White bị quần áo phòng hộ dày nặng đè không thẳng nổi lưng, chỉ có thể nhìn đất – chỗ gã ở vừa vặn là vị trí một phát đạn đạo rơi xuống, mặt đất lõm một hố, sóng xung kích quét hết thảy kiến trúc xung quanh thành tro, từ nơi này phải đi mười mấy cây số mới có thể nhìn thấy xác người.

Người dân may mắn sống sót chỉ có thể di dời, sao Hồng Hà và Bạch Lộ giống với Cayley và Bắc Kinh, trong vòng mấy thập niên đất đai sẽ không nở hoa nữa.

“Thầy ơi,” White ngẩng đầu hỏi Lục Tất Hành, “Phải làm sao để phục sinh tinh cầu bị đạn đạo hạt nhân oanh tạc? Có kỹ thuật không ạ?”

“Có, giống cải tạo hành tinh thích hợp để ở,” Lục Tất Hành trả lời, “Không phải tất cả các hành tinh đều được thiên nhiên ưu ái như hành tinh mẹ Trái Đất, mỗi một hành tinh để ở bây giờ, đều từng trải qua nhân công cải tạo, quá trình cải tạo này rất lâu dài, trong một hệ thống sinh thái hoàn chỉnh, các loại nhân tố ảnh hưởng lẫn nhau, rất khéo léo, cần từng thế hệ chơi thuật cân bằng trên tinh cầu, không ngừng thỏa hiệp, sửa đổi lẫn nhau.”

“Thầy ơi, chúng ta đổi đề mục khác đi, em không muốn nghiên cứu cơ giáp nữa.”

“Đề mục phục sinh tinh cầu hơi lớn,” Lục Tất Hành nói, “Có thể phải mất hàng trăm năm.”

“Thế còn hệ thống chống đạn đạo?” Bạc Hà hỏi, “Lục tổng, chúng ta cải tiến hệ thống chống đạn đạo đi!”

“Hệ thống chống đạn đạo cần rất nhiều tài lực đổ vào công nghiệp quân sự, sản nghiệp công nghiệp quân sự của chúng ta không hoàn chỉnh,” Lục Tất Hành nói, “Không có cơ sở vật chất.”

“Chúng ta có thể cải tiến cường độ lồng phòng hộ hay không?”

“Có thể,” Lục Tất Hành nói, “Nhưng mỗi đơn vị của lồng phòng hộ, mỗi khi nâng cao một cấp năng lượng, đều cần mấy chục năm, vật tư đổ vào không cách nào tính nổi, các em đã chuẩn bị sẵn sàng kéo dài thời hạn tốt nghiệp chưa?”

“Lục tổng,” Hoàng Tĩnh Xu lặng lẽ hỏi, “Thế nếu chúng ta tiếp tục đề tài cơ giáp sơ cấp này thì sao?”

Lục Tất Hành trả lời: “Thêm một học kỳ nữa, hoàn thiện một số chi tiết nhỏ nhặt, là có thể xin sản xuất độc quyền rồi.”

Đây là chỗ ma quỷ của thời đại Lịch Tân Tinh, sáng tạo và bảo vệ khó cất bước, dùng hết toàn lực mới có thể đi một bước nhỏ, mà trong lúc này, tính sát thương của vũ khí đã phát triển nhảy vọt.

Giống như Sisyphus vĩnh viễn đẩy tảng đá lớn vậy.

“Thầy,” Gà Chọi hoang mang hỏi, “Thời gian dài như thế, chúng ta đã làm gì? Bây giờ nơi này với Bắc Kinh β có khác biệt gì không?”

Đám robot thăm dò vật chất có tính phóng xạ còn lại men theo con đường nhỏ gồ ghề đi tới, Lục Tất Hành dẫn các học sinh đi qua trên lối nhỏ gồ lên bên hố đạn đạo, trầm mặc tiến vào phòng cách ly của cơ giáp trọng tam, phòng cách ly tiến hành quét toàn thân mỗi người, cẩn thận loại bỏ bùn đất và vật có hại khác dính trên người họ, sương trắng đặc biệt bốc hơi khắp nơi, số thứ tự sau lưng quần áo cách ly của Lục Tất Hành bị mờ không thấy rõ.

“Chúng ta… chúng ta từng thiết lập hệ thống bảo hiểm lao động xã hội sơ bộ và chế độ bán phân phối, hoàn thành tổng điều tra nhân khẩu trên sao Hồng Hà.” Cậu nói.

Gà Chọi: “Vì thế?”

“Vì thế chúng ta bây giờ có danh sách người tử nạn.”

“Khử trùng” xong, nhóm Lục Tất Hành đi vào một lối nhỏ, quần áo cách ly trên người tự động cởi ra.

Trạm Lư có mặt ở khắp nơi lần lượt chào hỏi họ, do quá sức lịch sự, chờ hắn đều đều kêu xong kính xưng của mỗi người, lối nhỏ không đến ba mươi mét, mọi người đã đi đến cuối.

Lúc này Trạm Lư mới nói: “Hiệu trưởng Lục, có lẽ thầy nên đến phòng họp, Tổng trưởng và tiên sinh đang chờ thầy ở đó.”

Lục Tất Hành vẫy tay ra hiệu cho các học sinh giải tán, sau đó mở cánh cửa thông thẳng bên cạnh, chuyển hướng đến phòng họp.

“Tiểu Hoàng, đi thôi!”

Hoàng Tĩnh Xu lại chần chừ tại chỗ giây lát, ngẩng đầu nhìn camera của lối đi nhỏ: “Trạm Lư, ở chỗ anh có tư liệu về hệ thống phòng ngự và hệ thống chống đạn đạo của cứ điểm Bạch Ngân liên minh không?”

“Có, Hoàng tiểu thư.” Trạm Lư kiên nhẫn trả lời, “Hệ thống phòng ngự của cứ điểm Bạch Ngân là trình độ cao nhất liên minh.”

Hoàng Tĩnh Xu trù trừ, giống như không biết nên mở miệng như thế nào, ấp a ấp úng một hồi, cô bé hỏi: “Thế… anh có thể hỏi thử Lâm tướng quân, có phần nào bọn tôi có thể mượn xem hay không?”

Ba đứa kia đều đứng lại, cùng nhau chờ câu trả lời của Trạm Lư.

“Tài liệu học thuật và vấn đề kỹ thuật đều không cài mật khẩu, tiên sinh đã cài đặt quyền hạn đặc biệt, hiệu trưởng Lục và các vị có thể xem bất cứ lúc nào.” Trạm Lư nói, “Nhưng nội dung tương quan rất ngổn ngang, không nhất trí với phương hướng dạy học của thầy Lục trước đây, có cần tôi sắp xếp hệ thống lại cho cô không?”

Hoàng Tĩnh Xu hơi kinh ngạc nhìn hướng camera: “Sao ngay cả chúng tôi học cái gì anh cũng biết vậy?”

“Xin lỗi, đây là tài liệu mã hóa.” Trạm Lư dừng lại, “Mười phút sau tôi sẽ gửi tư liệu đã sắp xếp đến thiết bị đầu cuối cá nhân của các vị, hãy tới phòng nghỉ trước.”

Thiếu nữ chứng não rỗng thích dùng chai bia và bạo lực giải quyết vấn đề của Thiên Hà Số 8, bất tri bất giác lớn lên trong khói thuốc súng dã man, do nhất thời kích động, quỷ xui thần khiến bước lên một con đường ít có người đi.

Mà ở Thành Thiên Sứ dường như chuẩn bị nghênh đón thiên sứ bất cứ lúc nào, đóa hoa liên minh cùng tên với cô nhóc, vừa mới gặp một vụ bắt cóc –

Lâm Tĩnh Xu trên đường từ văn phòng về nhà, xe đang chạy tự động ở đường ray trên cao đột nhiên trục trặc, có người hack vào hệ thống của nàng, giống như lúc ấy nàng lập kế ám sát thư ký trưởng Gurdon, vũ khí phòng vệ trong xe đồng thời chĩa vào chủ nhân. Nhưng hộ vệ của Lâm Tĩnh Xu lúc này chặt chẽ hơn thư ký trưởng ngạo mạn khi đó nhiều, hai hộ vệ bên cạnh nàng cấp tốc lao đến, một người dùng thân thể chặt chẽ bảo vệ nàng, cả người bị đao laser đâm xuyên, cũng tranh thủ vài giây cho nàng, một hộ vệ khác thì lập tức dùng công cụ mang theo người phá cửa xe, che chở nàng lên lối thoát khẩn cấp bên đường ray.

Gót giày nhọn của Lâm Tĩnh Xu tự động tuột ra, đế giày bằng chất liệu có thể biến hình chầm chậm co dãn thành đế bằng có công năng giảm xóc mạnh, trên mũi giày bật ra một cái miệng hẹp, giấu dao laser có thể bắn ra bất cứ lúc nào, linh hoạt xuyên qua lối thoát khẩn cấp. Bỗng nhiên, trong lối thoát khẩn cấp thứ gì đó như có như không “tít” một tiếng, bước chân Lâm Tĩnh Xu chợt khựng lại, ngay sau đó, thủy tinh công nghiệp một bên lối thoát đột nhiên phát nổ, mảnh vỡ lóa mắt, hộ vệ vội vàng quay người lại, dùng lưng bảo vệ Lâm Tĩnh Xu, lúc này một robot phục vụ giống như trục trặc bên cạnh lối thoát đột nhiên di chuyển, quay đầu đâm cái tay máy vào ngực hộ vệ kia. Tay máy sau khi đâm vào cơ thể người mau chóng nóng lên, hộ vệ không kịp rên tiếng nào, toàn thân cứng đờ, đè thẳng xuống Lâm Tĩnh Xu, trong lối đi nồng nặc mùi thịt nướng.

Lâm Tĩnh Xu nhanh chóng đẩy xác chết trên người ra, khuy kim loại ở cổ áo người chết còn nóng hổi vẫn sượt qua cánh tay nàng, nàng xưa nay sống trong nhung lụa, đương nhiên da mỏng thịt mềm, lập tức để lại một dấu đỏ rõ rệt trên làn da trắng ngần.

Tất cả robot hai bên lối thoát đều thay đổi góc độ hướng mặt vào nàng một cách quỷ dị, bao vây nàng ở chính giữa.

Lâm Tĩnh Xu buông cánh tay bị phỏng, giơ tay ấn thái dương, mỉm cười máy móc như người phát ngôn của Vườn Địa Đàng: “Là vị nào? Thuốc cảm xúc không đủ dùng à, trách tôi không sản xuất hàng loạt?”

Robot không trả lời, chậm rãi giơ nòng súng laser, gí vào lưng nàng.

Lâm Tĩnh Xu lắc đầu, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo hướng họng súng, đồng thời hơi cười khổ: “Một quả phụ sống dựa vào người khác, cũng không biết mình đang chịu tội thay ai, ngài…”

Nàng còn chưa dứt lời, robot ở cách ba bước đột nhiên nã một phát súng vào nàng.

Đồng tử Lâm Tĩnh Xu thoáng co lại, liền lập tức, súng laser kia sượt qua người nàng, chính xác bắn trúng robot bắt nàng, trúng ngay pin năng lượng ở ngực. Đám robot mới đoàn kết nhất trí chợt bắt đầu nội chiến, chúng đánh nhau, lối thoát khẩn cấp tức khắc bị súng laser chúng bắn nổ lộn xộn, tiếp đó, dưới chân Lâm Tĩnh Xu trống không, chẳng biết thủng một lỗ từ khi nào, vừa vặn đủ cho một người qua, nàng rơi thẳng xuống từ lối thoát lơ lửng giữa trời.

Ngay sau đó, trong bóng đêm chợt lóe bóng đen, một chiếc xe cơ giáp sát đất bay qua, vừa vặn đón được nàng, trong xe cơ giáp mui trần tích tắc nàng rơi xuống liền phun ra khí thể bảo hộ, gặp người cấp tốc đông lại để bảo vệ nàng. Lâm Tĩnh Xu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy hai người đàn ông ngồi trên ghế trước xe cơ giáp, một người ngón tay như bay thao tác gì đó trên thiết bị đầu cuối cá nhân, một người khác quay đầu, giơ tay chào Lâm Tĩnh Xu, làm động tác ngả mũ – dù rằng hắn không hề đội mũ.

“Xin chào phu nhân xinh đẹp,” Tiếng hắn nhanh nhẹn hoạt bát, lộ ra sự đắc ý “Ta mỗi ngày phải tỉnh dậy vì đẹp trai”, “Tôi là vệ đội trưởng Thomas Dương của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ – không phải vị ‘Thomas Dương’ kia, Thomas Dương này điển trai tiêu sái hơn – hôm nay đến đây đặc biệt đóng vai kỵ sĩ hộ vệ của ngài, hi vọng được chấm năm sao và một nụ cười của ngài.”

Trên mặt Lâm Tĩnh Xu thoáng qua vẻ nghi hoặc, song nàng vẫn hết sức đoan trang và hiền hòa cho hắn một nụ cười mỉm.

Thomas Dương tự xưng là đội trưởng Đệ Tam Vệ chợt quay đầu, đấm mạnh vai đồng đội một phát: “Có cảm giác tướng quân cười với tao không!”

Người bị hắn đấm một phát cau mày trả lời: “Vậy mày khả năng là không sống lâu nữa đâu – chào Lâm tiểu thư, tôi là Poisson Dương của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ.”

Ánh mắt hắn dừng lại một chút trên cánh tay Lâm Tĩnh Xu bị phỏng, ngay sau đó, cửa xe cơ giáp lật sang một bên, một cái tay máy lộ ra, phun thứ thuốc không màu không mùi lên vết thương của nàng, rơi vào da hơi lành lạnh, lập tức dịu bớt vết phỏng và đau nhức.

Lúc này Lâm Tĩnh Xu mới phát hiện, hai người rất giống nhau, tuy rằng thần thái khí chất một trời một vực, vẫn có thể nhận ra là một cặp sinh đôi.

Không chờ nàng cảm ơn, Poisson Dương chợt ngẩng đầu lên: “Cẩn thận.”

Xe cơ giáp rung mạnh, né một phát pháo ion năng lượng cao, Lâm Tĩnh Xu quay đầu nhìn xuống, thấy một xe cơ giáp khác lại xuyên qua trên đường dành riêng cho người đi bộ, phút chốc lướt qua đã không thấy hướng đi, song ngay sau đó, trong bầu trời đêm chui ra một vòng xe cơ giáp, vây chặn trước sau họ, ra tay ngay không nói một lời nào.

Thomas Dương thấp giọng cười: “Xem ra tin tức của tướng quân khiến một số người ngồi không yên rồi.”

Tim Lâm Tĩnh Xu đập mạnh.

Địa điểm cũ của quốc hội liên minh Votaw, hiện giờ đã bị hải tặc Đoàn Quang Vinh chiếm đóng, tu sửa lại, đổi “quốc hội liên minh” thành “dinh tổng thống đế quốc Quang Vinh”.

Rừng bia ban đầu đã bị san bằng, mặt đất lót gạch chất liệu đặc biệt, sáng bóng như kim loại, xe cơ giáp sát đất đậu đầy trên đó.

Một loạt xe cơ giáp nhanh chóng lao vào bãi đậu xe, đậu ngay ngắn thành một hàng, vây quanh một chiếc xe bay bình thường, tiếp đó trên xe bay bước xuống một người đàn ông trung niên, người này vai rộng eo nhỏ, mặc áo khoác đen, khóe miệng mím rất chặt, khuôn mặt khá nghiêm túc, hắn là người cầm quyền của đế quốc, Tổng thống tự phong.

“Tổng thống, tướng quân Diệp Reeve đã nối máy với ngài.”

Tổng thống vừa đi vào dinh tổng thống vừa nhanh chóng gật đầu. Tùy tùng nhắm mắt theo đuôi mà đi sát bên cạnh hắn, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình nối với Diệp Reeve cựu bộ của Lục Tín từng trung thành với liên minh, hình ảnh nửa người của Diệp Reeve như hồn ma lơ lửng cạnh Tổng thống, lão mặc áo ngủ, ngoài cười trong không cười mà nói với Tổng thống: “Thế nào, tình nhân trong mộng của tất cả những kẻ cuồng bị ngược đãi kia, khiến ông cũng mất ngủ?”

“Phải ra tay trước.” Tổng thống không phí lời với lão, “Lâm Tĩnh Hằng không phải là người cam tâm ngủ đông, hắn hiện tại còn trốn ở Thiên Hà Số 8, chắc chắn là vì một số nguyên nhân mà không thể triệu tập Bạch Ngân Thập Vệ, bây giờ mọi người đều biết rồi, chúng ta phải ra tay trước khi hắn đủ lông đủ cánh. Nơi ấy ngoài tầm tay với của ta, ông thì sao?”

Diệp Reeve mặt không biểu cảm nói: “Người của ta đều ở lân cận Votaw, ông chẳng biết rõ sao?”

“Ta nói là các chiến hữu cũ của ông,” Tổng thống nói, “Rải rác ở tám đại thiên hà.”

Thần sắc Diệp Reeve càng lạnh hơn: “Nếu Lục Tín biết ta bây giờ đang cấu kết với ông, ông ta có thể từ dưới lòng đất rừng bia không đầu kia nhảy ra bắn nát đầu ta, ông bảo người của ông ta cho ông dùng làm súng, đi xử lý Lâm Tĩnh Hằng? Lâm Tĩnh Hằng dẫu vô ơn hơn, cũng đường đường là thượng tướng liên minh dựng trong rừng bia, do một tay Lục Tín nuôi nấng, mẹ kiếp đầu óc ông có vấn đề à, nghĩ cái gì thế?”

Tổng thống không hề tức giận, ánh mắt như chim ưng xuyên qua mặt Diệp Reeve: “Người dựng trong rừng bia liên minh? Chưa chắc đâu, tướng quân, cứ điểm Bạch Ngân rốt cuộc không hề có sức đánh trả mà bị nổ hủy như thế nào? Bọn ta lại làm cách nào tiếp quản Votaw như vào chỗ không người? Các chiến hữu cũ của ông có từng truy hỏi ông hay không? Ông không thể trả lời phải chứ… Thế bây giờ không phải có đáp án rồi sao?”

Diệp Reeve phút chốc ngẩng đầu lên.

Tổng thống cong khóe miệng, khi không cười trông hắn khá hiên ngang, rất có dáng chính trị gia thận trọng, cười lên mặt lại hơi méo, tự dưng thêm vài phần hiểm ác, hắn nhấn từng chữ: “Thượng tướng Lâm Tĩnh Hằng, trước nay là người bạn trung thành nhất của đế quốc Quang Vinh vĩ đại chúng ta. Những năm gần đây, chúng ta luôn tặng công huân cho hắn, một tay nâng hắn lên tầng cao quân ủy. Năm năm trước, lại phối hợp với hắn diễn một vở ‘kim thiền thoát xác’, giúp hắn kịp thời thoát ly tập đoàn hủ bại liên minh, hắn báo đáp cũng rất có thành ý – cho chúng ta đường bí mật tiến vào Thiên Hà Số 1 và cửa sau của cứ điểm Bạch Ngân. Thế nào, tướng quân Diệp Reeve, ông cảm thấy chuyện này có thuyết phục không?”

Diệp Reeve: “Ông cũng độc ác quá đấy.”

“Lúc nên độc ác không thể nhân từ nương tay,” Tổng thống lời nói thành khẩn, “Tướng quân, nếu ‘chân tướng’ không phải như thế, ông lúc ấy ở cứ điểm Chim Ruồi, thật sự rất khó nói rõ, huống chi ông sau đó còn hồ đồ giúp bọn ta xuất binh đối phó đám chó điên Hiệp hội chống Utopia, ông cũng không muốn hoàn toàn mất đi các chiến hữu xưa phải chứ?”

Diệp Reeve không nói thành lời.

Lục Tất Hành vừa đi vào phòng họp của trọng tam, liền cảm thấy không khí căng thẳng, nghe thấy Lâm Tĩnh Hằng đang nói chuyện với Tổng trưởng Edward.

“… Ta đã dùng trung tâm dự phòng khẩn cấp triệu hoán Bạch Ngân Thập Vệ. Bất luận thế nào, hẳn ta bây giờ đã bị lộ trong tầm mắt liên minh và võ trang các phương. Ta phải nhắc nhở các vị, ba tổ chức hải tặc lớn, hai chi trước kia từng bị ta đánh, một chi ta mới đánh gần đây, bọn chúng nghe tin tức này, nhất định sẽ không vui lắm. Mà ta ra đi không lời từ biệt, liên minh cũng có thể sẽ coi ta là kẻ phản bội…”

Tổng trưởng nghe thế đang định nói gì thì bị Lâm Tĩnh Hằng khoát tay cắt ngang, người này chưa bao giờ biết kính già yêu trẻ là gì, nghe nói năm đó ở quốc hội liên minh cũng kiêu ngạo như vậy, rước lấy cực nhiều thù hận.

“Cuộc chiến tranh này đánh giật gấu vá vai như thế, mỗi một người dân mất đi Vườn Địa Đàng đều khổ không muốn sống, đau khổ và phẫn nộ ban đầu sẽ dẫn đến đồng tâm hiệp lực, nhưng thời gian dài sẽ biến thành căm hận đối với sự yếu đuối vô năng của liên minh, liên minh hiện giờ không giải quyết được hải tặc, cần gấp một phần tử xấu để chuyển dời mâu thuẫn của loạn trong giặc ngoài.” Lâm Tĩnh Hằng hạ ánh mắt xuống, nhìn các khuôn mặt lo lắng ở đây, hắn thường mặt không biểu cảm, nhưng khi ánh mắt nhìn xuống, một bên mày sẽ hơi nhướng lên theo thói quen, nhìn càng lạnh lùng vô tình, “Ta nói những chuyện này, là muốn nhắc nhở các vị, các vị bây giờ phải đại diện chính phủ Thiên Hà Số 8 đưa ra một lựa chọn – ta có thể tách Bạch Ngân Cửu khỏi quân tự vệ Thiên Hà Số 8, dẫn họ rời khỏi Thiên Hà Số 8, như vậy, tuy rằng các vị cần xây dựng lại hệ thống phòng ngự quân sự, nhưng xác suất bị ta liên lụy cũng thấp hơn nhiều. Hoặc là ta vẫn ở lại đây, công khai tuyên bố Thiên Hà Số 8 do Bạch Ngân Thập Vệ tiếp quản thủ vệ, ta có thể tiếp tục bảo vệ các vị, nhưng Thiên Hà Số 8 cũng sẽ vì ta mà bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió thế lực các phương tranh đấu – Tổng trưởng, ta nói đã rõ ràng chưa?”

Tổng trưởng Edward nghiêm mặt, khóe mắt giần giật, sự cố bất ngờ của sao Hồng Hà dấy lên sóng lớn ở Thiên Hà Số 8, mười phút sau ông sẽ phải đại diện cho tân chính phủ đọc bài phát biểu công khai đến người dân về tiền căn hậu quả việc này và phương án giải quyết kế tiếp.

Bài phát biểu còn nằm trong thiết bị đầu cuối cá nhân của ông, mà Lâm Tĩnh Hằng lâm thời ép họ đến đây, buộc ông trong vòng mười phút lựa chọn vận mệnh tương lai của Thiên Hà Số 8.

“Tôi…” Ông Tổng trưởng già sứt đầu mẻ trán lau mồ hôi lạnh, “Lâm tướng quân, có thể cho tôi cân nhắc một chút không?”

“Thế ông tốt nhất là nhanh lên,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Dù sao Bạch Ngân Thập Vệ và người muốn diệt trừ ta đều đang chạy đua với thời gian.”

Tổng trưởng Edward nghe câu này càng lo âu hơn, đúng lúc này thư ký rảo bước vào, vừa luống cuống tay chân chỉnh trang cho Tổng trưởng, vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Kênh trực tiếp đã chuẩn bị xong, sắp đến giờ rồi.”

Tổng trưởng Edward e dè gật đầu, dợm chân định đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu hỏi Lâm Tĩnh Hằng: “Lâm tướng quân, như vậy… ngài thật sự chưa bao giờ phản bội liên minh sao?”

Lâm Tĩnh Hằng nghe câu hỏi này, nhếch môi ngoài cười mà trong không cười, trực giác Lục Tất Hành bảo rằng câu tiếp theo của hắn chắc chắn không dễ nghe, cậu vội vàng từ sau cửa đi vào: “Tổng trưởng, nếu Bạch Ngân Thập Vệ đã phản bội liên minh, lúc ấy hải tặc xâm chiếm Votaw, chính phủ liên minh căn bản không có đường xoay xở đâu.”

Lâm tướng quân chuyên gia rước thù hận chẳng những không giải thích mà còn muốn châm chọc khiêu khích không kiêng dè đắc tội Tổng trưởng Edward, nhưng khá sợ đắc tội Lục Tất Hành tự động nhận làm người phát ngôn này, bởi vậy hắn đàng hoàng lại thôi cười khẩy, ngồi nghiêm chỉnh không nói gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện