Edit: Michellevn

Sau khi qua lại cùng Hứa Thận Hành, Giang Mạn cũng liền quen biết Ninh Nhiễm, không xem là thân thiết, nhưng cũng nhìn ra được quả thực cô ấy là một cô gái tốt. cô ấy và Hứa Thận Hành quen nhau từ nhỏ, cùng lớp trung học, cùng trường đại học, nhưng vẫn luôn luôn coi Hứa Thận Hành chỉ là bạn bè,đồng thời rất thẳng thắn mà nói rằng vĩnh viễn chỉ có loại tình cảm này. Chuyện cô ấy thích Trình Khiên Bắc, cũng chưa từng giấu diếm, thậm chí trước mặt Giang Mạn không thân thiết lắm cũng thản nhiên nhắc tới.

Theo nghĩa nào đó mà nói, Giang Mạn cảm thấy, thực tế Ninh NHiễm và mình giống nhau. Cho nên lúc biết được cô ấy rẽ mây thấy trăng thanh (*), cùng Trình Khiên Bắc yêu đương, dĩ nhiên thực lòng vui mừng cho chô ấy.

(*)Nguyên gốc là 守得云开见月明 - Thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt: một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao. Ý tứ của câu tục ngữ là những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày mây rẽ thấy mặt trời, mây tan hiển trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.(quaivatcon.wp).

Khi đó, đúng lúc Ninh Nhiễm mới xác định công việc, vì mối quan hệ của cô ấy và Hứa Thận Hành, bốn người đã ăn một bữa cơm.

địa điểm ăn cơm là ở một nhà hàng cao cấp, phòng ăn được trang trí thanh lịch với sự riêng tư. Giang Mạn và Hứa Thận Hành tới trước, Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc khoan thai đến muộn.

Tình cảnh đêm đó, Giang Mạn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Ninh Nhiễm mặt mày rạng rỡ kéo Trình Khiên Bắc đẩy cửa bước vào, bởi vì đã trễ hơn mười phút, vừa bước vào, cô ấy đã cười nhận lỗi:" Ngại quá, Khiên Bắc bận công việc quá, vừa mới rảnh một chút là đi liền."

Hứa Thận Hành cười đáp:" không sao mà, Trình tổng là người bận rộn, không giống những người như chúng ta hẵng còn đang ăn bám, cái gì không nhiều chứ thời gian thì dư dả."

Trình Khiên Bắc khẽ cười, nhìn anh ấy và Giang Mạn, cùng Ninh Nhiễm ngồi xuống phía đối diện.

Giang Mạn cười tủm tỉm nói:" Sư huynh, sư tỷ, chúc mừng nha!"

Ninh Nhiễm cười:" Chúc mừng gì cơ?"

"Chúc mừng người có tính cuối cùng cũng trở thành người nhà của nhau đó!"

Ninh Nhiễm đưa mắt nhìn sang Trình Khiên Bắc, hiếm khi lộ ra chút thẹn thùng, làm bộ hắng giọng:" Tôi phải chúc mừng em và Thận Hành mới đúng."

Hứa Thận Hành và Giang Mạn cùng nhìn nhau cười, nắm lấy tay cô đáp lời:" Gặp được Tiểu Mạn, thật sự là may mắn của tôi."

Giang Mạn tin rằng, khoảnh khắc đó, lời của anh là thật lòng.

Ninh Nhiễm làm bộ nổi da gà, chậc chậc:" Trời ạ, không ngờ Hứa Thận Hành cũng có một ngày buồn nôn như vậy! Giang Mạn, em thật sự là tài giỏi đó!"

Giang Mạn phá lên cười thoải mái. Nhưng không biết thế nào, trong lúc cười vô tình đụng vào tầm mắt của Trình Khiên Bắc, trong đầu cô bỗng dưng có hơi lộp bộp.

anh đang thư thả uống trà, trên mặt vẫn mang theo ý cười, chỉ là đôi mắt đen như mực kia lại mơ hồ sắc lạnh có phần như mỉa mai. Giang Mạn vực dậy tinh thần, cũng liền lạnh nhạt đi mấy phần.

Nhìn chung, cả bữa ăn trông rất hài hòa, nhưng bầu không khí có phần kỳ dị. Điều kỳ dị này chủ yếu là từ Trình Khiên Bắc, dường như anh không nói gì cả, loại lãnh đạm này không chỉ đối với Hứa Thận Hành và Giang Mạn, mà còn cả bạn gái bên gái anh, Ninh Nhiễm.

Có thể nhìn ra được Ninh Nhiễm vô cùng chủ động, thậm chí gắp đồ ăn rót nước cho anh luôn, đó là một cô gái hết lòng yêu thương một người, biểu hiện bản năng khao khát móc hết tim gan ra để đối tốt với anh. Thế nhưng đối phương rõ ràng là rất chiếu lệ, loại chiếu lệ này không chỉ Giang Mạn nhìn ra được, mà hiển nhiên cũng không thể qua khỏi mắt của Hứa Thận Hành.

Sau khi cơm nước sau chào từ biệt, trên xe taxi trở về trường, Hứa Thận Hành vẫn luôn hơi cau mày không buông lỏng.

" Sao vậy?" Giang Mạn nhịn không được bèn hỏi.

Hứa Thận Hành nói:" anh có hơi lo cho Ninh Nhiễm, anh cảm thấy Trình Khiên Bắc không thực sự chân thành với cô ấy, anh lo cô ấy là tình cảm một phía, ngã xuống rồi sau này không đứng dậy nổi."

Mặc dù biết anh nói đúng, nhưng dẫu sao cũng đã là bạn trai của mình, nghe thấy anh quan tâm đến Ninh Nhiễm như vậy, trái tim Giang Mạn không tránh khỏi một chút khó chịu, ngẫm nghĩ chút rồi nói:" Chuyện tình cảm ấy mà, người ngoài không biết nói sao đâu, em tin sư tỷ biết mình đang làm gì."

Hứa Thận Hành yên lặng giây lát, cuối cùng cũng gật gật đầu, thở dài:" Em nói đúng, chuyện tình cảm như người uống nước, nóng hay lạnh tự mình biết lấy, người ngoài cuộc không thể hiểu được."

Nói là nói như vậy, nhưng Hứa Thận Hành rõ ràng đã không hoàn toàn bỏ qua vấn đề này.

vào thời điểm đó, quỹ số bảy của Trình Khiên Bắc đã rất nổi tiếng, mà anh do chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại còn đang học nghiên cứu sinh, nhận được sự quan tâm suốt một thời gian. Nhất là sau một lần truyền thông đưa tin, vì trẻ tuổi đẹp trai, càng nổi tiếng trên mạng hơn, thường có rất nhiều cư dân mạng, bất kể nam nữ, đều lao vào nhao nhao gọi ông xã.

không giống với sự kín tiếng và không dính gái đẹp như sau này, khi đó có lẽ là bởi vì tuổi trẻ đắc chí, khó tránh khỏi bồng bột, thi thoảng lại lộ ra một hai vụ scandal, thậm chí anh còn dính cả vào những mối quan hệ với ngôi sao và người mẫu, tuy là do mối quan hệ giao tiếp cũng sẽ không trở thành phổ biến, nhưng cũng đủ để những người quan tâm đến anh, hiểu biết một phần.

Trong thời gian đó, Hứa Thận Hành đã bận rộn xin phê duyệt được bằng tiến sĩ, rồi thì cùng Giang Mạn yêu đương gắn bó keo sơn, nếu như thỉnh thoảng không phải nhìn thấy những scandal kia của Trình Khiên Bắc, thì tình trạng yêu đương của họ chắc hẳn là có thể xứng danh hoàn mỹ.

Thế nhưng, bởi vì Trình Khiên Bắc, hễ Hứa Thận Hành nhìn thấy những tin đồn liên quan đến anh, thì anh ấy lập tức sẽ đi quan tâm trạng thái của Ninh Nhiễm. Mà tình yêu của Ninh Nhiễm thì rõ ràng là không được suôn sẻ, thỉnh thoảng có lúc buồn khổ cũng tới tìm Hứa Thận Hành uống rượu. Dĩ nhiên, phần lớn thời gian đều có mặt Giang Mạn, chỉ là thời điểm Ninh Nhiễm trút nỗi khổ tâm với Hứa Thận Hành, là bạn gái của Hứa Thận Hành, cô dường như đã trở thành một diễn viên phụ làm nền.

Tình yêu là chiếm hữu và độc quyền. Lúc chưa cùng Hứa Thận Hành yêu đương, Giang Mạn không hiểu được loại cảm giác này.

Nhưng sau khi yêu rồi, cô đã có ý thức sâu sắc rồi.

Giang Mạn vẫn nhớ ngày đó mình vừa mới hoàn thành bản thảo luận văn cuối cùng, Hứa Thận Hành đưa cô ra bên ngoài ăn cơm chúc mừng. Ăn một bữa cơm rất lâu, từ quán ăn đi ra, đèn đường đã lên rực rỡ. Ngay khi hai người đi đến bãi đậu xe lấy xe, đã gặp Trình Khiên Bắc.

Chắc hẳn anh cũng vừa mới ăn xong, cùng một người phụ nữ vóc người dong dỏng ăn mặc thời trang, cười nói vui vẻ chuẩn bị lên xe rời đi.

"Trình Khiên Bắc!"

Giang Mạn chưa hiểu gì cả, Hứa Thận Hành đã vòng qua xe, nổi giận đùng đùng lao đến trước mặt Trình Khiên Bắc. Có lẽ là oán khí tích tụ quá lâu rồi, người đàn ông trước giờ luôn nhã nhẵn, không hỏi phải trái đúng sai, đã tiến lên cho Trình Khiên Bắc một quyền.

Có điều, một quyền này cuối cùng lại rơi vào khoảng không, vì Trình Khiên Bắc đã kịp thời tránh ra.

anh có chút buồn cười nhìn Hứa Thận Hành, rồi liếc nhìn Giang Mạn đang hoảng loạn tiến tới, hỏi:" Cậu làm gì vậy?"

Hứa Thận Hành mặt mày xanh mét chỉ chỉ vào người phụ nữ đứng cách đó không xa, hỏi:" cô ta là ai?"

Trình Khiên Bắc giống như đang nghe chuyện cười, khẽ cười một tiếng, nói bằng giọng điệu thong thả:" Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta chắc chỉ là cùng khóa không cùng chuyên ngành, chỉ như bạn học bình thường không có qua lại gì mà, hả?"

Hứa Thận Hành tức giận:" Sao cậu có thể đối xử với Ninh Nhiễm như vậy?"

Có lẽ anh ấy được giáo dục rất tốt, thậm chí mắng không ra một câu thô tục.

Trình Khiên Bắc cười nhẹ, nhìn qua Giang Mạn, cười như không cười:" Tôi và Ninh Nhiễm thế nào, hẳn là chẳng có quan hệ gì đến cậu, mà một kẻ đã có bạn gái, lại quan tâm đến bạn gái người khác như vậy, ngược lại khiến tôi có phần mới lạ."

Câu này của anh gần như mỉa mai, Hứa Thận Hành vẫn đang trong cơn tức giận tựa hồ không nghe thấy hàm ý trong đó, nhưng nét mặt Giang Mạn lại vì những lời này mà nét mặt thay đổi.

cô nhìn Hứa Thận Hành đang nổi giận đùng đùng vì người con gái khác, bỗng dưng một nỗi bi thương ập đến trong tim.

cô cho rằng hành trình vạn dặm của mình đã hoàn thành, nhưng bây giờ mới phát giác, có khả năng nó chỉ mới bắt đầu.

Rõ ràng cũng đã kiên trì nhiều năm như vậy, hiện giờ bỗng dưng lại chẳng còn tí sức lực nào.

Sau đó rời đi như thế nào, cô đã có chút không còn nhớ rõ nữa, nhưng ánh nhìn mỉa mai cuối cùng kia của Trình Khiên Bắc, lại khắc ở trong lòng cô, nóng bỏng đến nhiều ngày liên tiếp cô đều trằn trọc trắng đêm khó ngủ.

Vài ngày sau, cô vì tình yêu của chính mình, lại lần nữa làm chuyện lớn mật ----- Ở dưới lầu công ty Trình Khiên Bắc, chặn xe anh lại.

Đó là một ngày đẹp trời, hoàng hôn gió nhè nhẹ thổi khiến người ta hơi chếnh choáng, thế nhưng Giang Mạn lại chẳng hề cảm nhận được.

cô nhìn thấy Trình Khiên Bắc hạ cửa sổ xuống, nhìn cô cười như không cười, cô hít một hơi thật sâu rồi mở miệng:" Sư huynh, em có thể mời anh ăn một bữa không ?"

Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, mở cửa bên ghế phụ ra:" Lên đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện