Rạng sáng là thời gian con người khó tỉnh táo nhất, Lục Tất Hành lao tâm lao lực một ngày, không biết lại chờ hắn đến mấy giờ, còn ngủ say hơn lần trước khi đến tặng quả cầu thủy tinh, cả người bị cánh cửa đột nhiên mở ra đẩy mười centimet mới tỉnh dậy.
Lâm Tĩnh Hằng phát hiện vật cỡ lớn ở cửa, vội vàng hơi kéo cửa lại, Lục Tất Hành liền lảo đảo trượt xuống theo cánh cửa, vừa trượt vừa dùng hết bốn chân vùng vẫy, mí mắt như dính một lớp keo dán cao su, dụi kiểu nào cũng không ra. Cậu loạng choạng tại chỗ cả buổi, trên áo sơ mi một nếp nhăn thật dài kéo từ đầu vai đến thắt lưng bên kia, hiệu trưởng Lục phong độ ngời ngời dường như xung khắc với “tủ quần áo” Lâm Tĩnh Hằng này, mỗi lần đến là hình tượng học giả nho nhã chẳng còn sót lại chút nào.
Lâm Tĩnh Hằng hỏi: “Sao lần nào cậu cũng ngồi dưới đất vậy?”
Lục Tất Hành – phần công năng nắm giữ ngôn ngữ trong đầu vẫn chưa tỉnh, mơ màng đứng ở đó, hơi cáu kỉnh khi bị đánh thức mà híp mắt nhìn hắn trừng trừng, tựa hồ không hiểu câu tiếng người này.
Khi đáp xuống sao Khải Minh Lâm Tĩnh Hằng đã nghe nói chuyện Hope bất ngờ đào tẩu, Turan nổi trận lôi đình, trên đường từ trạm thu phóng đến sở chỉ huy quả thật là mỗi bước một chút sầu lo, bây giờ thấy bộ dạng này của họ Lục, cảm thấy phẩm cách đầy ngập sầu lo thoáng cái rơi hai vạn thước.
“Cậu không thấy lạnh à? Với cả cổ không đau à?” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, dùng mấy ngón tay xách cánh tay Lục Tất Hành lôi cậu đến cạnh giường, “Ngủ ở đây đi.”
Lục Tất Hành không nói một lời, như một cây cọc gỗ ngã thẳng xuống, ga giường phẳng phiu trắng tinh bị lõm thành một hình người.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một hồi, ánh mắt nhuốm sương lạnh trước bình minh hơi ấm lại, có chút bất đắc dĩ.
Hắn đang định đi đến cạnh tủ quần áo tháo mớ đồ lắt nhắt súng và giáp phòng hộ loại nhỏ cục bộ trên người, vừa mới quay lưng, Lục Tất Hành lại bò lên như xác chết vùng dậy, mắt cũng không mở, mò mẫm chạm đến phía sau hắn.
Lâm Tĩnh Hằng quay ra cửa thay giày, cậu liền bước như mộng du mà theo tới cửa, kéo tủ quần áo tìm đồ, cậu liền theo tới trước tủ quần áo, vào phòng vệ sinh cậu cũng muốn theo… Lần này bị nhốt bên ngoài.
Lục Tất Hành ngây ra vài giây trước cửa phòng vệ sinh khóa trái, ngáp một cái, tỉnh táo hẳn, cậu “A” một tiếng, xoay mạnh gân cổ đau mỏi, cung phản xạ chậm chạp lúc này mới chạy xong toàn trình, trả lời câu hỏi của Lâm Tĩnh Hằng khi vào cửa với một chút giọng mũi: “Em không ngồi dưới đất thì ngồi đâu? Trong căn phòng rách này của anh chỉ có một cái giường, đến ghế còn chẳng có.”
Tiếng Lâm Tĩnh Hằng hòa với tiếng nước chảy, cách một cánh cửa vọng ra: “Giường đâu có cấm cậu ngồi, thế nào, còn sợ tôi sàm sỡ cậu à?”
Ngày hôm nay cuối cùng hắn cũng không trả lời tin nhắn viễn trình của Lục Tất Hành, trên đường trở về họ đi qua vô số điểm nhảy vũ trụ, mỗi khi đến một điểm nhảy vũ trụ cơ giáp đều quét được mật khẩu truyền tin phù hợp và nhắc nhở, nhưng người này cứ không đọc, không để ý, hắn đối với người khác, với thế giới này, thậm chí đối với Lục Tất Hành, giống như cần phải là tư thái cứng rắn như thép, chỗ nào hơi rạn một tẹo là muốn tự mình đóng cửa trốn đi sửa.
Hắn có thể cởi sạch quần áo, song không chịu cho bất cứ ai xem vết thương, tại phương diện này Lục Tất Hành cũng bị đối xử bình đẳng.
Lục Tất Hành đợi hắn hơn hai mươi tiếng mà chẳng được vài ba câu, chờ đến lo lắng hãi hùng, kiệt sức rã rời, giữa chừng còn gặp một cơn ác mộng hắn không từ mà biệt.
Tuy rằng biết họ Lâm chính là loại người này, không thể trách móc nặng nề, trong lòng Lục Tất Hành vẫn không khỏi hơi tức giận, phương thức biểu đạt của cậu chính là kéo cổ áo mình, đập cửa phòng vệ sinh mà kêu gào: “Sàm sỡ em? Này, mở cửa, sàm sỡ em đi!”
Cửa phòng vệ sinh mở “Xoạch” ra, Lục Tất Hành bất ngờ không kịp chuẩn bị, tay đang đập cửa đập thẳng lên người Lâm Tĩnh Hằng, bọt nước ấm áp từ trên tóc hắn nhỏ xuống, xuôi theo đầu vai rộng và ngay ngắn, chảy qua ngực, lại chảy vào cơ bụng múi nào ra múi đó, Lục Tất Hành như thể sờ trúng công tắc điện, “Á” một tiếng rút tay về, lui lại một bước, lưng đập vào cửa tủ quần áo.
Lâm Tĩnh Hằng vốn cố ý trêu cậu, khóe miệng nhanh chóng run run, hắn cố nhịn không cười, mặt không biểu cảm nói: “Tránh ra, đừng phá rối.”
Lục Tất Hành thoạt đầu tuân theo thói quen tốt của chính nhân quân tử, ánh mắt vô thức né đi, sau đó định thần lại, nghĩ bụng: “Anh dám lộ em không dám nhìn chắc?”
Thế là cậu hơi bán thân bất toại thẳng hai vai, cố ý thả lỏng chân, dựa lên cửa tủ quần áo, huýt sáo lưu manh như để thêm can đảm, nhìn lại hết sức khiêu khích, nhưng gần đây Ngân Hà Thành tiến vào mùa khô, trời hanh vật khô, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất cao, cậu co ro trên sàn nhà lạnh lẽo nửa đêm, không biết là hơi cảm lạnh thượng hỏa hay là thế nào mà mũi bỗng nhiên hơi ngưa ngứa.
Năm giây sau, chỉ thấy Lục Tất Hành tự đấm sưng mặt thành “béo” này, trong tư thái không chịu thua, từ cổ đến mặt dần dần đỏ lên thấy rõ, sau đó cậu rụt lại đôi chân dạng ra, kéo quần áo về phía trước, cực kỳ ẩn ý cúi đầu nhìn một cái, tư thế dựa tủ quần áo từ con cua co lại thành con tôm.
Khóe mắt Lâm Tĩnh Hằng hiện lên một chút nét cười không rõ lắm, hắn với tay lại khép hờ cửa.
Lục Tất Hành hình như còn có chút không yên tâm về mình, ngón tay cọ qua cọ lại dưới mũi, xác định chưa chảy ra chất lỏng gì mất mặt: “Vóc dáng không tệ đâu tướng quân, có điều thừa một cái khăn tắm rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng không thèm để ý sự khiêu khích này.
Lục Tất Hành đứng ngay cửa trầm mặc một lúc, giây lát sau cậu nói như độc thoại: “Trên ga giường có thiết bị tự động cách âm chống ồn, lỡ như ngủ quên, có thể em sẽ không nghe thấy tiếng mở cửa.”
Tiếng cậu không lớn, nhưng cửa không đóng chặt, Lâm Tĩnh Hằng nghe không sót một chữ, hắn hơi ngước lên, đứng sững ra giữa hơi nước mù mịt.
“Anh…” Ánh mắt Lục Tất Hành dừng ở kẽ cửa, chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Cậu nghĩ, hiển nhiên Lâm Tĩnh Hằng không cần an ủi, nếu không cũng chẳng cắt đứt liên lạc trốn đi một mình.
Thật ra ngoại trừ hạng biến thái thiên phú dị bẩm, mỗi một con người nhục thể phàm thai đều cần được quan tâm và quý trọng.
Đối với những người dễ sống chung, họ giống như có một bộ tràng vị khỏe mạnh, ăn cái gì cũng có thể tiêu hóa hấp thu, chỉ cần vỗ vỗ hắn, nói đại vài câu an ủi, cho dù rành rành lấy lệ, thậm chí không thỏa đáng lắm, hắn cũng có thể tự động rút ra đủ nhiều ý tốt.
Thế nhưng Lâm Tĩnh Hằng tại phương diện này hiển nhiên là người dễ bị “tiêu hóa không tốt”, dẫu hắn quý trọng và nhạy bén đối với tình cảm người khác dành cho mình, thật ra phương thức biểu đạt của đại đa số sẽ khiến hắn không thoải mái.
Lục Tất Hành cân nhắc từ ngữ chốc lát, cẩn thận chọn một phương thức, cậu nói: “Ban nãy em nằm mơ, mơ thấy anh bỏ đi chẳng nói một lời.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi đi đâu?”
“Em không biết, dù sao anh cũng không phải là mới lần đầu tiên không từ mà biệt.” Lục Tất Hành nói, “Hồi đó ở sao Bắc Kinh β, anh nhận lời mời đến một căn cứ của Quân Đoàn Tự Do, khi ấy mạng thông tin liên lạc của liên minh tám đại thiên hà còn chưa đứt, anh đã liên hệ với Bạch Ngân Cửu đợi lệnh ở vực ngoại – kỳ thực lúc ấy anh không định trở về nữa phải không?”
Lâm Tĩnh Hằng không nói gì, xem như thừa nhận.
Nếu khi đó không phải Lục Tất Hành ngoài ý muốn đuổi theo học sinh cũng tới nơi ấy, có thể hắn đã không còn được gặp người này nữa.
Như vậy sau đó sẽ thế nào? Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy hẳn là hắn sẽ ra tay cướp đoạt vật tư dự trữ của đám nạn dân trong tuyến đường ngầm, dù sao thì máu hắn vốn lạnh, chưa biết chừng còn cho rằng mình đã trừng trị một đám cặn bã thấy chết không cứu, tự thấy rất chính nghĩa.
Sau đó hắn cũng sẽ không bận tâm sự sống chết của những người này, vì vậy có thể nhanh chóng liên lạc với Bạch Ngân Cửu, oanh oanh liệt liệt làm thịt thân vương Cayley, đánh về bảy thiên hà, trống rỗng và phẫn nộ chiến đấu đến cùng. Có lẽ hắn sẽ miễn cưỡng chiến đấu vì liên minh, hoặc sẽ thành lập quân đội riêng, hay sẽ khuấy tung cục diện đã không thể vãn hồi càng hỗn loạn hơn, đẩy thế giới đến vực thẳm sâu hơn, lại trở thành tế phẩm của vực thẳm.
“Em mơ thấy mình mỗi giây gửi một tin nhắn viễn trình cho anh, dù sao anh luôn phải đi qua điểm truyền tin, tốt nhất là cơ giáp nhắc nhở phiền chết anh đi. Nhưng anh bặt vô âm tín. Em nghĩ anh khả năng đã đến điểm nhảy vũ trụ mã hóa ngoài mạng, hoặc đã rời khỏi Thiên Hà Số 8 luôn rồi.”
Em không yên tâm về anh.
Lục Tất Hành vốn định giả vờ tội nghiệp để dụ hắn nói, nói đến đây tim đột nhiên “thịch” một phát, như vỡ đê mà tự mình buồn bã, cậu dừng lại chốc lát rồi thì thào: “Em không giữ được anh phải không? Dù sao thì, nếu như anh muốn đi, sẽ chẳng ai giữ được anh, phải chứ.”
Cậu nghĩ: Em dành cho anh một ngàn một vạn phần, anh dành cho em được mấy phần đây?
Lục Tất Hành luôn là một người hết sức nhạy bén, chút vấn đề này vốn không khó phán đoán, nhưng cậu bỗng nhiên không chắc chắn, dù sao thì cậu đã từng một lần tự mình đa tình rồi.
Tiếng nước không biết dừng khi nào, phòng vệ sinh mở cửa, lần này Lâm Tĩnh Hằng mặc áo choàng tắm đi ra.
“Em liền nghĩ, nếu anh ghét Thiên Hà Số 8, còn có em…”
“Trước khi quyết định, tôi không có thói quen báo cho người khác.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Trừ khi kịp thời có người nhắc nhở mà tôi cũng cảm thấy cần thiết, nhưng đại đa số tình huống, cậu biết…”
Lục Tất Hành hơi cười khổ: “Biết, em đã xem tin bát quái, Lâm tướng quân là nổi tiếng ‘tướng ở bên ngoài, ai thích gì thì kệ.”
“Hai năm trước, nếu tôi đi, tôi sẽ không nói cho cậu biết.” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, tựa hồ cảm thấy câu kế tiếp hơi khó mở miệng, song hắn chần chừ vài giây rồi vẫn nói: “Bây giờ, chỉ cần có cậu, tôi sẽ không đi.”
Lục Tất Hành kinh ngạc.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu, lại bổ sung một câu: “Cho dù có việc gì phải rời khỏi một thời gian, chỉ cần cậu còn ở đây, thì tôi sẽ còn trở về.”
Lục Tất Hành ngớ người trước thu hoạch bất ngờ này, quên mất mình ban đầu đang vòng vo biểu đạt lo lắng, cậu hơi nín thở: “Hai năm trước và bây giờ, có gì khác biệt?”
“Hai năm trước là bạn bè.”
Lục Tất Hành vốn muốn hỏi hắn “anh đối xử với bạn bè như thế”, sau đó thoáng suy nghĩ, xét thấy hắn từng chính miệng thừa nhận Độc Nhãn Ưng cũng là bạn, xem ra “bạn bè Lâm thị” chính là đãi ngộ này, đối với mình đã khách sáo lắm rồi.
Cậu không từ bỏ mà hỏi tới: “Bây giờ thì sao? Tướng quân, anh bình thường nói chuyện trong quân đội cũng giống bóp kem đánh răng à?”
Lâm Tĩnh Hằng cười, không bị khích tướng, quay đầu nói: “Tôi vừa rồi đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi, cậu ngủ thêm một lúc đi.”
Song với sức sống của Lục Tất Hành, cho chút nắng là có thể rạng rỡ, lúc này cậu đã tự động đầy máu sống lại, nhảy lên ôm lấy Lâm Tĩnh Hằng: “Trên bạn bè, chính là bạn ‘đặc biệt’, đúng không?”
Lâm Tĩnh Hằng mặc cậu nửa đêm nhảy nhót, không nói gì, thầm nghĩ: “Không đúng.”
“Bạn đặc biệt” là mối quan hệ hai đầu không xác định, phát triển đến dương vô cùng chính là thần hồn điên đảo, “người sống có thể chết, người chết có thể sống”, mà nếu có một ngày tình cảm phai nhạt hoặc sống chung không hợp, cũng có khả năng đi đến âm vô cùng, nhẹ là “vỗ tay tạm biệt, không qua lại”, nặng là “đau lòng phẫn uất, biến thành thù oán”.
Nhưng hắn sẽ không như thế, Lâm Tĩnh Hằng nghĩ, hắn đối với Lục Tất Hành, chỉ có một đầu không xác định, có hạn cuối, không có giới hạn cao nhất.
Dẫu một ngày kia giấc mộng xuân này tỉnh dậy, Lục Tất Hành hết mới mẻ rồi, chê hắn nhàm chán vô vị.
Còn khoảng một tiếng là trời sẽ sáng, Lâm Tĩnh Hằng tính thời gian, lấy một bộ quần áo sạch và cà phê giúp tỉnh táo, không định ngủ: “Hope đào tẩu vào lúc này, tôi hoài nghi lão không chỉ là một người bị bức hại thất bại trong nội đấu của Hiệp hội chống Utopia, bằng không lão còn có thể trốn chạy đến đâu? Rất có thể lão vẫn còn người ủng hộ, luôn có liên lạc với bên ngoài, như vậy tình hình võ trang chân thật của Thiên Hà Số 8 e rằng sẽ bị lộ, tốt nhất là chúng ta hãy sớm phòng bị – cậu ngủ thêm một lúc nữa đi, tôi đi bàn bạc với bọn Turan.”
“Hope sẽ không làm thế.” Lục Tất Hành khó khăn kéo thần trí bay giữa không trung trở về, day ấn đường, “Em thật ghét hành vi thổ lộ nửa chừng là nhất định phải chuyển hướng đề tài này của anh, không biết nói gì anh không thể xem sách học tập một chút à?”
Lâm Tĩnh Hằng hết sức dung túng gật đầu: “Được.”
Lục Tất Hành: “…”
“Được” này hơi phạm quy.
Cậu ho khan một tiếng, ngồi một lúc bên giường: “Hope… Hope người này, hơi lắm mưu nhiều kế, nhưng ông ta không phải kẻ điên, nếu không ông ta đã không mạo hiểm phản bội Hiệp hội chống Utopia để giúp chúng ta, căn cứ nông trường ông ta làm rất dụng tâm và cũng rất đẹp, ông ta có thứ phản đối và lý tưởng theo đuổi, là người thật tâm muốn để đất hoang mọc kín hoa tươi, nếu không phải chính ông ta vững tin không nghi ngờ, không thuyết phục được người khác đi theo dễ dàng như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn cậu.
“Trực giác của em, không nhất định là đúng.” Lục Tất Hành nói, “Nếu thật sự như anh nói, Hope luôn có liên lạc với người ủng hộ, ông ta có thể chạy từ lâu rồi, tại sao còn ở lại làm nghĩa công thời gian dài như vậy? Xóa phần sau của danh sách, đương nhiên ông ta cũng có cơ hội xóa luôn thư mục bí mật kia – em cảm thấy ông ta cố ý để lại cho chúng ta xem, ông ta đang dùng phương thức của chính mình giải thích cho chúng ta ngọn nguồn cuộc hỗn loạn này, hi vọng chúng ta đừng lơ mơ cuốn vào, có thể bảo vệ Thiên Hà Số 8 sinh thái còn rất yếu ớt. Có khả năng tương lai chúng ta vẫn là kẻ địch, nhưng hiện tại, em cảm thấy ông ta chẳng những sẽ không bóc trần chúng ta, còn chủ động hỗ trợ che giấu. Xem tuổi ông ta, hẳn là từ lúc Gur… Tiến sĩ Laura, thậm chí tiến sĩ Harden còn sống khỏe, đã gia nhập Hiệp hội chống Utopia. Em tin trong tim những người phản kháng sớm nhất đều có lửa.”
Khi nhắc tới “Laura”, cậu cẩn thận nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái: “Anh biết có một hiện tượng kỳ lạ – những người chân chính thay đổi thế giới trong lịch sử, họ thường đều là vô tình, vô tình đi lên con đường nào đó, đi đến nơi đầu sóng ngọn gió, bị lịch sử lựa chọn, duyên số đẩy đưa trở thành nhân vật quan trọng kia. Mà những người ban đầu đã tín niệm kiên định, giơ tay khiêu chiến thế giới, ngược lại thường sẽ bị cơn lốc vận mệnh đẩy về hướng không ngờ tới. Giống loài chúng ta, dường như trời sinh không đủ lý trí, đúng không? Tâm nguyện ban đầu của nhóm tiến sĩ Laura, nhất định không phải như bây giờ.”
Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc nhận ra, Lục Tất Hành đêm nay vừa làm nũng vừa nói lí lẽ, chỉ là đang cẩn thận an ủi hắn, cậu cảm giác được sự bài xích của hắn đối với quản ủy hội, thậm chí chú ý không đề cập tới Laura họ “Gurdon”, câu câu chữ chữ như đều nhón chân.
Tim Lâm Tĩnh Hằng như bị cây kim thật nhỏ đâm một phát: “Ừm.”
Lục Tất Hành giơ tay ra: “Thế nên anh có thể thỉnh thoảng thả lỏng một chút không? Hãy ngủ một giấc thật ngon.”
Lâm Tĩnh Hằng nắm tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve các ngón tay chốc lát, hắn ngước nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm: “Cậu ở đây, bảo tôi làm sao ngủ ngon được?”
Trực giác Lục Tất Hành bảo rằng câu này của Lâm Tĩnh Hằng không phải ý là chê cậu chiếm giường muốn đuổi đi, cục hầu lăn nhẹ.
Lâm Tĩnh Hằng hơi khom lưng, kề đến trước mặt cậu: “Tôi có thể chứ?”
Lục Tất Hành bất đắc dĩ nghĩ, việc này có gì không thể?
Hắn cảm thấy vào lúc thế này, dẫu cho Lâm Tĩnh Hằng muốn lấy mạng cậu, cậu cũng chỉ đành vui vẻ dâng hai tay.
Trong tích tắc, nhà lý luận thanh niên chưa từng thực nghiệm lướt qua một lần trong đầu lý luận từng đọc trong truyện sex, cậu cảm thấy loại chuyện này mặc dù bắt nguồn từ kích động, nhưng vẫn rất cần một chút kỹ thuật, với “kỹ thuật” của Lâm tướng quân, hôm nay hoàn toàn không chuẩn bị, chỉ sợ là không được chết già.
Khi hai cơ thể quấn vào nhau, Lục Tất Hành vừa đau vừa vui vẻ nghĩ thầm trong lòng: “Có thể có được Lâm Tĩnh Hằng, chuyện này có tính là gì? Mình sá gì chứ.”
Có điều, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, thật sự đến lúc đó, vẫn không dễ ép buộc mình thả lỏng lắm.
Lục Tất Hành cố nén khó chịu không phát ra tiếng, trên cánh tay ôm chặt thắt lưng Lâm Tĩnh Hằng nổi đầy gân xanh. Đồng thời như cố ý như vô tình nhìn thoáng qua đầu giường – trên đầu giường có nút tủ thuốc khẩn cấp, nhấn mở ra trong tủ đầu giường có thiết bị y dụng và thuốc phòng sẵn, giơ tay là có thể với tới.
Nhưng Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên dừng lại: “Tôi làm cậu đau?”
Lục Tất Hành cắn răng hít sâu một hơi, gượng mỉm cười: “Không có.”
Lâm Tĩnh Hằng nắm cằm cậu, nhẹ nhàng hôn khóe môi cậu, lau vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh cho cậu, chậm rãi buông cậu ra.
Lục Tất Hành: “Hả, sao thế?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu tới đi.”
Lục Tất Hành nhất thời chưa hiểu câu này có ý gì, ngớ ra nhìn hắn.
Lâm Tĩnh Hằng búng mũi cậu một phát, giơ tay ấn nút tủ thuốc khẩn cấp, một ngăn kéo ẩn chầm chậm mở ra, nguyên bộ thuốc tiêu viêm và giảm đau chưa mở còn mới nguyên nằm trong hộp thuốc: “Tôi nói cậu tới đi, có muốn tôi không?”
Trong đầu Lục Tất Hành “Uỳnh” một tiếng, đầu óc choáng váng giây lát, cậu cà lăm: “Em em em… em có, có thể chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng phát hiện vật cỡ lớn ở cửa, vội vàng hơi kéo cửa lại, Lục Tất Hành liền lảo đảo trượt xuống theo cánh cửa, vừa trượt vừa dùng hết bốn chân vùng vẫy, mí mắt như dính một lớp keo dán cao su, dụi kiểu nào cũng không ra. Cậu loạng choạng tại chỗ cả buổi, trên áo sơ mi một nếp nhăn thật dài kéo từ đầu vai đến thắt lưng bên kia, hiệu trưởng Lục phong độ ngời ngời dường như xung khắc với “tủ quần áo” Lâm Tĩnh Hằng này, mỗi lần đến là hình tượng học giả nho nhã chẳng còn sót lại chút nào.
Lâm Tĩnh Hằng hỏi: “Sao lần nào cậu cũng ngồi dưới đất vậy?”
Lục Tất Hành – phần công năng nắm giữ ngôn ngữ trong đầu vẫn chưa tỉnh, mơ màng đứng ở đó, hơi cáu kỉnh khi bị đánh thức mà híp mắt nhìn hắn trừng trừng, tựa hồ không hiểu câu tiếng người này.
Khi đáp xuống sao Khải Minh Lâm Tĩnh Hằng đã nghe nói chuyện Hope bất ngờ đào tẩu, Turan nổi trận lôi đình, trên đường từ trạm thu phóng đến sở chỉ huy quả thật là mỗi bước một chút sầu lo, bây giờ thấy bộ dạng này của họ Lục, cảm thấy phẩm cách đầy ngập sầu lo thoáng cái rơi hai vạn thước.
“Cậu không thấy lạnh à? Với cả cổ không đau à?” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, dùng mấy ngón tay xách cánh tay Lục Tất Hành lôi cậu đến cạnh giường, “Ngủ ở đây đi.”
Lục Tất Hành không nói một lời, như một cây cọc gỗ ngã thẳng xuống, ga giường phẳng phiu trắng tinh bị lõm thành một hình người.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một hồi, ánh mắt nhuốm sương lạnh trước bình minh hơi ấm lại, có chút bất đắc dĩ.
Hắn đang định đi đến cạnh tủ quần áo tháo mớ đồ lắt nhắt súng và giáp phòng hộ loại nhỏ cục bộ trên người, vừa mới quay lưng, Lục Tất Hành lại bò lên như xác chết vùng dậy, mắt cũng không mở, mò mẫm chạm đến phía sau hắn.
Lâm Tĩnh Hằng quay ra cửa thay giày, cậu liền bước như mộng du mà theo tới cửa, kéo tủ quần áo tìm đồ, cậu liền theo tới trước tủ quần áo, vào phòng vệ sinh cậu cũng muốn theo… Lần này bị nhốt bên ngoài.
Lục Tất Hành ngây ra vài giây trước cửa phòng vệ sinh khóa trái, ngáp một cái, tỉnh táo hẳn, cậu “A” một tiếng, xoay mạnh gân cổ đau mỏi, cung phản xạ chậm chạp lúc này mới chạy xong toàn trình, trả lời câu hỏi của Lâm Tĩnh Hằng khi vào cửa với một chút giọng mũi: “Em không ngồi dưới đất thì ngồi đâu? Trong căn phòng rách này của anh chỉ có một cái giường, đến ghế còn chẳng có.”
Tiếng Lâm Tĩnh Hằng hòa với tiếng nước chảy, cách một cánh cửa vọng ra: “Giường đâu có cấm cậu ngồi, thế nào, còn sợ tôi sàm sỡ cậu à?”
Ngày hôm nay cuối cùng hắn cũng không trả lời tin nhắn viễn trình của Lục Tất Hành, trên đường trở về họ đi qua vô số điểm nhảy vũ trụ, mỗi khi đến một điểm nhảy vũ trụ cơ giáp đều quét được mật khẩu truyền tin phù hợp và nhắc nhở, nhưng người này cứ không đọc, không để ý, hắn đối với người khác, với thế giới này, thậm chí đối với Lục Tất Hành, giống như cần phải là tư thái cứng rắn như thép, chỗ nào hơi rạn một tẹo là muốn tự mình đóng cửa trốn đi sửa.
Hắn có thể cởi sạch quần áo, song không chịu cho bất cứ ai xem vết thương, tại phương diện này Lục Tất Hành cũng bị đối xử bình đẳng.
Lục Tất Hành đợi hắn hơn hai mươi tiếng mà chẳng được vài ba câu, chờ đến lo lắng hãi hùng, kiệt sức rã rời, giữa chừng còn gặp một cơn ác mộng hắn không từ mà biệt.
Tuy rằng biết họ Lâm chính là loại người này, không thể trách móc nặng nề, trong lòng Lục Tất Hành vẫn không khỏi hơi tức giận, phương thức biểu đạt của cậu chính là kéo cổ áo mình, đập cửa phòng vệ sinh mà kêu gào: “Sàm sỡ em? Này, mở cửa, sàm sỡ em đi!”
Cửa phòng vệ sinh mở “Xoạch” ra, Lục Tất Hành bất ngờ không kịp chuẩn bị, tay đang đập cửa đập thẳng lên người Lâm Tĩnh Hằng, bọt nước ấm áp từ trên tóc hắn nhỏ xuống, xuôi theo đầu vai rộng và ngay ngắn, chảy qua ngực, lại chảy vào cơ bụng múi nào ra múi đó, Lục Tất Hành như thể sờ trúng công tắc điện, “Á” một tiếng rút tay về, lui lại một bước, lưng đập vào cửa tủ quần áo.
Lâm Tĩnh Hằng vốn cố ý trêu cậu, khóe miệng nhanh chóng run run, hắn cố nhịn không cười, mặt không biểu cảm nói: “Tránh ra, đừng phá rối.”
Lục Tất Hành thoạt đầu tuân theo thói quen tốt của chính nhân quân tử, ánh mắt vô thức né đi, sau đó định thần lại, nghĩ bụng: “Anh dám lộ em không dám nhìn chắc?”
Thế là cậu hơi bán thân bất toại thẳng hai vai, cố ý thả lỏng chân, dựa lên cửa tủ quần áo, huýt sáo lưu manh như để thêm can đảm, nhìn lại hết sức khiêu khích, nhưng gần đây Ngân Hà Thành tiến vào mùa khô, trời hanh vật khô, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất cao, cậu co ro trên sàn nhà lạnh lẽo nửa đêm, không biết là hơi cảm lạnh thượng hỏa hay là thế nào mà mũi bỗng nhiên hơi ngưa ngứa.
Năm giây sau, chỉ thấy Lục Tất Hành tự đấm sưng mặt thành “béo” này, trong tư thái không chịu thua, từ cổ đến mặt dần dần đỏ lên thấy rõ, sau đó cậu rụt lại đôi chân dạng ra, kéo quần áo về phía trước, cực kỳ ẩn ý cúi đầu nhìn một cái, tư thế dựa tủ quần áo từ con cua co lại thành con tôm.
Khóe mắt Lâm Tĩnh Hằng hiện lên một chút nét cười không rõ lắm, hắn với tay lại khép hờ cửa.
Lục Tất Hành hình như còn có chút không yên tâm về mình, ngón tay cọ qua cọ lại dưới mũi, xác định chưa chảy ra chất lỏng gì mất mặt: “Vóc dáng không tệ đâu tướng quân, có điều thừa một cái khăn tắm rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng không thèm để ý sự khiêu khích này.
Lục Tất Hành đứng ngay cửa trầm mặc một lúc, giây lát sau cậu nói như độc thoại: “Trên ga giường có thiết bị tự động cách âm chống ồn, lỡ như ngủ quên, có thể em sẽ không nghe thấy tiếng mở cửa.”
Tiếng cậu không lớn, nhưng cửa không đóng chặt, Lâm Tĩnh Hằng nghe không sót một chữ, hắn hơi ngước lên, đứng sững ra giữa hơi nước mù mịt.
“Anh…” Ánh mắt Lục Tất Hành dừng ở kẽ cửa, chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Cậu nghĩ, hiển nhiên Lâm Tĩnh Hằng không cần an ủi, nếu không cũng chẳng cắt đứt liên lạc trốn đi một mình.
Thật ra ngoại trừ hạng biến thái thiên phú dị bẩm, mỗi một con người nhục thể phàm thai đều cần được quan tâm và quý trọng.
Đối với những người dễ sống chung, họ giống như có một bộ tràng vị khỏe mạnh, ăn cái gì cũng có thể tiêu hóa hấp thu, chỉ cần vỗ vỗ hắn, nói đại vài câu an ủi, cho dù rành rành lấy lệ, thậm chí không thỏa đáng lắm, hắn cũng có thể tự động rút ra đủ nhiều ý tốt.
Thế nhưng Lâm Tĩnh Hằng tại phương diện này hiển nhiên là người dễ bị “tiêu hóa không tốt”, dẫu hắn quý trọng và nhạy bén đối với tình cảm người khác dành cho mình, thật ra phương thức biểu đạt của đại đa số sẽ khiến hắn không thoải mái.
Lục Tất Hành cân nhắc từ ngữ chốc lát, cẩn thận chọn một phương thức, cậu nói: “Ban nãy em nằm mơ, mơ thấy anh bỏ đi chẳng nói một lời.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi đi đâu?”
“Em không biết, dù sao anh cũng không phải là mới lần đầu tiên không từ mà biệt.” Lục Tất Hành nói, “Hồi đó ở sao Bắc Kinh β, anh nhận lời mời đến một căn cứ của Quân Đoàn Tự Do, khi ấy mạng thông tin liên lạc của liên minh tám đại thiên hà còn chưa đứt, anh đã liên hệ với Bạch Ngân Cửu đợi lệnh ở vực ngoại – kỳ thực lúc ấy anh không định trở về nữa phải không?”
Lâm Tĩnh Hằng không nói gì, xem như thừa nhận.
Nếu khi đó không phải Lục Tất Hành ngoài ý muốn đuổi theo học sinh cũng tới nơi ấy, có thể hắn đã không còn được gặp người này nữa.
Như vậy sau đó sẽ thế nào? Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy hẳn là hắn sẽ ra tay cướp đoạt vật tư dự trữ của đám nạn dân trong tuyến đường ngầm, dù sao thì máu hắn vốn lạnh, chưa biết chừng còn cho rằng mình đã trừng trị một đám cặn bã thấy chết không cứu, tự thấy rất chính nghĩa.
Sau đó hắn cũng sẽ không bận tâm sự sống chết của những người này, vì vậy có thể nhanh chóng liên lạc với Bạch Ngân Cửu, oanh oanh liệt liệt làm thịt thân vương Cayley, đánh về bảy thiên hà, trống rỗng và phẫn nộ chiến đấu đến cùng. Có lẽ hắn sẽ miễn cưỡng chiến đấu vì liên minh, hoặc sẽ thành lập quân đội riêng, hay sẽ khuấy tung cục diện đã không thể vãn hồi càng hỗn loạn hơn, đẩy thế giới đến vực thẳm sâu hơn, lại trở thành tế phẩm của vực thẳm.
“Em mơ thấy mình mỗi giây gửi một tin nhắn viễn trình cho anh, dù sao anh luôn phải đi qua điểm truyền tin, tốt nhất là cơ giáp nhắc nhở phiền chết anh đi. Nhưng anh bặt vô âm tín. Em nghĩ anh khả năng đã đến điểm nhảy vũ trụ mã hóa ngoài mạng, hoặc đã rời khỏi Thiên Hà Số 8 luôn rồi.”
Em không yên tâm về anh.
Lục Tất Hành vốn định giả vờ tội nghiệp để dụ hắn nói, nói đến đây tim đột nhiên “thịch” một phát, như vỡ đê mà tự mình buồn bã, cậu dừng lại chốc lát rồi thì thào: “Em không giữ được anh phải không? Dù sao thì, nếu như anh muốn đi, sẽ chẳng ai giữ được anh, phải chứ.”
Cậu nghĩ: Em dành cho anh một ngàn một vạn phần, anh dành cho em được mấy phần đây?
Lục Tất Hành luôn là một người hết sức nhạy bén, chút vấn đề này vốn không khó phán đoán, nhưng cậu bỗng nhiên không chắc chắn, dù sao thì cậu đã từng một lần tự mình đa tình rồi.
Tiếng nước không biết dừng khi nào, phòng vệ sinh mở cửa, lần này Lâm Tĩnh Hằng mặc áo choàng tắm đi ra.
“Em liền nghĩ, nếu anh ghét Thiên Hà Số 8, còn có em…”
“Trước khi quyết định, tôi không có thói quen báo cho người khác.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Trừ khi kịp thời có người nhắc nhở mà tôi cũng cảm thấy cần thiết, nhưng đại đa số tình huống, cậu biết…”
Lục Tất Hành hơi cười khổ: “Biết, em đã xem tin bát quái, Lâm tướng quân là nổi tiếng ‘tướng ở bên ngoài, ai thích gì thì kệ.”
“Hai năm trước, nếu tôi đi, tôi sẽ không nói cho cậu biết.” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, tựa hồ cảm thấy câu kế tiếp hơi khó mở miệng, song hắn chần chừ vài giây rồi vẫn nói: “Bây giờ, chỉ cần có cậu, tôi sẽ không đi.”
Lục Tất Hành kinh ngạc.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu, lại bổ sung một câu: “Cho dù có việc gì phải rời khỏi một thời gian, chỉ cần cậu còn ở đây, thì tôi sẽ còn trở về.”
Lục Tất Hành ngớ người trước thu hoạch bất ngờ này, quên mất mình ban đầu đang vòng vo biểu đạt lo lắng, cậu hơi nín thở: “Hai năm trước và bây giờ, có gì khác biệt?”
“Hai năm trước là bạn bè.”
Lục Tất Hành vốn muốn hỏi hắn “anh đối xử với bạn bè như thế”, sau đó thoáng suy nghĩ, xét thấy hắn từng chính miệng thừa nhận Độc Nhãn Ưng cũng là bạn, xem ra “bạn bè Lâm thị” chính là đãi ngộ này, đối với mình đã khách sáo lắm rồi.
Cậu không từ bỏ mà hỏi tới: “Bây giờ thì sao? Tướng quân, anh bình thường nói chuyện trong quân đội cũng giống bóp kem đánh răng à?”
Lâm Tĩnh Hằng cười, không bị khích tướng, quay đầu nói: “Tôi vừa rồi đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi, cậu ngủ thêm một lúc đi.”
Song với sức sống của Lục Tất Hành, cho chút nắng là có thể rạng rỡ, lúc này cậu đã tự động đầy máu sống lại, nhảy lên ôm lấy Lâm Tĩnh Hằng: “Trên bạn bè, chính là bạn ‘đặc biệt’, đúng không?”
Lâm Tĩnh Hằng mặc cậu nửa đêm nhảy nhót, không nói gì, thầm nghĩ: “Không đúng.”
“Bạn đặc biệt” là mối quan hệ hai đầu không xác định, phát triển đến dương vô cùng chính là thần hồn điên đảo, “người sống có thể chết, người chết có thể sống”, mà nếu có một ngày tình cảm phai nhạt hoặc sống chung không hợp, cũng có khả năng đi đến âm vô cùng, nhẹ là “vỗ tay tạm biệt, không qua lại”, nặng là “đau lòng phẫn uất, biến thành thù oán”.
Nhưng hắn sẽ không như thế, Lâm Tĩnh Hằng nghĩ, hắn đối với Lục Tất Hành, chỉ có một đầu không xác định, có hạn cuối, không có giới hạn cao nhất.
Dẫu một ngày kia giấc mộng xuân này tỉnh dậy, Lục Tất Hành hết mới mẻ rồi, chê hắn nhàm chán vô vị.
Còn khoảng một tiếng là trời sẽ sáng, Lâm Tĩnh Hằng tính thời gian, lấy một bộ quần áo sạch và cà phê giúp tỉnh táo, không định ngủ: “Hope đào tẩu vào lúc này, tôi hoài nghi lão không chỉ là một người bị bức hại thất bại trong nội đấu của Hiệp hội chống Utopia, bằng không lão còn có thể trốn chạy đến đâu? Rất có thể lão vẫn còn người ủng hộ, luôn có liên lạc với bên ngoài, như vậy tình hình võ trang chân thật của Thiên Hà Số 8 e rằng sẽ bị lộ, tốt nhất là chúng ta hãy sớm phòng bị – cậu ngủ thêm một lúc nữa đi, tôi đi bàn bạc với bọn Turan.”
“Hope sẽ không làm thế.” Lục Tất Hành khó khăn kéo thần trí bay giữa không trung trở về, day ấn đường, “Em thật ghét hành vi thổ lộ nửa chừng là nhất định phải chuyển hướng đề tài này của anh, không biết nói gì anh không thể xem sách học tập một chút à?”
Lâm Tĩnh Hằng hết sức dung túng gật đầu: “Được.”
Lục Tất Hành: “…”
“Được” này hơi phạm quy.
Cậu ho khan một tiếng, ngồi một lúc bên giường: “Hope… Hope người này, hơi lắm mưu nhiều kế, nhưng ông ta không phải kẻ điên, nếu không ông ta đã không mạo hiểm phản bội Hiệp hội chống Utopia để giúp chúng ta, căn cứ nông trường ông ta làm rất dụng tâm và cũng rất đẹp, ông ta có thứ phản đối và lý tưởng theo đuổi, là người thật tâm muốn để đất hoang mọc kín hoa tươi, nếu không phải chính ông ta vững tin không nghi ngờ, không thuyết phục được người khác đi theo dễ dàng như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn cậu.
“Trực giác của em, không nhất định là đúng.” Lục Tất Hành nói, “Nếu thật sự như anh nói, Hope luôn có liên lạc với người ủng hộ, ông ta có thể chạy từ lâu rồi, tại sao còn ở lại làm nghĩa công thời gian dài như vậy? Xóa phần sau của danh sách, đương nhiên ông ta cũng có cơ hội xóa luôn thư mục bí mật kia – em cảm thấy ông ta cố ý để lại cho chúng ta xem, ông ta đang dùng phương thức của chính mình giải thích cho chúng ta ngọn nguồn cuộc hỗn loạn này, hi vọng chúng ta đừng lơ mơ cuốn vào, có thể bảo vệ Thiên Hà Số 8 sinh thái còn rất yếu ớt. Có khả năng tương lai chúng ta vẫn là kẻ địch, nhưng hiện tại, em cảm thấy ông ta chẳng những sẽ không bóc trần chúng ta, còn chủ động hỗ trợ che giấu. Xem tuổi ông ta, hẳn là từ lúc Gur… Tiến sĩ Laura, thậm chí tiến sĩ Harden còn sống khỏe, đã gia nhập Hiệp hội chống Utopia. Em tin trong tim những người phản kháng sớm nhất đều có lửa.”
Khi nhắc tới “Laura”, cậu cẩn thận nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái: “Anh biết có một hiện tượng kỳ lạ – những người chân chính thay đổi thế giới trong lịch sử, họ thường đều là vô tình, vô tình đi lên con đường nào đó, đi đến nơi đầu sóng ngọn gió, bị lịch sử lựa chọn, duyên số đẩy đưa trở thành nhân vật quan trọng kia. Mà những người ban đầu đã tín niệm kiên định, giơ tay khiêu chiến thế giới, ngược lại thường sẽ bị cơn lốc vận mệnh đẩy về hướng không ngờ tới. Giống loài chúng ta, dường như trời sinh không đủ lý trí, đúng không? Tâm nguyện ban đầu của nhóm tiến sĩ Laura, nhất định không phải như bây giờ.”
Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc nhận ra, Lục Tất Hành đêm nay vừa làm nũng vừa nói lí lẽ, chỉ là đang cẩn thận an ủi hắn, cậu cảm giác được sự bài xích của hắn đối với quản ủy hội, thậm chí chú ý không đề cập tới Laura họ “Gurdon”, câu câu chữ chữ như đều nhón chân.
Tim Lâm Tĩnh Hằng như bị cây kim thật nhỏ đâm một phát: “Ừm.”
Lục Tất Hành giơ tay ra: “Thế nên anh có thể thỉnh thoảng thả lỏng một chút không? Hãy ngủ một giấc thật ngon.”
Lâm Tĩnh Hằng nắm tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve các ngón tay chốc lát, hắn ngước nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm: “Cậu ở đây, bảo tôi làm sao ngủ ngon được?”
Trực giác Lục Tất Hành bảo rằng câu này của Lâm Tĩnh Hằng không phải ý là chê cậu chiếm giường muốn đuổi đi, cục hầu lăn nhẹ.
Lâm Tĩnh Hằng hơi khom lưng, kề đến trước mặt cậu: “Tôi có thể chứ?”
Lục Tất Hành bất đắc dĩ nghĩ, việc này có gì không thể?
Hắn cảm thấy vào lúc thế này, dẫu cho Lâm Tĩnh Hằng muốn lấy mạng cậu, cậu cũng chỉ đành vui vẻ dâng hai tay.
Trong tích tắc, nhà lý luận thanh niên chưa từng thực nghiệm lướt qua một lần trong đầu lý luận từng đọc trong truyện sex, cậu cảm thấy loại chuyện này mặc dù bắt nguồn từ kích động, nhưng vẫn rất cần một chút kỹ thuật, với “kỹ thuật” của Lâm tướng quân, hôm nay hoàn toàn không chuẩn bị, chỉ sợ là không được chết già.
Khi hai cơ thể quấn vào nhau, Lục Tất Hành vừa đau vừa vui vẻ nghĩ thầm trong lòng: “Có thể có được Lâm Tĩnh Hằng, chuyện này có tính là gì? Mình sá gì chứ.”
Có điều, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, thật sự đến lúc đó, vẫn không dễ ép buộc mình thả lỏng lắm.
Lục Tất Hành cố nén khó chịu không phát ra tiếng, trên cánh tay ôm chặt thắt lưng Lâm Tĩnh Hằng nổi đầy gân xanh. Đồng thời như cố ý như vô tình nhìn thoáng qua đầu giường – trên đầu giường có nút tủ thuốc khẩn cấp, nhấn mở ra trong tủ đầu giường có thiết bị y dụng và thuốc phòng sẵn, giơ tay là có thể với tới.
Nhưng Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên dừng lại: “Tôi làm cậu đau?”
Lục Tất Hành cắn răng hít sâu một hơi, gượng mỉm cười: “Không có.”
Lâm Tĩnh Hằng nắm cằm cậu, nhẹ nhàng hôn khóe môi cậu, lau vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh cho cậu, chậm rãi buông cậu ra.
Lục Tất Hành: “Hả, sao thế?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu tới đi.”
Lục Tất Hành nhất thời chưa hiểu câu này có ý gì, ngớ ra nhìn hắn.
Lâm Tĩnh Hằng búng mũi cậu một phát, giơ tay ấn nút tủ thuốc khẩn cấp, một ngăn kéo ẩn chầm chậm mở ra, nguyên bộ thuốc tiêu viêm và giảm đau chưa mở còn mới nguyên nằm trong hộp thuốc: “Tôi nói cậu tới đi, có muốn tôi không?”
Trong đầu Lục Tất Hành “Uỳnh” một tiếng, đầu óc choáng váng giây lát, cậu cà lăm: “Em em em… em có, có thể chứ?”
Danh sách chương