Thái Thủy là linh trí thiên địa, có rất nhiều chuyện xuất phát từ cảm giác đối với thiên địa, cũng không cần phải tận mắt nhìn thấy, cho nên nó có thể cảm giác được manh mối giải quyết vấn đề ở núi Thái Huyền, lại không thể nói ra cụ thể là cái gì. Nhưng cảm giác thiên địa sẽ không sai, nếu Thái Thủy nói có thể đi xem, thì hắn nhất định phải đi xem.

“Bảo bối, có muốn ra ngoài chơi không?” Sắp xếp những thủ hạ tốt nhất xong, Mạc Thiên Liêu trở lại nội cung gọi mèo còn đang nằm lười trên giường tỉnh.

Quả cầu tuyết trắng ở trên giữa giường lớn ngủ đến bốn chân chỏng vó lên, đầu gối lên cái bụng nóng hâm hấp của báo con.

“Meo meo!” Báo con đã dậy từ sớm nhưng không dám lộn xộn, mở to đôi mắt tròn vo nhìn Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu vươn tay điểm điểm mũi nó. Bé con này, là hắn cứu được lúc tu vi còn rất thấp, nếu lúc trước hắn không có ra tay, đứa nhỏ này liền phải bỏ phí một đời cùng thằng cháu đích tôn vô dụng của Vân Tùng kia. Nhớ đến đây, không khỏi thở dài.

“Meo……” Mèo nhỏ ngủ say sưa không muốn mở mắt, nâng vuốt che miệng Mạc Thiên Liêu, chôn lỗ tai ở trong đám lông báo con tiếp ngủ.

“Ta muốn đi một chuyến đến núi Thái Huyền, nếu em không muốn đi thì ngoan ngoãn ở nhà đợi ta, mười ngày nửa tháng ta liền trở lại.” Mạc Thiên Liêu hôn một cái xuống móng vuốt hồng nhạt.

“Meo?” Mèo nhỏ mở mắt ra, ngáp một cái, chợt biến thành hình người.

Thân thể cao gầy nằm dài trên giường, đầu vẫn như trước gối lên báo con lông xù. Báo con bị ép hãm sâu vào trong đám chăn mềm mại, chỉ còn lại một cái đuôi ở bên ngoài vẫy qua vẫy lại.

“Đi núi Thái Huyền làm cái gì?” Thanh Đồng chậm rãi ngồi dậy.

“Thái Thủy nhắc nhở ta đi thử xem, ta cũng không biết chỗ đó có cái gì.” Mạc Thiên Liêu không nói thẳng là muốn đi nghiên cứu chuyện yêu thú không thể phi thăng, thật vất vả mới dỗ mèo xong, sợ Thanh Đồng nghĩ nhiều, nói ít thì ít làm sai.

Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày:“Ta đi theo ngươi.” Ở trong mắt mèo đại gia, Mạc Thiên Liêu vẫn mãi là đứa ngu ngốc dễ dàng thụ thương.

Tuy rằng chuyện thần khí bây giờ không còn ai dám nhớ thương gì, nhưng kẻ thù Mạc Thiên Liêu nhiều như vậy, không chừng có ai đó sẽ tìm đến trả thù. Một hóa thần cũng không coi là vô địch, nhưng hai tu sĩ hóa thần cùng một chỗ, chỉ cần không gặp đến tiễu trừ quy mô lớn, trên cơ bản có thể đi ngang đi dọc khắp đại lục Thái Huyền đi ngang.

Câu trả lời nằm trong dự kiến, Mạc Thiên Liêu cười cười rồi lấy áo ngoài mới làm, giúp Thanh Đồng xuyên mặc vào.

Vẫn là cá nhám dệt thành áo lụa như trước, mặt trên dùng chỉ thêu một vài đường văn kỳ dị, rất là phức tạp, thoáng nhìn thì không thấy nhưng dưới ánh mặt trời liền có thể nhìn ra đồ văn kia rạng rỡ tỏa sáng, hẳn là một loại trận pháp.

“Ta khắc chút trận pháp rồi để thợ dệt thêu vào,” Mạc Thiên Liêu thắt lại vạt áo cho y,“Có thể phòng ngừa linh khí bắt yêu thú.”

Hiện giờ toàn thiên hạ đều biết Thanh Đồng là ma sủng Đoán Thiên tôn giả, như vậy lúc đối phó Thanh Đồng liền sẽ dùng tới một ít phương pháp chuyên đối phó yêu thú. Lúc trước Thanh Đồng đều lấy hình người đối kháng, cho nên đối phó với loại chiêu số này không linh mẫn bằng các ma sủng khác, Mạc Thiên Liêu đặc biệt làm loại này pháp y để ngừa vạn nhất.

“Grào!” Báo con ở trên giường mềm mại gian nan bò lại, bắt lấy vạt áo Thanh Đồng, cũng muốn cùng đi.

Mạc Thiên Liêu nhấc báo con lên, ném cho hổ mập đang ở dưới gốc cây mài móng: “Ta cùng với Thanh Đồng đi ra ngoài vài ngày, chuyện trong nhà liền giao cho ngươi.”

Bởi vì Hầu Cảnh là người thứ nhất đến biểu lộ sự trung tâm, không phụ danh vọng “Hầu tinh lão tổ” của lão, Mạc Thiên Liêu đưa vị trí tổng chấp sự cho lão. Nguyên bản chuyện bên trong ma cung Hầu Cảnh cũng sẽ quản, nhưng hiện tại ma bảo các khai trương một lần nữa, lại có một đống lớn công việc bên ngoài cần xử lý, không có sức quản lý chuyện trong ma cung, nên tất cả đều rơi xuống trên đầu Mạnh Hổ.

Hổ mập nghe vậy lỗ tai lập tức rũ xuống, hắn vô duyên vô cớ biến thành đại tổng quản ma cung Đoán Thiên, mỗi ngày phí sức lao động không được rảnh rỗi, lúc Mạc Thiên Liêu còn ở thì tạm được, chuyện lớn có thể để cho hắn xử trí, lúc Đoán Thiên không ở đây thì hắn sẽ bận đến rụng lông mất!

Vỗ vỗ đầu hổ mập, Mạc Thiên Liêu dặn dò vài câu, liền móc ra thuyền bay mới luyện chế ôm Thanh Đồng nhảy lên.

Thuyền bay này rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người ngồi xuống, hình như cá nhồng. Mạc Thiên Liêu dung hợp hai chỗ ngồi thành một, bản thân mình ngồi đằng sau, để Thanh Đồng tựa vào trong lòng hắn, nâng tay, một quầng sáng hình cung liền bọc lấy toàn bộ thuyền bay, nháy mắt bay ra ngoài.

Thanh Đồng bất ngờ không kịp phòng ngã ngửa ra sau, liền dựa vào ở lồng ngực rắn chắc ấm áp kia. Hai tay Mạc Thiên Liêu vòng lấy hông y, ôm chặt lấy, tuyệt không cần lo lắng.

Mây trắng trước mắt không ngừng trôi về sau, chim ưng cũng bỏ rớt, Thanh Đồng hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải, tốc độ chẳng khác biệt lắm với tọa giá ngày trước của Mạc Thiên Liêu. Hẳn là thuyền bay nhanh nhất đại lục Thái Huyền.

Mạch núi Thái Huyền ở cực tây đại lục, sơn mạch thật dài, nối tiếp với núi Viêm Hỏa phía nam.

Mạc Thiên Liêu nhớ tới năm đó phiêu đãng ở núi Viêm Hỏa ba trăm năm, nhất thời có chút cảm khái:“Bảo bối, có muốn đi xem núi Viêm Hỏa hay không?”

“Không muốn.” Thanh Đồng trực tiếp nói, lúc trước y khỏe được một chút thì từng cầu sư tôn dẫn y đi tìm Mạc Thiên Liêu, nhưng núi Viêm Hỏa quá mức rộng lớn, cảm giác của y đối với một nửa thần hồn kia của mình lại cực kỳ mơ hồ, dù thế nào cũng không tìm thấy. Sau này y liền không thích đi núi Viêm Hỏa nữa, chỉ cần cảm giác được thần hồn Mạc Thiên Liêu còn chưa tiêu tán thì được rồi.

Mạc Thiên Liêu thấy y không thích, liền không nói thêm nữa, lúc trước hắn nói đi Thập Sát Cốc nhìn xem, Thanh Đồng liền rất không vui, xem ra quả thật là rất ghét cái nơi kia.

Đỉnh núi Viêm Hỏa tuy rằng quanh năm lửa cháy rừng rực, nhưng ít nhất cỏ cây dưới chân núi vẫn rất tươi tốt, núi Thái Huyền này thì không giống. Xa xa có thể nhìn thấy một mảnh mịt mùng, không có bất cứ màu xanh gì. Nơi nơi là núi đá vỡ tan cùng hố sâu, vừa tới gần, liền cảm giác được một cỗ khí huyết sát nồng đậm.

Thanh Đồng nhíu nhíu mày, nơi này khiến y có chút không thoải mái.

“Đội cái này.” Mạc Thiên Liêu từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một ngọc bội trắng bóng, buộc đến bên hông Thanh Đồng, nơi này huyết sát dày đặc, mà còn có oán khí tiên ma kéo dài không tiêu tan, cái này đối với yêu thú thần hồn cực kỳ mẫn cảm mà nói quả thật không quá dễ chịu.

Vừa mang ngọc bội vào, liền cảm giác trước mắt một mảnh thanh minh, loại cảm giác có chút ghê tởm nhất thời biến mất, mày Thanh Đồng dần dần buông ra, tùy ý Mạc Thiên Liêu kéo y nhảy xuống thuyền bay, chậm rãi phi hành vòng quanh quần sơn.

Thuyền bay quá nhanh, không thể cẩn thận quan sát, hai người liền ở trong hư không vừa đi vừa xem.

“Sư tôn!” Thanh Đồng đang muốn ngáp, bỗng nhiên nhìn thấy một người thân hoa phục màu xanh tay rộng, chắp tay sau lưng đứng ở trong hư không, lẳng lặng nhìn tuyết đọng trên đỉnh núi cao nhất quanh năm không tan.

Người nọ nghe được tiếng kêu, chậm rãi quay đầu, mi mục tuấn lãng, đường nét cứng rắn, tựa như đao khắc, chính là Minh Yên! Một đôi mắt màu xanh đậm lóe lên u quang lúc sáng lúc tối, nhìn thấy người tới, ánh mắt màu xanh nhanh chóng chuyển thành màu đen.

Lúc trước cho rằng khí thế Minh Yên quá mạnh, mọi người không dám nhìn thẳng, thế cho nên đến nay cũng không có lời truyền về tướng mạo Minh Yên như thế nào, trên thực tế, người này quả thật anh tuấn đến không giống người thường.

Mạc Thiên Liêu kéo Thanh Đồng qua, cũng cung kính kêu một tiếng sư tôn.

Minh Yên nhìn hắn, một đôi mắt lại trở về màu xanh đậm:“Bổn tọa nhớ rõ ngươi là đồ đệ Thanh Đồng, phải gọi ta một tiếng sư tổ.”

Mạc Thiên Liêu da mặt dày nói:“Lúc trước không biết nơi ở sư tôn, liền hướng Ốc Vân Tông cầu hôn, Thiên Lang chân nhân đã nhận lấy sính lễ, ngài là sư tôn Thanh Đồng, đương nhiên cũng là sư tôn của ta.”

Thanh Đồng cảm giác mất mặt, biến thành mèo chui vào trong vạt áo Mạc Thiên Liêu, giấu đi đôi tai hồng nhạt.

Minh Yên hơi hơi gật đầu, cũng không so đo cùng hắn, ngược lại tiếp tục nhìn về phía dãy núi kia:“Tám ngàn năm trước, đại lục Thái Huyền cũng không gọi tên này, tòa núi này cũng không gọi là núi Thái Huyền.”

Lời nói này Mạc Thiên Liêu cũng từng nghe nói qua, nhưng mà lại rất ít bản ghi chép cụ thể.

“Ban đầu phiến đại lục này rất là lớn, tên là đại lục Thái Cực,” Minh Yên dường như là đã tịch mịch rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được người chia sẻ, không đợi Mạc Thiên Liêu hỏi, liền chậm rãi nói hết mấy chuyện này ra,“Ngọn núi này tên là núi Lưỡng Nghi.”

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, Minh Yên lường trước là biết hắn đến thăm dò chuyện yêu thú không thể phi thăng, lời nói này, nhất định là có liên quan đến chuyện này, ở trước mặt cha vợ, cần phải biểu hiện tốt mới được, liền ở trong tâm trí gõ Thái Thủy:“Này ngươi có biết không?”

“Biết nha, đại lục ban đầu lớn hơn thế này nhiều, đại chiến Tiên Ma phân cách đại lục ra, tui đoán bên kia còn có đại lục Thái Bạch.” Thái Thủy nói một hồi lại bắt đầu luyên thuyên, nửa câu sau chỉ bậy bạ đoán mò.

Nhưng mà Mạc Thiên Liêu đang lo lắng nên không có nghe ra, liền nói thẳng:“Nói như vậy, nên còn có một khối đại lục Thái Bạch.”

Minh Yên dừng lại một chút, quay mạnh lại nhìn về phía hắn.

Mạc Thiên Liêu trong lòng lộp bộp một chút, chẳng lẽ nói nhầm chuyện gì? Thái Thủy ở trong tâm trí kêu thảm thiết:“A a a, tui là nói đại đó!”

Hiện tại không phải là lúc dạy dỗ Thái Thủy, Mạc Thiên Liêu nuốt nuốt nước miếng, đang muốn nói cái gì vãn hồi một chút, liền nghe Minh Yên nói:“Ngươi làm sao mà biết?”

Hở? Thật là có đại lục Thái Bạch? Mạc Thiên Liêu mở to hai mắt nhìn, ho nhẹ một tiếng nói:“Đoán.”

Minh Yên vừa lòng gật gật đầu, ngửa đầu nhìn về phía hư không, không biết đang nhìn cái gì:“Tiên Ma đại chiến, linh khí đại biến, nhân tu bị ma khí xâm nhập, mà yêu tu……”

“Yêu thú vì sao không thể phi thăng?” Mạc Thiên Liêu nhịn không được hỏi một câu.

Minh Yên lại nhìn thoáng qua Tuyết Sơn, thở dài nói:“Nơi này không thích hợp nói chuyện, theo ta về ma cung Minh Yên đi.”

“Meo!” Nghe nói như thế, mèo nhỏ trắng tuyết liền từ trong tà áo Mạc Thiên Liêu chui ra, mạnh nhảy lên đến trên vai Minh Yên, bắt lấy tóc hắn muốn hướng lên trên bò.

Mạc Thiên Liêu nhất thời cảm giác chua lét:“Bảo bối, em đang làm cái gì vậy?”

“Meo!” Thanh Đồng hưng phấn lắc lắc cái đuôi.

Minh Yên chậm rãi nhếch môi, lộ ra một nụ cười tươi:“Nó đang muốn cưỡi rồng lớn bay bay.”

Mạc Thiên Liêu nhất thời bị nước miếng sặc đến, kinh ngạc nhìn Minh Yên đầy mặt lạnh lùng, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời ngây thơ giống như dỗ con nít vậy.

Sự thật chứng minh, Minh Yên chính là đang dỗ con nít. Một luồng sáng xanh lóe lên, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một con rồng lớn màu xanh dài chừng mười trượng. Thân như rắn dài, trên phủ một tầng vảy màu xanh, tựa như tinh thạch xanh biếc, dưới ánh mặt trời lóe sáng lóa mắt; đầu kỳ lân, đuôi cá chép, hai sừng rồng trông cực kỳ uy vũ, râu dài ở trong không trung chậm rãi phất phới.

Mèo nhỏ trắng tuyết liền đứng ở trên đầu rồng, thò móng vuốt với râu rồng.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[Trường mầm non Minh Yên hằng ngày ]

Minh Yên: Sao thế? Tiểu Thiên Lang: Hu hu, sư đệ cắn chết chuột con bắt về!

Tiểu Huyền cơ: Hu hu, sư đệ cướp xác của con coi như là banh mà chơi!

Minh Yên:[ mặt nghiêm túc ] biết sai sao?

Móng Nhỏ:[ duỗi thân lông, vươn móng vuốt ] rồng lớn rồng lớn, bay bay, meo!

Minh Yên: Tốt, sư tôn ôm bay bay!

Tiểu Thiên Lang & Tiểu Huyền cơ:QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện