Lục Tất Hành không ngờ Bạch Ngân Thập Vệ trong truyền thuyết lại là phong cách này, thoạt đầu cùng Turan trố mắt nhìn nhau mà ngớ ra giây lát, kế đó ý thức được trước mắt là một cô gái, cậu xua tay liên tục, nói mấy lần “không tốt lắm”, mặt hơi đỏ ửng lên.

Turan cũng không ngờ, “thầy” trong miệng đám lưu manh căn cứ vậy mà thật sự có khí chất thư sinh, lại có cả công năng “đỏ mặt”, cảm thấy rất mới mẻ, thậm chí giơ tay chọc mặt Lục Tất Hành một cái, hoài nghi dưới da mặt thầy Lục gắn thiết bị đổi màu khoa học kỹ thuật phi pháp gì.

“Da mặt mỏng không có tiền đồ, người anh em à,” Turan nói năng thô lỗ đấm vai cậu một phát, chân thành khuyên nhủ, “Evgeniya mặt dày như thế cũng chưa chạm được một sợi tóc tướng quân chúng tôi, cậu phải rút kinh nghiệm chứ!”

Lục Tất Hành chịu một cú đấm của cô nàng, lắc lư trái phải giây lát, cúi đầu xuống.

“Tôi từng tấn công mấy kẻ lầm lì, đều là kiểu này,” Turan hào hứng liếm môi, “Từ cách thả thính đến nắm giữ nhịp điệu, chiêu rất quen, bao học bao rành. Tôi nói cho cậu biết, mấy kẻ lầm lì ngon lắm, loại cực phẩm lầm lì như lão đại bọn tôi càng là đi ngang không thể bỏ lỡ, cậu phải nắm chắc lấy.”

“Được rồi.” Lục Tất Hành cào cào tóc, mở ghi chú điện tử trong thiết bị đầu cuối cá nhân, ngồi ngay ngắn chỉnh lại cổ áo, “Thế tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Turan vội vàng thu lại đôi chân dạng ra, vắt nghiêng lên nhau, cố hết sức tạo dáng nho nhã, rửa tai lắng nghe câu hỏi của cậu.

“Ừm…” Lục Tất Hành suy nghĩ một chút, hỏi cô nàng, “Anh ấy có sở thích gì?”

Đội trưởng Đệ Cửu Vệ thích làm thầy thiên hạ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, hơi xấu hổ vê hai cái “xúc tu” ở thái dương, phát hiện câu hỏi thứ nhất đã ngoài đại cương: “… Hả? Sở, thích?”

Lục Tất Hành nhìn cô nàng bằng ánh mắt trong veo.

“Đổi đủ kiểu giễu cợt người ta có tính không?” Turan vắt hết óc suy tư chốc lát, “Không tính… thế tôi thật sự không nghĩ ra, dù sao ăn uống bài bạc gái gú hắn đều không giỏi.”

“Ôi, đường đường… sao thấp kém thế.” Lục Tất Hành thở dài, cầm bút ký điện tử hỏi tới, “Âm nhạc anh ấy thích không? Có môn nghệ thuật nào thích hơn không? Dù sao cũng phải có môn thể thao yêu thích chứ, vóc dáng đẹp đâu phải trời sinh.”

“Tướng quân của chúng tôi cũng không cao nhã đâu.” Turan lắc đầu, “Nếu hắn nghe nhạc, vậy thì chỉ có một tình huống, chắc chắn là Trạm Lư đã làm phiền hắn. Thẩm mỹ à, luôn là một câu đố, tôi cảm thấy hắn còn chẳng biết cửa điện phủ nghệ thuật mở hướng nào. Về phần thể thao… Bình thường huấn luyện thể năng và đánh đấm đều là chuyện thuộc bổn phận của bọn tôi, không tính là sở thích. Tôi thì ghét nhất là thể dục thể thao, nằm được thì quyết không ngồi, ghét nhất bọn đàn ông tám chuyện thi đấu thể thao, ai tám là đạp kẻ đó, nhưng mà có biện pháp nào đâu? Huấn luyện thể năng theo lệ tôi không thể không đi.”

Lục Tất Hành bắt đầu cảm thấy đội trưởng Đệ Cửu Vệ chém gió như thần này quá không tin được: “Thế anh ấy trước kia ở cứ điểm Bạch Ngân, rỗi việc đều lấy cái gì tiêu khiển?”

“Mỗi một sinh vật đều là trò tiêu khiển của hắn, hành hạ bọn tôi chính là trò giải trí lớn nhất của hắn. Mặt khác hắn không có thời gian rỗi rãi, lúc nào cũng bận hết.”

Lục Tất Hành kinh ngạc hỏi: “Các cô không có ngày nghỉ à?”

“Có chứ, bọn tôi nghỉ luân phiên.” Turan nói, “Bằng không nào có cơ hội chơi bời? Bậy bạ với đồng nghiệp sẽ bị lão đại đánh chết. Nhưng không ai thay phiên với hắn, ngoại trừ đi Votaw báo cáo theo lệ, tôi chưa thấy hắn vắng mặt bao giờ.”

“Nghỉ ốm cũng không?”

“Quản lý sức khỏe và trình độ y tế của cứ điểm Bạch Ngân là đứng đầu liên minh, có bệnh trực tiếp chữa trị, không cần đặc biệt xin nghỉ, nghi nan tạp chứng bên ngoài gọt bớt đầu còn không vào được đâu.” Turan khoát tay, “Tôi nói với cậu thế này đi, nghe nói ngay cả em gái hắn kết hôn mà hắn cũng không lộ diện, chỉ sai cận vệ trưởng tặng quà mừng thay hắn.”

Lục Tất Hành vỗ bút ký điện tử về thiết bị đầu cuối cá nhân, xác định cô nàng này tuyệt đối không tin được: “Được rồi – thế anh ấy có nguyện vọng gì không? Ngắn hạn hay dài hạn đều tính.”

Turan trưng ra vẻ mặt mù mờ.

“Lý tưởng thì sao?”

“Quan hệ với người trong nhà thế nào? Cô vừa nói anh ấy có em gái, nghe hơi lãnh đạm nhỉ, thế ngoại trừ em gái, anh ấy còn họ hàng thân thuộc nào khác không?”

“Anh ấy bình thường ngoại trừ công việc, qua lại nhiều hơn với bạn bè nào trong giới?”

“Anh ấy ở liên minh có điều gì bận lòng không?”

“Người anh em,” Turan rất á khẩu cắt ngang cậu, “Cậu rốt cuộc muốn ngủ với hắn, hay muốn viết tự truyện cho hắn hả? Chúng ta không thể nói chuyện làm sao để một tên lầm lì lãnh cảm cởi áo tháo thắt lưng à? Mọi người đều bận rộn, một đống trọng giáp của tôi còn chưa có chỗ đậu đâu, cậu có làm việc đàng hoàng không đấy?”

“Tuy rằng tôi rất thích thân thể anh ấy, nhưng xét trên bản chất, hành vi tình dục của loài người, chỉ là một loạt phản ứng tự nhiên do đầu dây thần kinh bị kích thích dẫn đến, xoa bóp chỗ tương đối mỏng của đầu dây thần kinh đều được cảm giác thoải mái tương tự,” Lục Tất Hành rất có học thuật phổ cập khoa học cho nữ lưu manh, “Giống như động vật nhỏ được vuốt lông sẽ phát ra tiếng rên vậy – vệ đội trưởng, việc nhỏ kiểu này có gì đáng thảo luận à?”

Turan: “…”

Cô nàng đột nhiên cảm thấy mình không hề là lưu manh thấp kém, mà chỉ là một kẻ thất học ưa làm to chuyện.

“Tìm hiểu một người, tìm hiểu một mối quan hệ, có thể mang đến cho cô rất nhiều điều mới mẻ và niềm vui, nếu không còn chẳng bằng tìm một khoang y tế mát xa toàn thân, ở bên một người còn phải mài mòn lẫn nhau.” Lục Tất Hành nói, “Cô không cảm thấy dần dần hiểu cảm giác của một người khác, theo kịp hỉ nộ ai lạc của người ấy, chăm sóc người ấy, là một chuyện vô cùng tốt đẹp hơn nữa có cảm giác thành công à?”

Turan mơ hồ cảm thấy mình bị nhét vào một lớp học, chịu giáo dục, giá trị quan rối tung bị thầy Lục bẻ nát bóp vụn nặn lại, linh hồn xấu xa như được gột rửa triệt để, đầu óc choáng váng bị cậu đuổi đi.

Lục Tất Hành lấy ra một điếu thuốc không biết ai đưa cho, châm xong không bỏ vào miệng, trong sương khói lảng vảng, cậu cảm thấy một chút cô độc – sự cô độc đến từ Lâm Tĩnh Hằng.

Rõ rệt mà nặng nề, chặn ngực cậu, ngay cả tẩy não Turan thành công cũng không thể xua tan.

Lâm Tĩnh Hằng bị người ta nhắc tới hắt xì hai cái liền dưới phấn hoa mù trời.

Trạm Lư hóa thành hình người đi bên cạnh hắn, tiếp lời: “Theo như ngạn ngữ cổ, đây có nghĩa là có người đang chửi ngài.”

Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái.

Trạm Lư làm như không có ai mà khoe thông minh: “Đây là một câu nói đùa – ha ha ha… Được rồi, ngài nghe chuyện cười này rồi à?”

Lâm Tĩnh Hằng chẳng thèm chấp cái loại cơ giáp không phải con đẻ, giơ tay thoáng nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân, trên thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn có một bộ hình quét toàn cảnh, những nơi phản ứng năng lượng dị thường lần lượt bị đánh dấu, khuếch tán từng vòng dấu vết trên hình quét.

Nơi hiện tại họ dừng chân là một hành tinh tên “sao Khải Minh”, nghe nói trên sao thủ đô Cayley của Thiên Hà Số 8, có thể nhìn thấy rõ ràng nó sáng chiều lên xuống, là hành tinh lớn thứ ba của Thiên Hà Số 8 kế sau sao Cayley và sao Bắc Kinh β, lúc trước bị thân vương Cayley Ares Phùng coi thành căn cứ lâm thời.

Hai Bạch Ngân Vệ lôi một gã như chó chết đến dưới chân Lâm Tĩnh Hằng, gã này mặc quần áo của Vệ đội thân vương Cayley, là một trong các tù binh họ bắt về từ vũ trụ, bọn Lâm Tĩnh Hằng có thể dễ dàng né camera, lái cơ giáp lẻn vào căn cứ của Vệ đội thân vương Cayley, chính là dựa vào kẻ phản bội bị bắt này.

Tù binh hải tặc hèn nhát rụt cổ, ho khan vài tiếng: “Nơi phản ứng năng lượng mạnh nhất là kho cơ giáp, kế tiếp là kho xe cơ giáp… Khụ… Xe cơ giáp mặt đất là trấn áp dân bản địa. Bây giờ là thời gian cầu nguyện của Hiệp hội chống Utopia, phòng vệ lỏng lẻo nhất, tuần tra cũng sẽ tạm dừng mười lăm phút… Nhưng trong tay bọn họ đều có trường không gian khẩn cấp để nhảy trên mặt đất, đi vào trạm cơ giáp, các vị phải chặn kỹ, bằng không để bọn họ chạy theo trường không gian sẽ rất rầy rà.”

Bạch Ngân Vệ bắt hắn hỏi: “Bên trong đều là Hiệp hội chống Utopia?”

“Xem như vậy,” Tù binh nhỏ giọng nói, “Những người thân vương điện hạ dẫn từ Thiên Hà Số 8 đến vực ngoại như chúng tôi, kỳ thực đều không tin thuyết đó lắm, nhưng ăn uống của người ta, dù giả vờ giả vịt cũng phải làm cho giống. Có điều người của chúng tôi đều đi theo thân vương điện hạ, bị các vị xử lý gần hết rồi. Bây giờ còn ở căn cứ, hẳn đều là người do Hiệp hội chống Utopia phái tới… Tướng quân, tôi dẫn ngài vào, ngài không thể ngược đãi tù binh, chúng tôi những năm qua ở vực ngoại chẳng được sống yên lành gì, Hiệp hội chống Utopia đều bị thần kinh, đầu óc không như người ta, nói chuyện với bọn họ phải cẩn thận đến từng dấu chấm câu, bằng không khó chắc câu nào khiến người ta cảm thấy mình không thành kính, sẽ bị bọn họ bức hại. Bị bệnh không cho chữa, suốt ngày ép người ta sống như người nguyên thủy, thiết bị đầu cuối cá nhân cũng bị chặn, nói chuyện luôn bị nghe trộm, nếu không phải đánh nhau với liên minh, chúng tôi đều cảm thấy đời này không được sờ vào cơ giáp nữa.”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn xuống hắn một cái, giơ tay chém xuống.

Bạch Ngân Vệ nhanh nhẹn tiến lên bịt miệng gã hải tặc lải nhải lôi đi, đồng thời sóng quấy nhiễu trường không gian lặng lẽ phóng ra, Bạch Ngân Vệ như một cơn gió xuyên qua cửa mã hóa của căn cứ.

Hiệp hội chống Utopia quả nhiên đang tiến hành hoạt động tà giáo cỡ lớn, đâu đâu cũng thấy người quỳ rạp xuống đất, đang hôn mặt đất theo radio. Bạch Ngân Vệ bốn người một tổ, mặc dù là quân chủng vũ trụ nhưng lục chiến không hề kém, ăn ý vô cùng, chớp nhoáng xông vào phòng điều khiển chính, súng laser im ắng lấp lóe vài lần, đám hải tặc vũ trụ đang quấy rầy bề mặt sao Khải Minh chưa kịp rên một tiếng đã ngã gục, Bạch Ngân Vệ đoạn hậu yểm hộ thuận tay đặt người ngay ngắn lại, cẩn thận xếp thành một hàng, sau đó tiếp quản xe cơ giáp của đội tuần tra mặt đất Hiệp hội chống Utopia.

Người của Hiệp hội chống Utopia nhận ra thì đã không còn kịp, trường không gian bị quấy nhiễu, bọn họ đã bị bắt rùa trong hũ.

Từ lúc Lâm Tĩnh Hằng hạ lệnh đến lúc cả căn cứ bị khống chế, trước sau chỉ mất không đầy hai mươi phút.

“Theo như bản đồ tuyến đường hành quân chúng ta lấy được, mục tiêu trọng điểm của Hiệp hội chống Utopia là bảy thiên hà khác của liên minh. Hải tặc vực ngoại hình như cũng phổ biến cho rằng Thiên Hà Số 8 là nơi hoang dã, chẳng có gì béo bở, ngoại trừ thân vương Cayley coi Thiên Hà Số 8 là kẻ phản bội, bọn họ không định lãng phí thời gian ở đây.” Trạm Lư đi theo bên cạnh Lâm Tĩnh Hằng, báo cáo, “Ares Phùng sau khi tới Thiên Hà Số 8 vẫn lấy phá hoại làm chính, trước tiên nổ hủy ba hành tinh, tiếp đó bắt đầu trọng điểm lùng tìm truy tra tuyến đường ngầm, chúng ta đã chặn được mệnh lệnh của Hiệp hội chống Utopia trên cơ giáp hải tặc – Hiệp hội chống Utopia vốn cho thân vương Cayley trong vòng nửa năm khống chế Thiên Hà Số 8, mở đường rút quân và vực ngoại tiến vào liên minh, làm một trong các bộ thự chiến lược của Hiệp hội chống Utopia, sau đó dẫn bộ đội chủ lực đến Thiên Hà Số 7 hội quân.”

“Ares Phùng bằng mặt không bằng lòng.” Lâm Tĩnh Hằng thấp giọng nói, “Lão muốn làm thổ hoàng đế ở Thiên Hà Số 8.”

Thiên Hà Số 8 chỉ có Cayley và Bắc Kinh xem như có chút hơi ngươi, lắp đặt hệ thống chống đạn đạo, có võ trang bản địa nhất định, cho nên Ares Phùng nổ luôn.

Lão là một xác ướp trăm năm trước chưa chết hẳn, còn một thân thể sắt vụn đồng nát, vẫn muốn khôi phục sự vinh quang dã man của gia tộc thân vương Cayley.

“Đúng vậy thưa tiên sinh. Tôi đã khống chế mạng thông tin liên lạc cục bộ của Ares Phùng với Hiệp hội chống Utopia, chặn tin tức lại, phát hiện Ares Phùng vẫn chưa hoàn toàn báo cáo hướng đi của mình ở Thiên Hà Số 8, trước mắt tin tức Ares Phùng đã chết còn chưa kịp truyền ra, Thiên Hà Số 8 vẫn là một hoàn cảnh tương đối khép kín như xưa.”

“Rất tốt,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bảo bọn Turan đưa hết trọng giáp không chỗ đậu đến đây, căn cứ của Ares Phùng đã thuộc về ta, thông báo…”

Lâm Tĩnh Hằng nói nửa chừng bỗng nhiên đứng lại, nhìn về một góc căn cứ Hiệp hội chống Utopia.

Trạm Lư nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện Lâm Tĩnh Hằng đang nhìn một công viên sinh thái.

Hiệp hội chống Utopia trước nay quảng cáo rùm beng con người và tự nhiên, đi đến đâu cũng tạo thành điểu ngữ hoa hương, hận không thể format mỗi một tinh cầu thành rừng rậm nguyên thủy. Ở một góc căn cứ, rau dưa trái cây do sức người gieo trồng tươi tốt lộ đầu, vài động vật nhỏ chui vào chui ra, có vẻ không hợp với tổ chức tàn khốc này.

Mà tầng thấp nhất của nông trường, đương nhiên là loài nấm.

Lâm Tĩnh Hằng đi tới, khom lưng nhìn môi trường nuôi trồng nấm.

Lũ nấm dưới bóng râm mọng nước xòe tán, trông mộc mạc thú vị.

Lâm Tĩnh Hằng tháo bao tay, khom lưng hái một cây nấm hương nhỏ, sợi nấm ẩm ướt dính đầy tay hắn.

Trạm Lư dựa theo số liệu lịch sử, cho rằng Lâm Tĩnh Hằng khả năng không thích trong căn cứ võ trang có thứ chiếm chỗ kiểu này, liền hỏi: “Có cần dời ra ngoài không, tiên sinh?”

“Để lại đi.” Trạm Lư nghe thấy chủ nhân nhà mình trầm mặc giây lát sau đó trả lời khác hẳn bình thường.

Vứt nấm hương xuống, Lâm Tĩnh Hằng đi vài bước nhớ đến điều gì lại dừng chân, hắn quay đầu chỉ môi trường trồng nấm mà nói: “Cái đó… môi trường nuôi cấy và sợi nấm, đều cho người ta nhổ trồng một ít, để trên trọng tam.”

Trạm Lư không hiểu gì cả: “Tiên sinh, để trên trọng tam, trồng ở đâu?”

“Không phải có khu xanh hóa à?” Lâm Tĩnh Hằng không hề quay đầu nói, “Đào đống cây xanh để ngắm vô dụng kia lên, trồng vào đó.”

Trạm Lư: “…”

Khu xanh hóa để ngắm trồng đầy nấm, cơ giáp cảm thấy bị sỉ nhục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện