Do truyện có hai mạch quá khứ và hiện đại đan xen nên phần ở quá khứ sẽ là chữ nghiêng.
Edit: Bánh Bao
Beta: Sam
Hai con người không quen biết nhau mà chỉ dựa vào vài lời nói của bà mối thì đã đến với nhau, rốt cục là phúc hay là hoạ? Vậy phải xem vận mệnh của họ rồi.
Trong căn phòng nhỏ, có hai đứa trẻ yên lặng ngồi đối diện nhau. Đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp mặt nhau. Hôm nay, cha của đứa bé hơi lớn sẽ lấy mẹ của đứa nhỏ kia làm vợ. Kể từ lúc này, hai đứa trẻ không hề có cùng huyết thống với nhau sẽ trở thành chị em.
Tần Tấn, lúc này mới chỉ bảy tuổi, nhìn cô bé sắc mặt có chút tái nhợt nhưng trong mắt lại ánh lên sự cứng cỏi đang ngồi trên giường, cảm thấy vô cùng tò mò. Đó chính là em gái tương lai mà cha nói sao?
Lâm Ân Huệ, bấy giờ mới chỉ năm tuổi, nhìn thấy một tên nhóc đang ngồi yên ở cách đó không xa, thỉnh thoảng liếc trộm mình, trong mắt toát lên sự chán ghét không thành lời. Bé không muốn ở cùng hắn. Bé nhớ mẹ. Nghĩ đến mẹ, lồng ngực bé lại tràn đầy chua xót, hàm răng nhỏ cắn chặt, cố nén nước mắt đang chực trào. Sự đau khổ của mẹ, bé hiểu. Rụt chân lên, bé không khóc, không thể lại để mẹ phiền lòng.
Trăng đã lên cao, Tần Tấn hơi buồn ngủ nên tiến đến mép giường.
"Ra ngoài."
Còn chưa đến nơi, Tần Tấn đã bị cô bé ngồi trên giường mắng, không khách khí chút nào. Tần Tấn dừng bước, hiển nhiên là bị giọng nói có chút bén nhọn kia hù doạ, hoàn toàn quên mất mình mới là chủ của cái giường. Hồi lâu, cô gái nhỏ mới thì thào nói một câu:
"Tôi muốn ngủ."
"Ta không ngủ cùng đàn ông thúi. Ngươi ra ngoài đi." Ân Huệ cố hết sức cử động thân thể, giận dữ trừng mắt nhìn Tấn Tần, vẫn là giọng điệu mắng mỏ.
Đàn ông thúi? Tần Tấn gãi đầu, hồi lâu mới hiểu ra là chỉ mình.
"Nhưng... Nhưng tôi là con gái." Giọng nói cô hơi nhỏ, thiếu phần tự tin.
Con gái? Ân Huệ tỏ vẻ ngạc nhiên. Bé nhớ mang máng là mẹ đã từng nói nhà này có một cô con gái. Cẩn thận dò xét lần nữa, nhìn thấy người kia tóc tai rối tung, mặc một bộ đoản đả (1) nhìn hơi cũ nát, bé nhíu nhíu mày không tin. Nhìn chẳng giống con gái tí nào.
Thấy bé không tin, Tần Tấn cúi đầu tự đánh giá bản thân, đúng là có chút bất đắc dĩ. Cô cũng không giải thích gì thêm nữa, xoay người rời khỏi phòng.
Trong phòng giờ đây chỉ còn một mình Ân Huệ. Đưa mắt nhìn bốn phía, hoàn cảnh xa lạ khiến bé có chút sợ hãi. Nỗi sợ mơ hồ ở trong lòng càng lúc càng lớn khiến bé lùi vào góc giường. Một đứa nhỏ chưa từng rời xa mẹ nay lại phải một mình đối mặt với đêm tối. Trong phòng cũng không có ai nữa. Những giọt nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng chảy xuống.
"Em, sao em lại khóc?" Tấn Tần ôm một đống cỏ khô, không biết quay về từ lúc nào, không dám tới gần, nhỏ giọng hỏi thăm.
Ý thức được có người nhìn thấy mình khóc, trong lòng bé có chút tức giận, vụng về lau mặt. "Ta còn lâu mới khóc." Đứa nhỏ giả vờ kiên cường để che giấu phút yếu lòng ban nãy.
Mấp máy miệng không nói lời nào nữa, người xưa nay ít nói như Tần Tấn đã vô ý vạch trần lớp vỏ nguỵ trang của cô bé. Tần Tấn yên lặng đi đến góc tường, làm một cái giường cỏ đơn giản, nằm xuống, quay mặt về phía bức tường.
Nhìn hành động ngoài ý muốn của Tần Tấn, lại thấy tấm lưng cô đơn quay về phía mình, trong lòng Ân Huệ hơi run lên, không nói rõ được cảm giác của mình như thế nào. Có lẽ vì trong phòng không chỉ còn mình bé, nỗi bất an cùng sợ hãi cũng đã tan biến.
Một đêm qua đi, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi khắp nơi, len lỏi vào trong căn phòng nhỏ. Mãi đến gần sáng Ân Huệ mới không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi nên giờ cảm thấy hơi mệt. Bé mở mắt, hai tay dụi dụi. Giường lạ, cảnh vật cũng lạ nốt. Đột nhiên bé nghĩ đến điều gì, theo trực giác nhìn chỗ góc tường, giường cỏ vẫn ở đó nhưng người đã đi mất.
"Dậy rồi à?" Tiếng mẹ vang bên tai. Nhìn thấy mẹ, tâm tình Ân Huệ lập tức tốt lên.
"Hôm qua con ngủ có quen không?" Lâm Sương trìu mến nhìn con gái.
"Dạ có." Ân Huệ cong cong khoé miệng, vẽ ra một nụ cười sáng lạng để cho mẹ an tâm.
Lâm Sương sờ lên khuôn mặt nhỏ lạnh buốt của con gái, đau lòng.
Từ xưa, chuyện tình của cô gái si tình cùng tình lang đều máu chó như nhau, cốt truyện không có gì đổi mới cả. Tại một phường thêu nhỏ ở Giang Nam, có một thợ thêu nho nhỏ gặp được một vị công tử tuấn tú. Hai người vừa gặp đã yêu, sau khi trao cho hắn tất cả, cô gái mới biết người mình yêu đã có vợ rồi. Ngay cả một thân phận mà gã ta cũng không thể cho nàng nên gã bèn kim ốc tàng kiều(2). Nàng sinh một bé gái, thầm nghĩ sẽ *an phận thủ thường chăm sóc con gái bình an qua ngày, nhưng nàng lại bị sư tử Hà Đông(3) nhà người nọ phát hiện. Cuối cùng, kết cục chỉ có một, nàng bị người gọi là phu quân ấy nhẫn tâm vứt bỏ, con gái cũng vì thế mà bị tàn phế đôi chân.
*bằng lòng với số phận, cuộc sống hiện tại của bản thân.
Vì chạy chữa cho con mà tiêu sạch tiền bạc, muốn tìm người thân để nương nhờ thì phát hiện người ta đã chuyển đi rồi. Vì cuộc sống, nàng cũng chỉ còn có một hạ sách. Đi tìm bà mối, gả cho một kẻ dáng vẻ quê mùa cục mịch không biết chữ lại khiếm khuyết một con mắt. Trong lòng nàng đắng chát biết nhường nào.
"Mẹ." Cảm nhận được nỗi bi thương, đứa trẻ sớm đã trưởng thành dùng cái ôm để an ủi tâm hồn bị tổn thương kia.
Vỗ về đứa nhỏ, trong lòng Lâm Sương cũng được an ủi phần nào. Dù ông trời có đối xử tàn nhẫn với bà đến thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần đứa bé này bình an lớn lên, bà đã thấy đủ rồi.
Ở một góc của tiểu viện, có hai bóng người một lớn một nhỏ đang bận rộn.
"A Tấn, con có thích em gái mới không?"
Tần Mặc nhìn con gái, một vết sẹo dài chạy từ trán dọc xuống gò má làm cho khuôn mặt ông hơi dữ tợn, nhưng giờ đây gương mặt ấy lại mang một nụ cười chân chất.
Thích? Tần Tấn nghĩ đến cô bé hôm qua hung dữ trừng mắt với mình, trong lòng đã có đáp án. Từ nay về sau ngay cả cái giường mình cũng không có. Cô cúi đầu không nói gì cả.
"Đứa nhỏ ngốc, không thích sao?" Đôi mắt không bao giờ biết gạt người kia đã để lộ tâm tư của cô bé. "Thế nhưng, từ nay về sau con sẽ có mẹ, có em gái nữa. Trong nhà sẽ rất náo nhiệt đấy." Tần Mặc kiên nhẫn dỗ dành hài tử.
Mẹ? Em gái? Đối với đứa nhỏ được nhặt về nuôi như nàng thì từ ấy thật xa lạ biết bao.
Tần Tấn quay đầu nhìn lại phòng mình, chân cọ cọ trên mặt đất. Cô chỉ cảm thấy sinh hoạt vốn bình lặng của mình nay đã bị người khác phá vỡ mất rồi.
Nhấc bàn tay to lớn, xoa xoa cái đầu nhỏ, biết con gái khó chịu, Tần Mặc cười há há: " Ở cùng nhau lâu rồi cũng sẽ thích thôi. Đi, cùng a cha đi săn. Bữa tối hôm nay sẽ được ăn ngon."
Cảm xúc không vui bị quét sạch. Cùng a cha đi lên núi là chuyện Tần Tấn thích nhất. Chỉ có tại lúc ấy, cô mới có thể quên hết tất cả những chuyện không vui, sẽ không có người gọi cô là "con hoang", không có vẻ mặt thương hại và ánh mắt chế giễu nào. Núi rừng là nơi cô thích nhất. Thế nên, khi nghe a cha bảo cùng đi săn, Tần Tấn liên tục gật đầu không ngừng.
Chạng vạng tối, hai cha con thắng lợi trở về, lòng tràn đầy vui sướng chạy về nhà. Vừa vào tiểu viện, cả hai cảm giác được sự bất đồng. Sân nhỏ được quét vô cùng sạch sẽ, nhà bếp thì toả ra từng làn khói nhẹ.
"Hai người đã về."
Đang bận rộn nấu cơm thì Lâm Sương phát hiện hai cha con kia đang đứng ngoài phòng bếp nhìn ngó dáo dác khắp nơi. Một câu nói đơn giản lại làm cho hai người họ cảm thấy vô cùng ấm áp. Gần như là cùng một lúc, cha con đứng ngoài cửa đều lộ ra nụ cười giống hệt nhau.
Lưu loát xử lý con mồi, thuần thục để trên bếp lò, và cơm tối có thêm một món ăn nữa.
Tần Tấn đứng một bên, yên lặng nhìn a cha nướng thỏ.
"Đứa nhỏ ngốc, đừng đứng đây nữa. Mau, đi giúp mẹ con dọn chén đũa. Đợi chút nữa là có thể ăn rồi." Tần Mặc nhìn Tần Tấn đầy vẻ cưng chiều.
Tuy không hề có chút quan hệ huyết thống nào nhưng ông lại xem đứa bé này như con ruột của mình.
Dù vẫn không quen gọi "Mẹ", nhưng cha đã lên tiếng, Tần Tấn cũng chỉ đành cam chịu, không tình nguyện đi ra ngoài.
Vừa vào phòng lớn, con mắt Tần Tấn sáng lên. Gian phòng vốn có chút lộn xộn đã được dọn dẹp hoàn toàn. Người mẹ mới đến đã đặt sẵn chén đũa, trên bàn đã có sẵn vài món thức ăn. Tần Tấn nuốt nước miếng, do dự một hồi: "Cái kia, cha bảo con đến giúp." Vẫn không nói ra được chữ "mẹ", Tần Tấn có chút không được tự nhiên đứng bên cạnh.
"Không cần đâu." Lâm Sương dịu dàng nhìn đứa trẻ trước mặt. Là con gái thật sao? Ngoài gương mặt vô cùng thanh tú, chỉ nhìn cách ăn mặc thì thật đúng là không nhận ra giới tính của cô bé.
Tần Tấn bị bà nhìn có chút xấu hổ. Người xưa nay không biết nói chuyện cùng người khác như cô nhất thời có chút khẩn trương, không biết xử sự như thế nào.
"Con giúp mẹ đi xem Ân Huệ đi." Nhìn ra đứa nhỏ này đang xấu hổ, Lâm Sương tốt bụng giao việc cho cô bé làm.
Ngây người một lúc, Tần Tấn mới ý thức được "Ân Huệ" là ai. Cô nghĩ đến cô bé hung dữ kia, trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô cũng nghe theo lời Lâm Sương.
Sợ lại bị cô bé kia trách mắng, Tần Tấn do dự đứng ngoài cửa phòng hồi lâu, cuối cùng mới chậm chạp bước vào. Cúi đầu đi đến giường mới của mình, cô ngồi xuống giường cỏ thì bất ngờ phát hiện có người đã thêm cỏ vào làm nó dày lên. Đứa trẻ tính tình thuần hậu bất giác cười lên, việc bị chiếm giường lớn tạm thời bỏ qua.
Tất cả biểu cảm của Tần Tấn đều lọt vào mắt của Ân Huệ. Bé quệt miệng. Người này thật kỳ quái. Ngồi trên đống cỏ vậy mà cũng có thể vui vẻ như vậy.
Im lặng ngồi trên giường cỏ, Tần Tấn không hề nói gì, gần như khiến cho người khác không cảm nhận được sự hiện diện của cô. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn bất động, thỉnh thoảng cô sẽ vụng trộm nhìn lén bé gái ở trên giường. Mặc dù cách hơi xa, cô vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt bầu bĩnh kia. Nhìn thật xinh đẹp, so với con gái trong thôn đẹp hơn nhiều, nhìn rất giống mẹ. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Tấn kết luận, thời điểm không hung dữ, bé rất đáng yêu. Nghĩ đến đây, cô lại nhịn không được lặng lẽ ngắm trộm.
Lâm Ân Huệ bị ánh mắt thỉnh thoảng bay tới làm cho hơi phiền. Vì đôi chân không trọn vẹn, bé rất mẫn cảm với ánh mắt người khác. Một lần, hai lần còn nhịn được, nhưng sang đến lần thứ ba, bé liền bực mình. "Nhìn cái gì. Không cho nhìn." Lại một lần bắt được ánh mắt của Tần Tấn, bé có chút tức giận quát cô.
Tần Tấn sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn nữa. Hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình. Đôi giày bị thủng một lỗ, lộ ra ngón chân tròn tròn.
Không có phản bác, không có tranh luận, trong phòng yên tĩnh trở lại. Ân Huệ lại một lần nữa hù doạ thành công Tần Tấn. Nhưng nhìn thấy người nọ trầm mặc lại làm cho lòng bé cảm thấy hơi không thoải mái.
Hai người im lặng mãi đến lúc ăn cơm.
Ân Huệ được mẹ ôm đến bên bàn. Tần Tấn cúi đầu, ngồi ở một bên khác. Sau câu "Không cho nhìn", cô không dám liếc nhìn em ấy thêm lần nào nữa.
Mùi thơm ngào ngạt toả ra từ món thịt nướng trên bàn, Ân Huệ có chút sững sờ nhìn khối thịt đen thui này.
"Chưa ăn bao giờ phải không? Nào, nếm thử đi." Tần Mặc híp mắt cười, gắp một miếng thịt lớn, tốt bụng đặt vào bát cô bé. "Ăn thử đi. Hơi cứng nhưng ăn rất ngon."
Ân Huệ nhìn người đàn ông có diện mạo dữ tợn trước mắt. Bé không sợ khuôn mặt này nhưng bé lại ghét người này, trong lòng có chút phản cảm. Là ông ta đã chiếm mất mẹ của mình. Nhưng lại nghĩ đến mẹ liên tục dặn dò phải sống hòa hợp với mọi người trong nhà, không muốn mẹ khó chịu, bé không nói gì, chiếc đũa khua trong bát cơm nhưng lại không hề đụng đến miếng thịt.
Cảm nhận được địch ý nồng đậm của đứa trẻ, Tần Mặc cũng không giận. Trẻ con luôn sợ người lạ. Ông gắp một miếng thịt cho mẹ bé. "Nàng cũng ăn thử đi." Lâm Sương nở ra một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng có chút cảm kích. Đây là một người tốt.
"A Tấn, đừng chỉ mải ăn. Mau gắp thức ăn cho em con."
Đang mải mê và cơm, đội nhiên bị cha chỉ đích danh, Tần Tấn có chút bất ngờ ngẩng đầu lên, oán thầm. Em sao? Em gì mà dữ vậy. Tần Tấn nghĩ, em gái thì phải dịu dàng, đáng yêu, sẽ cười với mình chứ không phải là cả ngày làm dữ với mình. Tuy nghĩ như thế, cô vẫn gắp một miếng thịt lớn đặt vào chén Ân Huệ.
"Ăn đi." Tích chữ như vàng, cô tiếp tục lùa cơm.
Tuy bị bất ngờ nhưng cũng không bài xích miếng thịt của Tần Tấn, Ân Huệ cắn một miếng, ánh mắt sáng ngời. Cái này ăn thật ngon nha.
Duyên phận. Là điều tuyệt vời nhất trên đời.
***
Chú thích:
(1)Đoản đả: một loại quần áo của người Hán thời cổ, thường là con trai nhà nghèo mặc, theo Baidu.
(2)Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
(3)Sư tử Hà Đông: ý chỉ người vợ hung dữ, hay ghen.