Một con tàu vũ trụ chạy đến giao giới của Thiên Hà Số 7 và 8.

Rất nhiều năm trước, nơi đây còn rất náo nhiệt, đám buôn lậu xuyên thiên hà qua lại, có khi dừng lại trong trạm bổ sung be bé, thuận thế có thể mở một cuộc giao dịch nhỏ, đôi khi bị nhân viên chấp pháp Thiên Hà Số 7 tâm huyết dâng trào đuổi chạy khắp nơi, thậm chí sẽ nhiễu loạn trật tự bình thường của tuyến đường, khiến rất nhiều đội buôn đi qua nơi này đều không thể không thuê một số võ trang tư nhân không hợp pháp lắm.

Đương nhiên, bây giờ không cần thiết nữa.

Điểm nhảy vũ trụ nối liền hai thiên hà đã biến mất, Thiên Hà Số 8 triệt để ra khỏi tầm nhìn của mọi người, trong vài năm, bên kia sẽ không có cơ giáp hoặc tàu vũ trụ có thể xuyên đến đây nữa.

Mà bầu trời sao Thiên Hà Số 7 im ắng, hai bên tuyến đường đâu đâu cũng có thể thấy mớ xác rác vũ trụ, không ai dọn dẹp, trên đường đừng nói cơ giáp và tàu vũ trụ, ngay cả trạm bổ sung trôi nổi hai bên cũng hoang vắng không một bóng người.

Hope – Harris, ngắn ngủi chưa đầy hai năm mà râu tóc bạc quá nửa, ngược lại cho ông ta thêm vài phần tiên khí.

Ông ta đang dùng kính viễn vọng vũ trụ nhìn nơi như vùng đất chết này.

“Nghe nói Thiên Hà Số 7 trong trận chiến ấy đã mất đi sáu mươi phần trăm nhân khẩu, chết một phần, còn có một phần chạy trốn tới Thiên Hà Số 8, chỉ có trên vài tinh cầu nhỏ ngoài rìa là còn người, sau khi An Crewe chết, chính phủ Thiên Hà Số 7 yếu ớt mất đi cột sống, hiện tại tiêu điều như vực ngoại.” Người trẻ tuổi mặc trường bào bưng một ly trà nóng cho Hope, “Đại tiên tri, chúng ta nên chuẩn bị trở về thôi, đi tiếp về phía trước cũng chẳng có ý nghĩa, Thiên Hà Số 8 đã dọn sạch điểm nhảy vũ trụ, bây giờ nơi đó ngoài xác ra thì chẳng còn lại gì, số xác này cũng là mối nguy hiểm.”

Harris không nói một lời quay đầu đi, ông ta mặc áo khoác dài không biết bằng chất liệu gì mà rất mềm mại, gần như chất lỏng, lóe ánh sáng đặc biệt, ánh đèn quét qua như lướt qua một loạt kim cương li ti, lộng lẫy khó tin, mà vẻ mặt người đàn ông bao bên trong lại là lãnh đạm và chán ghét… So với kẻ giả thần giả thánh “Hope” năm đó cùng các kỹ thuật viên rễ cỏ hùng hục làm nông trường, huyên thuyên tán phét với Lục Tất Hành, hoàn toàn như hai người vậy.

Nhưng cấp dưới rất tôn thờ, thanh niên bưng trà rót nước kia không dám nhìn thẳng Harris, lưng khom suốt, khả năng cho dù là bảo hắn quỳ xuống bái lạy hắn cũng có thể làm được.

Năm ấy khi Harris dẫn mấy người quyết định rời khỏi Thiên Hà Số 8, trong lòng luôn nhớ còn nợ người bạn trẻ tuổi kia mấy chai rượu tự ủ, khi trốn đi, dù rằng có giữ lại, ông ta vẫn lựa chọn tin Woolf, bởi vì ông ta cảm thấy mình chẳng có gì ngoài tín ngưỡng, bất cứ ai đều không thể trục lợi gì từ ông ta, là một kẻ bần cùng “đêm không cần đóng cửa”.

Cần phòng bị, cũng phải là Woolf phòng bị ông ta mới đúng.

Khi bình minh của Hiệp hội chống Utopia chôn vùi trong Bạch Tháp, khi họ mất đi hết thảy, khốn khổ vùng vẫy ở vực ngoại, là vị Nguyên soái Woolf này từ trên trời giáng xuống, như Chúa cứu thế giúp họ sống sót. Woolf nhiều năm qua, trước là cúc cung tận tụy vì liên minh, kế đó lục đục với liên minh, nhưng bất luận thế nào ông ta đều chưa từng truy đuổi danh lợi, chưa từng ham muốn cái gì. Ông ta là người đơn thân hiếm thấy trong trung ương liên minh, ngay cả con cái còn chẳng có, sống như một người cô đơn chuẩn bị tử vì đạo bất cứ lúc nào.

Harris cảm thấy, nếu còn ai có thể lý giải cái chết yểu của Bạch Tháp, thì chỉ có Nguyên soái Woolf mà thôi.

Nhưng bây giờ ông ta đã biết rồi, người chẳng ham muốn gì như thế, không nhất định là thánh nhân, cũng có khả năng là một kẻ điên.

Cuộc đại chiến hơn bốn trăm ngày trước chấn động cả liên minh, Thiên Hà Số 8 bị cách ly, Thiên Hà Số 7 cơ hồ hủy hoại trong một sớm, liên quân hai thiên hà vì chống cự hải tặc mà toàn quân bị diệt, nghe như một khúc bi ca anh hùng, đốt cháy huyết tính của thiên hà khác – nhất là Thiên Hà Số 1, phản kháng của dân gian ngày càng sôi nổi, kỳ sụp đổ mà chiến tranh mang đến qua đi, mọi người chưa tự sát phát hiện mình rốt cuộc vẫn phải sống, vì thế dần dần học được từ biệt chiếc nôi đưa, sống cùng những khổ sở.

Người văn minh của Thiên Hà Số 1 phản kháng rất có nét đặc sắc của Thiên Hà Số 1, họ ban đầu không hề lựa chọn bạo lực, mà trật tự ra đường, hoặc ngồi im hoặc biểu tình, lịch sự yêu cầu “chính phủ phi pháp” Quân Đoàn Quang Vinh cút khỏi Thiên Hà Số 1, nghe nói con đường rộng nhất cũng chật ních đoàn người phản đối, song không có ồn ào, không có giẫm đạp, đám đông thị uy chiếm đường phố mười mấy tiếng, mà khi bị quân cảnh của Quân Đoàn Quang Vinh xua tan, trên mặt đất vậy mà không có rác.

Họ làm nổi bật lên Quân Đoàn Quang Vinh ban đầu chiếm đóng Votaw tiểu tiện vào rừng bia như rác rưởi vậy.

Quân Đoàn Quang Vinh dần dần ngồi không yên, một ngày nọ Tổng thống không thể nhịn được, khi chửi ầm lên không cẩn thận bị bộ hạ hiểu lầm mệnh lệnh, đêm đó quân cảnh nổ súng vào dân chúng tuần hành.

Phố dài sạch sẽ nhuộm máu, vết máu thoáng cái chọc thủng bản chất của Quân Đoàn Quang Vinh, không còn ai tin vào trò chó má của “đế quốc Quang Vinh”.

Các nơi nhao nhao lên tiếng ủng hộ, liên minh đương nhiên giơ cao “đại nghĩa”, kêu gọi quân trung ương các nơi, “hợp sức với liên minh, cứu người dân khỏi dầu sôi lửa bỏng”.

Mà trong trận đại chiến của Thiên Hà Số 7 không chỉ hủy hai thiên hà, bởi vì khúc xương Lâm Tĩnh Hằng này khó nhai khác tầm thường, dù rằng có Nguyên soái Woolf điều khiển hỗ trợ, liệu sự như thần, Hiệp hội chống Utopia vẫn tổn thất nặng nề, mâu thuẫn nội bộ tổ chức bị kích hóa nghiêm trọng, theo mấy nhân vật quan trọng trong “phái nóng nảy” trước sau bị ám sát, Hiệp hội chống Utopia phân tách rõ ràng thành hai phái, Harris trước đó bắt đầu tiếp xúc thượng tầng tổ chức, phân hóa thuyết phục, thì bị Woolf một tay đẩy ra trước sân khấu.

Harris là một phần tử phản chiến kiên quyết, không cần thiết thì tuyệt đối không động đao binh, Hiệp hội chống Utopia sau khi tổn thất nặng nề, bị “phái hòa bình” lại lần nữa lên đài một tay ấn xuống, rút khỏi các trận địa, nấp đi chờ thời.

Liên minh và quân trung ương một lần nữa kết minh thì bớt ra một tay, tập trung lực lượng xử lý hai cây gậy chọc cứt là Quân Đoàn Tự Do và Đoàn Quang Vinh.

Hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, bình minh hòa bình tựa hồ đã sắp tới, liên minh đang chuẩn bị hồi sinh trong đống tro tàn.

Hiệp hội chống Utopia nằm dưới sự khống chế của Woolf, Quân Đoàn Tự Do bán Nha Phiến buộc phải tạm tránh né, im lặng đi, “đế quốc Quang Vinh” nực cười thì đang từng bước lui về phía sau, hiện tại đang chuẩn bị chó cùng rứt giậu, dùng cả Thiên Hà Số 1 làm con tin, song phương vẫn đang giằng co.

Nhưng Harris biết, sự giằng co sẽ không kéo dài quá lâu, Tổng thống loạn trong giặc ngoài, đấu không lại Woolf.

Ai có thể đấu thắng Woolf đây? Không ai biết, chiến dịch vĩ đại mà bi tráng, xoay chuyển chiến cuộc của cả liên minh kia, từ ban đầu chỉ là cuộc ám sát nhằm vào Lâm Tĩnh Hằng.

Hiệp hội chống Utopia sợ hắn, bởi vì Bạch Ngân Thập Vệ là cơn ác mộng của họ, họ từng đợt tới tặng đầu cho Lâm Tĩnh Hằng, lại bị người ta cắt từng đợt, Woolf ban đầu không tỏ thái độ, thậm chí còn có phần không muốn động đến Lâm Tĩnh Hằng.

Cho đến khi bí mật của Trái Cấm bất ngờ bị khui ra, Lâm Tĩnh Hằng thành người không thể không chết.

Ban đầu, ngay đến hải tặc Hiệp hội chống Utopia cũng cho rằng Woolf già cả hồ đồ, tấn công Thiên Hà Số 7 có thể vây hãm Lâm Tĩnh Hằng? Nghe giống như chẳng dính dáng gì. Lâm Tĩnh Hằng phòng An Crewe như phòng giặc, căn bản không chịu bước vào Thiên Hà Số 7 một bước, đánh An Crewe, ngoại trừ cho hắn ở bên cạnh cắn hạt dưa xem kịch vui, thì còn có thể có tác dụng gì?

Nhưng Hiệp hội chống Utopia trước nay đều là bại tướng dưới tay Lâm Tĩnh Hằng, sắp táng gia bại sản cũng giết không nổi một Lâm Tĩnh Hằng, thật sự chẳng có biện pháp nào, cũng chỉ đành có bệnh vái tứ phương, nghe theo Woolf.

Họ tuyệt đối không ngờ được, làm như vậy lại thật sự thành công.

Harris cũng là sau đó mới biết, Bạch Ngân Thập Vệ không kịp thời chạy tới Thiên Hà Số 8, là bởi vì bị chiến hỏa trên đường cản chân.

Woolf nhìn Lâm Tĩnh Hằng sinh ra, nhìn hắn lớn lên, một tay nâng hắn lên vị trí người tổng phụ trách cứ điểm Bạch Ngân, nhìn hắn năm mươi năm, đã nhìn thấu mỗi một tấc linh hồn hắn, chỉ sợ chính bản thân vị thượng tướng liên minh kia cũng không hiểu mình như vậy.

Đây tính là gì?

Tàu vũ trụ thong thả tự xoay, Harris nhấp một ngụm trà nóng, môi lưỡi bị nóng đến mất cảm giác, trong lòng vẫn lạnh băng.

Lâm Tĩnh Hằng không thể không chết, bởi vì hắn còn nhớ thân phận mình, từ khi hắn không lập tức thu gom lợi thế trong hỗn chiến, mà cho phép Bạch Ngân Thập Vệ coi liên minh bị giày xéo làm đầu, kết cục của hắn chính là số mệnh định trước.

Mà kết cục của Harris cũng là định trước. Ông ta nhất định phải chịu sự chi phối của Woolf, nhất định phải làm con rối cho Woolf, bởi vì Bạch Tháp ở trên, bất kể tương lai nhân loại phát triển theo hướng nào, ông ta không thể nhìn kỷ nguyên Lịch Tân Tinh kết thúc bằng đổ máu… Cho dù ông ta biết bộ mặt thật của Woolf, cũng biết bình yên xây dựng trên nói dối và tội ác.

Harris cho người đem mấy thùng rượu tự ủ bỏ vào khoang sinh thái nhỏ, mở cửa cabin tàu vũ trụ, để chúng bay vào vũ trụ mênh mang, kế đó nhìn phương hướng Thiên Hà Số 8 lần cuối cùng, không biết Lục Tất Hành thế nào rồi.

Có lẽ sẽ không tốt lắm, ông ta nghĩ, những người trong lòng tin tưởng cái gì, luôn muốn làm chút gì đó, chính là kết cục như vậy.

Rồi có một ngày họ sẽ hiểu, nguyên tắc và tín niệm như đóa hoa yếu ớt, đẹp thì đẹp đấy, nhưng chỉ có thể tồn tại trong hoàn cảnh ấm áp thoải mái.

Mà khi họ tiến vào rừng cây, họ sẽ phát hiện những thứ từng cao quý vô cùng, quý giá vô cùng này, đều là gông cùm, đều là dây thừng, nếu không thể kịp thời bỏ xuống, bất kể là người khổng lồ sức mạnh vô biên, hay trí giả khôn khéo, đều sẽ bị trói ở đó, mặc người ta xẻ thịt.

Câu nói đùa kia của Lục Tất Hành là đúng, loài người chính là bị hủy bởi tín ngưỡng.

Lại nói, hết thảy quy tắc, đạo đức và chế độ trong xã hội loài người, không phải cũng đều là mọi người tự mình bịa đặt sao?

Vậy tín ngưỡng cũng là như thế, đến từ hư vô, cuối cùng sẽ theo vật đổi sao dời mà hóa thành tro tàn.

Ở ngoài thiên hà xa xôi, Lục Tất Hành vừa nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tổng trưởng.

Cậu nhìn Tổng trưởng xuyên qua thủy tinh trong suốt trên khoang y tế, Tổng trưởng đang ngủ, ông gầy đi nhiều, thoát tướng, đang bị cơ thể mình giết chết.

Lục Tất Hành hỏi: “Còn bao nhiêu thời gian?”

Bác sĩ trả lời: “Theo kinh nghiệm của tôi, khoảng ba đến năm tháng, nhưng giai đoạn sau bệnh nhân sẽ rất đau đớn, nên họ thường sẽ không thật sự chịu đựng đến ngày chết tự nhiên, phần lớn sẽ lựa chọn chết không đau.”

Lục Tất Hành lại hỏi: “Tĩnh dưỡng thì sao?”

Bác sĩ cười khổ lắc đầu: “Ngài biết, phản ứng Pope nghiêm khắc mà nói không liên quan đến thói quen sinh hoạt.”

Anh ta nhìn thấy Tổng trưởng tạm quyền trẻ tuổi nghe xong im lặng thẫn thờ, sau đó gật đầu chào mình, lưu bệnh án trong thiết bị đầu cuối cá nhân rồi đi.

Ngoại trừ bệnh án, Tổng trưởng cùng giao cho cậu, còn có một bản văn kiện bổ nhiệm chính thức.

Tổng trưởng Edward tuyên bố về hưu, phó thác hòn đảo biệt lập trong biển sao này vào tay cậu.

Lục Tất Hành một mình theo lối đi bộ đi đến quảng trường trung tâm.

Ngân Hà Thành rất nhiều người đều biết cậu, Lục Tất Hành trước nay được quý mến, trên đường gặp không ít người đều chào hỏi cậu, mấy chiếc xe dừng lại hỏi cậu có cần chở đi không, cậu lần lượt từ chối, đi thẳng đến quảng trường trung tâm.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người hoạt động buổi chiều đã tan cuộc, chỉ có một robot mini bán trà nguội còn đang qua lại chào hàng, chủ quán thì đang ngủ khò khò ở một bên. Trên quảng trường vốn có hai chiếc đồng hồ, một là thời gian Votaw, một là thời gian sao Khải Minh – bởi vì hành tinh tự quay khác nhau, chiều dài một ngày của sao Khải Minh và Votaw không hề tương đồng, những người sinh sống trên hành tinh tự nhiên thường quen với hai bộ hệ thống tính giờ – may mà bây giờ không cần nữa, thời gian Votaw đã bị tháo xuống, họ không còn cần giữ đồng bộ với trung ương liên minh xa xôi nữa.

Lục Tất Hành dừng lại, ngẩng đầu nhìn bức tượng đá cao lớn của Lục Tín, mọi người nơi này yêu ông, tượng đá điêu khắc rất tinh xảo, ngay cả sợi tóc đường vân đều rõ nét, lúc này một dúm tóc dựng lên đón gió trên trán tượng đá vừa vặn móc một quả bong bóng, nhìn rất là trẻ con.

Đứa nhóc làm mất bong bóng mỏi mắt nhìn, miệng mếu máo, bắt đầu ngân ngấn nước mắt, Lục Tín là thần tượng tinh thần của Thiên Hà Số 8, trước tượng đá có vệ binh canh gác, là hết sức thần thánh, không ai dám bất kính, người lớn đành phải lôi đứa trẻ đi, đứa bé bị mất bong bóng không nhịn được gào khóc.

“Này, chờ đã, đừng khóc.” Lục Tất Hành giơ tay vỗ vai vệ binh, đương khi vệ binh há hốc miệng nhìn, xắn tay áo trèo lên tượng đá, nhìn nhau một cái với tảng đá kia, rồi cậu gỡ bong bóng trên đầu bức tượng xuống trả lại cho đứa bé.

Vệ binh sợ hết hồn: “Lục… Lục…”

Lục Tất Hành buông tay: “Anh cảm thấy tướng quân Lục Tín sẽ để ý không?”

Vệ binh không thể nói gì, lúc chiều chính phủ Tổng trưởng Edward đã công khai phát lệnh bổ nhiệm, bắt đầu từ ngày mai Lục Tất Hành chính là Tổng trưởng nhiệm kỳ mới, Tổng trưởng đã nói không để ý, thế… thế thì xem như không để ý đi.

Lục Tất Hành liền xuôi bậc đá của bức tượng đi xuống, đi đến bậc cuối cùng tìm một góc ngồi xuống, cậu ngồi trong gió đêm châm một điếu thuốc, chủ quán bán đồ uống ngủ một giấc tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn thấy cậu, vội vàng cúi đầu từ xa, Lục Tất Hành gật đầu chào đối phương, thần sắc thản nhiên, không biết đang nghĩ gì.

Trước kia Lục Tất Hành không hề là một người không thể hiện cảm xúc ra mặt, cậu cảm thấy mỗi người đều có buồn vui, đâu có mất mặt, không có gì là không thể phơi ra với người khác, nhưng chỉ trong một đêm, trong lòng cậu như dựng lên vạn trượng khôn khéo, ẩn giấu hết thảy.

Không ai biết, khi nhận được bổ nhiệm bất thình lình của Tổng trưởng, cậu vừa mới phá dịch mã hóa hệ thống “Trái Cấm” trong kho số liệu của Trạm Lư, Trái Cấm đương nhiên đã dừng vận hành từ lâu, chỉ còn lại một chút ghi chép số liệu, Lục Tất Hành xem qua Trái Cấm đối chiếu với danh sách quan chức cấp cao trung ương liên minh, cảm thấy nếu cậu là người phụ trách Bạch Tháp, không khéo cũng phải làm phản.

Trong danh sách sớm nhất của Trái Cấm cơ hồ bao gồm toàn thể quản ủy hội, còn có các nghị viên rõ ràng quan hệ rất tốt với quản ủy hội, thuộc phái quản ủy hội. Kẻ lập pháp đều muốn trăm phương ngàn kế vượt lên pháp luật, kẻ bày ra giám sát đều muốn thoát khỏi giám sát.

Thành phần trong nửa sau danh sách thì phức tạp hơn, bắt đầu từ tiến sĩ Harden người phụ trách nhiệm kỳ đầu của Bạch Tháp, trong danh sách Trái Cấm bắt đầu xen vào lực lượng phản đối – tên Nguyên soái Woolf của liên minh hiển hách nhất, xem bản danh sách này, người ở sau lưng cấu kết hải tặc vực ngoại là ai chẳng cần nói cũng biết.

Nhưng cậu tìm đi tìm lại, tìm đến cái tên cuối cùng trên Trái Cấm là Lâm Tĩnh Hằng, mà không tìm được Lục Tín – không có người đàn ông trong lời đồn đã giữ Trái Cấm mười mấy năm này.

Trái Cấm vận hành trên Trạm Lư, Lâm Tĩnh Hằng cũng không biết tác dụng thật sự của “thiết bị chặn” này, chỉ có thể là Lục Tín tự mình mã hóa, ông không thể không nhìn thấy bản danh sách này.

Lục Tất Hành quay đầu nhìn hướng bức tượng Lục Tín, cách rất nhiều năm, tượng đá và chàng trai hai bàn tay trắng lặng thinh nhìn nhau, trên bệ tượng khắc tuyên ngôn tự do, vô cùng gai mắt.

“Lúc ông đi, ông còn tin tưởng thứ này không?” Lục Tất Hành hờ hững nghĩ, tượng đá không thể trả lời, tượng đá cũng không có ý kiến, nó chỉ là sự phản chiếu trong lòng mỗi người, “Tôi đã không còn tin, tương lai tôi sẽ san bằng nó, tôi không có ý bất kính với người chết đâu, đừng chê trách nhé Lục tướng quân.”

Nhưng hiện giờ còn chưa được, cậu còn cần đoạn rác rưởi này duy trì trật tự xã hội, Thiên Hà Số 8 yếu ớt lắm tai nạn còn cần một liều thuốc phiện tinh thần như vậy.

Lục Tất Hành dập điếu thuốc, ném vào thùng rác, quay lại gật đầu mỉm cười với vệ binh: “Vất vả rồi.”

Vệ binh nghiêm trang cúi chào: “Tuyên ngôn tự do vạn tuế.”

Lục Tất Hành tại ga xe cơ giáp của Ngân Hà Thành lên một chiếc xe cơ giáp trở về nhà. Trong nhà cậu đã dọn dẹp lại, dưới sự quản lý của Trạm Lư trở nên gọn gàng ngăn nắp, ngay cả vườn hoa trong sân cũng sắp xếp lại lần nữa, gu thẩm mỹ nhìn thanh lịch hơn, tầng hầm sửa thành phòng thí nghiệm hoàn chỉnh, cậu không còn lên căn gác khóa kín kia nữa.

“Chào buổi tối, hiệu trưởng Lục.” Căn phòng nói, “Tôi đã nhìn thấy bệnh án trên thiết bị đầu cuối cá nhân của thầy, thật là một tin dữ, hi vọng tâm trạng thầy còn ổn.”

Ba chữ “hiệu trưởng Lục” này, có lẽ về sau trừ Trạm Lư ra sẽ không có ai gọi nữa, cũng sẽ không còn ai nhớ học viện Tinh Hải suy nghĩ viển vông kia nữa.

“À, tôi ổn.” Lục Tất Hành hờ hững nói, “Sinh lão bệnh tử mà.”

Trạm Lư nói: “Tài liệu công việc đã sắp xếp xong giúp thầy, thầy có đọc không?”

“Để mai đi,” Lục Tất Hành thay giày, đi xuống tầng hầm, “Kết quả thực nghiệm ngày hôm qua có chưa?”

Trạm Lư: “Báo cáo phân tích đã hoàn thành, thứ cho tôi nói thẳng, thưa hiệu trưởng Lục, nhà khoa học nên quản thúc sự tò mò nguy hiểm của mình một cách thích hợp.”

Lục Tất Hành thoáng nở nụ cười, không tranh luận với hắn, đi thẳng vào phòng thí nghiệm.

Trạm Lư dông dài lải nhải: “Nếu uy hiếp đến sự khỏe mạnh tính mạng chủ nhân, tôi sẽ…”

“Cự tuyệt mệnh lệnh của chủ nhân?” Lục Tất Hành nói bằng ngữ khí rất hòa nhã, “Anh thử chưa?”

Trạm Lư im lặng một lúc: “Tôi không thể cự tuyệt mệnh lệnh của thầy, trong quá trình tôi khôi phục hệ thống, thầy đã cấm chức năng tự chủ bảo vệ của tôi, tôi mãnh liệt đề cử thầy mở ra.”

“Cảm ơn, không cần,” Lục Tất Hành nói, “Tôi bây giờ cần một khoảng thời gian yên tĩnh để đọc báo cáo phân tích.”

Trạm Lư nhận ra đây là một mệnh lệnh, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lục Tất Hành đeo tai nghe, chặn hết thảy tạp âm của hoàn cảnh xung quanh, mở báo cáo phân tích – trong máy nuôi cấy cạnh tay có một con chip sinh vật.

Trong kho số liệu Trái Cấm, ngoại trừ danh sách còn có một bản báo cáo thực nghiệm chip sinh vật, không đầy đủ, nhưng đối với Lục Tất Hành có Trạm Lư trong tay thì đã đủ rồi.

Đó là một con chip “Nha Phiến” năm ấy thu được trong tay Quân Đoàn Tự Do, Lục Tất Hành sau khi tháo ra đã tiến hành mấy lần sửa đổi, bây giờ kết luận báo cáo phân tích đưa ra là, chip cơ bản đã an toàn, đủ điều kiện thí nghiệm lâm sàng.

Lục Tất Hành đánh dấu sau báo cáo thí nghiệm, lắp chip kia vào ống tiêm, tiêm vào cánh tay mình.

Cùng một thời gian, trên một tiểu hành tinh bí mật cách hai thiên hà, một khoang sinh thái im lìm gần hai năm đột nhiên có phản ứng nhỏ nhoi.



Chú: Loài người nhảy lên đỉnh chuỗi thức ăn nguyên nhân là vì hợp tác, nguyên nhân có thể hợp tác là bởi vì ngôn ngữ của loài người, có công năng “hư cấu”. Mạng lưới thương mại của loài người xây dựng trên những khái niệm hư cấu như quốc gia, tiền bạc – quan điểm này đến từ Lược sử về loài người
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện