Kiều Khả Nam: “Em muốn học nấu ăn.”

Lục Hành Chi nhấc mi: “Uh?”

Bà xã muốn học nấu nướng, anh cực kì vui vẻ tán thành. Không phải anh ham lười, mà là vì không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên đốc thúc cậu, khi anh không ở nhà, Kiều Khả Nam sống rất bê tha, không phải đi ăn hàng, thì cũng hâm đồ cũ, có khi chỉ ăn đồ ăn vặt, so với không biết, nếu có thể tự nấu cho mình dù sao cũng tốt hơn.

Lục Hành Chi: “Nấu ăn không khó, dùng đúng công thức, độ lửa, gia vị, … cơ bản sẽ không thất bại. Chiên xào ninh hấp, ninh, hấp là đơn giản nhất, đầu tiên em học hai cái này đi.”

Ninh hấp đúng là không khó, xắt khối nguyên liệu, không cần đẹp không cần cẩn thận, khó nhất là gia vị: Tỉ lệ xì dầu, nước dùng cần kinh nghiệm của mình.

Đầu tiên Lục Hành Chi làm mẫu cho hắn, Kiều Khả Nam nhìn anh điêu luyệt gọt vỏ khoai tây, trầm trồ thán phục: “Anh luyện mất bao lâu thế?”

Lục Hành Chi thuận miệng đáp: “Có thời gian anh làm bánh khoai rán cho em ăn.”

Kiều Khả Nam nhớ lại. “Đúng đúng, cái loại giòn giòn, còn rất thơm.” Hơn nữa, thỉnh thoảng Lục Hành Chi còn rưới thêm sữa đặc và trứng gà, hoặc xếp lớp húng quế, cà chua, gia vị phong phú, biến hóa điêu luyện.

Lục Hành Chi liếc nhìn hắn: “Để rảnh đã.”

Kiều Khả Nam hồi tưởng xong, hỏi: “Mà sao anh không xài dụng cụ gọt?”

Lục Hành Chi: “…Xấu.”

Kiều Khả Nam trấm trấm trấm, đang định cãi ai mà thèm nhìn chứ, nhưng rồi lại thấy sai sai: Bây giờ mình đang đứng đây, khâm phục kĩ thuật xắt rau của anh ta sao? Lục Hành Chi biết cậu nghĩ gì, nhếch môi tự mãn: “Một phút trên sân khấu, khổ luyện suốt mười năm.”

Kiều Khả Nam quả thực muốn quỳ.

Phong cách nấu ăn của Lục Hành Chi y như cách làm việc của anh, tỉ mỉ cẩn thận, giống hệt show nấu ăn trên truyền hình, tất cả nguyên liệu phải sắp xếp ngăn nắp mới chịu xắt, dụng cụ không dùng nữa cũng phải rửa sạch, mới tiếp tục làm.

Hôm nay anh nấu bò kho, đầu tiên là phi hành ớt, sau đó bỏ nguyên liệu xào chung, mùi thơm phưng phức, khiến người thèm nhỏ dãi, Kiều Khả Nam nhìn kĩ thuật mạnh mẽ của anh, cảm thấy lúc này so với thịt bò, hình ảnh anh xã mặc tạp dề, trán lấm tấm mồ hôi, càng khiêu khích hắn hơn.

Hắn yên lặng tiến lên phía trước, vòng tay ôm eo Lục Hành Chi, người đàn ông hơi giật mình, chiếc nồi chao đảo, đợi anh định thần lại, quay đầu hỏi hắn: “Làm sao?”

Kiều Khả Nam cười, ủn đầu vào vai anh: “Em thấy mình thật hạnh phúc, vẫn có lộc ăn.”

Giọng hắn kéo dài vun vút, Lục Hành Chi nghe xong im lặng, quỷ tha ma bắt nhớ tới một năm Kiều Khả Nam mang theo bánh bích quy nhà làm đến cơ quan phân chia. Kiều Khả Nam thích đồ ngọt, kẹo bánh khoai tây chiên vân vân, xem TV là ăn, quen miệng òy.

Lục Hành Chi gom nguyên liệu còn lại vào nồi, thả xuống, rắc gia vị, làm nhanh đến mức Kiều Khả Nam không nhìn rõ. “Chờ chút, có thế nào cũng đợi em ghi lại đã chứ …”

“Hừ.” Lục Hành Chi đậy vung, đột ngột nói: “Em không cần học.”

Kiều Khả Nam: “Gì?????”

Lục Hành Chi hừ lạnh: “Anh còn chưa đến mức ngay cả người của mình cũng nuôi không no”

Điệu bộ “Chính là như thế” của anh, khiến cho Kiều Khả Nam không hiểu vì sao.

Một buổi tối nào đó, Kiều Khả Nam đang ở nhà Hoa Cúc Đen.

Kiều Khả Nam: “Lão đó làm sao vậy? Đang yên lành, em nhớ kĩ mình không làm gì chọc tức lão hết, đã thế lão còn đột nhiên làm cho em một cái bánh gato, thật khủng khiếp! Em còn sợ bên trong hạ độc … Giáo sư Xoay[1], theo anh thì thế nào?”

Hắn đang xắt cà tím, xắt sắp nát bem, An Cúc Nhạc nhìn không nổi, thế chân. “Anh Xoáy, cậu xắt rau sai rồi, cậu phải biết cách di chuyển dao, đầu tiên gọt lớp vỏ ngoài …” Y làm mẫu cho hắn nhìn, đáp: “Gã nghĩ cậu còn nhớ tình cũ đó.”

Kiều Khả Nam: “Tình nào?”

An Cúc Nhạc: “Cái người kia ấy, anh nhớ cậu ta rất giỏi nấu ăn … À không, còn kém anh một chút.”

Anh ăn khi nào vậy? Kiều Khả Nam: “Không thể nào ~ Chuyện từ thời đồ đá rồi mà.”

An Cúc Nhạc mang nồi ra, đun sôi nước, bỏ một rổ cà tím tươi ngon vào. “Anh khẳng định nước ối của lão nhà cậu có nồng độ PH rất thấp.” Y ném hành tây cho Kiều Khả Nam: “Xắt lát, cái này làm được không?”

Kiều Khả Nam xắt muốn rơi lệ, Lục Hành Chi bên kia không chịu dạy, hắn đành phải tìm An Cúc Nhạc học hỏi. An Cúc Nhạc thì “Hôm nay anh làm cái gì, chú cứ bắt chước theo thế”, hôm nay hắn học làm pasta sốt cà chua, dùng muôi khuấy cà chua trong nồi, đun nhừ làm sốt.

Một nồi máu chảy đỏ lè, sùng sục nổi bong bóng. Kiều Khả Nam: “Anh hận cà chua đến thế à?” Nguyên tuần trước là súp rau kiểu Ý, hôm qua là thịt bò hầm cà chua, còn có sườn xào chua ngọt … Mà nói, hình như Lục Hành Chi không thích cà chua.

Trong trí nhớ của hắn, Salad Caesar mua ở Costo, cà chua bên trong đều là hắn ăn.

Kiều Khả Nam không kén ăn, nhưng cũng không khoái cà chua, hắn từng hỏi anh có muốn ăn không? Anh liền lắc đầu: “Em ăn là được rồi.”

An Cúc Nhạc nhún vai: “Biết sao được, anh bạn nhỏ nhà này thích ăn.”

Anh bạn nhỏ … Cụm từ này thực sự làm Kiều Khả Nam dựng lông. “Cậu ấy hai mươi chưa? Chưa đúng không? Anh cẩn thận một chút, hai ngày trước vừa kết án một lão yêu râu xanh dâm loạn thiếu nữ vị thành niên, nhưng người nhà vẫn vô cùng tức giận, không biết tại sao em lại nghĩ tới anh ~ cuộc sống này đúng là bản tin tám giờ[2] …” Hắn hát.

Nồi nhà này không cần mở nồi khác[3]! An Cúc Nhạc thẳng tay vứt thêm một bịch hành tây: “Tiếp tục xắt.”

Kiều Khả Nam hút mũi: “Gì? Đã xắt một bao rồi mà!”

An Cúc Nhạc tàn nhẫn vô tình đáp: “Anh còn dự trữ.”

Kiều Khả Nam: “…”

Một bao lớn hành tây, xào hết một phần ba, thừa cho tủ lạnh nhà An Cúc Nhạc chứa.

Món ăn làm xong, Kiều Khả Nam tay run mắt nhức, hít hít, nước mắt tuôn trào: “Là hành tây, em bỏ thêm hành tây! A!”

Sau nhiều lần miệt mài tập luyện, cuối cùng hắn đã có thể xử lý nguyên liệu, ít nhất không còn bằm nát lỗ chỗ như trước. An Cúc Nhạc cầm một thực đơn viết tay và một bao hành tây cho hắn. “Lục siêu phàm sẽ không có chuyện ăn không nói có, cậu thử tìm trong thư phòng gã xem, chắc sẽ có sách dạy nấu ăn dành cho người mới bắt đầu.”

Kiều Khả Nam nhận, An Cúc Nhạc mách nước, vòng tay thành một hình trái chym thật to. “Nói chung ấy, yếu tố quan trọng nhất là … tình yêu, chỉ cần có tình yêu, mọi người đều thành vua đầu bếp, nếu tình cảm hời hợt, không thể nêm nếm chính xác, làm sai vị món ăn. Cậu còn phải tăng khả năng thường thức lên, trình bày gì xấu chết.”

Kiều Khả Nam lầm bầm: “Không phải rồi cũng vô bụng sao…”

An Cúc Nhạc tức giận gõ ót hắn: “Không muốn cũng phải học, bằng không khỏi ăn đi! Nha?!”

“Đau đau đau đau đau …”

Hai người đùa giỡn đến cửa, hi hi ha ha, Kiều Khả Nam lảo đảo lui về sau, đột nhiên đụng phải ai đó.

Hắn ngửa đầu nhìn, liền thấy một thanh niên cao to cường tráng đứng sau lưng, đỡ vai hắn.

Đang định nói cám ơn, cậu trai lại xoay người, đi xuống lầu.

“Ê ê ê.” An Cúc Nhạc gọi í ới, cởi tạp dề vứt trên mặt đất, lách qua Kiều Khả Nam đuổi theo.

Kiều Khả Nam không hiểu ra sao, chợt bừng tỉnh: “Má, “cậu bạn nhỏ” nhỏ chỗ nào chứ?! To cao như thế để làm gì?”

Hắn ra khỏi nhà trọ, mặt trời đã lặn, bên ngoài tối om, trong góc khuất bên tường có một đôi tình nhân. Người thấp hơn co kéo, nắm tay người cao cao, lúc đầu người kia không nghe, nhưng y vẫn không thả tay, dính chặt đét, cho đến khi đối phương không đi nữa, mới nhẹ nhàng nói gì đó.

Kiều Khả Nam nghe không rõ. Cuối cùng, người cao cao ôm chặt người nhỏ nhỏ, hắn mới nhìn thấy mặt ── là thanh niên ban nãy, người kia nhìn hắn, ánh mắt hung dữ, ôm chặt hơn, An Cúc Nhạc sặc khí: “Đau, đau quá …”

Cậu thiếu niên không buông tay, ngược lại càng phóng túng, cúi đầu hôn môi người yêu, An Cúc Nhạc ban đầu còn kháng cự, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn trong vòng tay cậu, chấp nhận nụ hôn, thậm chí còn đáp lại.

Tiếng hôn ẩm ướt vang lên, cũng may trời tối, Kiều Khả Nam ôm theo hành tây, nhanh chân bỏ chạy.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hắn bỗng thấy buồn cười: Còn dám nói anh xã nhà em nước ối PH thấp, “anh bạn nhỏ” nhà anh cũng không kém cạnh đâu.

Đúng là rùa cười ba ba không đuôi.

Kiều Khả Nam sờ mũi, có lẽ xắt quá nhiều hành tây, khoang mũi vẫn cay xè.

… Tốt quá, bọn họ đều có người yêu.



Kiều Khả Nam về nhà, Lục Hành Chi đã đi đâu đó, hắn tạm cất hành tây, theo lời Hoa Cúc, vào thư phòng của Lục Hành Chi tìm kiếm.

Anh xã gần như không có thú vui giải trí, chiếm không đến nửa kệ là sách truyện, lần đầu tiên thấy bộ “One Piece” yêu quý của Kiều Khả Nam, Lục Hành Chi còn hỏi: “Này? Em thích lái thuyền à?”

Dứt lời, Lục “Hoàng Kiều” bắt đầu tìm kiếm chỗ bán thuyền.

Kiều Khả Nam chấm chấm chấm, khoảng cách tám năm lớn vậy sao … Sai, vấn đề là ở anh ta.

Trên giá sách của Lục Hành Chi bày biện cơ man tài liệu luật pháp, hình sự một bên, dân sự một bên, tài chính một bên, phân tích & đánh giá một bên … Thư phòng của anh có thể coi như một thư viện pháp luật thu nhỏ, cho nên Nam lười biếng lần đầu tiên nổi hứng thú với “Phân tích & đánh giá” cũng vì nhiễm ít khí chăm của Lục Hành Chi.

Hắn nhìn những quyển sách in dấu vết lật mở nhiều lần, cảm thán anh có thể đi lên vị trí này, tuyệt đối không phải may mắn.

Hắn cười tủm tỉm, sau đó phát hiện một thứ ẩn trong góc, khác hẳn những quyển có gáy sách nặng nề.

《Bốn món súp dễ thực hiện nhất 》, 《Dạy bạn trở thành đầu bếp》, 《Bắt được dạ dày đàn ông, bạn chính là người chiến thắng》… lại còn bìa màu hồng baby, Kiều Khả Nam phụt cười, dường như có thể tưởng tượng hình ảnh anh mang sách đến quầy thanh toán, và vẻ mặt của nhân viên bán hàng.

Hắn rút cuốn 《Người mới bắt đầu cũng có thể trở thành đầu bếp》đơn giản nhất xem.

Trên phố bán rất nhiều sách nấu ăn, nhưng biên soạn hay thì cực ít, tài liệu như nhau, ảnh chụp bước 1 2 3 4, hết. Quyển này cũng không ngoại lệ, nhưng chỗ khác biệt duy nhất là, ghi chép dày đặc của người kia.

Lục Hành Chi có thói quen viết bút máy, nét chữ nước chảy mây trôi rất mạnh mẽ, Kiều Khả Nam đã được ngắm chữ anh trên đủ công văn, hơn một nửa nội dung là đánh giá và cảm thụ pháp luật, thật không ngờ có ngày sẽ nhìn thấy anh viết: Không thích cà chua, không muốn dùng tỏi, nên thay bằng gì?” Các loại, nên dùng sao …

Hình như, thấy cũng dễ thương.

Mở sang trang tiếp theo, liền thấy Lục Hành Chi dùng bút đỏ khoanh tròn chữ “Cà rốt”, bên cạnh viết ba từ: Đã chịu đủ.

Kiều Khả Nam cuối cùng không nhịn được, phá ra cười.

Hắn biết anh không ăn hải sản, vì dễ bị dị ứng, nhưng khi không còn lựa chọn nào khác, anh sẽ ăn, Kiều Khả Nam chưa từng thấy Lục Hành Chi kén ăn, nên không ngờ anh ghét nhiều thế.

Ngược lại, Kiều Khả Nam rất thích ăn cà rốt, nhất là hầm với thịt, có lần hắn gắp đến miệng Lục Hành Chi, bón cho anh, ha ha nhìn … Anh phản ứng thế nào?

Hắn nhớ rõ anh ăn.

Sau đó “Ừ” một tiếng, nói: “Em thích ăn là được.”

Nửa buổi, anh kỳ thực không thích … Không, phải là ghét. Câu “Đã chịu đủ” chính là chứng minh rõ nhất.

Đúng là bệnh sĩ chết trước bệnh tim.

Nhưng dù bao nhiêu lần, bên cạnh luôn có chú thích: Cậu thích.

“Cậu” là ai, không cần nói cũng biết.

Kiều Khả Nam thấy thật mãn nguyện, vừa tội vừa thương anh, hai người bên nhau sáu năm, gần bước vào năm thứ bảy, chớp mắt một cái, mình cũng sắp bằng tuổi anh lần đầu gặp mặt.

Nhưng mình vẫn ngây thơ như vậy, giống một đứa trẻ, còn anh thì vẫn tiến lên, chưa bao giờ ngừng lại … Hắn sờ sờ khuôn mặt của mình, Lâm Triết Sênh luôn xỉa xói hắn trẻ mãi không già, không thể phủ nhận, được thế này đều do anh quan tâm chăm sóc mà ra.

Đó là lí do, có những lúc mặc dù anh không thích, nhưng vẫn không nỡ nói. Nhìn anh vắt óc tìm cách cưng chiều mình, hắn cũng tự cổ vũ bản thân, bù đắp trọn vẹn cho anh, hai người tương hỗ, yêu càng thêm yêu.

Trước đây hắn không hiểu yêu là gì, cứ cho rằng sống cùng nhau, bình bình yên yên, làm bạn giản dị là được, nhưng thực ra thì không phải thế.

Có người chạy, có người truy, như rùa thỏ chạy thi, lười biếng thì không thể cán đích … Kiều Khả Nam từng có một giấc mơ, hắn là thỏ, đang ngủ dưới gốc cây, Lục Hành Chi chậm rãi bò tới, lay lay hắn, nói: “Ngủ cái gì, còn không mau chạy?”

Kiều Khả Nam mơ màng, lười động, Lục Hành Chi giục: “Chúng ta cùng chạy.”

Dứt lời, anh xốc hắn lên, chạy về phía trước.

Rất vi diệu.

Kiều Khả Nam mỉm cười, cầm giấy bút, ghi dưới những phần anh không thích, trong đầu đã có một suy nghĩ.

_Hết chương thượng_

[1] Raw: Bảo Kiệt – Tây Bình (Giáo sư Xoay – anh Xoáy): 2 MC của một show đối chất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện