Một tháng sau, hiện tại Tiểu Thần đã đặt chân vào khu vực trung tâm của phiến rừng rậm vô danh, thời gian vừa qua hắn vẫn lang thang vòng quanh nơi đây, vẫn chưa có ý định đi ra ngoài để tiến vào Thiên Long Thành.
Sỡ dĩ là như vậy ngoài việc hắn còn phải tự huấn luyện thực chiến, thì ở chỗ này Thiên Địa Nguyên Tố có một sự khác biệt không hề nhỏ so với nơi Tiểu Thần sinh sống. Thậm chí ở bên kia cánh rừng đã có rất nhiều bất đồng rõ rệt.
Nguyên Tố ở đây tương đối dồi dào nồng đậm, đặc biệt là Mộc nguyên tố.
Cho nên, cuộc sống của Tiểu Thần trong một tháng nay, ban ngày thì hắn tìm kiếm vài loại nhị cấp yêu thú để chiến đấu, nâng cao khả năng của bản thân, ban đêm thì ngồi yên lặng, nhập định ở đâu đó vận hành Tiêu Diêu Công hấp nạp nguyên khí, có thể là tàng cây trên cao, hay chỉ là một góc khuất trong sơn động bất kỳ. Tựu chung chỉ cần bất cứ chỗ nào cảm thấy yên tĩnh tránh được sự tập kích của yêu thú về đêm, là hắn liền toàn tâm toàn ý vào việc tu luyện.
Cuộc sống tưởng chừng rất buồn tẻ, không có gì đặc sắc, thế nhưng đối với Tiểu Thần lại không hề cảm thấy như vậy.
Giống như vào lúc này chẳng hạn!
Ầm... Ầm...!!!
Loạt soạt...!!!
- Con bà nó chứ! Đám khốn kiếp đuổi theo ta mấy chục dặm rồi vẫn không buông tha?
Mồm thì chửi om sòm, nhưng chân Tiểu Thần không khác gì bánh xe đang quay tít, chạy như chưa bao giờ được chạy, còn cuốn cả đám bụi mù lẫn cây, lá, cỏ khô, kéo theo thành hàng dài phía sau.
Cách hắn chỉ tầm hơn ba mươi trượng, năm sáu loại yêu thú khác nhau, nào là rắn, dơi, chuột, báo... Thậm chí có cả một con heo thân hình mập mạp chảy cả mỡ đang nhe cặp nanh như song đao, mũi thở phì phò phun lửa, ùng ục đuổi theo sát mông.
Kỳ thực mà nói, yêu thú khác chủng tộc, rất hiếm khi phối hợp với nhau, ngoại trừ lúc có một yêu thú nào đó sinh ra linh trí dẫn đầu.
Nhưng lần này cảnh tượng lại cực kỳ hoành tráng, Tiểu Thần không biết chọc gì đến cái đám này, mà bọn chúng như thể bị kích thích đến điên cuồng, thề phải bắt được tên khốn đang chạy phía trước rồi đá bể trứng của hắn mới hả dạ.
Chuyện này nếu nói ra thì phải bắt đầu từ khoảng hai canh giờ trước.
Vẫn như bao ngày khác, Tiểu Thần thường đi kiếm nhị cấp yêu thú để gây phiền toái cho chúng. Không may thế nào tình cờ đụng phải Lam Nhãn Báo mà ngày đầu tiên hắn tiến vào khu rừng này gặp gỡ.
Kẻ thù gặp lại liền đỏ mắt, không nói không năng cả hai lập tức lao vào nhau ẩu đả, bất quá lúc này Tiểu Thần đã có sự tiến bộ, xưa đâu bằng nay, không những về chiến lực mà kinh nghiệm cũng được đề cao lên vài phần. Do đó chỉ mới vài hiệp, Lam Nhãn Báo đã phải quay đầu bỏ chạy.
Lần này Tiểu Thần nhất quyết không buông tha, cười ha hả đuổi theo. Nhưng mà không rõ, có phải Lam Nhãn Báo vô tình hay thực sự nó quỷ quyệt tới mức liên tục chạy đến địa bàn của mấy loại yêu thú khác, cứ mỗi lần đến nơi nó lại dừng lại chốc lát, cùng Tiểu Thần người qua ta lại vài chiêu rồi làm gà bay chó chạy, cây cối ngã rạp, đất đai xới tung. Quậy cho tanh bành hết tất cả.
Động tĩnh quá lớn gây ra sự chú ý của những yêu thú kia, làm chúng nhao nhau bay ra khỏi hang ổ.
Mặc dù không thường xuyên có sự kết minh, nếu như không muốn nói, thậm chí giữa bọn chúng cũng không ít lần xảy ra xung đột, nhưng yêu thú thủy chung là yêu thú, thấy nhân loại thì nhè ra mà đuổi giết thôi, làm gì nói tới chuyện lý lẽ.
Rốt cuộc Tiểu Thần lâm vào hoàn cảnh xấu, không thể không tái mặt cuống cuồng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Chuyện nếu chỉ như vậy có lẽ cũng không đến mức như bây giờ.
Lam Nhãn Báo vì có tốc độ nhanh nhất trong tất cả, liên tục truy đuổi ngược lại Tiểu Thần, nên vượt lên trước đám yêu thú kia.
Vì để làm chậm lại cước bộ của chúng, cứ cách một đoạn thời gian ngắn Tiểu Thần lại hung ác vận hết sức bắn một nắm đạn sắt về phía sau.
Đây chính là nguyên nhân tai hại mà Tiểu Thần không thể ngờ, Lam Nhãn Báo dường như hiểu rõ thủ đoạn này của hắn, cứ mỗi lần thấy tên thiếu niên trước mắt khẽ xoay lại, là Lam Nhãn Báo đột ngột chuyển hướng, còn không quên kèm theo tia mắt có chút đắc ý, nhìn qua chẳng khác gì nhân loại.
Cả đám đạn sắt như mưa đâm thẳng đến đám yêu thú phía sau, có thể vì bụi mù cuốn lên làm chúng không kịp đề phòng, khiến cả đám lãnh đủ.
Điều này khiến cho dã tính của chúng nổi lên, mới đầu cũng chỉ là có chút giận dữ, về sau, qua vài lần ăn phải đạn sắt, mặc dù không đến mức phải chết, nhưng thân thể rách bươm, máu huyết rơi lã chã. Làm cho bản chất điên cuồng bạo phát hoàn toàn, nhất quyết phải giết bằng được nhân loại phía trước.
Song phương một chạy một đuổi, vượt quá năm sáu mươi dặm.
Bởi vì thân pháp của Tiểu Thần cùng cước bộ Lam Nhãn Báo gần như tương đương, không sai biệt cho lắm, còn về đám yêu thú kia, dù hung hãn nhưng lại không am hiểu tốc độ, cho nên cuối cùng khi Tiểu Thần cố gắng vượt qua một sườn dốc quanh co, hiện tại chỉ còn lại hắn cùng với Lam Nhãn Báo một trước một sau, đã bỏ rơi đám còn lại ở rất xa.
Quay mặt lại, Tiểu Thần hậm hực, giận điên người đối với con yêu thú ranh ma kia, toan tính há mồm mắng vài câu cho bõ tức. Không ngờ khi Lam Nhãn Báo thấy viện binh của mình đã không theo kịp, liền dứt khoát dừng lại bỏ qua việc truy đuổi Tiểu Thần.
Nhận ra sự giảo hoạt của yêu thú Lam Nhãn Báo, làm Tiểu Thần cực kỳ khó hiểu, hắn đang nghĩ đến chẳng lẽ yêu thú này là một đại yêu Hóa Hình, đã có linh trí như con người, cố tình giả thành nhị cấp yêu thú để đùa bỡn hắn. Bất quá, nghi hoặc như vậy nhưng Tiểu Thần không cho đó là sự thật, bởi nếu là Hóa Hình yêu thú thì tất nhiên lần trước hắn không thể hủy đi con mắt của nó được. Rốt cuộc hắn chỉ đành dằn lại nghi vấn trong lòng, không quan tâm đến nữa.
- -o0o—
Cuộc sống của Tiểu Thần cứ trải qua như vậy, có đôi lúc hắn đè đám yêu thú ở quanh đây ra nện cho một trận tơi tả. Lại không hiếm khi hắn như chó nhà có tang kéo nguyên một bầy điên cuồng đuổi giết, phải chạy thục mạng.
Nhưng cho đến tận hôm nay hắn vẫn chưa từng xuống tay hạ sát bất cứ yêu thú nào, không phải hắn mềm lòng hay chưa đủ thực lực. Mà bởi vì hắn còn cần chúng sống để tạo ra áp lực cho bản thân liên tục được mài dũa.
Nguyên nhân chủ yếu là do.
Thời gian vừa qua, chưa dám nói hắn đã thông thuộc toàn bộ mọi nơi ở đây, nhưng bảy tám phần diện tích khu rừng đều không thiếu dấu chân hắn. Tiểu Thần phát hiện số lượng yêu thú ở đây cực kỳ ít ỏi, cao nhất cũng chỉ tầm Lam Nhãn Báo nhị cấp yêu thú, địa bàn của chúng tương đối rộng chia đều thành từng khu vực khác nhau. Bởi vậy, nếu hắn thực sự hạ độc thủ từng yêu thú một, không để cho chúng có cơ hội bắt tay, hắn sẽ không hoàn thành được dự định đột phá Đoạt Nguyên ngũ tầng.
Cho đến khi.
Những ngày cuối cùng của tháng thứ hai, bên trong một hang động nhỏ, đâu đó ở vùng trung tâm phiến rừng rậm vô danh. Tiểu Thần xếp bằng, hai bàn tay hướng lên, mắt nhắm, hô hấp nhẹ nhàng.
Từng dòng Nguyên khí đang không ngừng vờn quanh trên đỉnh đầu, chốc lại lại quyện vào nhau lượn lờ như thể đám sương mờ ảo. Rồi đột nhiên, mũi Tiểu Thần khẽ hấp, đám sương nhao nhao chui vào. Cả cơ thể hắn chấn động, các khớp xương phát ra âm thanh răn rắc, trên từng mỗi lỗ chân lông đang không ngừng tiết ra dịch nhầy đen nhớp nháp.
Trạng thái như vậy kéo dài đến gần sáng, đột nhiên xuất phát từ bên trong thân thể Tiểu Thần, vang lên một tiếng trầm đục. Khóe mắt hé nhẹ, hắn quan sát khắp cả người, gật đầu tương đối hài lòng, tự nhủ.
- Rốt cuộc đã đạt tới Đoạt Nguyên ngũ tầng!
Hai canh giờ sau, bên trong một ao nước quanh nơi Tiểu Thần đang trú ngụ, xung quanh là rất nhiều bụi cây rậm rạp che phủ. Dưới mặt nước, đầu Tiểu Thần bắt ngờ ngoi lên lắc lắc mạnh đầy sảng khoái, nụ cười treo trên khóe miệng rạng rỡ, thần tình đặc biệt thoải mái.
Sau khi tắm rửa, trút bỏ mọi thứ dơ bẩn mà đêm qua bên trong cốt tủy của hắn bài tiết ra, lúc này Tiểu Thần đã thay đổi một bộ xiêm y mới.
Gương mặt thanh tú, tóc cắt ngắn khác biệt với đa số người dân ở Hùng Quốc, chỉ là làn da có đôi chút rám nắng của cư dân vùng biển, nếu không với thân hình dong dỏng cao, kèm theo bộ đồ xanh nhạt, ném hắn vào đám thư sinh công tử thế tục thì cũng thuộc vào dạng nổi bật.
Dõi mắt nhìn về phía xa, Tiểu Thần lên tiếng, giọng nói văng vẳng truyền khắp mọi nơi xung quanh phiến rừng.
- Đến lúc rời khỏi đây rồi! Đám tiểu miêu tiểu cẩu các ngươi... Hẹn gặp lại!
Nói đoạn hắn nhoáng người về phía trước, thấp thoáng vài lần tung mình lên xuống, bóng dáng đã mất hút về hướng xa xa.
Khu rừng một mảnh xôn xao, vài đầu yêu thú lấp ló nhìn theo thân ảnh Tiểu Thần như thể trút bỏ được gánh nặng, cuối cùng tên ôn thần đáng chết cũng chịu đi.
Đằng sau gốc đại thụ, nằm trên sườn dốc cao hơn hẳn mọi nơi ở đây, Lam Nhãn Báo từ từ bước ra, đưa cặp mắt tràn đầy nhân tính chớp chớp rồi bất giác khóe miệng bỗng nhếch lên.
- Tiểu tử có mùi của Lạc Thị Gia Tộc? Thú vị... Rất thú vị...!!! Còn gọi ta là tiểu miêu? Ha ha!!!
Nếu Tiểu Thần chứng kiến được cảnh này, chắc có lẽ, hắn sẽ bị dọa đến mức tè luôn ra quần, Lam Nhãn Báo làm gì bị hủy đi con mắt như hắn nghĩ, rõ ràng còn mở miệng nói tiếng người. Lại còn tường tận hắn họ Lạc, một chuyện mà chỉ có sáu vị thúc bá biết, thậm chí lão già kia cho dù trên danh nghĩa là sư đồ với hắn cũng không hề mảy may hỏi qua.
Bất quá chuyện tình này có cổ quái thế nào thì Tiểu Thần cũng đã cách xa ngoài mấy dặm, hắn vẫn đang ung dung theo lộ trình đi tới Thiên Long Thành.
- -o0o—
Thiên Long Thành trên danh nghĩa hiện thời nằm dưới sự quản lý và bảo hộ của Hạo Dương Phái.
Thành này cũng không phải như Tiểu Thần suy đoán qua, là hoàn toàn chỉ có những kẻ tu luyện Đoạt Nguyên ở lại. Mà trái ngược, ở đây đa số cũng là người dân bình thường, có điều những người bình thường này không hề lạ lẫm với Đoạt Nguyên Giả, họ chung sống lẫn nhau không giống như bất cứ ở nơi đâu.
Vấn đề chính là những người này không thuộc quốc gia, hay triều đại nào quản lý. Trong mắt bọn họ, nhưng Tông Môn tu luyện kia mới chính là tồn tại cao nhất. Họ sống ở đây, ngoài những công việc bình dị hằng ngày thì chính là lực lượng chủ yếu của Nguyên giả khi muốn khai thác những mạch khoáng có chứa Nguyên Thạch.
Tại sao lại nói như vậy, rất đơn giản, trong mắt những kẻ tu luyện, người bình thường là những con kiến, còn bọ họ là tồn tại cao cao không thể làm những công việc nặng nhọc, tay chân tầm thường. Do đó mới hình thành ra cuộc sống chung đụng như bây giờ.
Thiên Long Thành hiện tại cũng không lớn lắm, nếu như không muốn nói còn có vẻ nhỏ hơn một số thị trấn sầm uất bất kỳ.
Nguyên nhân từ đâu mà ra? Rất lâu trước đây khi Thiên Long Thành chính là cửa khẩu quan trọng để đi ngang qua vài khoáng mạch với trữ lượng rất cao. Dân cư tập trung đông đúc, cuộc sống vô cùng thịnh vượng do các khoáng mạch này mang lại.
Thời gian khai thác liên tục, các mỏ khoáng mạch dần dần cạn kiệt, người dân càng ngày càng không còn có bất cứ thu hoạch nào khả quan, nên số lượng dân cư sút giảm, đa phần đều chọn di chuyển đến nơi khác để sinh sống.
Những kẻ còn bấu víu lại nơi đây, thực tình cũng chỉ vì ba chữ Hạo Dương Phái là một môn phái được bọn họ nhất mực cung kính, luôn bảo hộ bọn hắn bình an qua nhiều đời, cho nên mới không tình nguyện rời đi.
Cả tòa thành cũng chỉ có duy nhất một căn tửu lâu, có vẻ khá rộng lớn. Lúc này Tiểu Thần đã an ổn ngồi ở đó, trong một góc khuất đằng sau mấy chậu cây trang trí.
Hắn một mình tự ăn tự uống, giống như kẻ chết khát sau mấy tháng không được ngửi mùi rượu. Cầm lấy cả vò có cái tên Liệt Hỏa dán bên ngoài, ngửa cổ tu lên ừng ực, làm cho đa số khách nhân không khỏi nhìn đến, dơ ngón cái biểu thị bội phục.
- Khà...! Đã thật! Rượu mạnh quá...!
Lau lau khóe miệng, Tiểu Thần có vẻ rất khoái trá, tinh thần cực kỳ thư sướng. Cũng không trách được tên xem rượu là mạng này, hơn hai tháng trong rừng hắn kỳ thực đã thèm đến muốn chết. Bây giờ chuyện gì cũng mặc kệ, uống một trận cho thật đã mới là chính đạo.
Rượu cũng qua đến vò thứ hai, hắn mới dừng lại, xoa xoa cái bụng dường như đã tạm thời thỏa mãn, lúc này mới thong thả gắp từng đũa thức ăn bày la liệt trên bàn. Đang lúc tâm tình thoải mái, đột nhiên bên tai hắn vang lên thanh âm bàn bên cạnh. Giọng nói vô cùng thấp, thấp đến mức cho dù người bình thường cố gắng cỡ nào cũng không thể rõ ràng. Bất quá Đoán Thể Quyết của Tiểu Thần có những diệu dụng không phải bình thường, mọi từ mọi ngữ đều lọt hết vào tai hắn.
- Đại ca! Không lẽ chạy cả ngàn dặm đến đây đành quay về?
- Hừ! Ta có muốn vậy sao? Đêm qua ta dò hỏi mới biết rõ, môn phái chúng ta ngày đêm mong muốn được tiến vào, lại là môn phái đang trên đà suy bại...
- Nhưng...!
- Không nhưng nhị gì nữa! Không bằng huynh đệ chúng ta chạy đến Thiên Nguyệt Tông xem sao?
Nghe tới đây, Tiểu Thần vểnh tai lên, tựa hồ rất có hứng thú với đoạn đối thoại của hai kẻ kia. Có điều hắn cũng không lỗ mãng xoay ngang liếc dọc, vẫn tập trung ăn uống như bình thường, bởi vì hắn nhìn ra trên cơ thể hai gã kia cũng có dao động của Nguyên lực, thậm chí còn mạnh hơn hắn một hai tầng cảnh giới nhỏ.
Với tay cầm lấy vò Liệt Hỏa tửu, Tiểu Thần đưa lên miệng, nhưng lòng lại đang ngẫm nghĩ.
- Môn phái suy bại? Ở Thiên Long Thành nói đến, chẳng lẽ đang nói về Hạo Dương Phái?
Sỡ dĩ là như vậy ngoài việc hắn còn phải tự huấn luyện thực chiến, thì ở chỗ này Thiên Địa Nguyên Tố có một sự khác biệt không hề nhỏ so với nơi Tiểu Thần sinh sống. Thậm chí ở bên kia cánh rừng đã có rất nhiều bất đồng rõ rệt.
Nguyên Tố ở đây tương đối dồi dào nồng đậm, đặc biệt là Mộc nguyên tố.
Cho nên, cuộc sống của Tiểu Thần trong một tháng nay, ban ngày thì hắn tìm kiếm vài loại nhị cấp yêu thú để chiến đấu, nâng cao khả năng của bản thân, ban đêm thì ngồi yên lặng, nhập định ở đâu đó vận hành Tiêu Diêu Công hấp nạp nguyên khí, có thể là tàng cây trên cao, hay chỉ là một góc khuất trong sơn động bất kỳ. Tựu chung chỉ cần bất cứ chỗ nào cảm thấy yên tĩnh tránh được sự tập kích của yêu thú về đêm, là hắn liền toàn tâm toàn ý vào việc tu luyện.
Cuộc sống tưởng chừng rất buồn tẻ, không có gì đặc sắc, thế nhưng đối với Tiểu Thần lại không hề cảm thấy như vậy.
Giống như vào lúc này chẳng hạn!
Ầm... Ầm...!!!
Loạt soạt...!!!
- Con bà nó chứ! Đám khốn kiếp đuổi theo ta mấy chục dặm rồi vẫn không buông tha?
Mồm thì chửi om sòm, nhưng chân Tiểu Thần không khác gì bánh xe đang quay tít, chạy như chưa bao giờ được chạy, còn cuốn cả đám bụi mù lẫn cây, lá, cỏ khô, kéo theo thành hàng dài phía sau.
Cách hắn chỉ tầm hơn ba mươi trượng, năm sáu loại yêu thú khác nhau, nào là rắn, dơi, chuột, báo... Thậm chí có cả một con heo thân hình mập mạp chảy cả mỡ đang nhe cặp nanh như song đao, mũi thở phì phò phun lửa, ùng ục đuổi theo sát mông.
Kỳ thực mà nói, yêu thú khác chủng tộc, rất hiếm khi phối hợp với nhau, ngoại trừ lúc có một yêu thú nào đó sinh ra linh trí dẫn đầu.
Nhưng lần này cảnh tượng lại cực kỳ hoành tráng, Tiểu Thần không biết chọc gì đến cái đám này, mà bọn chúng như thể bị kích thích đến điên cuồng, thề phải bắt được tên khốn đang chạy phía trước rồi đá bể trứng của hắn mới hả dạ.
Chuyện này nếu nói ra thì phải bắt đầu từ khoảng hai canh giờ trước.
Vẫn như bao ngày khác, Tiểu Thần thường đi kiếm nhị cấp yêu thú để gây phiền toái cho chúng. Không may thế nào tình cờ đụng phải Lam Nhãn Báo mà ngày đầu tiên hắn tiến vào khu rừng này gặp gỡ.
Kẻ thù gặp lại liền đỏ mắt, không nói không năng cả hai lập tức lao vào nhau ẩu đả, bất quá lúc này Tiểu Thần đã có sự tiến bộ, xưa đâu bằng nay, không những về chiến lực mà kinh nghiệm cũng được đề cao lên vài phần. Do đó chỉ mới vài hiệp, Lam Nhãn Báo đã phải quay đầu bỏ chạy.
Lần này Tiểu Thần nhất quyết không buông tha, cười ha hả đuổi theo. Nhưng mà không rõ, có phải Lam Nhãn Báo vô tình hay thực sự nó quỷ quyệt tới mức liên tục chạy đến địa bàn của mấy loại yêu thú khác, cứ mỗi lần đến nơi nó lại dừng lại chốc lát, cùng Tiểu Thần người qua ta lại vài chiêu rồi làm gà bay chó chạy, cây cối ngã rạp, đất đai xới tung. Quậy cho tanh bành hết tất cả.
Động tĩnh quá lớn gây ra sự chú ý của những yêu thú kia, làm chúng nhao nhau bay ra khỏi hang ổ.
Mặc dù không thường xuyên có sự kết minh, nếu như không muốn nói, thậm chí giữa bọn chúng cũng không ít lần xảy ra xung đột, nhưng yêu thú thủy chung là yêu thú, thấy nhân loại thì nhè ra mà đuổi giết thôi, làm gì nói tới chuyện lý lẽ.
Rốt cuộc Tiểu Thần lâm vào hoàn cảnh xấu, không thể không tái mặt cuống cuồng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Chuyện nếu chỉ như vậy có lẽ cũng không đến mức như bây giờ.
Lam Nhãn Báo vì có tốc độ nhanh nhất trong tất cả, liên tục truy đuổi ngược lại Tiểu Thần, nên vượt lên trước đám yêu thú kia.
Vì để làm chậm lại cước bộ của chúng, cứ cách một đoạn thời gian ngắn Tiểu Thần lại hung ác vận hết sức bắn một nắm đạn sắt về phía sau.
Đây chính là nguyên nhân tai hại mà Tiểu Thần không thể ngờ, Lam Nhãn Báo dường như hiểu rõ thủ đoạn này của hắn, cứ mỗi lần thấy tên thiếu niên trước mắt khẽ xoay lại, là Lam Nhãn Báo đột ngột chuyển hướng, còn không quên kèm theo tia mắt có chút đắc ý, nhìn qua chẳng khác gì nhân loại.
Cả đám đạn sắt như mưa đâm thẳng đến đám yêu thú phía sau, có thể vì bụi mù cuốn lên làm chúng không kịp đề phòng, khiến cả đám lãnh đủ.
Điều này khiến cho dã tính của chúng nổi lên, mới đầu cũng chỉ là có chút giận dữ, về sau, qua vài lần ăn phải đạn sắt, mặc dù không đến mức phải chết, nhưng thân thể rách bươm, máu huyết rơi lã chã. Làm cho bản chất điên cuồng bạo phát hoàn toàn, nhất quyết phải giết bằng được nhân loại phía trước.
Song phương một chạy một đuổi, vượt quá năm sáu mươi dặm.
Bởi vì thân pháp của Tiểu Thần cùng cước bộ Lam Nhãn Báo gần như tương đương, không sai biệt cho lắm, còn về đám yêu thú kia, dù hung hãn nhưng lại không am hiểu tốc độ, cho nên cuối cùng khi Tiểu Thần cố gắng vượt qua một sườn dốc quanh co, hiện tại chỉ còn lại hắn cùng với Lam Nhãn Báo một trước một sau, đã bỏ rơi đám còn lại ở rất xa.
Quay mặt lại, Tiểu Thần hậm hực, giận điên người đối với con yêu thú ranh ma kia, toan tính há mồm mắng vài câu cho bõ tức. Không ngờ khi Lam Nhãn Báo thấy viện binh của mình đã không theo kịp, liền dứt khoát dừng lại bỏ qua việc truy đuổi Tiểu Thần.
Nhận ra sự giảo hoạt của yêu thú Lam Nhãn Báo, làm Tiểu Thần cực kỳ khó hiểu, hắn đang nghĩ đến chẳng lẽ yêu thú này là một đại yêu Hóa Hình, đã có linh trí như con người, cố tình giả thành nhị cấp yêu thú để đùa bỡn hắn. Bất quá, nghi hoặc như vậy nhưng Tiểu Thần không cho đó là sự thật, bởi nếu là Hóa Hình yêu thú thì tất nhiên lần trước hắn không thể hủy đi con mắt của nó được. Rốt cuộc hắn chỉ đành dằn lại nghi vấn trong lòng, không quan tâm đến nữa.
- -o0o—
Cuộc sống của Tiểu Thần cứ trải qua như vậy, có đôi lúc hắn đè đám yêu thú ở quanh đây ra nện cho một trận tơi tả. Lại không hiếm khi hắn như chó nhà có tang kéo nguyên một bầy điên cuồng đuổi giết, phải chạy thục mạng.
Nhưng cho đến tận hôm nay hắn vẫn chưa từng xuống tay hạ sát bất cứ yêu thú nào, không phải hắn mềm lòng hay chưa đủ thực lực. Mà bởi vì hắn còn cần chúng sống để tạo ra áp lực cho bản thân liên tục được mài dũa.
Nguyên nhân chủ yếu là do.
Thời gian vừa qua, chưa dám nói hắn đã thông thuộc toàn bộ mọi nơi ở đây, nhưng bảy tám phần diện tích khu rừng đều không thiếu dấu chân hắn. Tiểu Thần phát hiện số lượng yêu thú ở đây cực kỳ ít ỏi, cao nhất cũng chỉ tầm Lam Nhãn Báo nhị cấp yêu thú, địa bàn của chúng tương đối rộng chia đều thành từng khu vực khác nhau. Bởi vậy, nếu hắn thực sự hạ độc thủ từng yêu thú một, không để cho chúng có cơ hội bắt tay, hắn sẽ không hoàn thành được dự định đột phá Đoạt Nguyên ngũ tầng.
Cho đến khi.
Những ngày cuối cùng của tháng thứ hai, bên trong một hang động nhỏ, đâu đó ở vùng trung tâm phiến rừng rậm vô danh. Tiểu Thần xếp bằng, hai bàn tay hướng lên, mắt nhắm, hô hấp nhẹ nhàng.
Từng dòng Nguyên khí đang không ngừng vờn quanh trên đỉnh đầu, chốc lại lại quyện vào nhau lượn lờ như thể đám sương mờ ảo. Rồi đột nhiên, mũi Tiểu Thần khẽ hấp, đám sương nhao nhao chui vào. Cả cơ thể hắn chấn động, các khớp xương phát ra âm thanh răn rắc, trên từng mỗi lỗ chân lông đang không ngừng tiết ra dịch nhầy đen nhớp nháp.
Trạng thái như vậy kéo dài đến gần sáng, đột nhiên xuất phát từ bên trong thân thể Tiểu Thần, vang lên một tiếng trầm đục. Khóe mắt hé nhẹ, hắn quan sát khắp cả người, gật đầu tương đối hài lòng, tự nhủ.
- Rốt cuộc đã đạt tới Đoạt Nguyên ngũ tầng!
Hai canh giờ sau, bên trong một ao nước quanh nơi Tiểu Thần đang trú ngụ, xung quanh là rất nhiều bụi cây rậm rạp che phủ. Dưới mặt nước, đầu Tiểu Thần bắt ngờ ngoi lên lắc lắc mạnh đầy sảng khoái, nụ cười treo trên khóe miệng rạng rỡ, thần tình đặc biệt thoải mái.
Sau khi tắm rửa, trút bỏ mọi thứ dơ bẩn mà đêm qua bên trong cốt tủy của hắn bài tiết ra, lúc này Tiểu Thần đã thay đổi một bộ xiêm y mới.
Gương mặt thanh tú, tóc cắt ngắn khác biệt với đa số người dân ở Hùng Quốc, chỉ là làn da có đôi chút rám nắng của cư dân vùng biển, nếu không với thân hình dong dỏng cao, kèm theo bộ đồ xanh nhạt, ném hắn vào đám thư sinh công tử thế tục thì cũng thuộc vào dạng nổi bật.
Dõi mắt nhìn về phía xa, Tiểu Thần lên tiếng, giọng nói văng vẳng truyền khắp mọi nơi xung quanh phiến rừng.
- Đến lúc rời khỏi đây rồi! Đám tiểu miêu tiểu cẩu các ngươi... Hẹn gặp lại!
Nói đoạn hắn nhoáng người về phía trước, thấp thoáng vài lần tung mình lên xuống, bóng dáng đã mất hút về hướng xa xa.
Khu rừng một mảnh xôn xao, vài đầu yêu thú lấp ló nhìn theo thân ảnh Tiểu Thần như thể trút bỏ được gánh nặng, cuối cùng tên ôn thần đáng chết cũng chịu đi.
Đằng sau gốc đại thụ, nằm trên sườn dốc cao hơn hẳn mọi nơi ở đây, Lam Nhãn Báo từ từ bước ra, đưa cặp mắt tràn đầy nhân tính chớp chớp rồi bất giác khóe miệng bỗng nhếch lên.
- Tiểu tử có mùi của Lạc Thị Gia Tộc? Thú vị... Rất thú vị...!!! Còn gọi ta là tiểu miêu? Ha ha!!!
Nếu Tiểu Thần chứng kiến được cảnh này, chắc có lẽ, hắn sẽ bị dọa đến mức tè luôn ra quần, Lam Nhãn Báo làm gì bị hủy đi con mắt như hắn nghĩ, rõ ràng còn mở miệng nói tiếng người. Lại còn tường tận hắn họ Lạc, một chuyện mà chỉ có sáu vị thúc bá biết, thậm chí lão già kia cho dù trên danh nghĩa là sư đồ với hắn cũng không hề mảy may hỏi qua.
Bất quá chuyện tình này có cổ quái thế nào thì Tiểu Thần cũng đã cách xa ngoài mấy dặm, hắn vẫn đang ung dung theo lộ trình đi tới Thiên Long Thành.
- -o0o—
Thiên Long Thành trên danh nghĩa hiện thời nằm dưới sự quản lý và bảo hộ của Hạo Dương Phái.
Thành này cũng không phải như Tiểu Thần suy đoán qua, là hoàn toàn chỉ có những kẻ tu luyện Đoạt Nguyên ở lại. Mà trái ngược, ở đây đa số cũng là người dân bình thường, có điều những người bình thường này không hề lạ lẫm với Đoạt Nguyên Giả, họ chung sống lẫn nhau không giống như bất cứ ở nơi đâu.
Vấn đề chính là những người này không thuộc quốc gia, hay triều đại nào quản lý. Trong mắt bọn họ, nhưng Tông Môn tu luyện kia mới chính là tồn tại cao nhất. Họ sống ở đây, ngoài những công việc bình dị hằng ngày thì chính là lực lượng chủ yếu của Nguyên giả khi muốn khai thác những mạch khoáng có chứa Nguyên Thạch.
Tại sao lại nói như vậy, rất đơn giản, trong mắt những kẻ tu luyện, người bình thường là những con kiến, còn bọ họ là tồn tại cao cao không thể làm những công việc nặng nhọc, tay chân tầm thường. Do đó mới hình thành ra cuộc sống chung đụng như bây giờ.
Thiên Long Thành hiện tại cũng không lớn lắm, nếu như không muốn nói còn có vẻ nhỏ hơn một số thị trấn sầm uất bất kỳ.
Nguyên nhân từ đâu mà ra? Rất lâu trước đây khi Thiên Long Thành chính là cửa khẩu quan trọng để đi ngang qua vài khoáng mạch với trữ lượng rất cao. Dân cư tập trung đông đúc, cuộc sống vô cùng thịnh vượng do các khoáng mạch này mang lại.
Thời gian khai thác liên tục, các mỏ khoáng mạch dần dần cạn kiệt, người dân càng ngày càng không còn có bất cứ thu hoạch nào khả quan, nên số lượng dân cư sút giảm, đa phần đều chọn di chuyển đến nơi khác để sinh sống.
Những kẻ còn bấu víu lại nơi đây, thực tình cũng chỉ vì ba chữ Hạo Dương Phái là một môn phái được bọn họ nhất mực cung kính, luôn bảo hộ bọn hắn bình an qua nhiều đời, cho nên mới không tình nguyện rời đi.
Cả tòa thành cũng chỉ có duy nhất một căn tửu lâu, có vẻ khá rộng lớn. Lúc này Tiểu Thần đã an ổn ngồi ở đó, trong một góc khuất đằng sau mấy chậu cây trang trí.
Hắn một mình tự ăn tự uống, giống như kẻ chết khát sau mấy tháng không được ngửi mùi rượu. Cầm lấy cả vò có cái tên Liệt Hỏa dán bên ngoài, ngửa cổ tu lên ừng ực, làm cho đa số khách nhân không khỏi nhìn đến, dơ ngón cái biểu thị bội phục.
- Khà...! Đã thật! Rượu mạnh quá...!
Lau lau khóe miệng, Tiểu Thần có vẻ rất khoái trá, tinh thần cực kỳ thư sướng. Cũng không trách được tên xem rượu là mạng này, hơn hai tháng trong rừng hắn kỳ thực đã thèm đến muốn chết. Bây giờ chuyện gì cũng mặc kệ, uống một trận cho thật đã mới là chính đạo.
Rượu cũng qua đến vò thứ hai, hắn mới dừng lại, xoa xoa cái bụng dường như đã tạm thời thỏa mãn, lúc này mới thong thả gắp từng đũa thức ăn bày la liệt trên bàn. Đang lúc tâm tình thoải mái, đột nhiên bên tai hắn vang lên thanh âm bàn bên cạnh. Giọng nói vô cùng thấp, thấp đến mức cho dù người bình thường cố gắng cỡ nào cũng không thể rõ ràng. Bất quá Đoán Thể Quyết của Tiểu Thần có những diệu dụng không phải bình thường, mọi từ mọi ngữ đều lọt hết vào tai hắn.
- Đại ca! Không lẽ chạy cả ngàn dặm đến đây đành quay về?
- Hừ! Ta có muốn vậy sao? Đêm qua ta dò hỏi mới biết rõ, môn phái chúng ta ngày đêm mong muốn được tiến vào, lại là môn phái đang trên đà suy bại...
- Nhưng...!
- Không nhưng nhị gì nữa! Không bằng huynh đệ chúng ta chạy đến Thiên Nguyệt Tông xem sao?
Nghe tới đây, Tiểu Thần vểnh tai lên, tựa hồ rất có hứng thú với đoạn đối thoại của hai kẻ kia. Có điều hắn cũng không lỗ mãng xoay ngang liếc dọc, vẫn tập trung ăn uống như bình thường, bởi vì hắn nhìn ra trên cơ thể hai gã kia cũng có dao động của Nguyên lực, thậm chí còn mạnh hơn hắn một hai tầng cảnh giới nhỏ.
Với tay cầm lấy vò Liệt Hỏa tửu, Tiểu Thần đưa lên miệng, nhưng lòng lại đang ngẫm nghĩ.
- Môn phái suy bại? Ở Thiên Long Thành nói đến, chẳng lẽ đang nói về Hạo Dương Phái?
Danh sách chương