Thanh thế của Nhân tộc bất phàm, tốc độ khai hoang mở cõi càng lúc càng nhanh. Cùng lúc đó Tử Thanh Thánh Hoàng cũng phối hợp toàn lực, liên tục đời bá tánh Nhân tộc dời đến đây.

Trong quá trình mở rộng lãnh thổ về phía đông, thứ lớn nhất thu hoạch được chính là đủ các loại tài nguyên quý giá. Mà những loại tài nguyên đó đều là tài sản riêng của Ngô Bình!

Cho nên khi khai hoang, mỗi khi gặp được loại tài nguyên quý hiểm nào thì anh cũng sẽ dể một nhóm binh sĩ đi khai thác.

Có một ngày bên phía của đại tướng Diệp Nhu truyền tin đến, binh lính của cô phát hiện ra một khu khoáng sản Long Văn Thần Cương!

Long Căn Thần Cương là một loại kim loại thích hợp để chế tạo nên binh khí cấp cao, giá trị của nó cực. kỳ lớn. Dùng Long Văn Thần Cương để chế tạo ra binh khí, tất cả những thứ đó đều được dùng chung một tên gọi, gọi là Long Văn Thần Binh!

Trước đó, Long Văn Thần Cương hoàn toàn bị lũng đoạn bởi Thần tộc, nếu như Nhân tộc muốn có được một miếng Long Văn Thần Cương thì  cần phảitrả một cái giá trên trời! Trong Nhân tộc cũng chỉ có Đại Thánh, cường giả cấp Chúa Tể mới có khả năng cất chứa một hai món binh khí được chế tạo từ Long Văn Thần Cương.

Ngô Bình đi đến hiện trường thì lập tức thấy một ngọn núi thấp, trơ trụi, xung quanh nó là rừng rậm u ám. Diệp Nhu đã đến nơi này, cô đưa một miếng khoáng thạch cho Ngõ Bình, cười nói: “Vương gia, đây chính là khoáng thạch Long Văn Thần Cương, số lượng hơn hai phần. Tôi đã cho người đi đo lường, tính toán, khoáng thạch ở nơi này ít nhất có thể tinh luyện ra ba trăm năm mươi triệu cân Long Văn Thần Cương!”

“Không tồi”. Ngô Bình cực kỳ vui mừng, anh hỏi: “Nhân tộc có công nghệ rèn Long Văn Thần Cương không?”

Diệp Nhu: "Có, Trên thực tế việc trợ giúp Thần tộc chế tạo Long Văn Thần Binh phần lớn đều là do thợ thủ công của Nhân tộc”

Ngô Bình lại hỏi: "Một món Long Văn Thần Binh có giá trị bao nhiêu trên thị trường?"

Diệp Nhu đưa thanh bảo kiếm của bản thân ra, cười nói: “Vương gia, cái này chính là kiếm của tôi. Lúc trước là do cha tặng cho tôi. Nếu như xét về giá trị thì ít nhất cũng phải cỡ mấy chục tỷ thánh thù”.

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Mấy chục tỷ thánh thú!"

Diệp Nhu: “Đúng vật. Hơn nữa còn phải có đường tử mới có thể mua được. Người bình thường cho dù có tiền cũng không thể nào mua được Long Văn Thần Binh."

Ngô Bình cầm lấy bảo kiếm, nhẹ nhàng múa vài chiêu, quả nhiên là cực kỳ sắc bén. Hơn nữa, long văn bên trên bảo kiếm còn có tác dụng thần kỳ, có thể tồn trữ đạo pháp thần thông của anh, ngay cả sức mạnh cấm kỵ cũng có thể tồn trữ.

Ánh mắt của anh sáng lên, nói: "Đúng thật là đồ tốt, luyện chế thêm một chút thì sẽ thành một món thần binh rất lợi hại!"

Diệp Nhu: “Cho nên mới nói Long Văn Thần Binh là thứ quý giá”.

Ngô Bình lập tức sai người khai thác toàn lực, tranh thủ trong vòng một tháng đào ra tất cả khoáng thạch có ở đây, sau đó đem đi tỉnh luyện cùng một lượt.

Diệp Nhu: “Vương gia, cách chỗ này không xa có một dòng linh tuyền, tôi đã phái người đi trông coi" 

Ngô Bình lập tức đi đến vị trí của linh tuyền, nơi đó là năm ở lưng chừng núi của một ngọn núi nhỏ Hơn một ngàn binh lính vây quanh một cái ao nhỏ, xung quanh hồ nước đồi dào linh khí do nước suối giải phóng ra.

Khi đi đến trước hồ nước, Ngô Bình quan sát một lát, vươn tay ra múc một ít nước suối để uống. Linh tuyền nhập bụng thì lập tức có tác dụng của mười mấy loại dược lực huyền diệu, trong đó có mười hai loại bổ ích, số còn lại thì trung tính.

“Đây là dược tuyền, bên trong núi chắc hẳn có thứ. gì đó đặc biệt'. Ngô Bình đoán.

Diệp Nhu: “Vương gia, dược tuyền có hữu dụng với binh lính không?”

Ngô Bình gật đầy: “Nếu như uống trong thời gian dài thì tư chất có thể được tăng lên, cơ thể tráng kiện, kéo dài thọ mệnh. Tìm người chăm sóc đầu nguồn con suối này, sau này đây chính là nguồn nước quân dụng của chúng ta”.

“Vâng!”

So với những tài nguyên này thì những dược liệu quý hiếm có rất nhiều ở Đông Cảnh, mỗi ngày đều có lính đem đủ các loại dược liệu  thần kỳ đưa đến Đông Đô, hiện giờ đã chất đống thành núi.

Ngay khi Ngô Bình dẫn quân tiến công về phía đông, thì ở phía tây, những dị tộc kia lại bắt đầu không chịu an phận. Liên tục phái binh tập kích, quấy rối biên cảnh, có ý đồ chiếm cứ lãnh thổ quốc gia mà Nhân tộc vừa mới sáng lập ra.

Ban đầu Ngô Bình không có phản ứng gì, chỉ là phái ra một số ít du kỵ binh đi tuần tra. Nhưng chỉ ngay một giờ trước có một đội du kỵ binh bị giết hại, xác chết bị treo trên cây.

Nhận được tin, Ngô Bình giận tím mặt, lập tức dẫn theo mười vạn đại quân đi đến địa bàn của dị tộc ở phía tây.

Dị tộc này được gọi là Song Đầu Tộc. Tộc nhân của dị tộc này có vóc người vô cùng cao lớn, cao hơn ba mét, cơ thể giống người nhưng lại có hai cái đầu, một cái thì phụ trách ban ngày, một cái còn lại phụ trách ban đêm, thay phiên nhau làm việc.

Song Đầu Tộc năng chỉnh thiện chiến, là dân tộc săn thú, phân thành mấy chục bộ lạc lớn lớn bé bé, bộ lạc lớn nhất trong đó cũng chỉ có mấy trăm vạn Song Đầu Tộc.

Những du kỵ binh bị tập kích lúc trước là do người trong bộ lạc lớn nhất đó làm ra.

Bây giờ đây, nhóm người của Ngô Bình xuất hiện bên trong địa bàn của bộ lạc Song Đầu Tộc. Không bao lâu sau lập tức có mấy chục nghìn chiến sĩ của Song Đầu Tộc xuất hiện, bọn họ cưỡi trên những con ngựa hoang to lớn, có vảy trên người, tay cầm trường thương, lao vút về phía của nhóm Ngô Bình.

Ngô Bình hữ lạnh một tiếng, lấy Xạ Nhật Cung ra, hai tay kéo dây cung như trăng tròn!

“Băng!”

Dây cung vang lên, ba ngàn mũi tên bay ra, bắn chính xác vào ba ngàn chiến sĩ bên phía Song Đầu Tộc. Ánh sáng từ mũi tên mà Ngô Bình bắn ra, đủ để đánh chết Chúa Tổ, những chiến sĩ kia làm sao có thể cảm được. Mũi tên xuyên thủng cơ thể, sau đó thân thể cũng nổ tung ngay tại chỗ, dáng vẻ khi chết cực kỳ thê thảm!

Những chiến sĩ Song Đầu Tộc xung phong đều sợ đến ngây người, lần lượt ghìm ngựa hoang lại, nhìn về phía Ngô Bình một cách kinh hãi.

Ngô Bình bay lên trời, giáng xuống đất với uy thế vượt qua cả Thánh Hoàng, ép đến mức mọi tộc nhân của Song Đầu Tộc đều không thể thở nổi. 

“Ta là Đông Vương của Nhân tộc, từ hôm nay trở đi, tất cả thành viên của Song Đầu Tộc đều là nô lệ của Nhân tộc! Nếu như có ai phản kháng thì đều bắn chết!"

Trước mặt vũ lực tuyệt đối, những chiến sĩ không sợ chết, năng chỉnh thiện chiến của Song Đầu Tộc đều lựa chọn khuất phục. Mấy ngày sau đó, Ngô Bình chọn ra năm triệu chiến sĩ thanh tráng niên từ trong toàn tộc của Song Đầu Tộc, xây dựng một đội ngũ kỵ binh! Năm triệu kỵ binh này, năm đại quân ở tiền tuyến mỗi lộ đạo quân tiếp nhận một triệu người, chiến lực được tăng lên rất nhiều!

Ở phía bên kia, dưới yêu cầu của anh, Long Văn Thần Cương đã bắt đầu được tỉnh luyện rất nhiều, cũng chế tạo ra được một lượng lưỡi đao thần binh sắc bén, trang bị cho những binh lính tính nhuệ nhất. Đại quân này của Ngô Bình lại đại quân được trang bị Long Văn Thần Binh sớm nhất

Tất cả Long Văn Thần Binh sẽ được đưa đến chỗ. của Ngô Bình trước,  sau đó anh sẽ thi triển sức mạnh cấm kỵ đến biến chúng thành Cấm Kỵ Thần Binh, làm tăng lực sát thương của Thần Binh đến mức cực đại.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, chiến sĩ được trang bị Cấm Kỵ Thần Binh đã vượt quá một trăm ngàn người 

Đại quân của Ngô Bình đã đến nơi cách Đông Đô hai mươi ngàn dặm về hướng tây. Bỗng nhiên, binh lính dò đường ở phía trước đến báo cáo, một cánh tay của người đó bị chặt đứt, trên mặt đầy máu, lại cực bình bình tĩnh mà hội báo: “Báo! Vương gia, một trăm chín mươi dặm ở phía trước gặp phải hung thú!”

Ngô Bình vung tay lên, thương thế của binh lính này lập tức khôi phục, cánh tay cũng mọc lại một lăn nữa.

“Là loại hung thú gì?" Anh hỏi.

Binh lính: “Là một con vượn khổng lồ cao mười trượng, toàn thân màu vàng kim! Có ít nhất một ngàn con, nhỏ có lớn có, cái có đực cói”



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện