Chương 1149
“Là Tô đại nhân không muốn Bắp Chân, do đó không để cho nhị nương đi tìm Liên công tử cầu cứu. Là ngài ấy không muốn thu nhận đứa bé này, vì vậy cho dù công chúa mất đi Bắp Chân, ngài ấy cũng sẽ không cảm thấy thương tiếc!”
Khuôn mặt Ngọc Nghiên đã vương đầy nước mắt nói: “Công chúa, một kẻ như ngài ấy thực sự đáng giá để người giao phó chuyện cả đời sao?”
Thẩm Nguyệt sững người ngồi trên ghế thật lâu, cả cơ thể nàng có chút phát lạnh, kéo dọc từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Một câu nói vang lên trong đầu nàng- thì ra, Tô Vũ cản bản không muốn đứa bé này.
Tại khoảnh khắc nàng gần như đã chắc chắn rằng Tô Vũ chính là cha ruột của đứa bé mới phát hiện ra một điểm này.
Nghe có vẻ nực cười.
Nàng lơ đãng nhìn Ngọc Nghiên, giọng nói nhẹ bẫng: “Ngọc Nghiên, ngươi đang đùa ta sao?”
“Nếu nô tì có nửa câu dối trá liền bị sét đánh chết, công chúa không tin có thể gọi nhị nương tới đây đối chất”.
Tô Vũ đưa ra chỉ thị cho nhị nương không được tìm sự giúp đỡ từ Liên Thanh Châu để hắn không có cách nào đưa Bắp Chân rời đi, sau đó lại khiến Liên Thanh Châu rời kinh, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là nàng bất chấp tất cả để về kinh, vì cứu Bắp Chân mà quanh đi quẩn lại, dưới góc nhìn của hắn thực ra chính là một hồi uổng công vô ích sao?
Vốn dĩ có thể tránh được tất cả những chuyện này.
Cũng có nghĩa là khi hắn và nàng cùng nhau rời kinh, hắn lại chắp tay đưa Bắp Chân vào hoàng cung, ngay từ đầu đã không có ý định cho nàng trở về, mà nằm trong tay hắn, Bắp Chân chính là vật hi sinh.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn đánh giá thấp quyết tâm của nàng, từ đó mới khiến bọn họ rơi vào cục diện bế tắc hiện giờ.
Nếu như không có Bắp Chân, nếu như nàng không khăng khăng hồi kinh, e rằng bây giờ Đại Sở đã chìm trong khói lửa chiến tranh.
Trước kia Tô Vũ cố gắng lừa gạt, không cho nàng hồi kinh, hắn muốn nàng đặt đại cục lên đầu, Thẩm Nguyệt có thể hiểu được.
Bởi vì khi đó nàng không biết Bắp Chân là con trai của Tô Vũ, đương nhiên cho rằng hắn không cách nào hiểu được nỗi đau đớn mất con.
Nàng càng không biết Bắp Chân bị mang vào cung là do hắn cố ý sắp xếp, nàng vẫn cho rằng tất cả đều là bất đắc dĩ, cho nên nàng có thể thấu hiểu sáng suốt và lý trí của Tô Vũ khi đó.
Nhưng bây giờ, sự thật lại lần nữa bày ra trước mắt, dù thế nào nàng cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc tại sao Tô Vũ lại có thể vứt bỏ cốt nhục thân sinh của mình.
Thẩm Nguyệt không ngờ, trong đêm đen dài đằng đẵng, đến cuối cùng, người vô ý ngủ quên lại chính là mình.
Nàng cho rằng chỉ cần Tô Vũ nói rõ ràng, nàng có thể không so đo chuyện Tô Vũ giấu giếm mình hai năm nay, nàng có thể không để bụng chuyện hắn không nhận Bắp Chân.
Nhưng có lẽ trong lòng hắn chưa từng coi Bắp Chân là cốt nhục của mình, có lẽ đối với hắn, Bắp Chân chỉ là một loại thủ đoạn, một quân cờ.
Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Bắp Chân, nàng đột nhiên cảm thấy, nếu như Tô Vũ không phải phụ thân của cậu bé, đó cũng có thể là chuyện tốt.