Đỉnh lưng vương tọa là một viên bảo thạch hình tròn màu trắng ngà. Tỏa ra hơi thở bình thản mênh mông, xua tan hoảng sợ và bất an trong lòng các cường giả Lục Đại Thánh Điện. Dường như chỉ cần có nó tại, dù là kẻ nào cũng sẽ không bị thương tổn.
Trên vương tọa rộng lớn là hoa văn mai rùa kéo dài xuống bốn chân ghế to bự. Hai tay vịn lớn hơi cong lên, ấn ký hình mây bay.
Vô số hoa văn điêu khắc từ hai bên lưng ghế kéo dài đến mỗi cái góc vương tọa, toát ra hơi thở tinh khiết khiến người sảng khoái.
Chợt vang lên tiếng than nhẹ, quanh quẩn thanh âm già nua mà hùng hậu.
"Thánh Nguyệt huynh, xin đừng vội nóng giận. Trước không nói dựa theo quy tắc, Hạo Thần không hề làm sai cái gì. Cho dù cậu bé có làm sai, cũng nên trước nói rõ ràng rồi hãy tính tiếp?"
Dương Hạo Hàm mặc áo khoác trắng, tay áo bềnh bồng, ông ngồi trên vương tọa lớn. Có vương tọa làm nền, cho dù là Thánh Nguyệt tức ông lão ốm mặc đồ đen râu tóc dựng thẳng, đều chợt khựng lại.
Đám thanh niên tham dự thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn có lẽ không biết đó là cái gì, nhưng sao ông có thể không biết được?
Nó chính là một trong sáu Thần Ấn vương tọa của Kỵ Sĩ Thánh Điện, vương tọa Thủ Hộ và Từ Bi.
Mặc áo khoác trắng Dương Hạo Hàm, chính là tọa trấn tại liên minh thánh điện tổng bộ Kỵ Sĩ Thánh Điện Thần Ấn kỵ sĩ Phòng Ngự và Thống Trù . Ông cũng là minh chủ hiện tại của liên minh thánh điện.
"Dương Hạo Hàm, ông muốn ngăn cản tôi ư?" Mặc kệ Thánh Nguyệt cường đại cỡ nào, đối mặt Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa, ông không thể không yếu thế. Bởi vì ông tự biết, mặc dù cùng đẳng cấp, mình có tấn công cũng sẽ không thể phá vỡ phòng ngự của Dương Hạo Hàm.
Dương Hạo Hàm trầm giọng nói.
"Thánh Nguyệt huynh, tôi cũng không nghĩ đến thằng bé này sẽ đem đến phiền phức như vậy. Nhưng, huynh là một trong minh chủ liên minh thánh điện, trước mặt bao nhiêu tinh anh trẻ tuổi của Lục Đại Thánh Điện, vì vinh dự của liên minh, xin huynh hãy khắc chế. Chuyện của thanh niên hãy để chính họ tự giải quyết thì tốt hơn."
Vừa dứt lời, Dương Hạo Hàm phát ra khí thế uy nghiêm. Ông vung tay lên, một tầng sắc vàng sáng chói bao phủ lấy ông và Thánh Nguyệt Hiệp Giả cấp chín của Thích Khách Thánh Điện. Thánh Nguyệt lúc này xuất hiện hơn nữa còn nhằm vào Long Hạo Thần, hiển nhiên đã vi phạm quy tắc của liên minh thánh điện. Ông không hy vọng tình huống này ảnh hưởng hình tượng liên minh trong mắt đám thanh niên, cho nên mới ngăn cách thanh âm bên ngoài.
Thánh Nguyệt giận dữ nói.
"Đừng nói cả đống đạo lý với tôi. Cháu cố gái của tôi tinh thần bị thương nặng, ông nói sao đây?"
Dương Hạo Hàm nói.
"Thánh Nguyệt, huynh bình tĩnh một chút. Mấy ngày trước cháu cố gái của huynh vì thù riêng mà đánh thương cháu tôi, tôi có kiếm huynh nói cái gì không?"
Thánh Nguyệt khựng lại, vẫn cãi chày cãi cối. "Cháu cố gái của tôi chính là Luân Hồi Thánh Nữ. Ông nên biết con bé đối với liên minh trọng yếu cỡ nào."
Dương Hạo Hàm lộ vẻ giận dữ.
"Thánh Nguyệt, nếu huynh còn ngang ngược, tôi sẽ trước tiên bắt huynh lại. Luân Hồi Thánh Nữ đích thực trọng yếu, nhưng Hạo Thần bẩm sinh có thể chất con trai quang minh. Trời sinh nội linh lực chín mươi bảy, đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta thì tầm quan trọng cỡ nào?"
Thánh Nguyệt sửng sốt.
"Ông nói cái gì? Thằng nhóc có thể chất con trai quang minh?"
Dương Hạo Hàm hừ lạnh một tiếng.
"Huynh ánh mắt không tốt bằng cháu cố gái của mình."
Thánh Nguyệt hồi phục tinh thần, tức giận nói.
"Nói mấy thứ này thì có tác dụng gì, chẳng phải thằng khốn đó đã phụ lòng cháu cố gái của tôi vì hắn làm tất cả mọi việc? Tôi không quan tâm, hôm nay không cho lão già này phân xử rõ ràng, từ nay về sau Thích Khách Thánh Điện chúng ta sẽ không để yên cho Kỵ Sĩ Thánh Điện các người."
"Ông cố, đừng."
Thải Nhi nửa hôn mê dần dần tỉnh lại. Nàng nghe được phân nửa đối thoại giữa hai đại cường giả. Khăn che mặt bị máu tươi nhuộm đỏ hơi rũ xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt. Màu xám đồng tử khẽ động, mông lung hơi nước, chậm rãi từ trong lòng Thánh Nguyệt đứng thẳng dậy.
"Ông cố, đây là việc giữa con và anh ấy, ông đừng tham dự vào."
Thánh Nguyệt giận dữ nói.
"Thằng nhóc kia đã đối xử với con như vậy, con còn che chở hắn?"
Thải Nhi lắc đầu nói.
"Anh ấy không làm gì sai. Phải lựa chọn thế nào là chuyện của anh ấy. Ông cố, không thể vì chúng ta mà ảnh hưởng quan hệ giữa hai đại thánh điện."
Thánh Nguyệt nhìn Thải Nhi, lại nhìn đối diện Dương Hạo Hàm có Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa, cố nén tức giận.
"Chúng ta đi."
Ông rốt cuộc là phó minh chủ liên minh, ưu tiên việc lớn, làm sao ông không hiểu điều này?
Thải Nhi lần nữa lắc đầu.
"Ông cố, ông đi trước đi."
Thánh Nguyệt nhìn nàng, nghi hoặc nói.
"Con còn ở chỗ này làm gì? Để thằng khốn kia nhục nhã ư?"
Bản tính ông nóng nảy, bảo thủ, nhưng đối với cháu cố gái lại tốt vô cùng. Nếu không, ông sẽ không bởi vì chuyện khi nãy mà xúc động xuất hiện tại đây.
Trong đôi mắt không nhìn thấy vật gì toát ra tia buồn bã, nàng khẽ nói.
"Con chỉ muốn hỏi anh ta một câu, vì cái gì?"
Trên đài.
"Thả tôi ra!" Long Hạo Thần quát Ảnh Tùy Phong.
Bởi vì đối mặt sáu vị phó điện chủ, hắn không nhìn thấy tình cảnh sau lưng. Màn hào quang trên bình đài ngăn cách thanh âm, hắn không thèm quan tâm ánh sáng nhiều lúc biến đổi.
Mặc dù hắn nhìn không tới, làm sao không rõ Thải Nhi khi nghe được mình lựa chọn Lâm Hâm sẽ thống khổ thế nào? Bị Ảnh Tùy Phong túm lấy khiến hắn không có cách nào tiếp tục kế hoạch của mình.
Ảnh Tùy Phong vị trí đối diện hắn, đương nhiên đã nhìn thấy tình hình sau lưng hắn. Mắt thấy Thánh Nguyệt và Dương Hạo Hàm hai cường giả cấp chín cùng lúc xuất hiện trong sân, ông biết mình không có khả năng điều khiển tình hình nữa rồi.
Ảnh Tùy Phong phẫn nộ đẩy ra Long Hạo Thần. Hàn Khiếm vội tiến lên đỡ lấy hắn.
Long Hạo Thần chẳng chút phật lòng Ảnh Tùy Phong vừa mới uy hiếp và áp bách mình, hắn dứt khoát quỳ một gối hướng Hàn Khiếm.
"Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, tôi có một thỉnh cầu."
Hàn Khiếm đương nhiên cũng nhìn thấy tình huống bên ngoài. Gần đây không thể khống chế tình huống khiến tâm tình ông khó chịu, thở dài một tiếng, nói.
"Ngươi có yêu cầu gì?"
Long Hạo Thần kiên định nói.
"Tôi muốn từ bỏ tiến hành khiêu chiến thi đấu ban thưởng linh lô đệ nhất, chỉ cầu liên minh cho phép tôi tuyển thêm một người vào đoàn đội."
"Cái gì?" Hàn Khiếm lần nữa chấn động. "Ngươi nói muốn vứt bỏ linh lô?"
Nên biết dùng linh lô làm ban thưởng, là gần đây vài đợt tuyển chọn Săn Ma Đoàn mới xuất hiện. Có thể nói cho dù là linh lô bình thường nhất cũng là cực kỳ trân quý. Vậy mà hắn muốn từ bỏ linh lô?
Mấy vị phó điện chủ nhìn nhau, lúc này có chút khó hiểu.
Hàn Khiếm khó kiềm nén giận dữ nói.
"Rốt cuộc ngươi gây sức ép nhiều như vậy là vì sao?"
Long Hạo Thần kiên quyết nói.
"Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, tôi không phải cố ý. Nếu liên minh không đồng ý thỉnh cầu của tôi, thì tôi muốn từ bỏ thành lập Săn Ma Đoàn, năm năm sau lần nữa dự thi. Đến khi đó, yêu cầu của tôi vẫn giống như vậy. Nếu liên minh như cũ không cho phép, vậy tôi sẽ không bao giờ tham gia Săn Ma Đoàn."
"Không được." Sáu vị phó điện chủ hầu như là đồng thanh hô lên.
Hàn Khiếm là sợ Long Hạo Thần không tham gia Săn Ma Đoàn. Săn Ma Đoàn là bất cứ người nào trong Lục Đại Thánh Điện đều phải đi con đường lên cao tầng, cũng là con đường trưởng thành tốt nhất. Long Hạo Thần có thể chất con trai quang minh, đã đoạt được thứ hạng đứng đầu thi đấu tuyển chọn lần này, nếu từ bỏ làm thành viên Săn Ma Đoàn, có khả năng phá hỏng tương lai của hắn.
Về năm vị phó điện chủ khác thì cùng một ý nghĩ. Năm năm sau quay lại? Hiện tại là đệ nhất, năm năm sau còn ai có thể đối kháng hắn? Khẳng định đứng đầu vẫn là hắn. Bọn họ không mong muốn năm năm sau lại xuất hiện đối thủ khiến người bó tay như hắn.
Long Hạo Thần cúi đầu nói.
"Xin liên minh hãy đồng ý thỉnh cầu của tôi."
Hàn Khiếm trầm giọng hỏi.
"Vậy ngươi muốn ai gia nhập đoàn đội của ngươi?"
Long Hạo Thần lập tức ngẩng đầu nói.
"Thích Khách Thánh Điện, Thải Nhi."
"Tuy tôi tuyển nhiều hơn một người, nhưng chắc là không phá hỏng sự công bình của Săn Ma Đoàn. Lâm Hâm không tiến vào mười sáu cường, Thải Nhi thì tôi nhất định phải tuyển chọn. Bởi vì trước khi tôi tham gia cuộc thi lần này có cùng Lâm Hâm hứa hẹn, cho nên tôi mới trước tiên phải chọn hắn. Đây là ban đầu lời hứa. Nhưng Thải Nhi là người tôi muốn bảo vệ cả đời, tôi quyết không thể cách xa nàng. Nếu không thể vẹn toàn đôi bên, vậy tôi chỉ còn cách từ bỏ trở thành một thành viên của Săn Ma Đoàn, ở bên cạnh Thải Nhi. Mặc kệ nàng đi đâu thì tôi ở đó."
Bên ngoài màn hào quang.
Thải Nhi trong mắt ưu sầu biến thành ngơ ngẩn. Dương Hạo Hàm và Thánh Nguyệt thì sắc mặt biến đổi buồn cười. Làm loạn nửa ngày, sau cùng còn lòi ra vụ này?
Bỗng chốc hai cường giả cấp chín đều có cảm giác dở khóc dở cười.
Dương Hạo Hàm buồn bực thậm chí còn hơn Thánh Nguyệt vài phần. Đây tính cái gì? Thì ra có chuyện rắc rối như vậy. Nhưng sao thằng bé không nói trước cho cô bé kia trước? Thật là hồ đồ.
Mà trên thực tế, cũng không thể trách Long Hạo Thần. Đầu tiên, hôm nay là vòng bán kết, sao hắn có thể biết được bữa nay sẽ trực tiếp đấu chung kết luôn? Huống thi Thải Nhi mạnh như vậy, trong tiềm thức Long Hạo Thần không hề nghĩ tới sẽ tranh đoạt hai hạng đứng đầu. Đặc biệt sau kết quả rút thăm vòng bán kết, hắn phải đối diện Thải Nhi, dĩ nhiên càng không thể nói ra ý nghĩ trong lòng.
Theo hắn thấy thì mình chắc chắn chủ động nhận thua. Mà Thải Nhi thì sẽ trở thành người vào chung kết ba hạng đầu. Long Hạo Thần sớm có ý nghĩ giống hệt nàng, còn muốn vì trốn tránh lời hứa với Lâm Hâm mà từ bỏ tranh đoạt hạng ba. Năm năm sau tới tham gia thi đấu tuyển chọn, khi đó lại chọn Lâm Hâm vậy.
Ai mà ngờ được Thải Nhi liên tiếp nhận thua hai lần triệt để phá hỏng kế hoạch của Long Hạo Thần. Chung kết lập tức bắt đầu. Giây phút đó, trong lòng Long Hạo Thần nghĩ cũng chỉ là đạt được vô địch thì có thể ôm Thải Nhi rồi.
Nếu chung kết tiến hành vào ngày mai, Long Hạo Thần cho dù bởi vì Thải Nhi nhận thua mà dao động cảm xúc cũng sẽ không quên việc trọng yếu này, sẽ không xuất hiện hàng loạt rắc rối sau đó.
Cho dù là kết thúc trận chung kết, Long Hạo Thần nghĩ rằng trước khi luân bàn tuyển chọn bắt đầu, sẽ có cơ hội trao đổi với Thải Nhi. Ai mà biết quy tắc luân bàn tuyển người thậm chí không cho hắn trở lại bên cạnh Thải Nhi. Hơn nữa ngăn cách bên ngoài khiến hắn tưởng lầm là không thể truyền thanh âm ra ngoài kia.
Dưới sự trùng hợp như thế, khiến hắn không thể cùng Thải Nhi trao đổi. Sau khi chọn lựa Lâm Hâm, hắn lại bị Ảnh Tùy Phong túm lấy, không thể bằng tốc độ nhanh nhất nói ra kế hoạch sẽ từ bỏ linh lô.
Ánh sáng vàng chợt tắt, Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa lặng lẽ thu hồi, Dương Hạo Hàm xoay người nhìn Long Hạo Thần đứng trên bình đài. Ông tức giận hừ một tiếng, nhấc lên tay phải, một chưởng in vào màn hào quang quanh bình đài. Lập tức cả sân đấu chấn động mạnh, màn hào quang biến mất.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai lại tiến hành luân bàn tổ chức đoàn thể. Tất cả thí sinh dự thi hãy trở về nghỉ ngơi. Toàn bộ phó điện chủ thánh điện ở lại, Long Hạo Thần cũng ở lại đây."
Nghe tiếng của Dương Hạo Hàm, Long Hạo Thần nghiêng đầu, ánh mắt không dám đối diện ông, nhìn hướng Thải Nhi.
"Thải Nhi." Nhìn nàng khuôn mặt lộ ra ngoài trắng không còn chút máu, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy như bị một kiếm xuyên tim. Chẳng thèm quan tâm trước mặt những đại nhân vật, hắn chạy vội hướng Thải Nhi.
"Cút ngay!" Thánh Nguyệt gầm lên, vung tay, một luồng khí mạnh ập hướng Long Hạo Thần. Lập tức đánh hắn bay ra xa đập tới giữa sân.
Lần này Dương Hạo Hàm không ra tay ngăn cản. Mặc kệ nói thế nào đều là lỗi tại Long Hạo Thần làm cô gái thương tâm. Lúc này không để Thánh Nguyệt lão già kia ra cơn tức, chỉ sợ ông ta sẽ không chịu bỏ qua. Hơn nữa ông đã cho Thánh Nguyệt biết Long Hạo Thần có thể chất con trai quang minh, tin tưởng ông ta ra tay có chừng mực.
Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ hồng tựa như cái đệm bay ra đỡ dưới lưng Long Hạo Thần. Luồng sáng đỏ khống chế cực kỳ tốt, nhẹ nhàng đáp xuống vừa lúc hóa giải lực phản chấn, giúp Long Hạo Thần rơi vững vàng trên sân.
"Hiệp Giả đại nhân, Thải Nhi tiểu thư, các người đừng trách cậu ta. Tất là đều là bởi vì tôi."
Mái tóc dài màu xanh suôn mềm xuất hiện trong mắt mọi người. Lâm Hâm bước vội tới chắn giữa Long Hạo Thần và Thánh Nguyệt.
Lúc này con mắt y thiếu vài phần xa hoa, cả người có vẻ trầm ổn.
Y quỳ xuống trước mặt Thánh Nguyệt.
"Hiệp Giả đại nhân, nếu ngài muốn trừng phạt thì hãy phạt tôi đi. Hôm đó trước khi Long Hạo Thần vào Thánh Thành, tôi đã gặp phải cậu ta ở Ngải Mỹ thành, là tôi lừa cậu ấy hứa hẹn."
Trong mắt Thánh Nguyệt chợt lóe ánh sáng lạnh.
"Nói đi."
Thánh Ma đạo sư Lâm Thần thấy Lâm Hâm chạy tới liền càng sợ, nhưng ông không tiến lên ngăn cản cháu mình. Chuyện này liên quan đến hai vị cường giả cấp chín, lấy thân phận của ông cũng không có tư cách xen vào.
Lâm Hâm quỳ tại đó nghiêm mặt nói.
"Hôm đó trong thành Ngải Mỹ, tôi dùng ba bình đan dược làm trao đổi, đổi lại lời hứa Long Hạo Thần trong tương lai, bất luận đợt tuyển chọn nào của Săn Ma Đoàn có thể đạt được ba thứ hạng đầu, thì phải tuyển tôi làm đồng bạn. Nhưng lúc cùng cậu ta làm ước định, tôi che giấu sự thật mình không biết ma pháp công kích. Hiện tại cậu ta đã biết sự việc, nhưng khi đạt được chức vô địch vẫn như cũ nghĩa khí tuân thủ hứa hẹn, lựa chọn tôi. Tôi nghĩ ngài cũng hy vọng tương lai cháu cố rể sẽ là một người hết lòng giữ lời hứa! Tất cả đều là lỗi tại tôi, là tôi đã gạt cậu ta. Tôi xin chịu trách nhiệm này, tôi muốn hủy bỏ lời hứa lúc trước, không cần gia nhập đoàn đội của cậu ta nữa, đem danh ngạch tặng cho Thải Nhi tiểu thư."
Thánh Nguyệt tức giận hừ một tiếng.
"Thải Nhi cùng với ai một đoàn đội còn cần nhường sao?"
Long Hạo Thần chạy tới quỳ bên cạnh Lâm Hâm, chỉ mỗi thân phận ông cố của Thải Nhi cũng đủ làm hắn quỳ rồi.
Trong mắt hắn lộ ra tia kiên quyết, trầm giọng nói.
"Hiệp Giả đại nhân, chuyện này nếu theo quy tắc thì tôi không có sai. Tôi sai ở chỗ làm cho Thải Nhi đau lòng. Nhưng ngài không có quyền lực can thiệp sự lựa chọn của tôi, càng không thể trừng phạt Lâm Hâm. Đúng vậy, Lâm Hâm có che giấu việc hắn không biết ma pháp công kích. Nhưng hắn đã tặng cho tôi ba bình tổng cộng có ba mươi viên đan dược cấp bốn. Nếu không phải chuyện có nguyên nhân, sao hắn có thể rộng rãi như vậy? Tôi đã lựa chọn nhận đan dược, nghĩa là cũng tiếp nhận phần giấu giếm kia. Cho nên có để tôi lần nữa tuyển chọn, tôi như cũ sẽ chọn hắn. Vì Thải Nhi, tôi có thể trả giá cả sinh mạng, nhưng khi tôi đã hứa thì phải thực hiện được."
Long Hạo Thần vừa nói vừa lôi kéo Lâm Hâm cùng đứng lên.
Tuy Dương Hạo Hàm kêu các thí sinh rời đi, nhưng khi Lâm Hâm ra mặt thì họ không tự giác dừng chân.
Long Hạo Thần mới nói lời như chém đinh chặt sắt, đối mặt với Thánh Nguyệt không hề lùi bước.
Đừng nói đám thí sinh tuổi nhỏ, coi như là sáu vị phó điện chủ của Lục Đại Thánh Điện đều hít một ngụm khí lạnh.
Thằng nhóc này dám chống đối Thánh Nguyệt nghe đồn là tính tình tệ nhất trong liên minh thánh điện, hơn nữa còn chống đối trước mặt nhiều người như vậy. Tính cách khó chịu của Thánh Nguyệt nổi tiếng toàn bộ liên minh, chỉ sợ sự việc sẽ biến rắc rối lớn.
Thánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Long Hạo Thần. Không biết đã bao nhiêu năm không ai còn dám phản đối ông, nhất là người đó lại là một hậu bối.
Dương Hạo Hàm vô ý thức đi tới bên cạnh Long Hạo Thần. Tuy nhiên ông cũng buồn phiền tình trạng trước mắt, nhưng Long Hạo Thần chẳng những là con trai quang minh, càng là con trai duy nhất kẻ có được Mạt Thế và Sát Phạt Thần Ấn vương tọa, Kỵ Sĩ Thánh Điện Thần Ấn kỵ sĩ Phán Xét và Thẩm Phán Long Tinh Vũ! Nếu Thánh Nguyệt xúc động phát động công kích, dù thế nào ông cũng phải bảo vệ Long Hạo Thần. Huống chi tận đáy lòng, ông cảm thấy Long Hạo Thần không nói sai.
"Câm miệng." Thải Nhi đột nhiên khẽ kêu lên, thân hình chợt lóe xông hướng Long Hạo Thần, tay phải xuất hiện dao găm màu ám kim đâm sau lưng Long Hạo Thần.
Nàng rất hiểu tính tình của ông cố. Nàng sợ ông cố thật sự ra tay. Cho dù có Thần Ấn kỵ sĩ Phòng Ngự và Thống Trù, minh chủ liên minh thánh điện Dương Hạo Hàm ngăn cản, chỉ sợ khi ông cố thật sự bị Long Hạo Thần chọc giật, sẽ không cho phép mình cùng hắn bên nhau.
Vừa mới xảy ra mọi việc nàng đều lẳng lặng nghe. Nàng hiểu rõ đây là hiểu lầm. Trong lòng nàng không có chút trách móc Long Hạo Thần, cho dù trước đó một giây nàng còn đau đớn tuyệt vọng. Nàng thầm trách mình, vì sao không thể tin tưởng, chờ hắn nói một lời giải thích. Nếu không phải mình phun ra máu, ông cố sẽ không đến phá hư quy tắc thi đấu tuyển chọn.
Nàng giành trước phát động công kích, dĩ nhiên ông cố sẽ không tiện ra tay nữa, mọi chuyện còn kịp cứu vãn. Lấy vu ti của Long Hạo Thần, đánh vài đòn sau đó mình thắng anh ấy, như vậy chắc ông cố cũng bớt giận.
Nhưng khiến Thải Nhi không ngờ tới là, đối mặt đòn tấn công của nàng, Long Hạo Thần đứng đó không hề cử động. Ngược lại hắn lật tay cởi bỏ Thánh Linh giáp.
Dao găm sắc ám kim cách ngực Long Hạo Thần một mét thì ngừng lại, Thải Nhi thanh âm có chút run run.
"Sao, sao anh không tránh?"
Long Hạo Thần nhìn Thải Nhi sắc mặt nhợt nhạt, nhấc tay chỉnh khăn che mặt cho nàng. Hắn nhìn thấy trên khăn còn dính vết máu hồng. Khoảnh khắc kia, hắn chỉ thấy lòng chợt nhói, tựa như bị một bàn tay to dùng sức bóp nát.
Long Hạo Thần nhẹ giọng nói.
"Tôi giữ lời hứa, không làm sai. Tôi không vi phạm quy tắc thi đấu. Nhưng tôi nợ cô một lời giải thích. Làm cô đau lòng, tôi sai rồi. Sai, thì phải chịu trừng phạt."
Một luồng sáng trắng bất ngờ từ ngực Long Hạo Thần bắn ra, nháy mắt trúng tay phải cầm dao găm của Thải Nhi.
Thánh Dẫn Linh Lô kỹ năng tiến hóa, Khiên Dẫn.
Khoảng cách gần và biến hóa đột ngột, cho dù là cường giả cấp chín cũng không thể ngăn cản.
*Phốc--*
Dao găm ám kim bị lực lôi kéo mạnh cắm phập vào ngực phải của Long Hạo Thần, đâm lút cán. Mũi dao thò ra sau lưng Long Hạo Thần, máu tươi bỗng chốc nhuộm đỏ vạt áo trước ngực và sau lưng hắn.
Nhưng Long Hạo Thần dường như không cảm giác đến một nhát dao này, giang hai tay kéo Thải Nhi vào ngực mình, nhu hòa nói.
"Đây là cái ôm cô nợ tôi."
"Hạo Thần!!!" Thải Nhi đau lòng kêu lên, muốn rút dao găm ra nhưng bị Long Hạo Thần ôm chặt không chịu buông tay.
Hiệp Giả Thánh Nguyệt trên mặt sửng sốt biến thành ngạc nhiên, thì thảo lẩm bẩm.
"Một búng máu đổi một kiếm, không tính lỗ."
Dương Hạo Hàm mày nhíu chặt nhìn ông.
Thánh Nguyệt cáu kỉnh nói.
"Nhìn tôi làm gì, ông là minh chủ, ông muốn làm sao thì làm, tôi về ngủ đây. Chuyện của đám nhóc thật không thể quản lý mà."
Dương Hạo Hàm ngẩn người, mày chau dần giãn ra.
Nhưng môi Thánh Nguyệt động đậy dường như nói gì đó, vị Thần Ấn kỵ sĩ Phòng Ngự và Thống Trù mặt chợt biến thành đen.
Hắc quang chợt lóe, bước ra một chân, Hiệp Giả Thánh Nguyệt cứ như thế biến mất.
Dương Hạo Hàm khóe miệng co giật. Câu nói của Thánh Nguyệt như cũ quanh quẩn bên tai.
"Thằng nhóc này không tệ, tính tình ngay thẳng, so với giảo hoạt như ông thì tốt hơn nhiều."
Long Hạo Thần không bao giờ ngờ rằng, hắn chống đối ngược lại được Thánh Nguyệt thừa nhận. Đương nhiên hắn chịu một kiếm của Thải Nhi mới đích thực khiến Thánh Nguyệt hả giận. Con trai quang minh mới xứng đôi cháu cố gái Luân Hồi Thánh nữ của ông.
"Long Hạo Thần, mau bỏ tôi ra." Thải Nhi sốt ruột ở trong ngực Long Hạo Thần kêu lên. Đây là vết thương đâm thủng a! Nàng biết rõ vũ khí của mình, trên dao găm có công hiệu đặc biệt hấp thu sức sống.
Long Hạo Thần ôm thân thể mềm mại, tuy sắc mặt dần tái xanh nhưng thấy Thánh Nguyệt cứ thế rời đi, trong mắt lộ ra vài phần thoải mái.
"Thải Nhi, xin lỗi. Đều tại tôi không tốt, cô tha lỗi cho tôi được không?" Mặt Long Hạo Thần dán tóc mai nàng, cọ xát, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng. Dường như hắn không hề cảm giác vết thương gây đau đớn.