Thận Hàng, Đại tướng quân đương triều.
Hắn gần đây rất khổ não.
Tiểu hoàng đế có tân hoan, lạnh nhạt hắn đã nửa tháng.
"Ha ha ha... Ha ha ha..."
Tiểu hoàng đế trên người khoác ngoại bào của tướng quân, hai má đỏ bừng bừng nằm ngửa trên long sàng, tân hoan nằm trong lồng ngực của y.
Tướng quân trốn ở sau bức bình phong, ngồi trên một băng ghế nhỏ còn thấy hơn chân hắn—— băng ghế quá thấp, hắn chân quá dài, cho nên tướng quân thoạt nhìn có chút đáng thương.
Tiểu hoàng đế ôm một con tiểu Ly Hoa Miêu, ở trên giường lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng để sát vào lỗ tai mèo nhỏ thì thầm nói cái gì.
Âm thanh đùa đùa giỡn giỡn không dứt bên tai, tướng quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Vương các lão, ngươi thật đúng là..."
Nửa tháng trước, thời điểm Vương các lão đến bẩm tấu ngẫu nhiên thấy được hoàng đế xương quai xanh có hồng ngân, lão nhân gia suýt nữa thở không ra hơi, ngày hôm sau liền đưa Ly Hoa Miêu tiến cung.
Vương các lão cũng sớm đã thả xuống việc dòng dõi, chỉ là có làm sao thì nhìn tướng quân cùng tiểu hoàng đế đều không vừa mắt. Ngày đó sau khi về nhà nghix kế, quyết tâm làm khó Đại tướng quân.
Vương các lão tiểu tâm tư, Đại tướng quân cũng biết.
Hắn chinh chiến sa trường, trên người tránh không được có chứa huyết tinh chi khí.
Đám động vật nhỏ trời sinh có thể nhận biết nguy hiểm khí tràng từ nhân loại, gặp phải người tính khí táo bạo sẽ lập tức tránh né chín mươi dặm, chớ nói chi là tướng quân đâm hơn vạn ngàn quân địch.
Ly Hoa Miêu tại tiểu hoàng đế bên người hoạt bát đáng yêu diễu võ dương oai ôm ôm hôn hôn, chỉ cần tướng quân dựa vào gần một chút, tiểu Ly Hoa Miêu lập tức cứng ngắc cực kỳ run lẩy bẩy rơi lệ meow meow.
Tiểu hoàng đế ôm Ly Hoa Miêu: "Miêu ~ miêu nha ~ "
Tướng quân tới gần sau Ly Hoa Miêu: "...... Chao ôi... Chao ôi ngao..."
Tiểu hoàng đế bị Ly Hoa Miêu mê đến thất điên bát đảo, cho nên nhìn thất nó đáng thương như vậy, bèn giơ tay đẩy Đại tướng quân: "Đừng dọa nó."
Trời đất chứng giám.
Tướng quân xuyên trung y cũng không phải là áo giáp, cầm trong tay cũng không phải lợi kiếm mà là gậy đùa mèo, gương mặt kia càng là anh tuấn tiêu sái suất khí bức người... Cái nào có một chút hù người bộ dáng?
Đáng tiếc a, miêu chính là không ưa tướng quân.
Màn đêm buông xuống.
Tướng quân trong lòng dấy lên một tia hi vọng: Mấy ngày trước đây mỗi lần đến lúc này, cái kia Ly Hoa Miêu đều sẽ nhảy xuống giường, vùi trong ổ mèo nằm trong góc tẩm cung. Mà tướng quân có thể đoạt lại tiểu hoàng đế cùng giường cùng chiếu.
Nhưng hôm nay mãi đến tận màn đêm thăm thẳm, y Hoa Miêu vẫn luôn vùi ở trong lồng ngực tiểu hoàng đế, một chút ý tứ muốn rời đi đều không có.
Có giường không thể trở về, có tiểu hoàng đế không thể ngủ.
Tướng quân ôm một tấm chăn mỏng rải ở ngoài suy sụp, cứng rắn nằm trên đó, trong miệng đọc thầm: Một Vương các lão, hai Vương các lão, ba Vương các lão...
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần.
Tướng quân mở mắt ra kéo một cái, vừa vặn đem tiểu hoàng đế chân trần ngã lên giường ôm lấy.
Tướng quân sờ sờ mặt của y: "Sao ngươi lại tới đây, mèo ở đâu?"
Tiểu hoàng đế cười đắc ý, từ trong lòng móc ra một con mèo nhỏ đang ngáp: "ở đây!"
Ly Hoa Miêu miễn cưỡng nhìn tướng quân liếc mắt một cái, không phát run, không cứng ngắc, một chút thần sắc sợ hãi đều không có.
Tướng quân chống đỡ thân thể, nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai mèo nhỏ: "Nó không sợ ta?"
Tiểu hoàng đế nắm lấy tiểu móng vuốt của Ly Hoa Miêu, vỗ vỗ cằm Đại tướng quân: "Ta thật vất vả mới dỗ được nó, mỗi ngày xuyên y phục của ngươi ôm nó xoa nó lấy lòng nó, làm nó thích ứng mùi vị của ngươi. Ngươi xem, hiện tại nó chẳng phải không sợ ngươi?"
"Bệ hạ anh minh." Tướng quân ôm vai tiểu hoàng đế, lưu lại một nụ hôn trên trán, "Nhưng ngươi mặc y phục của ta dễ dàng vấp ngã."
"Không bằng cởi ra."
Ba ngày sau.
Tiểu hoàng đế ôm mèo mang theo tướng quân đến phủ Các lão nói cám ơn.
Vương các lão từ thư phòng đi tới, xa xa liền thấy hai người đang ghé vào một chỗ điềm điềm mật mật.
Đến gần lại là nghe đến tiểu hoàng đế ôm Ly Hoa Miêu cùng tướng quân bán manh học tiếng mèo kêu: "meoww ~ "
Tướng quân sờ sờ đầu tiểu hoàng đế, lại xoa xoa đầu mèo con: "Vương các lão, mèo ngài đưa tới rất dính người. Rất tốt."
Vương các lão: "..."
TOÀN VĂN HOÀN.
Hôm nay có em nào học phổ thông đi dự khai giảng hong? Editor già rồi, từ lâu đã không biết mùi khai giảng ¯_(ツ)_/¯
Hắn gần đây rất khổ não.
Tiểu hoàng đế có tân hoan, lạnh nhạt hắn đã nửa tháng.
"Ha ha ha... Ha ha ha..."
Tiểu hoàng đế trên người khoác ngoại bào của tướng quân, hai má đỏ bừng bừng nằm ngửa trên long sàng, tân hoan nằm trong lồng ngực của y.
Tướng quân trốn ở sau bức bình phong, ngồi trên một băng ghế nhỏ còn thấy hơn chân hắn—— băng ghế quá thấp, hắn chân quá dài, cho nên tướng quân thoạt nhìn có chút đáng thương.
Tiểu hoàng đế ôm một con tiểu Ly Hoa Miêu, ở trên giường lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng để sát vào lỗ tai mèo nhỏ thì thầm nói cái gì.
Âm thanh đùa đùa giỡn giỡn không dứt bên tai, tướng quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Vương các lão, ngươi thật đúng là..."
Nửa tháng trước, thời điểm Vương các lão đến bẩm tấu ngẫu nhiên thấy được hoàng đế xương quai xanh có hồng ngân, lão nhân gia suýt nữa thở không ra hơi, ngày hôm sau liền đưa Ly Hoa Miêu tiến cung.
Vương các lão cũng sớm đã thả xuống việc dòng dõi, chỉ là có làm sao thì nhìn tướng quân cùng tiểu hoàng đế đều không vừa mắt. Ngày đó sau khi về nhà nghix kế, quyết tâm làm khó Đại tướng quân.
Vương các lão tiểu tâm tư, Đại tướng quân cũng biết.
Hắn chinh chiến sa trường, trên người tránh không được có chứa huyết tinh chi khí.
Đám động vật nhỏ trời sinh có thể nhận biết nguy hiểm khí tràng từ nhân loại, gặp phải người tính khí táo bạo sẽ lập tức tránh né chín mươi dặm, chớ nói chi là tướng quân đâm hơn vạn ngàn quân địch.
Ly Hoa Miêu tại tiểu hoàng đế bên người hoạt bát đáng yêu diễu võ dương oai ôm ôm hôn hôn, chỉ cần tướng quân dựa vào gần một chút, tiểu Ly Hoa Miêu lập tức cứng ngắc cực kỳ run lẩy bẩy rơi lệ meow meow.
Tiểu hoàng đế ôm Ly Hoa Miêu: "Miêu ~ miêu nha ~ "
Tướng quân tới gần sau Ly Hoa Miêu: "...... Chao ôi... Chao ôi ngao..."
Tiểu hoàng đế bị Ly Hoa Miêu mê đến thất điên bát đảo, cho nên nhìn thất nó đáng thương như vậy, bèn giơ tay đẩy Đại tướng quân: "Đừng dọa nó."
Trời đất chứng giám.
Tướng quân xuyên trung y cũng không phải là áo giáp, cầm trong tay cũng không phải lợi kiếm mà là gậy đùa mèo, gương mặt kia càng là anh tuấn tiêu sái suất khí bức người... Cái nào có một chút hù người bộ dáng?
Đáng tiếc a, miêu chính là không ưa tướng quân.
Màn đêm buông xuống.
Tướng quân trong lòng dấy lên một tia hi vọng: Mấy ngày trước đây mỗi lần đến lúc này, cái kia Ly Hoa Miêu đều sẽ nhảy xuống giường, vùi trong ổ mèo nằm trong góc tẩm cung. Mà tướng quân có thể đoạt lại tiểu hoàng đế cùng giường cùng chiếu.
Nhưng hôm nay mãi đến tận màn đêm thăm thẳm, y Hoa Miêu vẫn luôn vùi ở trong lồng ngực tiểu hoàng đế, một chút ý tứ muốn rời đi đều không có.
Có giường không thể trở về, có tiểu hoàng đế không thể ngủ.
Tướng quân ôm một tấm chăn mỏng rải ở ngoài suy sụp, cứng rắn nằm trên đó, trong miệng đọc thầm: Một Vương các lão, hai Vương các lão, ba Vương các lão...
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần.
Tướng quân mở mắt ra kéo một cái, vừa vặn đem tiểu hoàng đế chân trần ngã lên giường ôm lấy.
Tướng quân sờ sờ mặt của y: "Sao ngươi lại tới đây, mèo ở đâu?"
Tiểu hoàng đế cười đắc ý, từ trong lòng móc ra một con mèo nhỏ đang ngáp: "ở đây!"
Ly Hoa Miêu miễn cưỡng nhìn tướng quân liếc mắt một cái, không phát run, không cứng ngắc, một chút thần sắc sợ hãi đều không có.
Tướng quân chống đỡ thân thể, nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai mèo nhỏ: "Nó không sợ ta?"
Tiểu hoàng đế nắm lấy tiểu móng vuốt của Ly Hoa Miêu, vỗ vỗ cằm Đại tướng quân: "Ta thật vất vả mới dỗ được nó, mỗi ngày xuyên y phục của ngươi ôm nó xoa nó lấy lòng nó, làm nó thích ứng mùi vị của ngươi. Ngươi xem, hiện tại nó chẳng phải không sợ ngươi?"
"Bệ hạ anh minh." Tướng quân ôm vai tiểu hoàng đế, lưu lại một nụ hôn trên trán, "Nhưng ngươi mặc y phục của ta dễ dàng vấp ngã."
"Không bằng cởi ra."
Ba ngày sau.
Tiểu hoàng đế ôm mèo mang theo tướng quân đến phủ Các lão nói cám ơn.
Vương các lão từ thư phòng đi tới, xa xa liền thấy hai người đang ghé vào một chỗ điềm điềm mật mật.
Đến gần lại là nghe đến tiểu hoàng đế ôm Ly Hoa Miêu cùng tướng quân bán manh học tiếng mèo kêu: "meoww ~ "
Tướng quân sờ sờ đầu tiểu hoàng đế, lại xoa xoa đầu mèo con: "Vương các lão, mèo ngài đưa tới rất dính người. Rất tốt."
Vương các lão: "..."
TOÀN VĂN HOÀN.
Hôm nay có em nào học phổ thông đi dự khai giảng hong? Editor già rồi, từ lâu đã không biết mùi khai giảng ¯_(ツ)_/¯
Danh sách chương