(1) Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa. 

Sau khi đến, Quân Vạn Kiếp trực tiếp chọn lựa một cái ghế, một mình ngồi xuống, những người chung quanh đều không dám tới gần. 

Sau khi ba vị Tự Liệt của Quân gia đến, bầu không khí cả đại điện cũng càng thêm hừng hực. 

Mà lúc này, từng luồng khí tức cường hãn giá lâm, người của đông đảo thế lực đạo thống đều tâm thần run sợ, đưa mắt nhìn lại. 

Chúng tộc lão Quân gia đã đến, mỗi một vị đều có khí thế cường thịnh, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ. 

Còn có mẫu thân Khương Nhu của Quân Tiêu Dao cũng đi vào. 

“Cảm tạ chư vị đã đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của tôn nhi ta, lão phu đa tạ tại đây.” Lão giả kim bào ở giữa chính là Quân Chiến Thiên, giờ phút này đang chắp tay và nói. 

“Khách khí!” 

“Có thể nhìn thấy chân dung của Thần Tử cũng là vinh hạnh của chúng ta!” Mọi người ở đây đều cười, chắp tay đáp lễ. 

Một vị trưởng lão đạo thống do dự hỏi: “Không biết hiện tại Thần Tử đại nhân ở nơi nào?” 

Vừa nói ra lời này, lỗ tai rất nhiều người đều dựng lên. 

Yến hội đã bắt đầu mà chính chủ lại chưa hiện thân, không khỏi có chút không ổn. 

Hơn nữa những người tới đây phần lớn là vì muốn nhìn thấy gương mặt thật của Thần Tử Quân gia. 

“Xin lỗi các vị, tôn nhi của ta còn đang bế quan, đến nay chưa ra, nhưng hẳn cũng sắp...” 

Ngay lúc tiếng nói của Quân Chiến Thiên vừa dứt. 

Sâu trong Thiên Đế Cung của Quân gia bỗng truyền đến tiếng chấn động nổ vang. 

Trên chín tầng trời, sấm sét kích động, ráng màu vạn trượng, thụy thải thiên điều. 

“Đó là cảnh tượng gì thế này!” 

“Hình như có người đột phá cảnh giới, là vị Thần Tử kia sao?” 

“Nhưng khí tức đột phá cảnh giới này không khỏi quá kh ủng bố.” 

Cường giả của đông đảo thế lực trong đại điện cảm ứng được dao động khí tức kia, đều trợn mắt há hốc mồm, hít thật sâu một hơi. 

Tính kỹ thì Thần Tử Quân gia chỉ mới mười tuổi thôi. 

Oanh! 

Thiên Đế Cung nơi xa, hạo quang sáng bừng, quang mang kim sắc vạn trượng. 

Trong lúc mơ hồ, cứ như có một hư ảnh tượng thần Thái Cổ xuất hiện, trấn áp cửu thiên thập địa! 

“Đó là loại công pháp nào mà làm cả ta cũng có cảm giác tim đập nhanh...” 

Diệp Tinh Vân cảm nhận được uy áp của tượng thần Thái Cổ, sắc mặt cũng hơi biến hóa. 

Hắn ta cũng xem như tương đối kiêu ngạo, thân mang Tinh Thần Vương Thể, thiên tư siêu phàm, đủ để trấn áp bát phương. 

Nhưng tượng thần Thái Cổ kia lại làm Diệp Tinh Vân có cảm giác kinh hồn táng đảm. 

Điều này làm Diệp Tinh Vân nhíu mày, hắn ta không thích cảm giác này. 

Ngay vào lúc các khách nhân kinh ngạc. 

Chốn viễn không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, áp xuống từ vòm trời, ngăn cách tất cả dị tượng, làm người ngoài không thể nhìn trộm. 

“Cái tay kia... Chẳng lẽ là... Chí tôn...” 

Nhìn thấy bàn tay khổng lồ tùy ý hủy diệt dị tượng kia, cường giả các thế lực ở đây đều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, kinh hồn táng đảm. 

Không nghi ngờ gì nữa, người ra tay là một vị cường giả chí tôn. 

“Chẳng lẽ là Thập Bát Tổ của Quân gia?” Một vài người thầm suy đoán. 

Ngay khi đông đảo thế lực sinh ra đủ loại suy đoán vì loại dị tượng này. 

Cánh cửa của Thiên Đế Cung rốt cuộc cũng được mở ra. 

Giữa ánh hào quang lộng lẫy, một bóng dáng bạch y tuyệt thế chậm rãi hiện thân. 

Giờ phút này, giữa thiên địa, vô số ánh mắt đều là như trăm sông chảy ra biển, dừng lại trên bóng dáng bước ra khỏi Thiên Đế Cung kia. 

Đó là một thiếu niên dáng người trưởng thành, quanh thân bao phủ tiên huy mông luông, mặc bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, giống như trích tiên không đọa hồng trần. 

Những sợi tóc của hắn trong suốt sinh quang, thân thể như tiên ngọc thượng thừa nhất, ẩn chứa thần quang. 

Dung mạo này được sương mù tiên huy như có như không bao phủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy. 

Ngũ quan thần tú thiên thành, tuấn dật đến mức mang đến cho người ta cảm giác không chân thật. 

Làm mọi người sẽ sinh ra nghi ngờ ngay ánh mắt đầu tiên. 

Đây là người sao? 

Hay là trích tiên ngoài ý muốn rơi xuống phàm trần? 

Giờ khắc này, thiên địa yên tĩnh. 

Thậm chí rất nhiều nữ tử còn như ngừng cả hô hấp. 

Dù có một ít thiếu nữ đã từng gặp qua Quân Tiêu Dao của Quân gia, nhưng giờ phút này cũng có cảm giác hít thở không thông. 

Bế quan một năm, khí chất của Quân Tiêu Dao đã thăng hoa, càng thêm thâm thúy. 

“Mạch thượng nhân như ngọc, Thần Tử thế vô song...” Một thiếu nữ Quân gia như đã ngây ngốc, choáng váng, lẩm bẩm nói ra lời này. 

Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao nhìn những tầm mắt đầy trời kia, trong lòng cũng hơi kinh ngạc. 

“Đã đến buổi tiệc mười tuổi của ta sao?” 

Quân Tiêu Dao không ngờ, chỉ mới giây lát mà mình đã bế quan một năm. 

Hiện giờ thực lực của hắn cũng thăng hoa lần nữa, đạt tới đỉnh cao Chân Linh Cửu Trọng Thiên. 

Vượt qua xa mục tiêu đột phá Chân Linh Cảnh lúc trước của hắn, xem như vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. 

Có thể nói, từ xưa đến nay đưa mắt ra khắp Hoang Thiên Tiên Vực thì không tìm ra mấy ai có thể đạt tới Chân Linh Cửu Trọng Thiên vào năm mười tuổi. 

“Thần Tử đại nhân, yến hội đã bắt đầu rồi.” Nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất quan, Quân Linh Luông luôn chờ đợi ngoài cung cũng đi lên trước và nói. 

Còn về Bái Ngọc Nhi thì đã trở về Chu Tước Cổ Quốc. 

“Hừm, đi đến đại điện đi.” Quân Tiêu Dao hơi gật đầu, đạp không mà đi, như tiên nhân bước trên không trung. 

Thẳng đến bóng dáng của Quân Tiêu Dao đi xa, những tầm mắt chú ý đó mới hồi phục tinh thần. 

“Thực lực của Thần Tử Quân gia như thế nào thì ta không biết, nhưng bàn về dung mạo khí chất thì hắn thật là đệ nhất Tiên Vực.” Thánh Nữ của một thế lực lớn đến dự tiệc ngơ ngác lẩm bẩm. 

Giờ phút này, trong chủ điện, rất nhiều người cũng biết Thần Tử Quân gia đã xuất quan. 

Không bao lâu sau, một tiếng nói thản nhiên ôn nhuận truyền đến từ cửa đại điện: “Cảm tạ chư vị tiến đến tham gia yến hội của Quân mỗ.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện