Tay nhỏ bé chống đầu, Tần Tấn im lặng ngồi ở trong tiểu viện ngắm nhìn sao trên trời. Ân Huệ ở trong phòng tắm rửa, cô liền ngoan ngoãn im lặng chờ đợi ở bên ngoài.
"A Tấn."
Tần Mặc nhìn đứa nhỏ đang ngồi ở trong viện, nhẹ nhàng đi đến bên người, bàn tay to theo thói quen dừng trên đầu nhỏ.
"Con đang nhìn cái gì thế?" Trong mắt ông tràn ngập yêu thương.
Tần Tấn ngẩng đầu nhìn a cha một cái, song không có trả lời, lại cúi đầu. Cô cùng kẻ khác đánh nhau, lại còn không bảo vệ nổi Ân Huệ. Nàng đã gây họa. Ý thức được chính mình làm chuyện sai, A Tấn tự giác đợi trách phạt.
Tần Mặc không biết tâm tư này, thấy con gái không hé răng, ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu, thân thiết hỏi:
"Làm sao vậy? Trên người còn đau sao?"
Lắc lắc đầu, cái miệng nhỏ mím chặt, Tần Tấn vẫn không lên tiếng.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Không muốn nói với a cha sao?"
Tần Mặc nhìn đứa bé trầm mặc kia. Ông biết tính đứa nhỏ này. Tuy rằng ông là người thô kệch nhưng đối với đứa nhỏ vẫn có đủ tính nhẫn nại. Ông không hy vọng cô vẫn còn nhỏ lại đem hết mọi chuyện đặt ở trong lòng. Đó cũng không phải là một chuyện tốt.
Một lần nữa ngẩng lên nhìn a cha nhận sai rồi lại cúi đầu, Tần Tấn nói : "Đánh nhau, không tốt." Hơn nửa ngày cô mới thì thào ra một câu như vậy.
Hóa ra là vậy. Hiểu lời của con, Tần Mặc nhìn đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, thoáng nhớ lại.
***
Khi đó, ngoại tộc mọi rợ xâm phạm Trung thổ, song phương giao chiến, sát phạt thảm thiết. Ngày nọ, quân giặc đột nhiên đánh lén, doanh địa bị thiêu cháy. Khi đó, ông tận mắt thấy đồng đội thân thiết của mình đều ngã xuống, bản thân cũng bị giặc đánh trọng thương, vất vả lắm mới chạy trốn tới núi rừng này, cuối cùng kiệt sức nằm trong rừng.
Là trời muốn ta chết sao? Tần Mặc thở hổn hển. Cánh rừng tối đen như mực làm cho ông có chút sợ hãi. Trên mặt máu thịt lẫn lộn, đau đến nỗi khiến ông chết lặng.
Hồi tưởng lại, thuở nhỏ, ông khốn khổ vô cùng, nhận hết bất công, sau này theo quân ngũ mới có anh em sinh tử chân chính. Nhưng mà, hiện tại bọn họ cũng không còn nữa, ông lại trở thành một kẻ cô độc. Như vậy, sống một mình trên đời còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Đột nhiên, trong đầu ông nổi lên ý nghĩ chết đi cho xong. Chết, như vậy cũng tốt. Trên đường xuống hoàng tuyền ông còn có thể cùng các anh em tốt đoàn tụ, coi như là giải thoát đi.
Ngay chính lúc ông dự định nhắm mắt chờ chết thì trong rừng sâu lại truyền đến tiếng trẻ con khóc. Ban đầu, ông cũng không thèm quan tâm. Nhưng dần dần, tiếng khóc đứa nhỏ càng ngày càng to, càng ngày càng thảm thương khiến lòng người nhiễu loạn. Âm thanh không ngừng rơi vào trong tai làm Tần Mặc cảm thấy lòng mình như co thắt lại từng chút theo tiếng đứa nhỏ khóc. Cuối cùng, kiềm chế không được, ông chậm rãi đứng lên, đi tìm tiếng khóc.
Đó là một đứa bé chỉ tầm hai, ba tháng tuổi, được tã lót bao chặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ hỏn, cái miệng nhỏ há to, chắc hẳn đã khóc lâu lắm nên giọng có chút khàn khàn. Tần Mặc cẩn thận ôm bé vào trong lòng. Cũng thật kì lạ, không biết là khóc mệt hay trời sinh ra cùng ông hữu duyên, cục cưng vừa mềm vừa nho nhỏ ở trong lòng ông từ từ ngừng khóc. Dường như có một cái gì vô hình dẫn dắt, Tần Mặc nhẹ nhàng đưa ngón tay đặt vào miệng đứa bé. Theo bản năng, đứa nhỏ lập tức ngậm lấy, từng chút từng chút mút, tuy rằng không được gì nhưng vẫn cố sức mà mút.
Đứa nhỏ như đang nhắn gửi đến Tần Mặc một khát vọng sống mãnh liệt khiến trong lòng ông xúc động không thôi. Thế nào ngay cả một đứa nhỏ mà ông cũng không bằng? Có thể nói sống nói chết nhẹ nhàng như vậy? Ông có thể thấy được một sinh mệnh thật vĩ đại trên người bé.
Tần Mặc cong môi, nở nụ cười. Đứa nhỏ này đã dạy cho ông hiểu được rất nhiều thứ. Nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng, Tần Mặc ôm thật chặt. Đây là bảo bối trời cao ban xuống cho ông. Ngay tức khắc, ông liền ra quyết định sẽ nuôi lớn bé, tuyệt đối cùng bé sống một cuộc sống tốt đẹp với nhau.
Cứ như vậy, Tần Mặc không hề trở về quân doanh mà ngược lại, trực tiếp mang theo đứa nhỏ nhặt được rời khỏi nơi chiến hỏa triền miên, lưu lạc khắp nơi, cuối cùng dừng bước tại ngọn núi nhỏ này.
***
Nhìn đứa nhỏ thiện lương trước mắt bị kẻ khác bắt nạt lại còn rối rắm vì sai lầm của mình, Tần Mặc từ trong lòng cảm thấy được niềm an ủi. Xem ra cũng đã đến lúc nên giúp con bé học cách bảo hộ chính mình rồi.
"A Tấn, chờ thương tích của con khỏi hẳn, a cha dạy con công phu có được không?"
Nghe nói thế, Tần Tấn nghiêng đầu kinh ngạc nhìn a cha. Cô cùng kẻ khác đánh nhau, a cha chẳng những không quở trách cô, còn muốn dạy công phu cho cô. Đây là vì cái gì? Ánh mắt trừng thật to, cô không biết nên trả lời thế nào.
"Con muốn học không?"
Biết đầu óc nàng vẫn còn chưa bắt nhịp kịp, Tần Mặc trong mắt mang theo ý cười, hỏi một lần nữa. Tuy rằng không biết dụng ý của a cha nhưng Tần Tấn vẫn vội vã gật đầu.
"Vì cái gì con lại muốn học hử?" Thấy con gái trả lời, Tần Mặc tiếp tục hỏi, từng bước từng bước dẫn đường.Tay nhỏ gãi đầu, Tần Tấn cần một khoảng thời gian để suy nghĩ kĩ.
"Học xong, về sau Ân Huệ sẽ không bị người ta ăn hiếp." Tần Tấn đem suy nghĩ trong lòng thành thật nói ra.
Tần Mặc gật đầu hài lòng, vỗ vỗ lên bả vai nhỏ gầy yếu: "A Tấn, con nhớ kỹ, a cha dạy con công phu không phải cho con đi bắt nạt kẻ khác, mà là để bảo vệ những người yếu thế."
Bảo vệ người khác? Hai mắt trong suốt nhìn a cha, Tần Tấn cố gắng tự hỏi những lời ông nói. Nụ cười ngây ngô đầy trẻ con lại một lần hiện ra trên mặt. Tần Tấn cảm thấy chính mình lại học thêm được điều gì đó.
***
Chạng vạng, người qua kẻ lại lại tấp nập. Người mỗi ngày đều vội vã về nhà kia đang rảo bước đi.
Nhìn ống tay áo bị rách một đường thật dài, Tần Tấn khẽ đau lòng. Mặt nhăn lại, hai hàng lông mày nheo thành một đường. Đây chính là bộ đồ mới do Ân Huệ chính tay làm cho cô. Hôm nay là lần đầu tiên mặc, sợ bị dơ, bất kể nơi nào, cô làm việc đều hết sức cẩn thận, lại không ngờ lại khó tránh khỏi tai nạn. Cô chợt nghĩ đến hai kẻ hại người kia, cơn giận liền nổi dậy.
Hôm nay đang cùng Tào Hành đi đưa hàng, cô lại không đoán trước được nửa đường sẽ gặp phải vài tên côn đồ ở sạp đậu hoa gây sự. Tần Tấn còn nhớ rõ, ngày ấy, cô cùng Ân Huệ đi chợ đã từng ghé vào đó ăn đậu hoa ở chỗ ấy. Bây giờ nhìn đến lão phu phụ hiền lành bị mấy tên kia ức hiếp, cô tự nhiên sẽ không gặp chuyện bất bình mà khoanh tay làm ngơ, lập tức lao vào tương trợ.
Cô cùng Tào Hành tiến tới đánh úp vài tên tiểu tử thúi kia. Vốn tưởng rằng bị trúng mấy quyền, bọn du côn vô lại sẽ gặp khó mà rời đi, chỉ không ngờ, chúng dám giấu vũ khí trong người. Cũng may thuở nhỏ cô đi theo a cha học công phu quyền cước, tay chân nhanh nhẹn mới không bị thương, chỉ có điều quần áo mới lại không thể bảo vệ được. Thở dài một hơi, chuyện này cô phải giấu để Ân Huệ khỏi lo lắng mới được.
Bước thật chậm về nhà, đi vào cửa, một mùi thịt chín xông vào mũi Tần Tấn. Cái mũi thính quên mất không vui, đi đến nhà bếp.
Mặc tạp dề, tay nhỏ cầm xẻng, thuần thục xào đồ ăn trong chảo, hơi nóng phả lên khiến mặt Ân Huệ có chút đỏ. Đem một miếng đồ ăn đã nấu chín cho vào trong miệng, nhai nhai, mắt híp lại, trên mặt nàng nở một nụ cười hài lòng.
Im lặng đứng ở cạnh cửa thưởng thức bức tranh xinh đẹp này, ánh mắt Tần Tấn có chút si mê. Có cái gì đó lan tỏa rất nhanh trong lòng. Ở trước mắt Tần Tấn, người đang bận rộn kia chính là thê tử của mình, là thê tử tốt nhất thiên hạ. Chỉ là, một nữ tử xinh đẹp như tiên hạ phàm thế kia lại không thể có cuộc sống thật hạnh phúc như những người phụ nữ bình thường khác. Nàng dù trải qua nghèo khó mỗi ngày, ngày ngày may vá, nấu cơm cho mình cũng không than lấy một lời.
Nhận ra ánh mắt có chút nóng rực, Ân Huệ quay đầu lại, cùng ánh mắt si ngốc của người kia chạm vào nhau, làm nụ cười trên mặt nàng thêm sáng lạn:
"Người đã về rồi!"
Dù nghe được lời này mỗi ngày, thế nhưng, lúc này đây, Tần Tấn cảm thấy tâm tình rộn ràng không thôi. Bước nhanh đi đến phía sau nàng, ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, vùi đầu vào cần cổ trắng nõn:
"Ta đã trở về."
"Làm sao vậy?"
Kinh ngạc nhìn Tần Tấn chủ động, Ân Huệ không có giãy, ngược lại đem thân thể nhích ra, nhỏ giọng hỏi cô.
"Không có gì, chỉ muốn ôm em một cái thôi."
Tần Tấn nhắm mắt lại, tham lam hít lấy hương thơm trên người Ân Huệ. Giờ khắc này đây chính là giờ khắc cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
Tay nhỏ mềm mại của Ân Huệ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tần Tấn:
"Người đang làm nũng đó hả?" Giọng nói ngọt ngào lại mang theo nhè nhẹ trêu chọc.
Nghe vậy, mặt Tần Tấn lập tức đỏ lên, da mặt mỏng có chút ngượng ngùng, đang muốn rút tay về lại bị Ân Huệ kéo lại.
Hai người lặng lẽ không nói gì, chỉ cảm thụ yêu thương không thành lời của đối phương. Một hồi lâu, Tần Tấn lưu luyến buông nàng ra. Lúc này, Ân Huệ mới phát hiện trên ống tay áo nàng bị rách một đường dài, nhíu nhíu mày:
"Áo của người bị sao thế?"
Rất nhanh, nàng cảm giác được thân mình của người sau lưng kia cứng đờ trong nháy mắt.
Nhíu mày suy nghĩ, Tần Tấn nghĩ đến lần bị bầm ở thắt lưng, nhớ kỹ bài học , đem sự việc từng chi tiết một kể rõ ràng, hơn nữa luôn miệng nói mình không hề bị thương.
Nghe được Tần Tấn cùng người ta động thủ, đối phương còn rút hung khí ra, Ân Huệ bị dọa không nhẹ, vội vàng xoay người, quan sát người nọ.
"Người thật sự không bị thương chứ?"
Thái độ tràn đầy hoài nghi. Nàng rất muốn đích thân kiểm tra.
Vội vàng lắc đầu, Tần Tấn nhoẻn miệng cười, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Ân Huệ, trong mắt tràn đầy chân thành.
"Ta đã hứa với em, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không khiến em lo lắng. Em còn không tin ta ư?" Dừng lại một chút, Tần Tấn tiếp tục trấn an. "Nói sao đi chăng nữa thì em cũng biết rõ thân thủ của ta mà."
Nghe nàng nói lời này, dường như nghĩ đến cái gì, Ân Huệ dừng động tác, lẳng lặng nhìn Tần Tấn, đột nhiên tiến lên.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, lúc cảm xúc ngọt ngào mềm mại kia rời khỏi, Tần Tấn mới ý thức được vừa xảy ra chuyện gì, trong lòng ngọt ngào, hai mắt chăm chú nhìn Ân Huệ.
Thắt lưng bị ôm lại , Ân Huệ lại một lần nữa bị Tần Tấn ôm vào lòng. Ngẩng đầu nhìn hai mắt tỏa sáng của người kia, tuy rằng không nói lời nào, trên mặt rõ ràng viết ba chữ "Ta còn muốn".
"Tham lam."
Ngoài miệng nói vậy nhưng Ân Huệ vẫn nhắm mắt lại, thỏa mãn yêu cầu của người yêu.
Yêu là hai người cùng cố gắng, hai người cùng kiên trì.