Tại sao nhân loại lại có sinh lão bệnh tử, cũng là bởi vì sinh cơ trong thân thể đang không ngừng tan biến.

Nếu có thể bổ sung đầy đủ sinh cơ, có lẽ trường sinh cũng không chỉ là một câu nói suông!

Mà phía sau "Tất có chết hay không, Minh Thổ truy hồn" tại Lạc Xuyên xem ra, hẳn là cũng không phải một câu nói suông.

Xem ra, Quỳnh Tương Lộ này xưng là cứu người chết sống lại cũng không có không đủ!

Chỉ là giá bán này...

Ừm, nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cho chín mươi chín phần trăm người tu luyện chùn bước.

Mười vạn linh tinh, đủ để có thể vượt qua toàn bộ tài sản của hầu hết người ở cảnh giới Quy Nguyên rồi!

"Ủ mà thành? Chẳng lẽ Quỳnh Tương Lộ này là rượu?"

Nhìn giới thiệu của hệ thống, Lạc Xuyên có chút tò mò.

Hắn chỉ hơi do dự trong lòng, rồi lập tức đưa ra quyết định.

Đồ tốt mà, bản điếm chủ đương nhiên phải là người đầu tiên nếm thử một chút.

Huống hồ còn có những phúc lợi của chủ cửa hàng mà hệ thống cho, bản thân mình sử dụng lại không mất tiền, ăn chùa ngu sao mà không ăn.

Hít sâu một hơi, Lạc Xuyên từ từ mở bình hàn ngọc ra.

Chẳng biết từ lúc nào, một mùi thơm thanh lãnh đã tràn ngập ở giữa cửa hàng nhỏ.

Ngửi mùi vị thấm vào ruột gan, trong giây lát Lạc Xuyên như đang ở trong rừng cây mênh mông.

Sau mùi thơm ngát chính là mùi trái cây ngào ngạt.



Mùi của mấy trăm loại trái cây trộn lẫn với nhau cùng một chỗ mà không có cảm giác hỗn loạn một chút nào, trái lại đều rất rõ ràng.

Cuối cùng, là mùi rượu nồng đậm thuần túy phả vào mặt, chỉ cần ngửi thôi mà Lạc Xuyên lập tức cảm giác cả người có chút mơ màng.

Rượu trong bình trong suốt, dưới ánh đèn chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng như mộng ảo.

Tuy rằng Lạc Xuyên cũng không phải người am hiểu rượu, có điều hắn cũng hiểu rõ chỗ tuyệt diệu của Quỳnh Tương Lộ này.

Hắn rót rượu trong bình vào bên trong chén rượu hàn ngọc đã chuẩn bị từ trước, mùi rượu càng nồng đậm hơn phả vào mặt.

Lạc Xuyên không kịp chờ đợi giơ ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.

Rượu vào trong miệng, đầu tiên là một mùi trái cây đậm đà bao phủ toàn thân, tiếp theo là từng đợt cảm giác mát mẻ...

Trong giây lát, Lạc Xuyên chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, toàn thân vô cùng nhẹ nhàng.

"Rượu ngon!"

Một ly Quỳnh Tương Lộ vào trong bụng, Lạc Xuyên nhịn không được cảm thán một tiếng.

Tuy nhiên nó lại làm khổ cư dân bên trong thành Cửu Diệu.

Bên trong toàn bộ thành Cửu Diệu, gần như mỗi người đều ngửi thấy mùi rượu từ trong không khí truyền đến, nhưng lại không tìm thấy nơi phát ra.

"Rốt cuộc là rượu gì mà thơm như vậy?"

"Nếu có thể uống một ngụm, đời này không hối hận!"

Trong lòng hầu hết những người thích rượu đều xuất hiện ý nghĩ như vậy.



Nhưng rõ ràng, kiếp này của bọn họ đã định sẵn không có cơ hội này.

Mười vạn linh tinh, chỉ sợ cũng chỉ có một ít người tu luyện giàu có mới có thể lấy ra được.

Răng rắc!

Một tiếng sấm rền bỗng nhiên vang lên.

Sau đó, chính là một loạt tiếng mưa rơi ào ào ào.

Trời mưa.

Sau khi cất Quỳnh Tương Lộ đi, Lạc Xuyên dứt khoát chuyển một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi ở trước cửa cửa hàng ngắm nhìn cảnh mưa rơi bên ngoài.

Nước mưa rơi xuống như trút nước, mang đến từng cơn lạnh lẽo.

Nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, nước mưa ào ào rơi xuống, từng đợt bọt nước tóe lên, trong giây lát, hắn lại dâng lên một chút cảm giác không chân thật.

Phảng phất giống như cách một thế hệ.

Có người đã từng nói, trời mưa có thể khơi dậy nỗi nhớ trong nội tâm của người ta.

Với sự khoáng đạt của Lạc Xuyên, lúc này trong lòng hắn cũng không khỏi dâng lên một cảm giác phiền muộn.

Mình đã đi vào thế giới này hơn một tháng, không biết hiện tại Lam Tinh như thế nào rồi? Liệu bạn bè có bởi vì chính mình bỗng nhiên rời đi mà bi thương hay không?

Bản thân hắn chỉ là một cô nhi, liệu có được dựng bia mộ hay không?

Người chết như đèn tắt, có lẽ không bao lâu nữa, dấu vết mình để lại ở Lam Tinh sẽ biến mất không còn chút xíu nào...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện