu.
Không ai không biết không người không hay, Viên Thiển chính là học sinh siêu đỉnh “Ngọc Bình” hàng đầu của trung tâm thi đấu.
Không chỉ Thiên Khuyết III, chỉ cần là nơi có người chơi, đều đang lưu truyền truyền thuyết Viên Thiển trong vòng ba ngày quét sạch kho đề hình học không gian với học sinh dốt yếu đuối nào đó, hào phóng chia sẻ luyện đề 3D, đánh cho hạng hai khối Thiên Khuyết III đến nỗi không dám online.
Thế nhưng mỗi lần Viên Thiển nhìn “Hạng nhất Ngọc Bình” trên màn hình 3D, anh luôn có chút trống vắng.
Anh không rõ là bởi dù trở lại phòng ngủ, cũng không gặp được Cảnh Thanh, không cảm giác được ánh mắt mừng rỡ và sùng bái của cậu… Hay là “Thâm Nhập Thiển Xuất” đã từng ngồi ổn định ở vị trí số một, anh chưa từng thắng lần nào vậy mà không còn xuất hiện nữa.
Giống như cái danh “truyền kỳ” của anh, chỉ là mua danh chuộc tiếng.
Quan tâm nhiều thế làm gì, mau cho anh top 50 xếp hạng điểm toàn phó bản đi!
Cày đề cày thi đấu đến phình não, ngay lúc Viên Thiển định logout nghỉ ngơi, anh nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống ——điểm thi tháng của người chơi xếp top 50.
Tim Viên Thiển run lên! Top 50 rồi! Boss màn mau ra đây!
Ngay lúc đó, màn hình 3D trước mặt Viên Thiển bỗng hiện ra hoa tuyết, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc mà xa lạ.
“Chúc mừng bạn, tiến vào top 50. Nếu muốn nhìn thấy tôi, mời đăng nhập vào máy tính 3D cá nhân trong phòng ngủ. Mật khẩu mở khóa thông tin ——7392. Chúc bạn may mắn”
Viên Thiển chợt nhận ra, đây là giọng của Tần Lão Tà mà! Chẳng qua nghe rất trẻ, nhưng mà ngữ điệu trầm ổn điềm tĩnh vẫn giống y xì!
Quả nhiên, màn game như nước chảy, Boss Tần Lão Tà làm bằng sắt!
Viên Thiển chạy vội về phòng ngủ của mình, Lâm Tử không có ở đó, Dạ Hàn hình như bởi vì vấn đề tài khoản mà bị hạn chế đăng nhập, sáng mai Cảnh Thanh mới trở lại game, phòng ngủ thành chốn tư mật tuyệt hảo!
Viên Thiển vội vã mở máy tính 3D, nhập mật khẩu mở khóa thông tin Tần Lão Tà cung cấp. Sau đó anh nhìn thấy một hình ảnh, đó là Tần Phóng mười tám tuổi, chưa có tóc bạc, trên mặt không có nếp nhăn, mang theo sự tự tin của tuổi trẻ, mặc đồng phục trắng xanh như bao người chơi khác!
“Chào Viên Thiển, lúc bạn nhìn thấy đoạn video này, chứng tỏ hành động phản kháng máy chủ Thiên Khuyết của khối chúng tôi đã thất bại”
Viên Thiển ngẩn người, anh nhớ thiết lập lúc mình mới vào màn này, chính là toàn bộ lớp mười hai khóa trước cùng chống đối Thiên Khuyết bị đày tới Trái Đất.
“Thật ra hoàn cảnh sinh thái của Trái Đất, dựa vào trang bị tinh lọc phóng xạ của Thiên Khuyết, có thể cải thiện được trong vòng năm mươi đến một trăm năm. Nhưng mà Thiên Khuyết không chịu phóng thích trang bị này, chỉ dùng nó cho sự sinh tồn của một trăm nghìn người trong trạm không gian”
Viên Thiển ngẩn người, cho nên nói… nhiệm vụ thật sự của màn này, không phải là cày điểm hoàn thành thi đại học? Mà là ——phản kháng Thiên Khuyết!
Đây chính là máy chủ Thiên Khuyết, quyết định của nó liên quan đến sống chết của tất cả các thí sinh, phải phản kháng như thế nào? Làm sao để phóng thích trang bị tinh lọc phóng xạ?
“Viên Thiển, giờ bạn có hai lựa chọn. Thứ nhất, tuân theo quy tắc sinh tồn của máy chủ Thiên Khuyết, thi đỗ đại học, sống trong nhà ấm khổng lồ dưới sự kiểm soát của Thiên Khuyết”
Viên Thiển căng thẳng, ngay cả lòng bàn tay cũng có cảm giác đổ mồ hôi.
“Thứ hai, phản kháng Thiên Khuyết, đưa trang bị tinh lọc phóng xạ về Trái Đất”
Viên Thiển nhíu mày, mở miệng hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể đưa trang bị tinh lọc về Trái Đất?”
“Sau khi thi đỗ đại học, mỗi thí sinh sẽ nhập thông tin sinh học của mình, trở thành công dân của trạm không gian. Có một thí sinh, trong thông tin sinh học của cậu ta có virus, một khi tiến vào hệ thống Thiên Khuyết, sẽ ảnh hưởng đến hệ thống vận hành, gây ra tê liệt nhận thức, tự động phóng thích trang bị tinh lọc phóng xạ”
Viên Thiển sững sờ, anh biết gene của mỗi người khác nhau, giống như mã hóa. Nhưng lại có người sau khi nhập gene mã hóa vào kho hệ thống của Thiên Khuyết, trực tiếp đầu độc hệ thống vô nhân tính này cho ngu luôn?
“Ghê thật… Quả là rất thú vị…”
Chẳng lẽ lúc thí sinh này “ra đời”, Thiên Khuyết không phát hiện cậu ta có vấn đề?
Chỉ có thể chứng tỏ ban đầu Thiên Khuyết chỉ nuôi cấy cơ thể người chứ không kiểm tra gene của họ, bằng không như kiểu Lâm Tử…chắc chắn không phù hợp thẩm mỹ di truyền. Hơn nữa trực tiếp để người thông minh lại là được, việc gì mà phải liều mạng thi đại học chứ?
“Thí sinh đó là ai?” Viên Thiển hỏi.
Đừng bảo là điểm thi tháng không đủ, bị đào thải rồi nhá!
“Khi bạn đưa ra lựa chọn, mới có thể nhận được đáp án”
“Vậy cũng được”
Viên Thiển đóng máy tính 3D, gối lên cánh tay mình, nằm trên giường.
Màn này cũng thú vị phết, chọn như thế nào đây?
Không hề nghi ngờ, Viên Thiển chọn Tần Lão Tà, máy chủ Thiên Khuyết làm nhân vật phản diện mạnh nhất màn, có thể khiến người chơi feel khiêu chiến quyền uy.
Ngay lúc này, cửa phòng ngủ mở ra.
“Lâm Tử à?” Viên Thiển hỏi đại một câu.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Nghe thấy tiếng bước chân đi tới, Viên Thiển nghiêng đầu, thứ nhìn thấy đầu tiên là một cặp chân dài, lên trên nữa, đối diện với một đôi mắt trầm lắng.
Là Cảnh Thanh.
“Cậu về rồi!” Viên Thiển ngồi dậy, lúc trông thấy Cảnh Thanh, cứ cảm thấy cả phòng ngủ bỗng nhiên bừng sáng.
Trên mặt Cảnh Thanh không có biểu cảm gì, đi vào ngồi xuống bên mép giường của Viên Thiển.
Trên mặt cậu gần như không cảm giác được vẻ ngây thơ của thiếu niên, ngũ quan mơ hồ mang theo vài phần khí chất lạnh lùng.
Viên Thiển không khỏi nghĩ tới Lâm Thâm ở màn trước.
“Anh ơi ——Em về rồi”
Trầm hơn chất giọng thiếu niên, lại trong hơn chất giọng thanh niên, giọng Cảnh Thanh rất nhẹ, mang theo ý thân mật.
Nói xong, Cảnh Thanh cúi xuống, dựa vào người Viên Thiển, giống như đang nghe nhịp tim của anh.
Trong giọng nói còn mang theo mấy phần tủi thân.
Viên Thiển không nhúc nhích, anh cảm giác được nhiệt độ của Cảnh Thanh, thậm chí hơi thở mềm mại lướt qua người mình cách đồng phục lúc cậu hít thở.
“Sao thế?” Viên Thiển giơ tay lên sờ gáy Cảnh Thanh, ngón tay luồn vào trong sợi tóc, dường như ngay cả tim mình cũng mềm nhũn theo.
“Nhớ anh”. Cảnh Thanh nói xong, cằm cọ vào người Viên Thiển, ngước mắt nhìn về phía anh.
Tâm cũng muốn rơi vào trong đôi mắt đó.
“Cậu đấy… đánh bọn chúng thê thảm thế, anh cũng không ngờ cậu biết đánh nhau, đã vậy còn một đánh ba nữa chứ”
Thật ra lúc ở trong khoang điều trị, Viên Thiển đã nghĩ thông, Cảnh Thanh có lẽ không trông yếu đuối như vậy.
Nhưng bất kể là cậu giả vờ, hay là dùng điểm game đổi giá trị vũ lực, suy cho cùng, Cảnh Thanh cũng vì Viên Thiển mới ra tay.
“Con thỏ bị dồn ép đến nóng nảy sẽ cắn người”. Cảnh Thanh nói.
“Cậu tốn nhiều điểm vào khoang điều trị như vầy, làm sao bây giờ?”
“Dù thế nào… anh cũng sẽ không để em ngỏm. Tiêu hết thì tiêu hết thôi”. Cảnh Thanh nghiêng mặt đi, không nhìn Viên Thiển nữa, chỉ là mặt vẫn dán vào anh.
“A Thanh, anh có một vấn đề muốn hỏi cậu”
“Vấn đề gì?”
Chắc là do trong phòng ngủ Dạ Hàn đang nằm ở trạng thái offline, Lâm Tử cũng không có mặt, có thể yên lặng ở cùng một chỗ với Viên Thiển như vậy, cả người Cảnh Thanh đều biếng nhác.
“Cậu có kế hoạch gì không? Ví dụ như…tham gia từng cuộc thi tháng một, sau đó thi đại học, rồi trở thành công dân được máy chủ Thiên Khuyết công nhận trong trạm không gian?”
Kỳ thật sau khi biết được Boss và nhiệm vụ ẩn, điều đầu tiên Viên Thiển nghĩ tới, chính là nói cho Cảnh Thanh.
Anh có một dự cảm, bất kể mình lựa chọn như thế nào, Cảnh Thanh đều sẽ theo sau anh.
Nhưng mà, rõ ràng có con đường qua màn có vẻ được thiết lập tốt, tại sao phải để Cảnh Thanh đi theo mình trên một con đường chưa biết tương lai chứ?
“Có quỷ mới muốn thi tháng xong lại thi đại học… em muốn chơi kích thích hơn…”
“Kích thích… kích thích cỡ nào?”
Viên Thiển hồi hộp, có cảm giác không ổn.
Anh đang muốn chống người dậy, ai ngờ Cảnh Thanh lại ấn anh về.
Ơ đệch? Thằng nhóc này càng lúc càng khỏe à?
Trước đây còn tưởng mình nuôi một cọng giá, giờ đột nhiên cảm giác không thích hợp lắm là sao?
“Cậu…để tay chỗ nào đấy?” Viên Thiển cau mày, dùng sức ngọ nguậy một lúc.
Ai dè Cảnh Thanh vòng cánh tay, ông trời ơi, xương Viên Thiển muốn rời ra thành từng mảnh.
“Anh, có phải anh lại đang nghĩ ngợi lung tung không?”
“Anh… anh có gì hay mà nghĩ ngợi lung tung chứ?”
“Có phải anh mới hỏi em muốn chơi kích thích gì đúng không?”
“Giờ anh không muốn biết”
Cứ cảm thấy câu trả lời của Cảnh Thanh sẽ hù chết người.
“Em ấy mà…muốn…” Cảnh Thanh giơ ngón tay lên, lướt nhẹ qua xương lông mày của Viên Thiển, sau đó rơi trên chóp mũi của anh, từng chút một trượt xuống, chấm nhẹ một cái trên chóp mũi anh.
Viên Thiển nghiêng đầu đi, ngón tay của Cảnh Thanh theo đó rơi xuống khóe miệng anh.
“Muốn phá hủy Thiên Khuyết”
Giọng nói kia như gió mát đầu xuân bất chợt nhuộm hơi lạnh.
Viên Thiển cảm giác có phải mình nghe lầm rồi không.
Ngay lúc này, Dạ Hàn vẫn luôn im lặng ở giường trên bỗng nhiên online.
“Phá hủy Thiên Khuyết? Phá hủy thế nào?” Giọng Dạ Hàn vang lên.
Viên Thiển ngẩn người, anh thực sự bất cẩn quá!
Sau khi Cảnh Thanh bị “giam giữ”, không bao lâu, Dạ Hàn bởi vì vấn đề tài khoản mà bị cưỡng chế logout ba ngày. Lúc Cảnh Thanh trở về, nói một hồi lâu với Viên Thiển, đương nhiên thời điểm Dạ Hàn trở về cũng không chênh lệch là bao.
Chỉ là đến cùng Dạ Hàn nghe được bao nhiêu?
Thái độ của hắn như thế nào?
“Không biết. Dù sao… dựa vào cái gì mà quyền sống còn của chúng ta phải do một cái máy tính quyết định chứ?” Cảnh Thanh hỏi lại.
“Nhưng cậu đừng quên, lớp mười hai khóa trước của chúng ta, cũng bởi vì phản kháng Thiên Khuyết thất bại mà tập thể bị đày tới Trái Đất”. Dạ Hàn nhắc nhở Cảnh Thanh bằng giọng điệu không đau chẳng ngứa.
Nhưng mà Viên Thiển biết, Dạ Hàn trông thì không quan tâm cái gì, kỳ thật lại quan sát tỉ mỉ, nhớ hết tất cả mọi thứ ở trong đầu.
Hắn sẽ đúng lúc cho chút đề nghị, nhưng suy nghĩ thật sự trong lòng thì chẳng ai biết được.
“Thật ra tôi vẫn không rõ… bọn họ phản kháng Thiên Khuyết như thế nào? Chúng ta lớn đến bộ đồng phục, nhỏ tới từng hạt cơm ăn vào miệng đều do Thiên Khuyết kiểm soát”. Viên Thiển tò mò hỏi.
“Ý? Anh không nhớ rõ thật hả?” Cảnh Thanh vươn tay ra, vuốt mặt Viên Thiển, “Bọn họ khiêu chiến quan chấp hành, battle quyết đấu!”
“Gì cơ?” Viên Thiển sững ra.
Quan chấp hành là người chơi thi đỗ đại học đạt được tư cách công dân khóa trước, bọn họ đại diện cho ý chí của máy chủ Thiên Khuyết.
“Một khi quan chấp hành thua battle, bọn họ sẽ một lần nữa trở lại làm thí sinh, quay về trường học. Mà thí sinh thắng họ thì sẽ trở thành quan chấp hành mới, vào trạm không gian sống. Một khi quan chấp hành bị học sinh có ý thức phản loạn thay thế, những quan chấp hành này tiến vào khu vực hạch tâm của máy chủ Thiên Khuyết, thiệt hại gây ra là cực kỳ to lớn”
“Vậy lớp mười hai khóa trước, đều thất bại ư?” Viên Thiển hỏi.
“Bởi vì có kẻ phản bội. Máy chủ Thiên Khuyết trực tiếp phái quan chấp hành xuất sắc nhất, battle với những thí sinh có ý thức làm phản này. Thí sinh thua quan chấp hành, trực tiếp đưa tới Trái Đất”
Dạ Hàn ngủ ở giường trên nghiêng người, cánh tay buông thõng xuống, ngoắc ngón tay về phía Viên Thiển.
“Viên Thiển này, anh biết nguyên nhân lớp mười hai khóa trước thất bại là gì không?”
“Bởi vì có kẻ phản bội?”
“Không, bởi vì bọn họ không đủ mạnh. Máy chủ Thiên Khuyết một khi thiết lập chương trình, nhất định phải thỏa mãn điều kiện mới có thể trục xuất thí sinh. Điều kiện đó chính là điểm thi tháng. Phái quan chấp hành battle với thí sinh, chính là để trừ điểm thi tháng của lớp mười hai khóa trước, trừ đến khi thỏa mãn điều kiện đưa đi Trái Đất”
Viên Thiển bừng tỉnh hiểu ra.
“Anh ——anh đang nghĩ gì vậy?” Cảnh Thanh chống một tay bên gối Viên Thiển, cúi đầu lại gần lỗ tai anh hỏi.
Hơi thở ấm áp khiến Viên Thiển thấy ngứa. Bỗng nhiên đối diện với đôi mắt của Cảnh Thanh, đôi mắt nhìn như thông suốt kỳ thực sâu không thấy đáy, Viên Thiển chợt tỉnh táo lại.
“Không có gì”. Viên Thiển sờ đầu Cảnh Thanh.
Trong lòng lại cảm thấy Cảnh Thanh thay đổi, không chỉ ở vóc dáng, mà cậu càng có tính công kích hơn.
Hoặc… đây mới thật sự là Cảnh Thanh.
“Anh không cảm thấy Cảnh Thanh đè trên người mình rất nặng à?” Dạ Hàn phát ra tiếng cười khẽ.
“Đúng đó… Cảnh Thanh dậy đi! Xem ra mấy ngày cậu bị giam ăn uống ngon nghẻ lắm! Y như quả cân nặng chết người ta rồi, dậy mau!”
Viên Thiển đẩy vai Cảnh Thanh.
Cảnh Thanh lộ vẻ mặt đau buồn, chậm rãi ngồi dậy.
“Anh, anh thay đổi rồi. Trước kia anh có như vậy đâu”
“A Thanh, cậu cũng thay đổi rồi ——nặng đi”
“Anh, anh là cái đồ xấu xa”. Cảnh Thanh ngồi ở mép giường, còn dùng chân đạp nhẹ Viên Thiển một cái.
“Đúng đúng đúng, anh chính là đồ xấu xa. Đồ xấu xa mời cậu tới căn tin ăn cơm chiều, cậu đi không? Hay là không đi đây?”
“Tất nhiên là đi rồi!”
Cảnh Thanh lập tức nở nụ cười, khóe môi lõm xuống mang theo vị ngọt ngào như cũ.
Cậu tóm cổ tay Viên Thiển, kéo anh từ trên giường dậy.
Khi Viên Thiển đứng lên, mới phát hiện, mình vậy mà thấp hơn Cảnh Thanh gần nửa cái đầu.
“Cậu đúng là mọc lên như nấm”. Trong lòng Viên Thiển cảm thấy rất khó chịu.
“Dạ?” Cảnh Thanh ngẩn người.
“Cao mỗi ngày”
“Cũng là nhờ anh nuôi em khéo đấy”
Tới nhà ăn, có không ít học sinh đang dùng bữa.
Viên Thiển đi ở đằng trước, Cảnh Thanh theo sau anh.
Không biết có phải toàn trường đều biết anh là “Ngọc Bình” không mà Viên Thiển cảm thấy cả nhà ăn đều ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng ánh mắt ấy lại không giống như sùng bái, mà giống ngạc nhiên vì đẹp hơn?
Khi anh đi ngang qua một cái bàn, thì thấy học sinh kia ngẩng đầu, hai tay để ở trước ngực, trong mắt như lấp lánh ánh sao.
“Đẹp trai quá à…”
Đây chắc chắn là người chơi nữ.
Viên Thiển vừa nghĩ thế, vừa cảm thấy không thích hợp.
“Đẹp trai quá” này rốt cuộc là chỉ ai?
Viên Thiển xoay người sang chỗ khác theo tầm mắt của nữ sinh kia, thì thấy Cảnh Thanh.
Trên môi Cảnh Thanh mang theo nụ cười như có như không, đôi tay đút trong túi, hờ hững mang theo một chút vô lại.
…Quả thực rất đẹp trai, hơi có điệu bộ của Lâm Thâm màn trước.
Ngay lúc Cảnh Thanh đối mặt Viên Thiển, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, nụ cười càng thêm rõ ràng, ánh mắt lấp lánh những vì sao nhỏ. Cậu hơi hé miệng, Viên Thiển liền biết cậu muốn gọi mình “Anh ơi”.
“Anh ơi, sao thế?”
“À… Bọn mình ngồi đâu đây?”
“Bên kia nhé”. Cảnh Thanh hất cằm, ra hiệu chính là chỗ của Lương Ngạo Thiên.
Lương Ngạo Thiên trước đó còn được người ta tiền hô hậu ủng, vậy mà bên cạnh lại không có bất cứ ai!
Trần Trấn không dám online, hai tên tay sai sau khi chứng kiến sự lợi hại của Viên Thiển ở trung tâm thi đấu, cũng không dám ở cùng với Lương Ngạo Thiên. Ngộ nhỡ Viên Thiển ngứa mắt họ, đề xuất battle, vậy chắc chắn là toang rồi.
“A Thanh, mình ăn với nhau là được”
“Tiếc quá, em mới ra khỏi phòng tạm giam, nghe bảo anh giã chết Trần Trấn trong battle… Em còn chưa được thấy tận mắt. Nhất định là cực kỳ đẹp trai”
Trong mắt Cảnh Thanh tràn đầy sùng bái và ngóng trông, Viên Thiển bị cậu nhìn mà mặt cũng muốn nóng lên.
Chắc là để ý thấy Viên Thiển tới, Lương Ngạo Thiên ngay cả cơm cũng chưa ăn xong đã lập tức rời đi.
Vừa ăn cơm, Viên Thiển vừa tính toán trong đầu.
Dựa vào thông tin mới nhận được từ chỗ Dạ Hàn, quả thật nếu như muốn hoàn thành nhiệm vụ theo giao phó của Tần Lão Tà, bảo vệ thí sinh mang virus xâm nhập vào kho số liệu của Thiên Khuyết, khiêu chiến quan chấp hành đúng là một phương pháp khả thi.
Nhưng bằng sức của một người, rủi ro rất lớn.
Viên Thiển biết mình cần trợ giúp.
Lúc đầu ứng cử viên chủ yếu là Dạ Hàn, hắn vẫn kiên trì hạng ba khối, không có thực lực siêu phàm làm sao duy trì được vậy chứ.
Nhưng mà tính cách của Dạ Hàn không thể phỏng đoán.
Bỗng dưng, một cái tên khác lướt qua đầu Viên Thiển ——“Thâm Nhập Thiển Xuất” ở trung tâm thi đấu!
Người này lợi hại như thế, tuy Viên Thiển không biết hắn là ai, nhưng người này tuyệt đối không phải kiểu tuần tự mà tiến, Thiên Khuyết bắt hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó.
Thế nhưng “Thâm Nhập Thiển Xuất” chỉ là ID người chơi dùng để tham gia thi đấu, có lẽ hắn không thuộc Thiên Khuyết III, nếu không thì sao Lương Ngạo Thiên hạng nhất khối được?
“Anh ơi ——Anh ——”
Âm thanh kéo dài, mang theo vài phần bất mãn vang lên.
“Hả? Ơi?” Viên Thiển ngẩng đầu lên, vừa mới mở miệng, Cảnh Thanh đã gắp cái gì đó nhét vào miệng anh, “Ưm…”
“Em sắp ăn xong rồi đây nè, anh đang đếm gạo hả?” Cảnh Thanh buồn cười hỏi.
“Anh đang suy nghĩ một chuyện”
“Ngoài em ra, những thứ khác đều là thao tác phi pháp”. Cảnh Thanh bỗng nhiên thu hồi tất cả biểu cảm, nói rất chân thành.
Viên Thiển ngẩn người.
Cảnh Thanh lại gắp thức ăn đưa tới trước mặt Viên Thiển: “Em ngồi ở đối diện anh, anh còn nghĩ đến chuyện khác”.
Viên Thiển há mồm, ăn hết thức ăn.
Vừa định nói mình không cố ý, sau đó phát hiện căn tin bỗng nhiên rất yên tĩnh.
Anh nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện bạn học trong căn tin, không phải hóa đá nhìn họ, thì là mắt sáng như sao cầm điện thoại chụp hai người họ.
“Ờ Cảnh Thanh này… Cậu không cần đút anh đâu… Anh tự ăn…”
“Ừm”. Cảnh Thanh không vui cúi thấp đầu.
Ăn cơm xong, Viên Thiển nói mình muốn đi trung tâm thi đấu kiếm thêm điểm thi tháng, bảo Cảnh Thanh tự học.
Cảnh Thanh kéo tay áo Viên Thiển.
Nói thật, tên nhóc này đã lớn vầy rồi, làm nũng cái, trái tim Viên Thiển lại mềm nhũn.
“Ngoan”. Viên Thiển sờ đỉnh đầu Cảnh Thanh.
Vừa vào trung tâm thi đấu, Viên Thiển có thể cảm giác được ánh mắt sùng bái chung quanh.
“Mau nhìn đi! Đó chính là đại thần Ngọc Bình của trung tâm thi đấu chúng ta đấy!”
“Liên tiếp đánh bại Trần Trấn! Khiến cho Trần Trấn logout! Cực kỳ trâu bò!”
“Đúng đúng đúng! Tui xem trận battle kia rồi! Đẹp trai đến không có nhân tính!”
Viên Thiển chọn một máy tính 3D ngồi xuống, việc đầu tiên khi vào hệ thống thi đấu chính là tìm “Thâm Nhập Thiển Xuất”.
Khi anh trông thấy “tuyển thủ thi đấu Thâm Nhập Thiển Xuất” online, tim xém nữa bay lên.
Người kia online! Thâm Nhập Thiển Xuất online!
Viên Thiển hít một hơi thật sâu, không có gì phải do dự!
Anh gửi trò chuyện online với đối phương: Muốn so một trận không.
Anh biết rất nhiều tuyển thủ thi đấu sẽ chặn trò chuyện, lại càng không cần phải nói cao thủ như Thâm Nhập Thiển Xuất.
Nhưng gần như cùng một lúc, đối phương đã reply: Tôi không battle với anh.
Tim Viên Thiển nháy mắt rơi xuống đáy vực.
Mặc dù anh cũng có thể cưỡng chế khởi xướng battle, nhưng dưa hái xanh không ngọt, anh không muốn làm kẻ địch với Thâm Nhập Thiển Xuất.
Nhưng mà rất nhanh, tin nhắn tiếp theo lại nhảy ra.
Thâm Nhập Thiển Xuất: PK thi đấu. Battle bình thường nhàm lắm.
Tim Viên Thiển nháy mắt như quả bóng được thổi khí, bắt đầu phình lên.
Đúng thế, cấp bậc như anh và Thâm Nhập Thiển Xuất tất nhiên là phải PK thi đấu rồi!
Viên Thiển lập tức reply: Không thành vấn đề.
Battle bình thường một trận cũng chỉ đáng giá 10 điểm, nhưng mà PK thi đấu thì một lần là 100 điểm lận!
Ở cái thế giới coi điểm như mạng này, mất đi một trăm điểm chẳng khác gì bị phanh thây xé xác.
Game closed beta tới nay, vẫn chưa có ai PK thi đấu ở màn này.
Viên Thiển nghĩ là mình biết mục đích của Thâm Nhập Thiển Xuất, lập tức bồi thêm một câu: “Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng vô điều kiện”.
Yêu cầu của tôi chính là muốn cậu và tôi cùng khiêu chiến quan chấp hành.
Lúc đầu Viên Thiển tưởng đối phương sẽ do dự, nhưng Thâm Nhập Thiển Xuất chỉ mấy giây đã reply: Không thành vấn đề.
Viên Thiển phấn khởi, không phải cái kiểu phấn khởi tim đập nhanh, mà là cả đầu ngón tay đều đang sôi máu.
Gần như cùng lúc đó, trên màn hình của Viên Thiển nhảy ra nhắc nhở: Bắt đầu tiến vào Or rời khỏi thi đấu.
Viên Thiển không chút do dự ấn “tiến vào”.
Không tới hai giây, chỉ nghe thấy cả trung tâm thi đấu nhốn nháo.
“Đậu mè! Có phải tui nhìn nhầm không! Thâm Nhập Thiển Xuất PK Ngọc Bình! Song thần đại chiến!”
“Đây là trận PK đầu tiên ấy nhỉ! Thua phát là mất luôn 100 điểm đấy!”
“Hai người họ còn đi quan tâm đến một trăm điểm? Cày đại một ngày trong trung tâm thi đấu là có!”
“Trời ơi trời ơi! Ai sẽ thắng đây?”
“Tôi tin đại thần Ngọc Bình! Người ta tràn đầy tự tin chia sẻ luyện đề còn chả sợ nữa là!”
“Nhưng mà Thâm Nhập Thiển Xuất cũng đỉnh lắm ấy! Lần nào Ngọc Bình thi đấu hạng nhất, Thâm Nhập Thiển Xuất đều vắng mặt!”
Lúc này, hệ thống thi đấu nhắc nhở: Thâm Nhập Thiển Xuất xin công khai PK thi đấu, có đồng ý không.
Viên Thiển nở nụ cười, không phải chỉ là một trận thi đấu thôi sao? Không có gian lận, lại sợ cho người ta nhìn?
Khoảnh khắc Viên Thiển đồng ý, cả trung tâm thi đấu đều sắp điên rồi.
Phòng thi đấu vốn vắng vẻ, bỗng nhiên ngồi đầy người.
Không chỉ học sinh Thiên Khuyết III, những trường khác cũng lao tới vây xem.
Mấy người tới chậm chỉ có thể vây quanh một máy tính 3D.
“Đề bài thi đấu… Vây quanh hết, mấy người này xem có hiểu không đấy?” Lâm Tử và Dạ Hàn chen chúc trước một máy tính 3D, chung quanh còn có một đống người.
Chú thích:
(1) Thập Tích Thủy: Có công dụng giảm nhiệt, kiện tỳ. Dùng cho choáng đầu, buồn nôn, đau bụng, rối loạn tiêu hóa do cảm nắng gây ra
Danh sách chương