“Chưa tìm ra chỗ trốn của tên tiểu tử kia sao?”

Ngoại viện Võ tông, Chung Lỗi đang bộc phát cơn giận.

Ngày mai là ngày hẹn nhau quyết chiến, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy Lục Vũ trở lại nên Chung Lỗi khá để tâm đến.

“Tiểu tử kia nhận nhiệm vụ đến hậu sơn săn giết hung thú chắc cũng sắp quay lại rồi. Nếu hắn dám nấp ở hậu sơn không ra, chúng ta có thể đi tới đó giết hắn, băm hắn...”

Đang nói, một tên đệ tử Võ tông vội vàng chạy vào.

“Lục Vũ hiện thân.”

“Cái gì, ở đâu?”

Chung Lỗi thông suốt đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ phấn chấn.

“Hắn mới về ngoại viện hẳn là đang đi đổi điểm cống hiến.”

Chung Lỗi khẽ nói: “Lá gan thật không nhỏ, sai người giám thị nhất cử nhất động của hắn chặt chẽ cho ta, ngày mai ta muốn tự tay chặt hắn thành muôn mảnh trước mặt đông đảo đệ tử ngoại viện.”

Lục Vũ trở về hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đệ tử ngoại viện, vô số người đều đang bàn luận, đều chờ đợi trận chiến ngày mai.

“Hắn thật dám quay lại, ngày mai sẽ là tử kỳ của hắn.”

Tần Vân đứng trước cửa sổ nhìn trăng sáng trên trời, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nét dữ tợn.

Cùng một thời gian, ở một nơi nào đó trong nội viện, Ngô Anh Kiệt đang Lý Tiểu Ba báo cáo.

“Thật không ngờ hắn lại trưởng thành nhanh như vậy, mau nghĩ cách để hắn chết ở ngoại viện đi.”

Ngô Anh Kiệt khá ảo não, lúc trước cứ nghĩ Lục Vũ đến Võ tông hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng nào ngờ ngay cả Trương Đại Lực cũng phải thất thủ.

“Lão đại đừng lo lắng, tiểu tử Lục Vũ kia dù là bát trọng mạch thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Chung Lỗi, ngày mai hắn chắc chắn phải chết.”

“Hy vọng Chung Lỗi tặng cho chúng ta một kinh hỉ.”

Sáng sớm, Lục Vũ vừa tỉnh lại liền thấy có rất đông đệ tử đứng ngoài phòng.

Những tiếng bàn luận huyên náo vang lên liên tục bên tai nhưng Lục Vũ không thèm để ý chút nào.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Lục Vũ thay đổi y phục rồi đi tới quảng trường ngoại viện.

Nơi đó đã sớm đông nhìn nghịt người, hội tụ mấy ngàn đệ tử.

“Nhìn kìa, Lục Vũ tới.”

“Thời gian trôi qua ba ngày thật khiến người khác nhìn không ra, trước đó hắn chẳng qua là một tên phế vật thôi nhưng không ngờ bây giờ lại can đảm đến mức này.”

“Gan lớn thôi thì ích gì, thực lực mới là gốc rễ sinh tồn.”

Có ít người kinh ngạc Lục Vũ gan lớn nhưng đại đa số thì cảm thấy Lục Vũ rất ngu xuẩn, càng xem trọng thực lực xuất chúng của Chung Lỗi hơn.

Lâm Phong đứng trong đám người tỏ vẻ lo lắng nhìn Lục Vũ, Hách sư huynh ở bên cạnh thì nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Vũ.

Lục Vũ lạnh lùng cười một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Lâm Phong yên tâm rồi liền nhìn sang một phương hướng khác.

Lý Tiểu Ba vịn Trương Đại Lực, cả hai căm tức nhìn Lục Vũ.

Lần trước Lục Vũ không có giết Trương Đại Lực nhưng đối phương bị thương khá nặng nên thực lực sụt giảm.

Lục Vũ khẽ nhếch miệng, nụ cười giễu cợt kia khiến trái tim Trương Đại Lực đau nhói hết mức.

“Ta muốn tự tay làm thịt tên tiểu tử này.”

Lý Tiểu Ba khuyên nhủ: “Tỉnh táo lại đi, hắn sắp chết trên lôi đài rồi, ngươi gấp cái gì hả.”

Lục Vũ đi lại thong dong, không chậm không vội, đệ tử trên quảng trường tự động tách ra một con đường cho hắn.

Chung Lỗi đứng dưới lôi đài, ánh mắt lạnh băng không che giấu một chút sát cơ nào.

“Đại ca, ngươi nhất định phải giết hắn báo thù cho ta.”

Chung Chân ngồi trên xe lăn, gương mặt dữ tợn ngập tràn cừu hận.

“Yên tâm, ta sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết, quỳ trước mặt ngươi cầu ngươi tự tay kết thúc mạng chó của hắn.”

Trên người Chung Lỗi tán phát ra một cỗ hung hãn tàn nhẫn chi khí, một trận cuồng phong thổi lên khiến những đệ tử đứng gần rùng mình, thối lui ra sau theo bản năng.

“Lục Vũ xem ra xui xẻo rồi.”

Trong lòng nhiều người hiện lên suy nghĩ này, ngoài miệng mặc dù không nói nhưng trong ánh mặt lộ ra chút thương hại.

Lục Vũ tựa hồ cố ý đi thật chậm, đón ánh mắt ngập tràn lửa giận của Chung Lỗi.

Chung Lỗi không vui, giễu cợt nói: “Đi chậm một chút giúp ngươi có thể sống lâu hơn một lát đấy.”

Lục Vũ phản bác: “Ta đang giành thời gian cho hai huynh đệ các ngươi nói lời tạm biệt đấy.”

Ngữ khí đối chọi gay gắt khiến Chung Lỗi rất tức giận, hắn giận giữ hét: “Ngươi làm càn!”

Lục Vũ nói: “Ngươi đánh rắm!”

Lời này vừa thốt ra, rất nhiều đệ tử đều cười to ra tiếng nhưng chớp mắt ý thức được không thích hợp nên tất cả ngừng cười.

Chung Lỗi tức giận toàn thân run rẩy, ở ngoại viện này còn chưa có ai dám vô lễ với hắn như vậy cả.

“Lục Vũ, lát nữa ta muốn ngươi quỳ khóc trước mặt ta!”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Xem ra ngươi còn chưa tỉnh ngủ.”

Phản bác lăng lệ dẫn phát nghị luận sôi nổi, không ai ngờ được Lục Vũ lại ác liệt như vậy, mắng Chung Lỗi trước mặt mọi người, khí thế không mảy may yếu hơn đối phương.

Trên xe lăng, Chung Chân quát: “Lục Vũ, hôm nay ngươi phải chết.”

Lục Vũ giễu cợt nói: “Con sâu cái kiến cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt ta.”

Chung Chân giận đến phát điên, phẫn nộ nói: “Đại ca, xé miệng hắn cho ta.”

Chung Lỗi căm tức nhìn Lục Vũ, giọng căm hận nói: “Bớt dông dài, lên đài nhận lấy cái chết.”

Nhún người nhảy lên lôi đài, Chung Lỗi thể hiện một tư thế lộn nhào tuyệt đẹp, vững vàng đứng trên lôi đài.

“Lên đài, lên đài.”

Xung quanh, rất nhiều đệ tử lớn tiếng hô hò, sợ Lục Vũ không dám lên đài chiến một trận.

Lục Vũ đạm mạc cười một tiếng, chậm rãi đi đến gần đài, mắt nhìn trung niên trọng tài.

“So thắng bại?”

Lục Vũ trào phúng.

Chung Lỗi khẽ nói: “Đẹp mặt ngươi, hôm nay chỉ có một người có thể còn sống đi xuống.”

Lục Vũ nhìn quanh quất, mấy ngàn đệ tử dưới đài biểu lộ hưng phấn, hô to tên Chung Lỗi.

“Sinh tử chi chiến? Cũng được, nhưng trước hết cần phải nói một câu quy định.”

Thu hồi ánh mắt, Lục Vũ nhìn Chung Lỗi, ánh mắt ngập tràn khiêu khích.

Chung Lỗi ngạo nghễ nói: “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra là được.”

Lục Vũ nói: “Rất đơn giản, nếu sinh tử chi chiến thì không cần trọng tài. Đến lúc đó mặc kệ là phương nào chiến bại ngã xuống thì trọng tài không được phép xuất thủ ngăn cản.”

Chung Lỗi cười to nói: “Ta còn tưởng là yêu cầu gì, nó cũng hợp ý ta đấy, không thành vấn đề.”

Lục Vũ lạnh nhạt nói: “Như thế hiện tại liền ký giấy sinh tử trước mặt mọi người đi, có trọng tài đây làm chứng không nhúng tay vào trận chiến này, mời lui ra bên ngoài sân.”

Chung Lỗi đáp ứng toàn bộ, lập giấy sinh tử ngay trước mặt mọi người và Lục Vũ, trọng tài cũng làm chứng hứa hẹn không nhúng tay vào trận chiến này.

Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, trọng rời khỏi sân đấu, trên đài chỉ còn lại Lục Vũ và Chung Lỗi.

Dưới đài, đệ tử xem chiến hết sức nhiệt tình, phần đông đều ủng hộ Chung Lỗi bởi hắn là thiên tài tốp ba của ngoại viện.

“Trước khi động thủ có di ngôn gì không?”

Chung Lỗi rất tự ngạo, muốn nhục nhã Lục Vũ.

“Xem ra ngươi đã nghĩ kỹ di ngôn.”

Lục Vũ phản bác, ngữ khí lăng lệ.

“Miệng thối.”

Chung Lỗi mắng to, ở ngoại viện này có ai dám nói như thế với hắn?

“Bình thường!”

Lục Vũ cười lạnh, đánh giá Chung Lỗi vài lần, hỏi: “Ngươi không dùng binh khí?”

Chung Lỗi khinh thường nói: “Một ngón tay của ta cũng đủ để giết ngươi.”

“Người si nói mộng sẽ bị người cười cho, lát nữa coi chừng cái miệng của ngươi đấy.”

Lục Vũ khí thế khinh người, hai mắt băng lãnh xuyên thấu tạo ra một cỗ sức mạnh vô hình chấn nhiếp.

Lục Vũ bị khi dễ ức hiếp của quá khứ đã sớm chết đi.

Giờ khắc này, Lục Vũ trên lôi đài sớm đã như tân sinh, hào khí can vân!

Rất nhiều người cảm nhận được biến hóa của Lục Vũ, trong lòng cảm thấy giật mình.

“Tiểu tử này sao thoáng cái như biến thành người khác rồi?”

“Nhìn dáng vẻ tự tin của hắn, tựa hồ không sợ Chung Lỗi.”

“Có thể là tỏ vẻ trấn định phô trương thanh thế thôi.”

Dưới đài bàn luận sôi nổi, trên đài Chung Lỗi lại cười giận dữ mắng chửi.

“Sắp chết đến nơi mà ngươi dám mạnh miệng, ngươi hoặc bị điên hoặc thành tâm muốn chết.”

Lục Vũ giễu cợt nói: “Khinh địch chính là tối kỵ của binh gia...”

“Im miệng, ta còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn đâu, xuất chiêu đi.”

Chung Lỗi không muốn đấu võ mồm với Lục Vũ nữa, bởi vì hắn phát hiện ra mình không chiếm được chút tiện nghi nào, hắn muốn tự tay nghiền Lục Vũ thành tro.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện