Phía trên hẻm núi.
"Trưởng lão, khí tức mất dấu ở đây."
Ma nhân dò đường cầm la bàn trong tay, khi Hồng Dực đuổi đến, liền ôm quyền bẩm báo: "Có lẽ đã rơi xuống hẻm núi."
"Không phải hai người sao?" Hồng Dực dò hỏi.
Lần trước tuyết giao đã ăn mất phân thân của hắn, hắn nhất định tìm Quân Chấp đòi nợ. Còn nữ nhân đồng hành cùng Quân Chấp nữa, rất có thể là người đã đoạt đi Kí Hồn Mộc, đều là kẻ thù của hắn.
"Tu vi của nữ nhân đó không cao, nên không dễ phát hiện."
"E lại là kế dương đông kích tây, các ngươi cứ tiếp tục đuổi theo, những người khác theo ta lục soát hẻm núi này." Hồng Dực nhanh chóng ra lệnh, lại quay đầu liếc nhìn phía sau, lẩm bẩm, "Mục Tinh Thầm sao lại chậm chạp thế này!"
Hắn rất không thích ra ngoài làm việc cùng Mục Tinh Thầm. Từ chính đạo chuyển sang ma đạo đều có chung một bệnh, lúc nào cũng làm như ta đây ưu việt lắm, bộ dáng thanh cao này nọ kia. Khinh thường ma mà còn chạy qua tu ma, rắm thối, Hồng Dực không hiểu nổi đầu óc của mấy người này.
Tuy nhiên, cần phải dựa vào Mục Tinh Thầm, nếu không đấu không lại Quân Chấp đầy tâm cơ kia.
— —
Lắng nghe động tĩnh ở phía trên, phát hiện có khoảng hai mươi mấy giáo đồ Ma giáo, lòng bàn tay Khúc Duyệt đổ mồ hôi. Suy nghĩ một chút, nàng bấm tay niệm chú biến mình thành một tiểu nha hoàn búi tóc hai bên, thay đổi chiếc váy dài màu hồng thạch lựu phác họa đường cong duyên dáng thành váy xanh lá sen nhỏ nhắn xinh xắn.
Sau đó thả ra thần thức nhìn chính mình đánh giá, quả nhiên trẻ trung hơn nhiều. Nhưng dưa chuột già quét sơn xanh, thật mắc ói mà.
Tiếp theo nàng bắt đầu niệm chú giải phong ấn Khúc Tống đã dạy. Những chú văn ánh kim bên ngoài mỗi lồng giam ở tầng mười tám đều khác nhau, tựa như mỗi nhà giam có một loại xích khóa khác nhau vậy. Niệm xong lần thứ nhất, Khúc Duyệt thấy mình đang đối diện với phong ấn của Cửu Hoang. Niệm tiếp đến lần thứ mười, không có động tĩnh gì. Lại tiếp tục niệm đến lần hai mươi, nghe được một tiếng "cạch". Tiếp theo đó triệu hoán chú như một bàn tay túm hắn lôi ra khỏi lồng giam.
Lại tiếp tục niệm mấy chục lần, đàn tỳ bà chao đảo và nhấp nhô dữ dội giữa không trung, ánh sáng từ dây đàn không ngừng tỏa ra, rồi đột nhiên một làn sương độc xanh lục sẫm phừng phừng phụt ra. Đàn tỳ bà bị phản lực của nó đánh bật ngược, bắn lên trên vách đá, rồi hóa thành một vệt sáng đỏ rơi vào trong ý thức hải của Khúc Duyệt.
Đàn và Khúc Duyệt nối liền một thể nên nàng cũng bị phản phệ. Vốn rằng việc đi qua lại bằng Cửa Tùy Thân đã hao tổn tinh lực nghiêm trọng rồi, lúc này nàng hoa mắt ù tai, đan điền đau đến nghẹt thở. Nàng ôm bụng ngồi trên mặt đất, áp chế chân khí tán loạn bên trong đan điền. Nếu chỉ có một mình, nàng có rất nhiều cách để trốn thoát nhưng hôm nay phải vì Quân Chấp mà liều mạng. Khi án chưa kết thúc, bảo đảm an toàn cho "đối tượng tình nghi" là nhiệm vụ của nàng.
Cơn hoa mắt qua đi, một đôi giày nâu xuất hiện trong tầm mắt nàng, kèm theo một góc áo vừa nhăn dúm dó, vừa rách nát, chính là y phục hắn mặc khi bị tống vào ngục. Nàng định ngẩng đầu nhìn nhưng chợt nhớ ra mình khi xưa đóng giả người mù, vì vậy lập tức phong bế thị giác.
"Nàng làm sao vậy?" Giọng của Cửu Hoang vang lên.
Đã lâu rồi không nghe thấy...
Khúc Duyệt ngẩn người trong một cái chớp mắt, bối rối không biết nên phản ứng thế nào. Năm đó nàng bày khổ nhục kế, ngã trên đường hắn nhất định phải đi qua khi quay về núi Cửu Hoang. Hắn lúc đó cũng giống như bây giờ, bước lên dò hỏi một câu "Ngươi làm sao vậy?".
Vậy bây giờ hai người họ đã quen hay vẫn chưa quen nhau đây? Nếu hắn đã cho rằng mình vẫn ở trong ảo cảnh, muốn biết được điều đó cũng đơn giản, tùy vào Khúc Duyệt đáp lời hắn ra sao mà thôi.
Khúc Duyệt trực tiếp vươn tay nắm lấy góc áo hắn: "Trẹo chân rồi."
Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy cổ tay nàng kéo nàng đứng lên, một tay khác vòng qua chân, bế ngang nàng lên: "Mắt không nhìn được thì đừng chạy loạn khắp nơi."
Cơ bắp vô thức căng thẳng nhưng nàng nhanh chóng ép mình thả lỏng. Nhìn thấy hắn không kinh ngạc về nơi đang ở, cách nói chuyện cũng không chút thù địch, dáng vẻ bình đạm như dòng suối, Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm. Bao lâu nay bay bổng thăng trầm trong ảo cảnh của nhà ngục, quả thực trong lúc nhất thời khó có thể phân biệt thật giả. Trong ảo cảnh đó nàng hẳn đã xuất hiện rất nhiều, đến nỗi không có cảm giác cách xa.
Cửu Hoang ôm Khúc Duyệt đi về phía sơn động gần hắn nhất, bước chân chợt dừng lại: "Trong sơn động có người."
Đương nhiên có người, là Quân Chấp đang hôn mê bên trong.
Hắn phán đoán: "Thần hồn đã tổn hại, sợ là sống không được."
Khúc Duyệt không nói lời nào, vì nàng nghe được tiếng nói trên cao truyền xuống, Hồng Dực đang dẫn theo mấy người Thiên Ma đáp xuống.
Khúc Duyệt nghe được nghĩa là Cửu Hoang cũng nhìn thấy được bằng thần thức của hắn nhưng mãi đến khi đám người Thiên Ma hạ xuống sau lưng, Cửu Hoang vẫn không quay đầu lại.
"Hộ pháp, Quân Chấp đang ở trong động kia." Người cầm la bàn chỉ vào sơn động.
Hồng Dực đã cảm giác được, hơn nữa còn xác định được khí tức của Quân Chấp trong sơn động vô cùng yếu ớt, không cần chờ Mục Tinh Thầm tới, một mình hắn có thể xử lý Quân Chấp. Nhưng Hồng Dực vẫn chần chừ không di chuyển, vì một tên tà tu đang đứng chắn trước cửa động.
Thế giới người tu luyện đạo tồn tại một chuỗi khinh bỉ liên hoàn. Đan tu và bùa tu xem thường pháp tu, pháp tu xem thường kiếm tu, kiếm tu xem thường ma tu. Mà ma tu lại xem thường tà tu, vì "ma" ít ra cũng là đại đạo, không phải đường ngang ngõ tắt. Cho nên tà tu bị khinh thường bét nhất.
Không nhìn ra được tu vi của người này, tướng mạo của hắn không tồi nhưng quần áo rách rưới cứ như khất cái, tóc dài màu xám khói tùy tiện cột bằng một sợi dây thả sau lưng, không ra dáng một đại nhân vật gì cả. Nhưng bản năng nói cho Hồng Dực biết, người này không tốt lành gì, cẩn thận vẫn hơn.
"Huynh đài, làm phiền nhường đường một chút." Đều không phải là người chính đạo với nhau nên Hồng Dực nói chuyện hòa nhã.
Thế mà Cửu Hoang không đáp lời hắn, cúi đầu hỏi Khúc Duyệt: "Chân nàng còn đau không?"
Khúc Duyệt nửa thật nửa giả làm ra vẻ căng thẳng, kéo kéo áo hắn: "Có người nói chuyện với chàng."
Cửu Hoang nhíu mày quay đầu, liếc Hồng Dực một cái: "Ngươi nói chuyện với ta?"
Hồng Dực kinh ngạc: "Vớ vẩn!"
Cửu Hoang nói: "Ngươi không gọi tên ta, ta đâu biết ngươi nói chuyện với ai."
Cố ý đây mà, muốn khoe khoang miệng lưỡi à, Hồng Dực rục rịch muốn động thủ nhưng ráng dằn xuống: "Không biết các hạ ở đâu, môn phái nào?"
Cửu Hoang tự giới thiệu: "Người của giới Thập Cửu Châu, cư ngụ ở Cửu Hoang Sơn, châu Nam Man, ngươi có thể gọi ta là Cái Thế Anh Hùng."
Hồng Dực:???
Biểu cảm của đám ma nhân đứng phía sau không khác hắn chút nào.
Hồng Dực bực bội nhưng vẫn giữ hòa khí: "Cái Thế Anh Hùng đúng không, Thiên Ma giáo bắt người, thỉnh các hạ nhường một chút!"
Cửu Hoang nghiêng người định nhường đường, Khúc Duyệt vội nói: "Đừng!"
"Vì sao?" Bước chân Cửu Hoang dừng lại, nghi hoặc: "Nàng quen biết người bên trong?"
"Không quen." Khúc Duyệt không dám nói sự thật, lắc đầu nói, "Nhưng nhiều người như vậy đuổi giết một người đang hôn mê, quá không công bằng, đúng không?"
Nàng biết hắn sẽ nói "công bằng hay không không liên hệ với chúng ta", mạng người trong mắt hắn chẳng là gì, còn không bằng mèo con và chó con.
Vì vậy nàng nhanh chóng cướp lời: "Nhưng ma nhân này chỉ xin chàng nhường đường, vẫn chưa hỏi ý kiến ta."
Giọng điệu vô cùng mềm yếu dịu dàng quyến rũ, chính bản thân nàng cũng nổi cả da gà. Thật may khi đó nàng mới mười lăm tuổi, trẻ người non dạ, nếu đổi lại bây giờ nàng đi nằm vùng dọ thám hắn, ắt không thể nào làm được.
"Nói rất đúng." Cửu Hoang lần nữa che lại cửa động, nhìn về phía Hồng Dực, chờ hắn hỏi xin Khúc Duyệt.
Lúc này Hồng Dực hoàn toàn bị chọc giận, hai người kia rõ ràng đang trêu chọc hắn: "Các hạ một mực che chở Quân Chấp là muốn đối địch với Thiên Ma giáo chúng ta đúng không, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
Biết thủ hạ của mình không phải đối thủ, Hồng Dực ra hiệu bọn họ lui ra sau, sau đó một luồng ánh sáng đỏ bao lấy cánh tay hắn, bàn tay hóa thành vuốt thú giơ lên, hướng về phía vách núi phía trên hai người quào một nhát. Một tảng đá lớn trên núi như bị túm lấy rồi đập xuống dưới.
Cửu Hoang vẫn ôm Khúc Duyệt không nhúc nhích, tảng đá đến gần đỉnh đầu hắn bỗng nhiên dừng lại bất động.
Hồng Dực dùng vuốt tiếp tục ra lực điều khiển tảng đá nhưng động tác lại như bị cái gì kiềm chế lại. Cúi đầu nhìn mới phát hiện ánh sáng đỏ trên cổ tay đã bị ánh sáng xanh lục sẫm lấn át rồi biến mất rất nhanh. Hắn lại tiếp tục kinh hãi khi phát hiện bản thân không thể động đậy. Tên khất cái này có tu vi cấp tám trở lên!
Soạt!
Mục Tinh Thầm đúng lúc này giáng từ trên trời xuống, vung đại kiếm chém vào khoảng đất trống ở giữa Cửu Hoang và Hồng Dực. Mặt đất nứt ra một đường sâu, đồng thời chặt đứt trói buộc vô hình giữa hai người.
Tựa như da gân bị kéo căng đột nhiên đứt phựt, Hồng Dực bị văng về phía sau vài chục bước, cổ họng tràn vị tanh ngọt, tim đập thình thịch.
Nếu không nhờ Mục Tinh Thầm, có khả năng hắn đã bị hút khô tinh khí?
Mục Tinh Thầm dừng trước mặt Cửu Hoang, chắp tay nói: "Vị tiền bối này..."
Cửu Hoang ngắt lời hắn: "Ta không phải tên Tiền Bối."
Mục Tinh Thầm nhíu mày, nghe thấy cấp dưới phía sau lo sợ nhắc nhở một câu, hắn cũng sững người nhưng rất nhanh hoàn hồn: "Cái Thế tiền bối, mạo phạm, vãn bối chính là hữu hộ pháp Thiên Ma giáo Mục Tinh Thầm, xin hỏi ngài có hứng thú..."
Cửu Hoang: "Không có hứng thú!"
Mục Tinh Thầm: "Vãn bối còn chưa nói."
Cửu Hoang: "Ngươi nói gì ta cũng không hứng thú, cút."
Mục Tinh Thầm:...
Hồng Dực ổn định nội tức xong tiến lên phía trước, tuy đang sợ hãi nhưng có cấp chín Mục Tinh Thầm ở đây hắn có thêm can đảm: "Không phải ngươi ở núi Cửu Hoang gì kia sao, nơi này không phải núi Cửu Hoang, ngươi dựa vào gì mà đuổi chúng ta đi?"
Cửu Hoang hỏi: "Nơi này là chỗ nào?"
Hồng Dực đáp: "Nơi này là..."
Lời còn chưa dứt, Cửu Hoang đã ngẩng đầu nhìn về phía vách núi cao vạn trượng, thần thức ngưng khí, sau đó vô số phi đao xẹt đến trên vách núi. Đá vụn cuồn cuộn rơi xuống, trong chốc lát một hàng chữ thật lớn được tạc trên vách núi – "Nhánh thứ ba trăm sáu chín của Cửu Hoang Sơn, kẻ xâm phạm sẽ chết", lạc khoản là "Cái Thế Anh Hùng".
Cửu Hoang thu hồi thần thức: "Bây giờ ngọn núi này cùng phạm vi trong năm ngàn dặm đều là của ta, cút."
Hồng Dực mở to hai mắt nhìn.
Cửu Hoang lại nói: "Không đi cũng được, xăm chữ trên mặt trở thành nô lệ của ta, liền có thể ở lại."
"Ngươi..."
"Đã quấy rầy rồi." Mục Tinh Thầm ngăn Hồng Dực tiếp tục tìm chết, ôm quyền tạ lỗi, trước khi đi lại nói, "Cái Thế tiền bối, cửa lớn của Thiên Ma giáo vẫn mở rộng chờ ngài."
Mục Tinh Thầm rời đi, Hồng Dực tự nhiên cũng dẫn người đi theo.
Hồng Dực vừa đuổi theo vừa nghiến răng nói: "Mục Tinh Thầm, ngươi làm gì vậy, tên khất cái kia chỉ có cấp tám, ngươi chưa xuất kiếm mà đã nhận thua? Thấy Quân Chấp bị thương nên tha cho hắn hả?"
"Đừng vội nghĩ hắn cũng là cấp tám giống ta, tu vi của hắn dường như vẫn đang bị một lực lượng nào đó áp chế, ta không phải là đối thủ của hắn. Tà lực mà hắn tu luyện thập phần kỳ lạ, tựa hồ có thể thay đổi thuộc tính của linh lực. Khi kiếm khí của ta tấn công, tất cả đều được hắn chuyển hóa và hấp thu hết để sử dụng. Càng chiến tinh khí của ta càng hao mòn và hắn thì càng mạnh, làm sao đánh đây? E là chỉ có giáo chủ của chúng ta mới có thể so lực với hắn."
"Không phải chứ!" Hồng Dực chưa từng nghe đến tên người này, ở đâu ra một người như vậy?
"Hơn nữa, không cần phải quyết chiến với hắn." Mục Tinh Thầm không vì nhận thua mà buồn bực, hai mắt lấp lánh sáng ngời, "Ta thật sự vui vẻ khi có một tà tu lợi hại như vậy trong thế giới của ta. Hahaha, chỉ cần không phải tu chính khí thì đều là bạn tốt của ta, hahaha..."
Hồng Dực nhìn hắn lướt gió nghênh ngang rời đi, khóe miệng không khỏi giật giật, khốn kiếp, còn là bạn tốt nữa hả? Này là mấy đứa tâm thần khen nhau mới đúng!
— —
"Ta đã đuổi bọn chúng đi rồi." Tâm tình của Cửu Hoang không tồi, "Nàng không vui sao?"
Phát hiện mình không diễn kịch nổi trước mặt hắn, Khúc Duyệt ngoài cười nhưng trong không cười, im lặng không đáp. Nàng âm thầm niệm chú ngữ để thu hắn về lại Thiên La Tháp, nhưng niệm mãi vẫn không có tác dụng.
"Nếu đã giúp người nọ, nhân tiện cứu hắn luôn vậy."
Cửu Hoang ôm Khúc Duyệt đi vào trong sơn động. Khúc Duyệt thầm rên trong lòng, thôi xong rồi.
— —
Editor muốn nói: Một màn ra sân ấn tượng quá xá, thích Rau Hẹ rồi nha. Có cảm giác trong mắt và trong đầu người này chỉ có duy nhất A Duyệt.
"Trưởng lão, khí tức mất dấu ở đây."
Ma nhân dò đường cầm la bàn trong tay, khi Hồng Dực đuổi đến, liền ôm quyền bẩm báo: "Có lẽ đã rơi xuống hẻm núi."
"Không phải hai người sao?" Hồng Dực dò hỏi.
Lần trước tuyết giao đã ăn mất phân thân của hắn, hắn nhất định tìm Quân Chấp đòi nợ. Còn nữ nhân đồng hành cùng Quân Chấp nữa, rất có thể là người đã đoạt đi Kí Hồn Mộc, đều là kẻ thù của hắn.
"Tu vi của nữ nhân đó không cao, nên không dễ phát hiện."
"E lại là kế dương đông kích tây, các ngươi cứ tiếp tục đuổi theo, những người khác theo ta lục soát hẻm núi này." Hồng Dực nhanh chóng ra lệnh, lại quay đầu liếc nhìn phía sau, lẩm bẩm, "Mục Tinh Thầm sao lại chậm chạp thế này!"
Hắn rất không thích ra ngoài làm việc cùng Mục Tinh Thầm. Từ chính đạo chuyển sang ma đạo đều có chung một bệnh, lúc nào cũng làm như ta đây ưu việt lắm, bộ dáng thanh cao này nọ kia. Khinh thường ma mà còn chạy qua tu ma, rắm thối, Hồng Dực không hiểu nổi đầu óc của mấy người này.
Tuy nhiên, cần phải dựa vào Mục Tinh Thầm, nếu không đấu không lại Quân Chấp đầy tâm cơ kia.
— —
Lắng nghe động tĩnh ở phía trên, phát hiện có khoảng hai mươi mấy giáo đồ Ma giáo, lòng bàn tay Khúc Duyệt đổ mồ hôi. Suy nghĩ một chút, nàng bấm tay niệm chú biến mình thành một tiểu nha hoàn búi tóc hai bên, thay đổi chiếc váy dài màu hồng thạch lựu phác họa đường cong duyên dáng thành váy xanh lá sen nhỏ nhắn xinh xắn.
Sau đó thả ra thần thức nhìn chính mình đánh giá, quả nhiên trẻ trung hơn nhiều. Nhưng dưa chuột già quét sơn xanh, thật mắc ói mà.
Tiếp theo nàng bắt đầu niệm chú giải phong ấn Khúc Tống đã dạy. Những chú văn ánh kim bên ngoài mỗi lồng giam ở tầng mười tám đều khác nhau, tựa như mỗi nhà giam có một loại xích khóa khác nhau vậy. Niệm xong lần thứ nhất, Khúc Duyệt thấy mình đang đối diện với phong ấn của Cửu Hoang. Niệm tiếp đến lần thứ mười, không có động tĩnh gì. Lại tiếp tục niệm đến lần hai mươi, nghe được một tiếng "cạch". Tiếp theo đó triệu hoán chú như một bàn tay túm hắn lôi ra khỏi lồng giam.
Lại tiếp tục niệm mấy chục lần, đàn tỳ bà chao đảo và nhấp nhô dữ dội giữa không trung, ánh sáng từ dây đàn không ngừng tỏa ra, rồi đột nhiên một làn sương độc xanh lục sẫm phừng phừng phụt ra. Đàn tỳ bà bị phản lực của nó đánh bật ngược, bắn lên trên vách đá, rồi hóa thành một vệt sáng đỏ rơi vào trong ý thức hải của Khúc Duyệt.
Đàn và Khúc Duyệt nối liền một thể nên nàng cũng bị phản phệ. Vốn rằng việc đi qua lại bằng Cửa Tùy Thân đã hao tổn tinh lực nghiêm trọng rồi, lúc này nàng hoa mắt ù tai, đan điền đau đến nghẹt thở. Nàng ôm bụng ngồi trên mặt đất, áp chế chân khí tán loạn bên trong đan điền. Nếu chỉ có một mình, nàng có rất nhiều cách để trốn thoát nhưng hôm nay phải vì Quân Chấp mà liều mạng. Khi án chưa kết thúc, bảo đảm an toàn cho "đối tượng tình nghi" là nhiệm vụ của nàng.
Cơn hoa mắt qua đi, một đôi giày nâu xuất hiện trong tầm mắt nàng, kèm theo một góc áo vừa nhăn dúm dó, vừa rách nát, chính là y phục hắn mặc khi bị tống vào ngục. Nàng định ngẩng đầu nhìn nhưng chợt nhớ ra mình khi xưa đóng giả người mù, vì vậy lập tức phong bế thị giác.
"Nàng làm sao vậy?" Giọng của Cửu Hoang vang lên.
Đã lâu rồi không nghe thấy...
Khúc Duyệt ngẩn người trong một cái chớp mắt, bối rối không biết nên phản ứng thế nào. Năm đó nàng bày khổ nhục kế, ngã trên đường hắn nhất định phải đi qua khi quay về núi Cửu Hoang. Hắn lúc đó cũng giống như bây giờ, bước lên dò hỏi một câu "Ngươi làm sao vậy?".
Vậy bây giờ hai người họ đã quen hay vẫn chưa quen nhau đây? Nếu hắn đã cho rằng mình vẫn ở trong ảo cảnh, muốn biết được điều đó cũng đơn giản, tùy vào Khúc Duyệt đáp lời hắn ra sao mà thôi.
Khúc Duyệt trực tiếp vươn tay nắm lấy góc áo hắn: "Trẹo chân rồi."
Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy cổ tay nàng kéo nàng đứng lên, một tay khác vòng qua chân, bế ngang nàng lên: "Mắt không nhìn được thì đừng chạy loạn khắp nơi."
Cơ bắp vô thức căng thẳng nhưng nàng nhanh chóng ép mình thả lỏng. Nhìn thấy hắn không kinh ngạc về nơi đang ở, cách nói chuyện cũng không chút thù địch, dáng vẻ bình đạm như dòng suối, Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm. Bao lâu nay bay bổng thăng trầm trong ảo cảnh của nhà ngục, quả thực trong lúc nhất thời khó có thể phân biệt thật giả. Trong ảo cảnh đó nàng hẳn đã xuất hiện rất nhiều, đến nỗi không có cảm giác cách xa.
Cửu Hoang ôm Khúc Duyệt đi về phía sơn động gần hắn nhất, bước chân chợt dừng lại: "Trong sơn động có người."
Đương nhiên có người, là Quân Chấp đang hôn mê bên trong.
Hắn phán đoán: "Thần hồn đã tổn hại, sợ là sống không được."
Khúc Duyệt không nói lời nào, vì nàng nghe được tiếng nói trên cao truyền xuống, Hồng Dực đang dẫn theo mấy người Thiên Ma đáp xuống.
Khúc Duyệt nghe được nghĩa là Cửu Hoang cũng nhìn thấy được bằng thần thức của hắn nhưng mãi đến khi đám người Thiên Ma hạ xuống sau lưng, Cửu Hoang vẫn không quay đầu lại.
"Hộ pháp, Quân Chấp đang ở trong động kia." Người cầm la bàn chỉ vào sơn động.
Hồng Dực đã cảm giác được, hơn nữa còn xác định được khí tức của Quân Chấp trong sơn động vô cùng yếu ớt, không cần chờ Mục Tinh Thầm tới, một mình hắn có thể xử lý Quân Chấp. Nhưng Hồng Dực vẫn chần chừ không di chuyển, vì một tên tà tu đang đứng chắn trước cửa động.
Thế giới người tu luyện đạo tồn tại một chuỗi khinh bỉ liên hoàn. Đan tu và bùa tu xem thường pháp tu, pháp tu xem thường kiếm tu, kiếm tu xem thường ma tu. Mà ma tu lại xem thường tà tu, vì "ma" ít ra cũng là đại đạo, không phải đường ngang ngõ tắt. Cho nên tà tu bị khinh thường bét nhất.
Không nhìn ra được tu vi của người này, tướng mạo của hắn không tồi nhưng quần áo rách rưới cứ như khất cái, tóc dài màu xám khói tùy tiện cột bằng một sợi dây thả sau lưng, không ra dáng một đại nhân vật gì cả. Nhưng bản năng nói cho Hồng Dực biết, người này không tốt lành gì, cẩn thận vẫn hơn.
"Huynh đài, làm phiền nhường đường một chút." Đều không phải là người chính đạo với nhau nên Hồng Dực nói chuyện hòa nhã.
Thế mà Cửu Hoang không đáp lời hắn, cúi đầu hỏi Khúc Duyệt: "Chân nàng còn đau không?"
Khúc Duyệt nửa thật nửa giả làm ra vẻ căng thẳng, kéo kéo áo hắn: "Có người nói chuyện với chàng."
Cửu Hoang nhíu mày quay đầu, liếc Hồng Dực một cái: "Ngươi nói chuyện với ta?"
Hồng Dực kinh ngạc: "Vớ vẩn!"
Cửu Hoang nói: "Ngươi không gọi tên ta, ta đâu biết ngươi nói chuyện với ai."
Cố ý đây mà, muốn khoe khoang miệng lưỡi à, Hồng Dực rục rịch muốn động thủ nhưng ráng dằn xuống: "Không biết các hạ ở đâu, môn phái nào?"
Cửu Hoang tự giới thiệu: "Người của giới Thập Cửu Châu, cư ngụ ở Cửu Hoang Sơn, châu Nam Man, ngươi có thể gọi ta là Cái Thế Anh Hùng."
Hồng Dực:???
Biểu cảm của đám ma nhân đứng phía sau không khác hắn chút nào.
Hồng Dực bực bội nhưng vẫn giữ hòa khí: "Cái Thế Anh Hùng đúng không, Thiên Ma giáo bắt người, thỉnh các hạ nhường một chút!"
Cửu Hoang nghiêng người định nhường đường, Khúc Duyệt vội nói: "Đừng!"
"Vì sao?" Bước chân Cửu Hoang dừng lại, nghi hoặc: "Nàng quen biết người bên trong?"
"Không quen." Khúc Duyệt không dám nói sự thật, lắc đầu nói, "Nhưng nhiều người như vậy đuổi giết một người đang hôn mê, quá không công bằng, đúng không?"
Nàng biết hắn sẽ nói "công bằng hay không không liên hệ với chúng ta", mạng người trong mắt hắn chẳng là gì, còn không bằng mèo con và chó con.
Vì vậy nàng nhanh chóng cướp lời: "Nhưng ma nhân này chỉ xin chàng nhường đường, vẫn chưa hỏi ý kiến ta."
Giọng điệu vô cùng mềm yếu dịu dàng quyến rũ, chính bản thân nàng cũng nổi cả da gà. Thật may khi đó nàng mới mười lăm tuổi, trẻ người non dạ, nếu đổi lại bây giờ nàng đi nằm vùng dọ thám hắn, ắt không thể nào làm được.
"Nói rất đúng." Cửu Hoang lần nữa che lại cửa động, nhìn về phía Hồng Dực, chờ hắn hỏi xin Khúc Duyệt.
Lúc này Hồng Dực hoàn toàn bị chọc giận, hai người kia rõ ràng đang trêu chọc hắn: "Các hạ một mực che chở Quân Chấp là muốn đối địch với Thiên Ma giáo chúng ta đúng không, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
Biết thủ hạ của mình không phải đối thủ, Hồng Dực ra hiệu bọn họ lui ra sau, sau đó một luồng ánh sáng đỏ bao lấy cánh tay hắn, bàn tay hóa thành vuốt thú giơ lên, hướng về phía vách núi phía trên hai người quào một nhát. Một tảng đá lớn trên núi như bị túm lấy rồi đập xuống dưới.
Cửu Hoang vẫn ôm Khúc Duyệt không nhúc nhích, tảng đá đến gần đỉnh đầu hắn bỗng nhiên dừng lại bất động.
Hồng Dực dùng vuốt tiếp tục ra lực điều khiển tảng đá nhưng động tác lại như bị cái gì kiềm chế lại. Cúi đầu nhìn mới phát hiện ánh sáng đỏ trên cổ tay đã bị ánh sáng xanh lục sẫm lấn át rồi biến mất rất nhanh. Hắn lại tiếp tục kinh hãi khi phát hiện bản thân không thể động đậy. Tên khất cái này có tu vi cấp tám trở lên!
Soạt!
Mục Tinh Thầm đúng lúc này giáng từ trên trời xuống, vung đại kiếm chém vào khoảng đất trống ở giữa Cửu Hoang và Hồng Dực. Mặt đất nứt ra một đường sâu, đồng thời chặt đứt trói buộc vô hình giữa hai người.
Tựa như da gân bị kéo căng đột nhiên đứt phựt, Hồng Dực bị văng về phía sau vài chục bước, cổ họng tràn vị tanh ngọt, tim đập thình thịch.
Nếu không nhờ Mục Tinh Thầm, có khả năng hắn đã bị hút khô tinh khí?
Mục Tinh Thầm dừng trước mặt Cửu Hoang, chắp tay nói: "Vị tiền bối này..."
Cửu Hoang ngắt lời hắn: "Ta không phải tên Tiền Bối."
Mục Tinh Thầm nhíu mày, nghe thấy cấp dưới phía sau lo sợ nhắc nhở một câu, hắn cũng sững người nhưng rất nhanh hoàn hồn: "Cái Thế tiền bối, mạo phạm, vãn bối chính là hữu hộ pháp Thiên Ma giáo Mục Tinh Thầm, xin hỏi ngài có hứng thú..."
Cửu Hoang: "Không có hứng thú!"
Mục Tinh Thầm: "Vãn bối còn chưa nói."
Cửu Hoang: "Ngươi nói gì ta cũng không hứng thú, cút."
Mục Tinh Thầm:...
Hồng Dực ổn định nội tức xong tiến lên phía trước, tuy đang sợ hãi nhưng có cấp chín Mục Tinh Thầm ở đây hắn có thêm can đảm: "Không phải ngươi ở núi Cửu Hoang gì kia sao, nơi này không phải núi Cửu Hoang, ngươi dựa vào gì mà đuổi chúng ta đi?"
Cửu Hoang hỏi: "Nơi này là chỗ nào?"
Hồng Dực đáp: "Nơi này là..."
Lời còn chưa dứt, Cửu Hoang đã ngẩng đầu nhìn về phía vách núi cao vạn trượng, thần thức ngưng khí, sau đó vô số phi đao xẹt đến trên vách núi. Đá vụn cuồn cuộn rơi xuống, trong chốc lát một hàng chữ thật lớn được tạc trên vách núi – "Nhánh thứ ba trăm sáu chín của Cửu Hoang Sơn, kẻ xâm phạm sẽ chết", lạc khoản là "Cái Thế Anh Hùng".
Cửu Hoang thu hồi thần thức: "Bây giờ ngọn núi này cùng phạm vi trong năm ngàn dặm đều là của ta, cút."
Hồng Dực mở to hai mắt nhìn.
Cửu Hoang lại nói: "Không đi cũng được, xăm chữ trên mặt trở thành nô lệ của ta, liền có thể ở lại."
"Ngươi..."
"Đã quấy rầy rồi." Mục Tinh Thầm ngăn Hồng Dực tiếp tục tìm chết, ôm quyền tạ lỗi, trước khi đi lại nói, "Cái Thế tiền bối, cửa lớn của Thiên Ma giáo vẫn mở rộng chờ ngài."
Mục Tinh Thầm rời đi, Hồng Dực tự nhiên cũng dẫn người đi theo.
Hồng Dực vừa đuổi theo vừa nghiến răng nói: "Mục Tinh Thầm, ngươi làm gì vậy, tên khất cái kia chỉ có cấp tám, ngươi chưa xuất kiếm mà đã nhận thua? Thấy Quân Chấp bị thương nên tha cho hắn hả?"
"Đừng vội nghĩ hắn cũng là cấp tám giống ta, tu vi của hắn dường như vẫn đang bị một lực lượng nào đó áp chế, ta không phải là đối thủ của hắn. Tà lực mà hắn tu luyện thập phần kỳ lạ, tựa hồ có thể thay đổi thuộc tính của linh lực. Khi kiếm khí của ta tấn công, tất cả đều được hắn chuyển hóa và hấp thu hết để sử dụng. Càng chiến tinh khí của ta càng hao mòn và hắn thì càng mạnh, làm sao đánh đây? E là chỉ có giáo chủ của chúng ta mới có thể so lực với hắn."
"Không phải chứ!" Hồng Dực chưa từng nghe đến tên người này, ở đâu ra một người như vậy?
"Hơn nữa, không cần phải quyết chiến với hắn." Mục Tinh Thầm không vì nhận thua mà buồn bực, hai mắt lấp lánh sáng ngời, "Ta thật sự vui vẻ khi có một tà tu lợi hại như vậy trong thế giới của ta. Hahaha, chỉ cần không phải tu chính khí thì đều là bạn tốt của ta, hahaha..."
Hồng Dực nhìn hắn lướt gió nghênh ngang rời đi, khóe miệng không khỏi giật giật, khốn kiếp, còn là bạn tốt nữa hả? Này là mấy đứa tâm thần khen nhau mới đúng!
— —
"Ta đã đuổi bọn chúng đi rồi." Tâm tình của Cửu Hoang không tồi, "Nàng không vui sao?"
Phát hiện mình không diễn kịch nổi trước mặt hắn, Khúc Duyệt ngoài cười nhưng trong không cười, im lặng không đáp. Nàng âm thầm niệm chú ngữ để thu hắn về lại Thiên La Tháp, nhưng niệm mãi vẫn không có tác dụng.
"Nếu đã giúp người nọ, nhân tiện cứu hắn luôn vậy."
Cửu Hoang ôm Khúc Duyệt đi vào trong sơn động. Khúc Duyệt thầm rên trong lòng, thôi xong rồi.
— —
Editor muốn nói: Một màn ra sân ấn tượng quá xá, thích Rau Hẹ rồi nha. Có cảm giác trong mắt và trong đầu người này chỉ có duy nhất A Duyệt.
Danh sách chương