Đang thấp giọng hỏi mèo nhà mình có bị bắt nạt hay không, Mạc Thiên Liêu nghe vậy lập tức lửa dâng đầy đầu, tên khốn Minh Yên này không biết sống bao lâu rồi, tu vi cao thâm gặp qua nhiều thứ, đoán chừng là nhìn ra Thanh Đồng không phải mèo mà là Bạch Hổ, nên nổi lên tâm tư muốn tranh đoạt, không khỏi cười lạnh một tiếng:“Chí tôn nói đùa, ta chỉ có một mà thôi, tuyệt đối không thể quăng được.”
Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, nhìn Minh Yên, ở nơi không thể thấy được mà lắc lắc đầu.
Minh Yên yên lặng nhìn bọn họ một lát, chậm rãi buông mắt, ngồi thẳng thân mình:“Gương ngươi tạo cho ta đâu?”
A? Mạc Thiên Liêu sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến hơn bốn trăm năm trước, Minh Yên khiến hắn tạo một mặt gương, muốn có thể nhìn đến quá khứ tương lai. Đây quả thật là chuyện không thể hoàn thành, dù cho là tiên nhân, cũng không có khả năng nhìn đến quá khứ tương lai, huống chi là một kiện linh khí. Nhưng Minh Yên đưa ra thù lao cũng dày, hắn cũng chuẩn bị một số thứ một phen, rồi sau đó liền đi lật xem điển tịch.
Trên điển tịch nói, chỉ có thần khí có thể thông hiểu thiên địa, nhưng cũng không có nói có thể nhìn đến quá khứ tương lai hay không.
Mạc Thiên Liêu bởi vậy sinh tâm tư tạo một thanh thần khí, bắt đầu thu thập các loại nguyên liệu, tìm kiếm hỏi thăm thiên địa linh trí, đắm chìm bên trong nghiên cứu chế tạo Thái Thủy, ném đơn đặt hàng của Minh Yên ra sau đầu.
“Lúc trước cũng có chút manh mối rồi, đáng tiếc giữa chừng thì ta chết mất, nguyên liệu thu thập được cũng không biết lưu lạc phương nào.” Mạc Thiên Liêu mắt cũng không chớp nói bừa.
“Vậy thì tiếp tục làm,” Minh Yên ném một tấm ngọc giản cho hắn,“Thành trì trong tay Hình Nghiêu cùng Thí Địa, ta giúp ngươi lấy về lại đây, thêm vài cái ta quản kia nữa.”
Mạc Thiên Liêu không chút khách khí thu hồi, bảo sao Minh Yên đột nhiên nổi lòng tốt đưa thiệp mời cho hắn, hóa ra là có việc cần nhờ. Thế nhưng, xét thấy hắn ta vừa rồi sờ soạng vuốt mèo nhà mình còn ý đồ cùng tranh mèo, gương này Mạc Thiên Liêu cũng không định làm.
Khách khí hai câu, Mạc Thiên Liêu liền ôm mèo nhà mình đi.
Minh Yên nhìn bóng dáng hai người rời đi, khe khẽ thở dài.
“Gâu gâu gâu!” Sói con màu lông xám trắng đan xen lẫn nhau đuổi theo một quả cầu từ sau điện chạy tới, sàn nhà trong đại điện bóng loáng, quả cầu đụng trên ghế ngồi, sói con dừng chân không kịp,“ầm” một tiếng đụng phải đầu.
Minh Yên cúi đầu, nhìn tên nhóc chổng vó.
Sói con bò lên, vẫy vẫy đầu, tựa bảo tọa đứng lên, gương mặt lông lông đầy vẻ hung ác, cái đuôi lại vẫy đến là thích.
Minh Yên chậm rãi vươn ra ngón tay khớp xương rõ ràng, điểm điểm ở trên đầu sói con:“Nếu ta không ở đây, mấy đứa có khả năng sống sót không?”
Sói con nghiêng đầu, liếm liếm ngón tay kia.
Chính ma hai đạo bắt đầu truyền lưu một tin tức, nói Ốc Vân Tông chính là môn phái yêu thú tụ tập. Thực ra đại lục Thái Huyền vẫn có lời truyền, vốn có nơi nào đó lặng lẽ che chở yêu thú. Chung quy thời điểm Tiên Ma đại chiến tám ngàn năm trước, yêu thú lưu lại không chỉ nhiêu đây.
Nay tin tức Xích Tường để người tản ra nổi lên tác dụng, mọi người bắt đầu hoài nghi Ốc Vân Tông. Hai đại tông lần trước Thiên Lang nói về bí quyết dưỡng yêu thú, trở về thử phát hiện yêu thú không đính huyết khế chỉ biết càng dưỡng càng dã. Giờ phút này mới phản ứng lại, đây là Ốc Vân Tông lừa gạt bọn họ.
“Không sai, Ốc Vân Tông là dưỡng chút yêu thú chưa đính khế, thì tính sao, chẳng lẽ chư vị tông môn bên trong không có sao? Thật sự là đáng cười.” Viêm Liệt mang theo thi thể Vân Tùng đến Thanh Vân Tông, bị tông chủ Thanh Vân Tông lưu lại đề ra nghi vấn, nghe được lời ấy không khỏi lên tiếng cười lạnh.
“Cũng không phải là nói như thế,” Thanh Vân Tông tông chủ sờ sờ râu, bên cạnh liền có đệ tử lặng lẽ cầm lấy huấn linh giác,“Nghe nói đại đệ tử dưới tay Thanh Đồng chân nhân ở quý phái là yêu thú, không biết đại đệ tử dưới tay tông chủ có phải hay không.”
Huyền Cơ cùng Viêm Liệt đến nghe vậy lập tức nổi giận, móc ra xác rùa đập thẳng đến trên đầu tông chủ Thanh Vân Tông:“Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng!”
Thiên Lang chân nhân hạ lệnh mở ra “Thiên châu đại trận” mà Mạc Thiên Liêu đưa, bảo vệ chặt chẽ tông môn.
Đại trận hộ sơn của Đoán Thiên ma cung, tên là “Thái Cực tế thiên đại trận”, tác dụng chính là quăng hết người hoặc vật tới gần, mà “Thiên châu đại trận” đưa cho Ốc Vân Tông, lại giống như mạng nhện, phàm là người có ý đồ không đi cửa chính, đều sẽ bị dính chặt vào bên trên đại trận, người bên trong chỉ cần lấy thanh kiếm, từ bên trong đâm qua, xử lý là được.
“Sự tình còn chưa tới tình huống xấu nhất, huống hồ chỉ là yêu thú, cũng không phải ‘Thần khí hủy thiên diệt địa’, người tham lam tất nhiên không phải ít, nhưng không đến mức vì chuyện này mà bao vây tiễu trừ Ốc Vân Tông, chung quy yêu thú dùng tiền cũng là có thể mua được.” Mạc Thiên Liêu nhìn Bách Văn các truyền đến tin tức, chậm rãi sờ mèo trên đùi lên tiếng an ủi hắn.
Mèo nhỏ trắng tuyết trở người, nhảy xuống biến thành hình người, tiếp nhận ngọc giản trong tay Mạc Thiên Liêu, truyền thần thức vào nhìn:“Có yêu thú xuất hiện ở gần Ốc Vân Tông?”
Mạc Thiên Liêu gật gật đầu, đây hẳn là nhóm yêu thú vẫn luôn ẩn nấp, nghe Ốc Vân Tông là môn phái yêu thú, tiến đến đầu phục. Tin tức này, trước mắt chỉ có Bách Văn Các biết, những người khác hẳn còn chưa chú ý tới, hắn đã nghiêm lệnh không được buôn bán tin tức này.
Dạo gần đây, thế lực nguyên bản thuộc về Đoán Thiên lục tục hướng về đây, Mạc Thiên Liêu bận rộn đến mức chân không chạm đất, hôm nay cuối cùng khó được lúc rảnh rỗi:“Được rồi bảo bối, đừng nghĩ nhiều như vậy, có chuyện gì còn có ta đây.” Nói rồi, ôm Thanh Đồng vào trong ngực, vươn tay xoa xoa đôi mày đang nhíu lại kia.
“Ừm,” Thanh Đồng hơi mím môi,“Cái gương Minh Yên kêu ngươi làm kia……”
“Làm không được,” Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, có chút mất hứng Thanh Đồng để bụng chuyện của Minh Yên như vậy, nhưng mà nghĩ đến đây là chỉ mèo nhỏ tò mò, chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho y,“Cái gọi là gương có thể nhìn đến quá khứ tương lai, chắc hẳn chỉ có thần khí mới có thể làm được, không nói đến ta không biết dùng trận pháp gì khiến gương có kết cấu cổ kim, chính là thiên địa linh trí trong thần khí, ta đi nơi nào tìm?”
Lúc trước tìm đến Thái Thủy, đều là mèo mù vớ phải chuột chết, giờ khiến hắn đi nơi nào tìm ra thiên địa linh trí thứ hai? Huống chi, dựa vào cái gì hắn phải giúp Minh Yên tạo thần khí chứ? “Thế nhưng……” Thanh Đồng giương mắt, muốn nói cái gì, lại nuốt lời xuống.
“Được rồi bảo bối, chúng ta không nói mấy cái này,” Mạc Thiên Liêu cười lại gần, khẽ hôn xuống đôi môi mỏng hồng nhạt kia,“Vất vả lắm mới có được lúc rảnh rỗi, chúng ta nên làm chút chuyện thú vị đi.”
“Chuyện gì?” Thanh Đồng liếc hắn, thấy hắn cười chẳng có ý tốt gì, vẫn cứ cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì.
“Đương nhiên là……” Mạc Thiên Liêu đột nhiên nghiêng thân, áp đảo người xuống bảo tọa.
“A……” Thanh Đồng còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi liền bị ngăn chặn. Thần hồn đã tu bổ hoàn toàn, môi chạm nhau đã không còn hiệu quả giảm đau như hồi đầu, chỉ còn lại rung động khi cùng người thương gần nhau.
Áo lụa trắng tuyết bên ngoài bị cởi xuống, trải ra dưới bảo tọa, cửa đại điện tự động khép lại, ngăn cách ánh nắng chói mắt bên ngoài, chỉ để lại một phòng yên tĩnh.
“Ư, không được!” Hợp Hoan lộ thoáng có chút lạnh lẽo, Thanh Đồng bừng tỉnh, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Mạc Thiên Liêu, có ý đẩy hắn ra.
“Sao thế? Không thoải mái?” Mạc Thiên Liêu dừng ngón tay vừa tham nhập lại, cúi đầu nhìn y, ánh nhìn này chẳng thấy gì, chỉ cảm thấy một đầu nước lạnh tưới xuống, lạnh đến đáy lòng.
Trong đôi mắt lưu ly nhạt màu kia, căn bản chẳng có sự đắm chìm đáng có trong giờ phút này, mà là tràn đầy kinh hoảng!
Từ lúc tham gia đại hội chí tôn ma đạo, hai người bọn họ không có song tu qua, lúc trước có thể nói vì đại hội nên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại thì sao? Thanh Đồng rõ ràng là không muốn!
Bỗng nhiên nhớ tới lời nói khi lần đầu tiên bọn họ song tu,“Thần hồn của em đang tán đi, hiện tại biện pháp duy nhất chính là song tu cùng ta…… Nếu em không muốn……”. Nếu không muốn, nếu không muốn…… Lời này thực ra chỉ là khách khí nói mà thôi, trong mắt của hắn, tâm ý Thanh Đồng đã liên kết với hắn, dù cho nhất thời có chút không được tự nhiên, qua đi là được, chưa từng nghĩ tới, Thanh Đồng là không muốn.
“Em, không muốn song tu?” Mạc Thiên Liêu chống bên trên, nghẹn họng gian nan hỏi.
“Ừ……” Thanh Đồng hàm hồ lên tiếng, đẩy đẩy hắn ý đồ ngồi dậy.
“Cho nên lúc trước em đồng ý chỉ là vì tu bổ thần hồn?” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng nói nhỏ, ngẩn người một lát, một tay bắt lấy người ý đồ chạy trốn trở về, không hề báo trước mà trực tiếp xông vào.
“A –” Thanh Đồng bỗng nhiên đau hô ra tiếng, người bên trên cũng không để ý đến y, càng thêm hung ác,“Ưm…… Đau……”
“Tại sao?” Mạc Thiên Liêu vừa dùng lực, vừa chất vấn y, mấy ngày nay Thanh Đồng rất không bình thường, hắn không tin một người chịu vì hắn xé rách thần hồn không có cảm tình đối với hắn, nhưng loại cảm tình này có lẽ không phải như hắn tưởng. Hai mắt dần dần đỏ lên, Mạc Thiên Liêu hắn luôn luôn chẳng phải là người tốt, người hắn muốn nhất định phải của hắn! Dù cho là đệ nhất ma tôn cũng đừng hòng mơ tưởng cướp đi!
“A……” Thanh Đồng đau đến sắc mặt trắng bệch, một giọt lệ theo khóe mắt mở to chậm rãi trượt xuống,“Ta…… Không muốn…… Để ngươi đi……”
Động tác điên cuồng của Mạc Thiên Liêu đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Thanh Đồng:“Ta có thể đi nơi nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Ta có thể đi nơi nào đây?
Thái Thủy: Đi đến núi kia, biển nọ, có một đám tiểu thái thủy
Thợ Mộc: Ngậm miệng
Thái Thủy: Chủ nhân, thứ cho nói một câu, ngươi bức cung như vậy là sẽ bị cào ra chữ điền đó.
Thợ Mộc: Ta thích
Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, nhìn Minh Yên, ở nơi không thể thấy được mà lắc lắc đầu.
Minh Yên yên lặng nhìn bọn họ một lát, chậm rãi buông mắt, ngồi thẳng thân mình:“Gương ngươi tạo cho ta đâu?”
A? Mạc Thiên Liêu sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến hơn bốn trăm năm trước, Minh Yên khiến hắn tạo một mặt gương, muốn có thể nhìn đến quá khứ tương lai. Đây quả thật là chuyện không thể hoàn thành, dù cho là tiên nhân, cũng không có khả năng nhìn đến quá khứ tương lai, huống chi là một kiện linh khí. Nhưng Minh Yên đưa ra thù lao cũng dày, hắn cũng chuẩn bị một số thứ một phen, rồi sau đó liền đi lật xem điển tịch.
Trên điển tịch nói, chỉ có thần khí có thể thông hiểu thiên địa, nhưng cũng không có nói có thể nhìn đến quá khứ tương lai hay không.
Mạc Thiên Liêu bởi vậy sinh tâm tư tạo một thanh thần khí, bắt đầu thu thập các loại nguyên liệu, tìm kiếm hỏi thăm thiên địa linh trí, đắm chìm bên trong nghiên cứu chế tạo Thái Thủy, ném đơn đặt hàng của Minh Yên ra sau đầu.
“Lúc trước cũng có chút manh mối rồi, đáng tiếc giữa chừng thì ta chết mất, nguyên liệu thu thập được cũng không biết lưu lạc phương nào.” Mạc Thiên Liêu mắt cũng không chớp nói bừa.
“Vậy thì tiếp tục làm,” Minh Yên ném một tấm ngọc giản cho hắn,“Thành trì trong tay Hình Nghiêu cùng Thí Địa, ta giúp ngươi lấy về lại đây, thêm vài cái ta quản kia nữa.”
Mạc Thiên Liêu không chút khách khí thu hồi, bảo sao Minh Yên đột nhiên nổi lòng tốt đưa thiệp mời cho hắn, hóa ra là có việc cần nhờ. Thế nhưng, xét thấy hắn ta vừa rồi sờ soạng vuốt mèo nhà mình còn ý đồ cùng tranh mèo, gương này Mạc Thiên Liêu cũng không định làm.
Khách khí hai câu, Mạc Thiên Liêu liền ôm mèo nhà mình đi.
Minh Yên nhìn bóng dáng hai người rời đi, khe khẽ thở dài.
“Gâu gâu gâu!” Sói con màu lông xám trắng đan xen lẫn nhau đuổi theo một quả cầu từ sau điện chạy tới, sàn nhà trong đại điện bóng loáng, quả cầu đụng trên ghế ngồi, sói con dừng chân không kịp,“ầm” một tiếng đụng phải đầu.
Minh Yên cúi đầu, nhìn tên nhóc chổng vó.
Sói con bò lên, vẫy vẫy đầu, tựa bảo tọa đứng lên, gương mặt lông lông đầy vẻ hung ác, cái đuôi lại vẫy đến là thích.
Minh Yên chậm rãi vươn ra ngón tay khớp xương rõ ràng, điểm điểm ở trên đầu sói con:“Nếu ta không ở đây, mấy đứa có khả năng sống sót không?”
Sói con nghiêng đầu, liếm liếm ngón tay kia.
Chính ma hai đạo bắt đầu truyền lưu một tin tức, nói Ốc Vân Tông chính là môn phái yêu thú tụ tập. Thực ra đại lục Thái Huyền vẫn có lời truyền, vốn có nơi nào đó lặng lẽ che chở yêu thú. Chung quy thời điểm Tiên Ma đại chiến tám ngàn năm trước, yêu thú lưu lại không chỉ nhiêu đây.
Nay tin tức Xích Tường để người tản ra nổi lên tác dụng, mọi người bắt đầu hoài nghi Ốc Vân Tông. Hai đại tông lần trước Thiên Lang nói về bí quyết dưỡng yêu thú, trở về thử phát hiện yêu thú không đính huyết khế chỉ biết càng dưỡng càng dã. Giờ phút này mới phản ứng lại, đây là Ốc Vân Tông lừa gạt bọn họ.
“Không sai, Ốc Vân Tông là dưỡng chút yêu thú chưa đính khế, thì tính sao, chẳng lẽ chư vị tông môn bên trong không có sao? Thật sự là đáng cười.” Viêm Liệt mang theo thi thể Vân Tùng đến Thanh Vân Tông, bị tông chủ Thanh Vân Tông lưu lại đề ra nghi vấn, nghe được lời ấy không khỏi lên tiếng cười lạnh.
“Cũng không phải là nói như thế,” Thanh Vân Tông tông chủ sờ sờ râu, bên cạnh liền có đệ tử lặng lẽ cầm lấy huấn linh giác,“Nghe nói đại đệ tử dưới tay Thanh Đồng chân nhân ở quý phái là yêu thú, không biết đại đệ tử dưới tay tông chủ có phải hay không.”
Huyền Cơ cùng Viêm Liệt đến nghe vậy lập tức nổi giận, móc ra xác rùa đập thẳng đến trên đầu tông chủ Thanh Vân Tông:“Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng!”
Thiên Lang chân nhân hạ lệnh mở ra “Thiên châu đại trận” mà Mạc Thiên Liêu đưa, bảo vệ chặt chẽ tông môn.
Đại trận hộ sơn của Đoán Thiên ma cung, tên là “Thái Cực tế thiên đại trận”, tác dụng chính là quăng hết người hoặc vật tới gần, mà “Thiên châu đại trận” đưa cho Ốc Vân Tông, lại giống như mạng nhện, phàm là người có ý đồ không đi cửa chính, đều sẽ bị dính chặt vào bên trên đại trận, người bên trong chỉ cần lấy thanh kiếm, từ bên trong đâm qua, xử lý là được.
“Sự tình còn chưa tới tình huống xấu nhất, huống hồ chỉ là yêu thú, cũng không phải ‘Thần khí hủy thiên diệt địa’, người tham lam tất nhiên không phải ít, nhưng không đến mức vì chuyện này mà bao vây tiễu trừ Ốc Vân Tông, chung quy yêu thú dùng tiền cũng là có thể mua được.” Mạc Thiên Liêu nhìn Bách Văn các truyền đến tin tức, chậm rãi sờ mèo trên đùi lên tiếng an ủi hắn.
Mèo nhỏ trắng tuyết trở người, nhảy xuống biến thành hình người, tiếp nhận ngọc giản trong tay Mạc Thiên Liêu, truyền thần thức vào nhìn:“Có yêu thú xuất hiện ở gần Ốc Vân Tông?”
Mạc Thiên Liêu gật gật đầu, đây hẳn là nhóm yêu thú vẫn luôn ẩn nấp, nghe Ốc Vân Tông là môn phái yêu thú, tiến đến đầu phục. Tin tức này, trước mắt chỉ có Bách Văn Các biết, những người khác hẳn còn chưa chú ý tới, hắn đã nghiêm lệnh không được buôn bán tin tức này.
Dạo gần đây, thế lực nguyên bản thuộc về Đoán Thiên lục tục hướng về đây, Mạc Thiên Liêu bận rộn đến mức chân không chạm đất, hôm nay cuối cùng khó được lúc rảnh rỗi:“Được rồi bảo bối, đừng nghĩ nhiều như vậy, có chuyện gì còn có ta đây.” Nói rồi, ôm Thanh Đồng vào trong ngực, vươn tay xoa xoa đôi mày đang nhíu lại kia.
“Ừm,” Thanh Đồng hơi mím môi,“Cái gương Minh Yên kêu ngươi làm kia……”
“Làm không được,” Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, có chút mất hứng Thanh Đồng để bụng chuyện của Minh Yên như vậy, nhưng mà nghĩ đến đây là chỉ mèo nhỏ tò mò, chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho y,“Cái gọi là gương có thể nhìn đến quá khứ tương lai, chắc hẳn chỉ có thần khí mới có thể làm được, không nói đến ta không biết dùng trận pháp gì khiến gương có kết cấu cổ kim, chính là thiên địa linh trí trong thần khí, ta đi nơi nào tìm?”
Lúc trước tìm đến Thái Thủy, đều là mèo mù vớ phải chuột chết, giờ khiến hắn đi nơi nào tìm ra thiên địa linh trí thứ hai? Huống chi, dựa vào cái gì hắn phải giúp Minh Yên tạo thần khí chứ? “Thế nhưng……” Thanh Đồng giương mắt, muốn nói cái gì, lại nuốt lời xuống.
“Được rồi bảo bối, chúng ta không nói mấy cái này,” Mạc Thiên Liêu cười lại gần, khẽ hôn xuống đôi môi mỏng hồng nhạt kia,“Vất vả lắm mới có được lúc rảnh rỗi, chúng ta nên làm chút chuyện thú vị đi.”
“Chuyện gì?” Thanh Đồng liếc hắn, thấy hắn cười chẳng có ý tốt gì, vẫn cứ cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì.
“Đương nhiên là……” Mạc Thiên Liêu đột nhiên nghiêng thân, áp đảo người xuống bảo tọa.
“A……” Thanh Đồng còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi liền bị ngăn chặn. Thần hồn đã tu bổ hoàn toàn, môi chạm nhau đã không còn hiệu quả giảm đau như hồi đầu, chỉ còn lại rung động khi cùng người thương gần nhau.
Áo lụa trắng tuyết bên ngoài bị cởi xuống, trải ra dưới bảo tọa, cửa đại điện tự động khép lại, ngăn cách ánh nắng chói mắt bên ngoài, chỉ để lại một phòng yên tĩnh.
“Ư, không được!” Hợp Hoan lộ thoáng có chút lạnh lẽo, Thanh Đồng bừng tỉnh, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Mạc Thiên Liêu, có ý đẩy hắn ra.
“Sao thế? Không thoải mái?” Mạc Thiên Liêu dừng ngón tay vừa tham nhập lại, cúi đầu nhìn y, ánh nhìn này chẳng thấy gì, chỉ cảm thấy một đầu nước lạnh tưới xuống, lạnh đến đáy lòng.
Trong đôi mắt lưu ly nhạt màu kia, căn bản chẳng có sự đắm chìm đáng có trong giờ phút này, mà là tràn đầy kinh hoảng!
Từ lúc tham gia đại hội chí tôn ma đạo, hai người bọn họ không có song tu qua, lúc trước có thể nói vì đại hội nên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại thì sao? Thanh Đồng rõ ràng là không muốn!
Bỗng nhiên nhớ tới lời nói khi lần đầu tiên bọn họ song tu,“Thần hồn của em đang tán đi, hiện tại biện pháp duy nhất chính là song tu cùng ta…… Nếu em không muốn……”. Nếu không muốn, nếu không muốn…… Lời này thực ra chỉ là khách khí nói mà thôi, trong mắt của hắn, tâm ý Thanh Đồng đã liên kết với hắn, dù cho nhất thời có chút không được tự nhiên, qua đi là được, chưa từng nghĩ tới, Thanh Đồng là không muốn.
“Em, không muốn song tu?” Mạc Thiên Liêu chống bên trên, nghẹn họng gian nan hỏi.
“Ừ……” Thanh Đồng hàm hồ lên tiếng, đẩy đẩy hắn ý đồ ngồi dậy.
“Cho nên lúc trước em đồng ý chỉ là vì tu bổ thần hồn?” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng nói nhỏ, ngẩn người một lát, một tay bắt lấy người ý đồ chạy trốn trở về, không hề báo trước mà trực tiếp xông vào.
“A –” Thanh Đồng bỗng nhiên đau hô ra tiếng, người bên trên cũng không để ý đến y, càng thêm hung ác,“Ưm…… Đau……”
“Tại sao?” Mạc Thiên Liêu vừa dùng lực, vừa chất vấn y, mấy ngày nay Thanh Đồng rất không bình thường, hắn không tin một người chịu vì hắn xé rách thần hồn không có cảm tình đối với hắn, nhưng loại cảm tình này có lẽ không phải như hắn tưởng. Hai mắt dần dần đỏ lên, Mạc Thiên Liêu hắn luôn luôn chẳng phải là người tốt, người hắn muốn nhất định phải của hắn! Dù cho là đệ nhất ma tôn cũng đừng hòng mơ tưởng cướp đi!
“A……” Thanh Đồng đau đến sắc mặt trắng bệch, một giọt lệ theo khóe mắt mở to chậm rãi trượt xuống,“Ta…… Không muốn…… Để ngươi đi……”
Động tác điên cuồng của Mạc Thiên Liêu đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Thanh Đồng:“Ta có thể đi nơi nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Ta có thể đi nơi nào đây?
Thái Thủy: Đi đến núi kia, biển nọ, có một đám tiểu thái thủy
Thợ Mộc: Ngậm miệng
Thái Thủy: Chủ nhân, thứ cho nói một câu, ngươi bức cung như vậy là sẽ bị cào ra chữ điền đó.
Thợ Mộc: Ta thích
Danh sách chương