Sau khi xác định thiếu niên phía trước chính là người mà Yến Nhất Phi từng đề cập, nhất thời trong ánh mắt Long Ngọc Lan bất chợt biểu lộ ra vài phần sắc thái kỳ lạ.
Bởi vì, chẳng thể nào nghĩ tới một thiếu niên mười bảy mười tám, tính ra còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, cư nhiên có nhãn mục sắc bén lại hành sự rất có phong thái hào sảng dứt khoát đến như vậy.
Sự hào sảng của hắn rõ ràng không phải cố tình làm ra vẻ muốn đem tài phú lấy lòng các cô nương, càng không chỉ đơn giản chỉ vì một chút thương thế của nàng mà bằng lòng giúp đỡ, rõ ràng từ thái độ bên trong lời nói, ẩn ẩn kèm theo ý tứ chẳng khác bao nhiêu so với việc dùng lễ đối đãi người quen!
Thế nhưng!
Tuy là Ngọc Lan rất động tâm với phần hậu lễ ấy, có điều nàng cũng chỉ đành cắn răng, mở miệng nói lời từ chối.
- Vô công bất thụ lộc! Những thứ này quá quý trọng, xin sư huynh thu hồi! Tiền rượu chỉ cần ba mươi hạ phẩm Nguyên thạch là đủ!
Trước đó, một chữ ta một chữ ngươi!
Hiện tại nói hai tiếng sư huynh, Ngọc Lan đã cố ý tỏ thái độ phân rõ khoảng cách trên dưới!
Dường như nhận ra biểu hiện không thích dây dưa của nàng, Tiểu Thần thản nhiên ngửa cổ nốc một ngụm rượu thật lớn, đưa tay quẹt ngang đầy sảng khoái, hắn lắc đầu, cười đáp lại.
- Ngọc Lan tiểu thư không nên hiểu lầm, càng không cần gọi hai tiếng sư huynh, chuyện bối phận gì đó tại hạ không quen cho lắm! Kỳ thực... hai chữ ấy ta đây khiêng trên vai không nổi, họ Yến mà biết được nhất định sẽ viện cớ xử ta ngay! Ha ha.
Lời còn chưa dứt, Tiểu Thần bất giác liếc mắt về phía lối vào mộc ốc, nhìn đến vài tên đệ tử Hoả Phong đang lục đục tiến đến. Hơi dừng lại một chút, sau đó hắn lại tiếp tục cất giọng.
- Thôi thì tuỳ tiểu thư! Ta cũng không muốn khi Yến huynh xuất quan tìm ta gây phiền toái, vịn vào chuyện ta ở một bên không ra tay, để tiểu thư chịu thương thế...
Nghe Tiểu Thần lấp lửng câu nói, lại trông tới vài tên sư đệ đang lấp ló chưa dám dị động, ánh mắt ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn đến mình, vẻ mặt biểu hiện vô cùng kính cẩn, Long Ngọc Lan có chút buồn cười phẩy phẩy tay để bọn chúng kiếm chỗ mà ngồi xuống, đoạn nàng lâm vào trầm ngâm trong giây lát.
Hiển nhiên ngoài mặt Long Ngọc Lan nhã nhặn từ chối cũng vì đó là phép tắc đối nhân xử thế thông thường.
Trên thực tế không bao giờ có chuyện nàng ta xem nhẹ số lượng Nguyên thạch kia, nên nhớ, ba mươi trung phẩm Nguyên thạch tương đương với ba ngàn hạ phẩm Nguyên thạch, đây thực không phải là một con số nhỏ. Có số Nguyên thạch này trợ giúp, không bao lâu nàng cũng sẽ mau chóng đề cao tu vi.
Chưa kể, Liệt Hồng Quả càng quan trọng hơn, công pháp nàng tu luyện liên quan Hoả hệ, tác dụng lớn nhất chính là giúp bản thân vượt qua bình cảnh, dễ dàng tấn cấp. Đồng dạng ẩn thương ban nãy dùng Huyễn thuật quá độ cũng sẽ được tiêu trừ.
Chung quy, phần đại lễ của Tiểu Thần mang đến dường như cố ý vì nàng mà chuẩn bị kịp thời.
Hiện giờ nghe Tiểu Thần chắc chắn sẽ không thu lại, nếu như nàng tiếp tục từ chối lần nữa, còn chẳng phải là biểu hiện của sự giả dối trắng trợn? Bởi vậy, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Ngọc Lan quyết định không khách sáo.
Nàng hơi cúi mặt, nhẹ giọng.
- Vậy... Đa tạ...!
Thoáng thấy Long Ngọc Lan vung tay thu hồi tất cả, rốt cuộc Tiểu Thần cũng trút bỏ tảng đá trong lòng thở phào một hơi. Hắn là đang sợ cô gái này thuộc vào dạng cố chấp như họ Yến kia, thương thế trên người nàng không phải nhẹ như nàng lầm tưởng.
Bất quá Tiểu Thần cũng chỉ biểu lộ đúng mực tới đây, không muốn nói thêm điều gì thừa thải, chuyện đáng làm cũng đã làm rồi. Sự việc còn lại cứ chờ họ Yến đi ra giải quyết tàn cuộc.
Trong đầu dự định uống hết vò rượu sẽ lặng yên rời khỏi, tiện đường tạt qua động phủ Triệu Thanh xem thử con hàng này ra sao, nếu hắn cũng đang bế quan thì bản thân liền phủi mông quay về nơi ở, chờ vài ba tháng kế tiếp đến khi Bá Địa khai mở, mới lần nữa xuất đầu lộ diện.
Chỉ có bốn năm tên mới đến kia là vẫn còn ngẩn ngơ chưa biết chuyện gì, lại nhìn tới vị sư huynh có chút lạ mặt đang trò chuyện với Long “tiền bối” tựa hồ rất thân thiết.
Tất nhiên khi nhận ra tu vi của vị sư huynh trẻ tuổi khiến bọn chúng một phen hoảng sợ, sự tình Phong sư huynh đã đủ chấn động, lúc này thêm một vị đồng dạng đạt tới cảnh giới như thế, làm cho hết thảy không biết nên vui hay nên buồn.
Bất quá, có vui hay buồn gì đi nữa, thì nhất thời việc lại gần chào hỏi là không thể không có.
Đang lúc mấy tên nhìn nhau, toan tính đứng lên thì đột nhiên...
- Long Ngọc Lan! Ngươi dám đùa cợt ta! Một chút huyễn thuật che mắt mà thôi... Tinh Đấu gì chứ? Ngươi ra đây cho ta!
Tiểu Thần chậm rãi buông vò rượu đang lưng chừng trên miệng xuống bàn, nheo mắt nhìn ra, thì thào.
- Quay lại rồi sao? Tên này bị bệnh hay gì? Muốn khiêu chiến thì chờ thêm ít lâu... Khoan đã... Không lẽ có người cố ý nhắm vào...? Cạnh đó, Ngọc Lan vẫn nhất mực trấn tĩnh, khuôn mặt như xưa, nhợt nhạt yếu đuối, nàng tự tay rót đầy một chén rượu, đưa đến phía trước, mở miệng nói.
- Không cần quan tâm! Cho hắn thêm mười lá gan cũng không dám phá vỡ môn quy của bản phái! Nơi đây được chưởng môn cho phép, không ai có quyền gây rối... Cùng lắm chỉ dừng ở việc mồm mép chửi mắng thôi.
Nghe Ngọc Lan nói, Tiểu Thần giật mình nhớ đến Nguyễn Tề, hôm ở dưới ánh trăng cùng hắn tâm sự, rõ ràng lão ta cũng là một con sâu rượu chân chính, lẽ đương nhiên chắc chắn là khách hàng quen thuộc của Yến Nhất Phi, cho nên mới ban xuống đặc cách này.
Bỗng dưng Tiểu Thần cười lớn tựa hồ vừa phát hiện được một chuyện cực kỳ thú vị, hắn đồng dạng đưa vò rượu lên, hướng về phía Ngọc Lan rồi ngửa cổ uống cạn.
- Khốn kiếp... ngươi tính làm con rùa rút cổ cả đời trong đó hay sao? - Thanh âm lần nữa vọng vào.
Long Ngọc Lan cười nhạt, chỉ chú tâm thưởng thức chén rượu trên tay.
Ngay sau đó là liên tục là những tràng âm thanh đủ mọi cung bậc, lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bỗng...
Bất quá!
Mặc kệ Phong Thiên Thanh có gào thét, châm chọc, khiêu khích ra sao, thuỷ chung Ngọc Lan nàng ta vẫn thờ ơ không thèm đếm xỉa. Điều này phải nói làm cho Tiểu Thần vô cùng bội phục định lực của nàng, ngược lại, nếu kẻ bị khiêu khích là hắn chưa biết chừng hắn sẽ thực sự đi ra nói chuyện một chút.
Đối với Tiểu Thần, chung quy bất cứ điều gì cũng sẽ có điểm giới hạn, đụng chạm đến những việc mấu chốt thì hắn nhất định không màng ngươi là ai, cứ tẩn cho một trận rồi hậu sự tính sau.
Tuy nhiên, rốt cuộc không phải hoàn toàn Ngọc Lan có thể giữ vững thái độ như thế mãi mãi, bởi vì...
- Tiện nhân! Một kẻ ăn nhờ ở đậu! Không có Long đại trưởng lão ngươi có tư cách gì ở lại Hạo Dương Phái! Một tai tinh như ngươi nên cút khỏi đây...
Rắc...
Chén rượu trên tay Ngọc Lan vì câu nói kia đột ngột vỡ thành mảnh nhỏ, tựa hồ nhắc đến hai chữ tai tinh đã phạm vào điểm cấm kỵ tận sâu trong lòng, mà nàng không bao giờ muốn nghe lại.
Chẳng hề có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, thình lình đôi mắt Ngọc Lan lần nữa biến hoá, không khác gì Huyễn thuật lúc trước nàng thi triển, thế nhưng lần này là chân chân chính chính thực sự đang thay đổi, hai đốm lửa lục sắc lập loè như ma như quỷ, thoạt nhìn cực kỳ yêu dị. Trong phút chốc cơ thể nàng vang lên từng âm thanh cót két tựa như mỗi một đoạn xương đang không ngừng ma sát lẫn nhau.
Hai hàm răng ngọc nghiến lên ken két, sát khí ẩn hiện xung quanh cơ thể.
Ngay khi xuất hiện tình trạng ấy, Tiểu Thần đồng thời cảm nhận được sự khác lạ đang xuất hiện trên người nàng, sự khác lạ này dần xâm chiếm tinh thần, thay đổi từ bên trong cơ thể, cơ hồ trước mắt hắn lúc này không còn là Long Ngọc Lan, mà là một đầu hung thú đầy dã tính.
Trong chớp mắt, cảm giác nguy hiểm bất chợt báo hiệu khiến Tiểu Thần biến sắc.
- Kích động sơ hở bị xâm chiếm tâm thần? Nàng nhập ma? - Tiểu Thần gằn từng chữ.
Tiểu Thần không dám chần chừ lập tức nhảy đến, đứng đối diện nàng, đôi mắt của hắn hằn lên những hoa văn bảy màu, liên tục phát tán ra quang mang lấp lánh. Dùng chính khả năng nhiếp hồn để hoàn hồn cho nàng ta, hay nói chính xác hơn là dùng năng lực nhiếp hồn tạm thời áp chế cỗ năng lượng cổ quái bên trong người Ngọc Lan.
Mỗi một tia sáng xâm nhập vào nhãn thần Ngọc Lan, xoa dịu sát khí đang chực chờ bùng nổ.
Rất lâu sau, tình trạng của Long Ngọc Lan mới chầm chậm ổn định, khó khăn tỉnh lại, mồ hồ đầm đìa, vô lực ngã người dựa vào phía sau. Miệng không ngừng lẩm bẩm, sợ hãi cùng cực.
- Đa tạ sư huynh... Nó... Nó lại mới đến...!
Mặc dù Tiểu Thần không biết nguyên nhân đến cùng là thế nào, thế nhưng hiển nhiên hắn ta cũng sẽ không hỏi tới, chỉ lên tiếng cố gắng trấn an, không để Ngọc Lan nhất thời kích động lại lâm vào trạng thái ban nãy.
- Tốt rồi, ngươi ngồi yên tĩnh, tự phong bế thính giác không nên nghe những lời khiêu khích của tên kia...!
Nói đoạn, Tiểu Thần quay lưng, lững thững hướng ra bên ngoài đi tới, trong miệng lầm bầm.
- Làm phiền mấy vị sư đệ để mắt đến Ngọc Lan tiểu thư...!
Cùng lúc trong đầu Tiểu Thần nhớ lại chuyện Nguyễn Tề từng nhắc nhở, không nên để cho bất cứ vị trưởng lão nào biết bọn hắn cũng từ Xích Quỷ Bảo đi ra.
Chỉ mấy bước chân, Tiểu Thần xuất hiện bên ngoài mộc ốc, hơi nheo mắt nhìn quanh mới thấy rõ hiện giờ chỉ có bốn tên đứng đó.
Ngoài tên Phong Thiên Thanh đi đầu thì chỉ có gã họ Âu là Tiểu Thần nhận ra được, thế nhưng cũng chưa kịp xác định hai tên còn lại là đệ tử Phong nào, gã họ Âu kia đã lớn giọng.
- Là ngươi? Ta nhận ra ngươi! Hôm trước đi cũng tên củi mục ngang nhiên làm bẽ mặt ta! Hiện tại muốn chung xuống với Yến Nhất Phi hay sao? Cũng tốt! Để chúng ta đồng thời chà đạp ngươi một lần dưới chân...
Không chờ cho gã nói hết, Phong Thiên Thanh đưa tay chặn họng lại, âm trầm liếc thấy tu vi của Tiểu Thần, y mở miệng lên tiếng, thanh âm mang theo sự ngạc nhiên vô cùng.
- Cách đây vài tháng ta đã thoáng trông thấy, không nghĩ ra Hạo Dương Phái chúng ta lại ẩn nấp một đệ tử Đoạt Nguyên cửu cấp khác, hóa ra lại là ngươi... Hắc hắc! Bất quá Âu Khiêm sư đệ vừa rồi đúng là có chút quá phận! Vị sư đệ kia chắc hẳn không chấp nhặt so đo với hắn đấy chứ? Hay là so đo lên người của ta chẳng hạn?
Tiểu Thần nghe ra được giọng điệu mỉa mai của họ Phong, cái gì mà chấp nhặt so đo, còn không phải là đang đe dọa mình hay sao? Tất nhiên Tiểu Thần từ đầu chưa bao giờ để ý tới những lời lẽ của họ Âu, mấy kiểu chó cậy gần chủ, con mắt mọc cao hơn đỉnh đầu thế này hắn thấy hoài đến nhàm chán, vốn dĩ tính toán thờ ơ một chút, hàm hồ vài câu lại hiển lộ tu vi xem thử có thể tạm thời đuổi bọn chúng đi hay không, thế nhưng lời lẽ của họ Phong khiến Tiểu Thần thay đổi chủ ý.
- Không dám không dám! Chỉ may mắn tấn cấp vài ngày trước mà thôi! Nhưng mà thiết nghĩ có điều này chúng ta phải làm rõ một chút. Ta gọi là Tiểu Thần, tâm thần của ta rất nhỏ, tính tình cũng nhỏ, tấm lòng cũng nhỏ, cho nên...
Tên họ Âu vừa rồi còn khua môi múa mép, hiện tại được Phong Thiên Thanh đề tỉnh, nhất thời gã hốt hoảng giật lùi về sau mấy bước, khuôn mặt méo xệch nhìn đến Tiểu Thần. Môn quy đã viết rõ, bất kính với người bối phận cao hơn, nhẹ thì diện bích* ba tháng, nặng phế bỏ tu vi!
(*Diện bích: nôm na úp mặt vào tường)
Kỳ thực những việc như thế này nói nhỏ liền nhỏ, nhưng nói to thì không ai chối cãi được, tất cả đều tùy vào đối phương có làm đến cùng hay không mà thôi.
Tuy nhiên từ mỗi lời của Tiểu Thần khiến họ Âu đã hiểu, không bao giờ có chuyện hắn bỏ qua đơn giản.
Hắn đoán đúng, ngay lúc giọng nói của Tiểu Thần còn văng vẳng bên tai, họ Âu chưa kịp phòng bị, thậm chí ba tên còn lại cũng không biết Tiểu Thần ra tay tự khi nào.
Hự! Á... A a a!
Đầu gối Âu Khiêm chẳng hiểu nguyên nhân như thế nào lại chảy ra đầy máu, khiến gã không tự chủ được hét thảm một tiếng, quỵ hẳn xuống nền đất, nước mắt nước mủi chảy tèm lem.
- Ngươi... Khốn kiếp, ngươi ngang nhiên đả thương đồng môn, ta lập tức bẩm báo lên Chấp Pháp Điện, xem ngươi giải thích làm sao? – Phong Thiên Thanh giận dữ hét lớn.
- Bẩm báo? Ngươi đi đi, nhanh lên, ta đây không tiễn! Ta đứng cách các ngươi trên dưới chục trượng, một tên Đoạt Nguyên cửu cấp, hai tên thất cấp, mắt các ngươi đui hay bị chó ăn mất rồi, các ngươi ai thấy ta ra tay, lên tiếng nói thử xem? Xung quanh có giao động Nguyên lực thi pháp hay không? Còn muốn đặt điều xàm ngôn hý lộng Chấp Pháp Điện, đừng nói ta không nhắc nhở, tội này không nhẹ đâu!
Tiểu Thần thản nhiên lên tiếng, chẳng chút sợ hãi phất phất tay như muốn đuổi mấy tên trước mắt nhanh mà đi báo cáo.
Trong thoáng chốc không khí bất chợt trở nên cổ quái, Phong Thiên Thanh cùng hai tên phía sau cũng chỉ có thể cứng họng, đứng như trời trồng, trân trối nhìn nhau. Rõ ràng như lời Tiểu Thần nói, nếu không có bằng chứng xác thực, chỉ dựa vào lời nói đơn phương tất nhiên không đủ để kết tội, cố đấm ăn xôi đặt điều thị phi, thì có hàng trăm cách để bọn chúng phải ngoan ngoãn khai ra sự thật.
- Ngươi giỏi lắm! – Phong Thiên Thanh âm hàn lên tiếng, rít qua kẽ răng từng chữ.
- Quá khen quá khen! - Tiểu Thần ôm quyền cảm tạ, nét mặt vui vẻ thừa nhận lời vừa rồi.
- Ngươi...!
- Ta đây... Phong sư đệ có gì muốn nói?
- Ngươi nói ai là sư đệ?
- Tất nhiên nói Phong sư đệ!
Đột nhiên như bắt được thóp Tiểu Thần, hai tên phía sau Phong Thiên Thanh cười lớn, xen lời.
- Hừ hừ! Ngươi mạo phạm sư huynh. Có biết tội... Á... A a!
Lại một tên đầu gối đầy máu, đau đớn lăn tròn trên đất, tình trạng không khác họ Âu là mấy.
Tên bên cạnh cũng tính lên tiếng, nhác thấy đồng bọn bên cạnh thê thảm như vậy, liền vội vàng dùng hai tay ôm lấy miệng, ú ớ lắc đầu, sợ hãi nhìn đến Tiểu Thần như thấy quỷ.
- Ngươi...
Phong Thiên Thanh trợn tròn mắt, không nói thành lời. Gã chưa bao giờ chứng kiến tình trạng quỷ dị như thế này.
So với biểu hiện có chút nghiêm trọng của gã, kỳ thực mấy tên kia cũng chỉ là bị thương ngoài gân cốt, cũng không ảnh gì đến tính mạng hay tu vi, chỉ là vị trí thụ thương nằm ở bộ phận đặc biệt trên đầu gối, cho nên nhất thời bọn chúng không thể đứng vững.
Chung quy dù như thế nào, Tiểu Thần ra tay cũng tương đối chừng mực. Không muốn vì chút chuyện lại sinh ra nhiều rắc rối, hắn đơn giản chỉ muốn bọn chúng biết khó mà lui, nếu nói phải đánh đánh giết giết thì làm gì có việc một trong Tam Tinh danh chấn ở Xích Quỷ Bảo lại đi rỗi hơi nhiều lời.
Bất quá việc Tiểu Thần suy đoán đã không thành hiện thực, tên Phong Thiên Thanh chẳng những không quay đầu bỏ đi, ngược lại gã mặc kệ đồng bọn nằm rên la dưới đất, gằng giọng gã nói.
- Ngươi tất thú vị... Tuy nhiên trong mắt ta cũng chỉ là bàng môn tả đạo, suy cho cùng cứ phải đánh một trận mới biết được!
- Ngươi khiêu chiến ta? - Tiểu Thần vẫn một bộ dáng dửng dưng đáp lời.
- Không phải ta khiêu chiến ngươi! Ngươi xứng sao? Ta muốn dạy cho ngươi biết cái gì mới gọi là sức mạnh thực sự!
- À! Hóa ra ngươi không khiêu chiến, vậy ta từ chối giao đấu cùng ngươi!
- Ngươi...!
- Thế nào? Có rắm thì phóng, không có ta liền về. Câu này ta nói không biết bao nhiêu lần rồi! Quyết định đi!
- Tốt! Hôm nay Phong Thiên Thanh ở đây khiêu chiến ngươi!
- Ta không chấp nhận lời khiêu chiến này!
- Con bà ngươi... Khốn nạn, ngươi muốn làm sao?
Tiểu Thần lắc lắc đầu, lại xoay xoay cổ tay, mở miệng nói tiếp!
- Đùa thôi! Ngươi đã thích tìm đau! Ta đây thanh toàn cho ngươi!
Bởi vì, chẳng thể nào nghĩ tới một thiếu niên mười bảy mười tám, tính ra còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, cư nhiên có nhãn mục sắc bén lại hành sự rất có phong thái hào sảng dứt khoát đến như vậy.
Sự hào sảng của hắn rõ ràng không phải cố tình làm ra vẻ muốn đem tài phú lấy lòng các cô nương, càng không chỉ đơn giản chỉ vì một chút thương thế của nàng mà bằng lòng giúp đỡ, rõ ràng từ thái độ bên trong lời nói, ẩn ẩn kèm theo ý tứ chẳng khác bao nhiêu so với việc dùng lễ đối đãi người quen!
Thế nhưng!
Tuy là Ngọc Lan rất động tâm với phần hậu lễ ấy, có điều nàng cũng chỉ đành cắn răng, mở miệng nói lời từ chối.
- Vô công bất thụ lộc! Những thứ này quá quý trọng, xin sư huynh thu hồi! Tiền rượu chỉ cần ba mươi hạ phẩm Nguyên thạch là đủ!
Trước đó, một chữ ta một chữ ngươi!
Hiện tại nói hai tiếng sư huynh, Ngọc Lan đã cố ý tỏ thái độ phân rõ khoảng cách trên dưới!
Dường như nhận ra biểu hiện không thích dây dưa của nàng, Tiểu Thần thản nhiên ngửa cổ nốc một ngụm rượu thật lớn, đưa tay quẹt ngang đầy sảng khoái, hắn lắc đầu, cười đáp lại.
- Ngọc Lan tiểu thư không nên hiểu lầm, càng không cần gọi hai tiếng sư huynh, chuyện bối phận gì đó tại hạ không quen cho lắm! Kỳ thực... hai chữ ấy ta đây khiêng trên vai không nổi, họ Yến mà biết được nhất định sẽ viện cớ xử ta ngay! Ha ha.
Lời còn chưa dứt, Tiểu Thần bất giác liếc mắt về phía lối vào mộc ốc, nhìn đến vài tên đệ tử Hoả Phong đang lục đục tiến đến. Hơi dừng lại một chút, sau đó hắn lại tiếp tục cất giọng.
- Thôi thì tuỳ tiểu thư! Ta cũng không muốn khi Yến huynh xuất quan tìm ta gây phiền toái, vịn vào chuyện ta ở một bên không ra tay, để tiểu thư chịu thương thế...
Nghe Tiểu Thần lấp lửng câu nói, lại trông tới vài tên sư đệ đang lấp ló chưa dám dị động, ánh mắt ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn đến mình, vẻ mặt biểu hiện vô cùng kính cẩn, Long Ngọc Lan có chút buồn cười phẩy phẩy tay để bọn chúng kiếm chỗ mà ngồi xuống, đoạn nàng lâm vào trầm ngâm trong giây lát.
Hiển nhiên ngoài mặt Long Ngọc Lan nhã nhặn từ chối cũng vì đó là phép tắc đối nhân xử thế thông thường.
Trên thực tế không bao giờ có chuyện nàng ta xem nhẹ số lượng Nguyên thạch kia, nên nhớ, ba mươi trung phẩm Nguyên thạch tương đương với ba ngàn hạ phẩm Nguyên thạch, đây thực không phải là một con số nhỏ. Có số Nguyên thạch này trợ giúp, không bao lâu nàng cũng sẽ mau chóng đề cao tu vi.
Chưa kể, Liệt Hồng Quả càng quan trọng hơn, công pháp nàng tu luyện liên quan Hoả hệ, tác dụng lớn nhất chính là giúp bản thân vượt qua bình cảnh, dễ dàng tấn cấp. Đồng dạng ẩn thương ban nãy dùng Huyễn thuật quá độ cũng sẽ được tiêu trừ.
Chung quy, phần đại lễ của Tiểu Thần mang đến dường như cố ý vì nàng mà chuẩn bị kịp thời.
Hiện giờ nghe Tiểu Thần chắc chắn sẽ không thu lại, nếu như nàng tiếp tục từ chối lần nữa, còn chẳng phải là biểu hiện của sự giả dối trắng trợn? Bởi vậy, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Ngọc Lan quyết định không khách sáo.
Nàng hơi cúi mặt, nhẹ giọng.
- Vậy... Đa tạ...!
Thoáng thấy Long Ngọc Lan vung tay thu hồi tất cả, rốt cuộc Tiểu Thần cũng trút bỏ tảng đá trong lòng thở phào một hơi. Hắn là đang sợ cô gái này thuộc vào dạng cố chấp như họ Yến kia, thương thế trên người nàng không phải nhẹ như nàng lầm tưởng.
Bất quá Tiểu Thần cũng chỉ biểu lộ đúng mực tới đây, không muốn nói thêm điều gì thừa thải, chuyện đáng làm cũng đã làm rồi. Sự việc còn lại cứ chờ họ Yến đi ra giải quyết tàn cuộc.
Trong đầu dự định uống hết vò rượu sẽ lặng yên rời khỏi, tiện đường tạt qua động phủ Triệu Thanh xem thử con hàng này ra sao, nếu hắn cũng đang bế quan thì bản thân liền phủi mông quay về nơi ở, chờ vài ba tháng kế tiếp đến khi Bá Địa khai mở, mới lần nữa xuất đầu lộ diện.
Chỉ có bốn năm tên mới đến kia là vẫn còn ngẩn ngơ chưa biết chuyện gì, lại nhìn tới vị sư huynh có chút lạ mặt đang trò chuyện với Long “tiền bối” tựa hồ rất thân thiết.
Tất nhiên khi nhận ra tu vi của vị sư huynh trẻ tuổi khiến bọn chúng một phen hoảng sợ, sự tình Phong sư huynh đã đủ chấn động, lúc này thêm một vị đồng dạng đạt tới cảnh giới như thế, làm cho hết thảy không biết nên vui hay nên buồn.
Bất quá, có vui hay buồn gì đi nữa, thì nhất thời việc lại gần chào hỏi là không thể không có.
Đang lúc mấy tên nhìn nhau, toan tính đứng lên thì đột nhiên...
- Long Ngọc Lan! Ngươi dám đùa cợt ta! Một chút huyễn thuật che mắt mà thôi... Tinh Đấu gì chứ? Ngươi ra đây cho ta!
Tiểu Thần chậm rãi buông vò rượu đang lưng chừng trên miệng xuống bàn, nheo mắt nhìn ra, thì thào.
- Quay lại rồi sao? Tên này bị bệnh hay gì? Muốn khiêu chiến thì chờ thêm ít lâu... Khoan đã... Không lẽ có người cố ý nhắm vào...? Cạnh đó, Ngọc Lan vẫn nhất mực trấn tĩnh, khuôn mặt như xưa, nhợt nhạt yếu đuối, nàng tự tay rót đầy một chén rượu, đưa đến phía trước, mở miệng nói.
- Không cần quan tâm! Cho hắn thêm mười lá gan cũng không dám phá vỡ môn quy của bản phái! Nơi đây được chưởng môn cho phép, không ai có quyền gây rối... Cùng lắm chỉ dừng ở việc mồm mép chửi mắng thôi.
Nghe Ngọc Lan nói, Tiểu Thần giật mình nhớ đến Nguyễn Tề, hôm ở dưới ánh trăng cùng hắn tâm sự, rõ ràng lão ta cũng là một con sâu rượu chân chính, lẽ đương nhiên chắc chắn là khách hàng quen thuộc của Yến Nhất Phi, cho nên mới ban xuống đặc cách này.
Bỗng dưng Tiểu Thần cười lớn tựa hồ vừa phát hiện được một chuyện cực kỳ thú vị, hắn đồng dạng đưa vò rượu lên, hướng về phía Ngọc Lan rồi ngửa cổ uống cạn.
- Khốn kiếp... ngươi tính làm con rùa rút cổ cả đời trong đó hay sao? - Thanh âm lần nữa vọng vào.
Long Ngọc Lan cười nhạt, chỉ chú tâm thưởng thức chén rượu trên tay.
Ngay sau đó là liên tục là những tràng âm thanh đủ mọi cung bậc, lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bỗng...
Bất quá!
Mặc kệ Phong Thiên Thanh có gào thét, châm chọc, khiêu khích ra sao, thuỷ chung Ngọc Lan nàng ta vẫn thờ ơ không thèm đếm xỉa. Điều này phải nói làm cho Tiểu Thần vô cùng bội phục định lực của nàng, ngược lại, nếu kẻ bị khiêu khích là hắn chưa biết chừng hắn sẽ thực sự đi ra nói chuyện một chút.
Đối với Tiểu Thần, chung quy bất cứ điều gì cũng sẽ có điểm giới hạn, đụng chạm đến những việc mấu chốt thì hắn nhất định không màng ngươi là ai, cứ tẩn cho một trận rồi hậu sự tính sau.
Tuy nhiên, rốt cuộc không phải hoàn toàn Ngọc Lan có thể giữ vững thái độ như thế mãi mãi, bởi vì...
- Tiện nhân! Một kẻ ăn nhờ ở đậu! Không có Long đại trưởng lão ngươi có tư cách gì ở lại Hạo Dương Phái! Một tai tinh như ngươi nên cút khỏi đây...
Rắc...
Chén rượu trên tay Ngọc Lan vì câu nói kia đột ngột vỡ thành mảnh nhỏ, tựa hồ nhắc đến hai chữ tai tinh đã phạm vào điểm cấm kỵ tận sâu trong lòng, mà nàng không bao giờ muốn nghe lại.
Chẳng hề có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, thình lình đôi mắt Ngọc Lan lần nữa biến hoá, không khác gì Huyễn thuật lúc trước nàng thi triển, thế nhưng lần này là chân chân chính chính thực sự đang thay đổi, hai đốm lửa lục sắc lập loè như ma như quỷ, thoạt nhìn cực kỳ yêu dị. Trong phút chốc cơ thể nàng vang lên từng âm thanh cót két tựa như mỗi một đoạn xương đang không ngừng ma sát lẫn nhau.
Hai hàm răng ngọc nghiến lên ken két, sát khí ẩn hiện xung quanh cơ thể.
Ngay khi xuất hiện tình trạng ấy, Tiểu Thần đồng thời cảm nhận được sự khác lạ đang xuất hiện trên người nàng, sự khác lạ này dần xâm chiếm tinh thần, thay đổi từ bên trong cơ thể, cơ hồ trước mắt hắn lúc này không còn là Long Ngọc Lan, mà là một đầu hung thú đầy dã tính.
Trong chớp mắt, cảm giác nguy hiểm bất chợt báo hiệu khiến Tiểu Thần biến sắc.
- Kích động sơ hở bị xâm chiếm tâm thần? Nàng nhập ma? - Tiểu Thần gằn từng chữ.
Tiểu Thần không dám chần chừ lập tức nhảy đến, đứng đối diện nàng, đôi mắt của hắn hằn lên những hoa văn bảy màu, liên tục phát tán ra quang mang lấp lánh. Dùng chính khả năng nhiếp hồn để hoàn hồn cho nàng ta, hay nói chính xác hơn là dùng năng lực nhiếp hồn tạm thời áp chế cỗ năng lượng cổ quái bên trong người Ngọc Lan.
Mỗi một tia sáng xâm nhập vào nhãn thần Ngọc Lan, xoa dịu sát khí đang chực chờ bùng nổ.
Rất lâu sau, tình trạng của Long Ngọc Lan mới chầm chậm ổn định, khó khăn tỉnh lại, mồ hồ đầm đìa, vô lực ngã người dựa vào phía sau. Miệng không ngừng lẩm bẩm, sợ hãi cùng cực.
- Đa tạ sư huynh... Nó... Nó lại mới đến...!
Mặc dù Tiểu Thần không biết nguyên nhân đến cùng là thế nào, thế nhưng hiển nhiên hắn ta cũng sẽ không hỏi tới, chỉ lên tiếng cố gắng trấn an, không để Ngọc Lan nhất thời kích động lại lâm vào trạng thái ban nãy.
- Tốt rồi, ngươi ngồi yên tĩnh, tự phong bế thính giác không nên nghe những lời khiêu khích của tên kia...!
Nói đoạn, Tiểu Thần quay lưng, lững thững hướng ra bên ngoài đi tới, trong miệng lầm bầm.
- Làm phiền mấy vị sư đệ để mắt đến Ngọc Lan tiểu thư...!
Cùng lúc trong đầu Tiểu Thần nhớ lại chuyện Nguyễn Tề từng nhắc nhở, không nên để cho bất cứ vị trưởng lão nào biết bọn hắn cũng từ Xích Quỷ Bảo đi ra.
Chỉ mấy bước chân, Tiểu Thần xuất hiện bên ngoài mộc ốc, hơi nheo mắt nhìn quanh mới thấy rõ hiện giờ chỉ có bốn tên đứng đó.
Ngoài tên Phong Thiên Thanh đi đầu thì chỉ có gã họ Âu là Tiểu Thần nhận ra được, thế nhưng cũng chưa kịp xác định hai tên còn lại là đệ tử Phong nào, gã họ Âu kia đã lớn giọng.
- Là ngươi? Ta nhận ra ngươi! Hôm trước đi cũng tên củi mục ngang nhiên làm bẽ mặt ta! Hiện tại muốn chung xuống với Yến Nhất Phi hay sao? Cũng tốt! Để chúng ta đồng thời chà đạp ngươi một lần dưới chân...
Không chờ cho gã nói hết, Phong Thiên Thanh đưa tay chặn họng lại, âm trầm liếc thấy tu vi của Tiểu Thần, y mở miệng lên tiếng, thanh âm mang theo sự ngạc nhiên vô cùng.
- Cách đây vài tháng ta đã thoáng trông thấy, không nghĩ ra Hạo Dương Phái chúng ta lại ẩn nấp một đệ tử Đoạt Nguyên cửu cấp khác, hóa ra lại là ngươi... Hắc hắc! Bất quá Âu Khiêm sư đệ vừa rồi đúng là có chút quá phận! Vị sư đệ kia chắc hẳn không chấp nhặt so đo với hắn đấy chứ? Hay là so đo lên người của ta chẳng hạn?
Tiểu Thần nghe ra được giọng điệu mỉa mai của họ Phong, cái gì mà chấp nhặt so đo, còn không phải là đang đe dọa mình hay sao? Tất nhiên Tiểu Thần từ đầu chưa bao giờ để ý tới những lời lẽ của họ Âu, mấy kiểu chó cậy gần chủ, con mắt mọc cao hơn đỉnh đầu thế này hắn thấy hoài đến nhàm chán, vốn dĩ tính toán thờ ơ một chút, hàm hồ vài câu lại hiển lộ tu vi xem thử có thể tạm thời đuổi bọn chúng đi hay không, thế nhưng lời lẽ của họ Phong khiến Tiểu Thần thay đổi chủ ý.
- Không dám không dám! Chỉ may mắn tấn cấp vài ngày trước mà thôi! Nhưng mà thiết nghĩ có điều này chúng ta phải làm rõ một chút. Ta gọi là Tiểu Thần, tâm thần của ta rất nhỏ, tính tình cũng nhỏ, tấm lòng cũng nhỏ, cho nên...
Tên họ Âu vừa rồi còn khua môi múa mép, hiện tại được Phong Thiên Thanh đề tỉnh, nhất thời gã hốt hoảng giật lùi về sau mấy bước, khuôn mặt méo xệch nhìn đến Tiểu Thần. Môn quy đã viết rõ, bất kính với người bối phận cao hơn, nhẹ thì diện bích* ba tháng, nặng phế bỏ tu vi!
(*Diện bích: nôm na úp mặt vào tường)
Kỳ thực những việc như thế này nói nhỏ liền nhỏ, nhưng nói to thì không ai chối cãi được, tất cả đều tùy vào đối phương có làm đến cùng hay không mà thôi.
Tuy nhiên từ mỗi lời của Tiểu Thần khiến họ Âu đã hiểu, không bao giờ có chuyện hắn bỏ qua đơn giản.
Hắn đoán đúng, ngay lúc giọng nói của Tiểu Thần còn văng vẳng bên tai, họ Âu chưa kịp phòng bị, thậm chí ba tên còn lại cũng không biết Tiểu Thần ra tay tự khi nào.
Hự! Á... A a a!
Đầu gối Âu Khiêm chẳng hiểu nguyên nhân như thế nào lại chảy ra đầy máu, khiến gã không tự chủ được hét thảm một tiếng, quỵ hẳn xuống nền đất, nước mắt nước mủi chảy tèm lem.
- Ngươi... Khốn kiếp, ngươi ngang nhiên đả thương đồng môn, ta lập tức bẩm báo lên Chấp Pháp Điện, xem ngươi giải thích làm sao? – Phong Thiên Thanh giận dữ hét lớn.
- Bẩm báo? Ngươi đi đi, nhanh lên, ta đây không tiễn! Ta đứng cách các ngươi trên dưới chục trượng, một tên Đoạt Nguyên cửu cấp, hai tên thất cấp, mắt các ngươi đui hay bị chó ăn mất rồi, các ngươi ai thấy ta ra tay, lên tiếng nói thử xem? Xung quanh có giao động Nguyên lực thi pháp hay không? Còn muốn đặt điều xàm ngôn hý lộng Chấp Pháp Điện, đừng nói ta không nhắc nhở, tội này không nhẹ đâu!
Tiểu Thần thản nhiên lên tiếng, chẳng chút sợ hãi phất phất tay như muốn đuổi mấy tên trước mắt nhanh mà đi báo cáo.
Trong thoáng chốc không khí bất chợt trở nên cổ quái, Phong Thiên Thanh cùng hai tên phía sau cũng chỉ có thể cứng họng, đứng như trời trồng, trân trối nhìn nhau. Rõ ràng như lời Tiểu Thần nói, nếu không có bằng chứng xác thực, chỉ dựa vào lời nói đơn phương tất nhiên không đủ để kết tội, cố đấm ăn xôi đặt điều thị phi, thì có hàng trăm cách để bọn chúng phải ngoan ngoãn khai ra sự thật.
- Ngươi giỏi lắm! – Phong Thiên Thanh âm hàn lên tiếng, rít qua kẽ răng từng chữ.
- Quá khen quá khen! - Tiểu Thần ôm quyền cảm tạ, nét mặt vui vẻ thừa nhận lời vừa rồi.
- Ngươi...!
- Ta đây... Phong sư đệ có gì muốn nói?
- Ngươi nói ai là sư đệ?
- Tất nhiên nói Phong sư đệ!
Đột nhiên như bắt được thóp Tiểu Thần, hai tên phía sau Phong Thiên Thanh cười lớn, xen lời.
- Hừ hừ! Ngươi mạo phạm sư huynh. Có biết tội... Á... A a!
Lại một tên đầu gối đầy máu, đau đớn lăn tròn trên đất, tình trạng không khác họ Âu là mấy.
Tên bên cạnh cũng tính lên tiếng, nhác thấy đồng bọn bên cạnh thê thảm như vậy, liền vội vàng dùng hai tay ôm lấy miệng, ú ớ lắc đầu, sợ hãi nhìn đến Tiểu Thần như thấy quỷ.
- Ngươi...
Phong Thiên Thanh trợn tròn mắt, không nói thành lời. Gã chưa bao giờ chứng kiến tình trạng quỷ dị như thế này.
So với biểu hiện có chút nghiêm trọng của gã, kỳ thực mấy tên kia cũng chỉ là bị thương ngoài gân cốt, cũng không ảnh gì đến tính mạng hay tu vi, chỉ là vị trí thụ thương nằm ở bộ phận đặc biệt trên đầu gối, cho nên nhất thời bọn chúng không thể đứng vững.
Chung quy dù như thế nào, Tiểu Thần ra tay cũng tương đối chừng mực. Không muốn vì chút chuyện lại sinh ra nhiều rắc rối, hắn đơn giản chỉ muốn bọn chúng biết khó mà lui, nếu nói phải đánh đánh giết giết thì làm gì có việc một trong Tam Tinh danh chấn ở Xích Quỷ Bảo lại đi rỗi hơi nhiều lời.
Bất quá việc Tiểu Thần suy đoán đã không thành hiện thực, tên Phong Thiên Thanh chẳng những không quay đầu bỏ đi, ngược lại gã mặc kệ đồng bọn nằm rên la dưới đất, gằng giọng gã nói.
- Ngươi tất thú vị... Tuy nhiên trong mắt ta cũng chỉ là bàng môn tả đạo, suy cho cùng cứ phải đánh một trận mới biết được!
- Ngươi khiêu chiến ta? - Tiểu Thần vẫn một bộ dáng dửng dưng đáp lời.
- Không phải ta khiêu chiến ngươi! Ngươi xứng sao? Ta muốn dạy cho ngươi biết cái gì mới gọi là sức mạnh thực sự!
- À! Hóa ra ngươi không khiêu chiến, vậy ta từ chối giao đấu cùng ngươi!
- Ngươi...!
- Thế nào? Có rắm thì phóng, không có ta liền về. Câu này ta nói không biết bao nhiêu lần rồi! Quyết định đi!
- Tốt! Hôm nay Phong Thiên Thanh ở đây khiêu chiến ngươi!
- Ta không chấp nhận lời khiêu chiến này!
- Con bà ngươi... Khốn nạn, ngươi muốn làm sao?
Tiểu Thần lắc lắc đầu, lại xoay xoay cổ tay, mở miệng nói tiếp!
- Đùa thôi! Ngươi đã thích tìm đau! Ta đây thanh toàn cho ngươi!
Danh sách chương