“Oa! Cư nhiên là thiếu đông gia tập đoàn Ngô thị! Khương Mỹ Nghiên thật có phúc khí nha!”

“Không phải sao, tập đoàn Ngô thị chính là xí nghiệp nổi danh Tô Hàng chúng ta, tài sản 1 tỷ! Là gia tộc đại biểu thế gia nhị lưu.”

“Khương Mỹ Nghiên có cái bạn trai này, địa vị ở nhà họ Khương lại muốn bay lên.”

Nghe mấy cái bình luận này, mặt Ngô Khoan Nghiệp đầy kiêu ngạo. Khương Mỹ Nghiên cũng đi theo hưởng thụ ánh mắt mọi người hâm mộ, trong lòng sảng khoái muốn chết! Khương Thái Xương cũng là nhanh chóng đứng dậy cười nói: “Cư nhiên là thiếu đông gia tập đoàn Ngô thị, mau mời ngồi mời ngồi.”

Nói xong, Khương Thái Xương liền xếp Ngô Khoan Nghiệp ngồi ở tay trái mình.

Ngô Khoan Nghiệp cũng là khiêm tốn khen tặng vài tiếng, cũng không khách khí ngồi xuống. Này chọc cho người nhà họ Khương rất ghen ghét! Nhưng là ai bảo người ta có từ cách ngồi đó đâu.

Đến nỗi cha mẹ Khương Mỹ Nghiên, trên mặt Khương Văn Kỳ cùng Tiết Mai cũng rạng rỡ không ít, đi theo ngồi ở bên tay phải Khương Thái Xương!

Thời điểm mọi người ở đây thổi phồng Ngô Khoan Nghiệp, Khương Học Bác mang theo Từ Phân cùng Khương Thần trên tay băng bó ván kẹp đi đến, phía sau tự nhiên là một nhà ba người Khương Vũ Nhu.

“Ai? Kia không phải là Khương Vũ Nhu sao? Sao cô ta lại tới đây?"

“Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai? Nhìn hơi quen mắt.”

“Là tiện nhân 5 năm trước bị đuổi ra nhà họ Khương à, cứ nhiên dám mang theo đứa con hoang không cha kia tới! Đây là cố ý chọc giận Khương lão gia tử sao?"

Nghe chung quanh khách khứa bình luận cùng cười nhạo, Khương Vũ Nhu vùi đầu thật thấp, bước chân cũng trở nên không vững!

Trong lòng cô luống cuống, rối loạn, không biết nên đối mặt với lời nói ác độc của những người này như thế nào.

5 năm, cô đã chịu quá nhiều nhục nhã cùng xem thường, 5 năm qua, cô vẫn luôn kiên trì, kiên trì, vẫn luôn một mình nuôi lớn Cacao, chưa từng được Khương gia trợ giúp bất luận cái gì.



Mà hết thảy chuyện này, đều do người đàn ông bên cạnh cô.

Cho nên, hiện tại tâm tình Khương Vũ Nhu rất là khó chịu, trong đầu cũng miên man suy nghĩ, không tự giác cùng Tiêu Chiến kéo ra một ít khoảng cách.

Cô sợ hãi, sợ hãi ở tiệc mừng thọ quan trọng đêm nay, bởi vì Tiêu Chiến, chính mình lại lần nữa gặp những lời phê bình cùng chửi rủa giống như trời long đất lở của 5 năm trước! Sợ hãi bởi vì Tiêu Chiến, mà ba mẹ không chịu nhìn cô, ông nội cũng không chịu gặp cô, không được người Khương gia đối xử bình thường! Sợ hãi chính mình trở thành tội nhân thiên cổ Khương gia!

Cho nên, trong lòng Khương Vũ Nhu rất loạn.

Nhưng là, lúc này, một bàn tay to ấm áp lại ngoài ý muốn gắt gao bắt lấy tay nhỏ lạnh lẽo của Khương Vũ Nhu!

Khương Vũ Nhu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào ánh mắt sáng ngời kiên định của Tiêu Chiến, tràn ngập cưng chiều.

“Không phải sợ, có anh ở đây.” Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

Một câu đơn giản lại làm trong lòng Khương Vũ Nhu nháy mắt ấm áp, cảm giác chính mình bị tình yêu vây quanh! Cô kích động, hốc mắt nháy mắt trào ra nước mắt, tay nhỏ không tự giác liền gắt gao nắm lấy bàn tay to Tiêu Chiến.

Nhưng lúc này, thanh âm không mấy thiện cảm ngoài ý muốn vang lên, làm cả không khí đại sảnh trở nên rất nghiêm trọng, làm người ta áp lực không

thở nổi!

“Khương Vũ Nhu? Sao cô lại tới đây? Còn mang theo dư nghiệt Tiêu gia tới! Cô có phải cảm thấy chính mình hại Khương gia còn chưa đủ hay không, cố ý tới kích thích ông nội?!"

Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy Khương Vũ Nhu vào bản, mặt đầy phẫn nộ nhưng là trong lòng cô lại là vô cùng khoái chí!

Bởi vì, rốt cuộc cô cũng chờ tới rồi!

Cô biết, đồ đê tiện Khương Vũ Nhu này khẳng định sẽ tới! Cô chờ đến lúc này để nhục nhã cô ta, hung hăng dẫm nát tôn nghiêm cô ta dưới chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện