Lần đầu tiên gặp cô đương nhiên cô không nhớ, bởi vì từ đầu chí cuối, cô đều không nhìn rõ gương mặt anh.
Huống hồ, tám năm trước, anh mới mười chín tuổi, vẫn còn là thiếu niên gầy gò.
Tất cả ký ức của anh đều bắt đầu từ cô nhi viện.
Anh bị vứt bỏ trước cổng cô nhi viện, ngoại trừ tên Thu Tự viết trên giấy ra, không còn bất kỳ thứ gì để anh có thể truy tìm nơi đến của anh.
Trong quần thể xã hội người da trắng, dẫu rằng con cái da vàng của gia đình giàu có ở trong trường học đều sẽ bị bắt nạt và kỳ thị, huống hồ là nơi như cô nhi viện.
Cô nhi, người nước khác, xinh xắn được viện trưởng và hộ lý yêu thích… Tất cả những thứ này đều là lý do bị bắt nạt.
Từ lúc còn rất nhỏ anh đã hiểu, người lớn luôn thích cái đẹp nhưng không thể vì thế mà làm anh tránh đi bất công.
Lúc nước bọt, nắm đấm, đánh đá rơi lên người anh, hoặc là quỳ trên đất khổ sở van nài người khác buông tha cho mình, hoặc là mặc kệ tất thảy phản kích đánh trả.
Anh đã chọn vế sau.
Rất nhanh, anh từ đứa bé được viện trưởng và hộ lý yêu thích nhất trở thành đứa bé bị ghét bỏ, anh luôn im lặng không nói, không cười với người khác, ai bắt nạt anh, dù anh biết rõ đánh không lại đối phương nhưng cũng muốn liều mạng đánh trả.
Dẫu là mười quyền của đối phương mới đổi lại một đấm của anh, nhưng anh cảm thấy đáng giá.
Úc Thịnh luôn không nhìn thấy anh bị một vết thương nào, là bởi vì anh bị thương vẫn luôn không biết than đau, cô không biết rằng rất nhiều năm trước, lúc anh còn là một đứa bé rất nhỏ đã quen với đau khổ, quen với bị thương.
Đứa nhỏ biết kêu đau là vì có người thương xót chúng, biết chúng đau khổ sẽ nhẹ nhàng an ủi, mà anh lại có gì chứ? Anh có thể than đau cùng ai? Mỗi lần đánh nhau xong sẽ bị vứt vào trong căn phòng tối om, đối diện với ba bức tường sao?
Đối với nhóc Thu Tự mà nói, than đau không ai đáp lại, chỉ là đơn thuần lãng phí thời gian và thể lực.
Dần dà, anh học được cách không than đau nữa, cũng học được cách sau khi bị thương một mình co ro trong góc tường để thể lực khôi phục từng chút một.
Lúc mười tuổi có một hộ gia đình người da trắng thu nhận anh.
Ban đầu, mọi thứ vẫn ổn. Một người phụ nữ da trắng béo ú và ông chồng bợm rượu, gia đình phổ thông, người phụ nữ vẫn luôn có con nhưng hai lần mang thai đều sẩy thai, cuối cùng đành nghĩ đến việc nhận nuôi.
Người phụ nữ đối xử với anh không thể nói là cực kỳ tốt nhưng cũng không tính là xấu, có nhà ở, quần áo, thức ăn, vật chất cần cung cấp đều có đủ, cũng tiếp tục để anh đến trường.
Năm thứ hai anh đến gia đình này, người phụ nữ lần nữa mang thai. Người phụ nữ rất vui vẻ, ông chồng cực kỳ kích động, hai người cẩn thận bảo vệ thai nhi, thậm chí ông chồng còn cai rượu, mỗi ngày ngoại trừ đi làm ra, về nhà còn đảm nhiệm tất cả việc nhà,
Tuy Thu Tự mới mười một tuổi nhưng những việc nhà cần làm anh đều biết làm, mỗi ngày tan học về nhà sẽ giúp đỡ. Trong khoảng thời gian này, hẳn là thời gian gia đình êm ấm nhất trong ký ức của anh.
Người phụ nữ da trắng lần này thuận lợi hạ sinh một bé trai, chẳng qua là cảnh đẹp chẳng dài lâu, con không quá khỏe mạnh, luôn ngã bệnh, một năm sau đứa bé qua đời.
Sau đó, tất cả âm thanh trong nhà đều đã ngừng lại, sau mấy tháng chết lặng, một trận cãi vã bùng phát, người đàn ông uống rượu ra đánh đánh vợ mình.
Từ đó về sau, hai người thường xuyên cãi vã, thậm chí có lúc còn động tay chân.
Năm Thu Tự mười ba, người phụ nữ nhân lúc chồng không ở đây, thu dọn đồ đạc bỏ đi.
Sau đó, anh trở thành người duy nhất đối mặt với lửa giận của người đàn ông.
Thu Tự mười ba tuổi, vẫn chưa có hình dáng khỏe khoắn của đàn ông, sao có thể đánh lại người đàn ông trung niên da trắng to khỏe.
Cuộc sống trở nên vô cùng tồi tệ, gia đình không còn phụ nữ, cuộc sống vừa bừa bộn vừa hỗn loạn, người đàn ông dần dà không đi làm nữa, cả ngày uống rượu. Một lần sau khi say rượu, ông ta nhìn chằm chằm thiếu niên có tướng mạo xinh đẹp, bỗng nhiên nổi lên tà tâm.
Thu Tự vẫn luôn duy trì cảnh giác, lúc phản kháng đập đầu ông ta bị thương, mang theo ba lô sớm đã thu dọn xong rời khỏi gia đình kia.
Sự ra đi như thế này cần phải trả giá, anh không thể tiếp tục đi học nữa mà còn phải tự đi làm để kiếm tiền nuôi bản thân.
Anh cũng không thể quay về cô nhi viện, anh sợ người đàn ông kia sẽ lại đến cô nhi viện tìm anh nhưng bản thân anh cũng không muốn quay lại, nếu đã rời đi, anh không muốn quay đầu lại nữa, dù có khó khăn hơn anh cũng muốn dựa vào sức lực của bản thân để sống tiếp.
Vẫn may, cuộc đời cuối cùng cũng mở cho anh một cánh cửa sổ. Chuỗi ngày lưu lạc làm thuê khắp nơi trong nửa năm kết thúc, anh gặp được ân sư của mình - Tô Thanh.
Rất nhiều năm sau, lúc Thu Tự học thành xuất sư, Tô Thanh mới nói với anh rằng, ban đầu ông ấy dẫn anh đi, không chỉ vì đối phương và anh giống nhau, đều là người Trung Quốc, cũng là vì lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia của anh.
Dù trông anh nghèo khố rách áo ôm, gương mặt đen nhẻm, bị cuộc sống khổ sở đè nén đến không nhìn thấy mặt trời nhưng ánh mắt của anh vẫn sạch sẽ như thế.
Anh lau xe cho ông ấy, Tô Thanh đưa anh tờ một trăm đô, nói với anh rằng số tiền thừa là tiền tiếp.
Đối phương không giống thiếu niên trước đây mà ông ấy nhất thời hảo tâm cho tiền tiếp, dùng lời nói cảm kích cung kính, cũng không vội vã mong đợi hỏi ông ấy còn có nhu cầu khác nữa hay không.
Thiếu niên trước mặt gầy yếu chỉ dùng đôi mắt đen sạch sẽ nhìn ông, sau đó nghiêm túc nói lời cảm ơn ông.
Xuất phát từ thật lòng cảm tạ, không mang theo mưu đồ, cũng không vì đối phương thương hại mà cảm thấy tự ti chối từ, nhưng cũng không vì đối phương ra tay hào phóng mà có thêm dã tâm và d.ục vọng.
Tô Thanh cho anh tờ tiền đó vốn cũng là muốn thăm dò, sau đó ông ấy lại đi lau xe thêm hai lần, thông qua cửa kính của tiệm đối diện đường chăm chú quan sát thiếu niên ở hãng xe đối diện.
Nhìn anh lặng lẽ vùi đầu làm việc, nhìn anh ngồi xổm bên đường ăn bánh mì để ăn trưa, nhìn anh cần mẫn nhanh nhẹn đi lại, nhìn thấy anh buổi tối nằm co ro trên ghế dài ở công viên, đắp tấm chăn mỏng cũ rách để đi ngủ.
Rõ ràng ở tầng thấp nhất trong xã hội nhưng vẫn luôn kiên trì, đáy mắt không có tê dại và tuyệt vọng.
Ba ngày sau, Tô Thanh xuất hiện hỏi anh có muốn đi theo mình không.
“Chú không được xem như là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu. Chú sẽ cho con một nơi để che mưa tránh gió, sẽ cho con thức ăn và quần áo, cũng sẽ để con tiếp tục đi học, quan trọng hơn là, chú sẽ cho con bản lĩnh để an thân lập mệnh. Nếu như con nguyện ý, có thể xem nơi đó thành nhà mình.
Điều nhắc nhở duy nhất là ta không dễ dàng dẫn người đi, nhưng cũng không chấp nhận hối hận, nếu con từ chối, sau này chú sẽ không đến nữa, nếu con đồng ý cũng sẽ không có đạo lý nửa đường đứt gánh.”
Tô Thanh dứt lời, cho rằng đối phương sẽ nguyện ý trực tiếp đi theo ông, hoặc là trực tiếp từ chối nhưng kết quả thiếu niên lại nhìn ông, rất nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp.”
Tô Thanh lập tức cười lớn, dưới ánh nhìn trầm mặc nghiêm túc chăm chú của đối phương, hứa hẹn với anh: “Được, chú sẽ không để con làm chuyện vi phạm pháp luật.”
***
Tô Thanh là người làm ăn, làm ăn ở Las Vegas.
Ông ấy hứa với Thu Tự, sẽ không để anh làm chuyện vi phạm pháp luật nên không để anh vào sòng bạc, trực tiếp dẫn anh bên mình, đích thân dạy anh.
Ngoài kinh doanh sòng bạc mau kiếm tiền, Tô Thanh còn có mọt thân phận, ông ấy là cao thủ IT đứng đầu trong bảng xếp hạng nước M, được gọi là “hacker”.
Ông ấy có thân phận trên mạng, nhận công việc, so sánh thì, số tiền kiếm được không ít hơn tiền ở sòng bạc là bao nhiêu.
Tô Thanh có một gia đình lớn, rất nhiều con trai con gái, cũng có những đứa con khác mà ông ấy thu nhận nhưng họ không ở cùng nhau. Đứa con khác được thu nhận giống như Thu Tự lại không vào sòng bạc còn có một người, cậu ta gọi là “A”, nhỏ hơn anh một tuổi.
Tên là cậu tự đặt, dùng vào lúc sau khi xuất sư ở trên mạng nhận mối làm ăn.
Tính cách của A hướng ngoại hoạt bát, Thu Tự yên tĩnh nội liễm nhưng quan hệ của hai người lại rất tốt.
Bốn năm sau, Thu Tự giống như miếng bọt biển học hết tất cả những thứ có thể học.
Máy tính, tán thủ, taekwondo, kỹ thuật theo dõi, thậm chí ngoại trừ tiếng anh và tiếng trung, anh còn thành thục hai ngoại ngữ khác, ngoài những thứ này ra, học tập của bọn họ Tô Thanh cũng không cho phép họ bỏ bê.
Thu Tự biết đây là cơ hội quan trọng nhất trong đời anh, nếu như trong một khoảng thời gian, anh không thể đạt được yêu cầu của Tô Thanh, có thể anh sẽ bị đưa đến bên sòng bạc, đi một con đường khác, nếu như anh từ chối, cũng có thể anh sẽ bị đá ra khỏi cổng nhà này.
Anh không có bất kỳ thời gian giải trí nào, mỗi ngày chỉ ngủ mấy giờ đồng hồ. Tùy tiện kéo một người đến hỏi về ấn tượng đối với Thu Tự, chỉ có hai chữ: Liều mạng.
Cần cù bù thông minh, huống hồ anh vốn đã rất thông minh.
Năm mười chín tuổi, Tô Thanh giao cho anh một nhiệm vụ, nhiệm vụ này xác định anh có thể xuất sư chưa.
Nếu như anh có thể thuận lợi hoàn thành, từ đây về sau anh không còn là người sống nhờ ở nhà họ Tô nữa mà sẽ thật sự trở thành một phần tử của ngôi nhà này, thân phận bình đẳng với con ruột của Tô Thanh.
Nhiệm vụ đó rất khó, anh tốt thời gian tròn ba tháng, xuýt mất mạng.
Phần lớn thời gian đầu kỳ của ba tháng này, anh đều phải giả dạng, làm đen mặt, anh tự cho mình thân phận là làm người mở xe trước cửa khách sạn.
Khi đó anh mười chín tuổi, vẫn chưa có hình dáng của đàn ông, dáng người rất cao nên trông rất gầy gò.
Lần đầu tiên nhìn thấy Úc Thịnh, anh ở trong góc tường ngồi xổm ba giờ đồng hồ trong ngày đông Las Vegas, cô không để ý đến anh, cùng một cô gái xấp xỉ tuổi và một cô gái thành niên bước vào tiệm trang phục đối diện góc đường.
Thông qua cửa kính sạch sẽ trong suốt, anh nhìn thấy trên gương mặt trắng ngần tinh xảo vẫn còn rất nhỏ tuổi nhưng nhan sắc đã làm người ta không thể dời mắt.
Cô thử một chiếc đầm liền trắng nhạt, tóc đen mắt đen, môi đỏ răng trắng, hoàn mỹ như búp bê.
Hôm đó Thu Tự ở góc đường ngồi xổm sắp sáu giờ đồng hồ mới đợi được nhân vật mục tiêu, mà cô gái sau khi mua quần áo xong cùng với bạn bè đi vào một tiệm đồ ngọt bên cạnh ăn bánh, uống trà chiều. Cửa kính của tiệm đồ ngọt cũng sạch sẽ như thế, anh chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô.
Anh vốn cho rằng chỉ là một lần gặp gỡ bất ngờ, sẽ giống như hai đường thẳng giao nhau, sau một điểm ngắn ngủi sẽ đi hai hướng hoàn toàn khác nhau. Nhưng mấy ngày sau đó, anh lại vô số lần nhìn thấy cô gái này.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô ở trong khách sạn mà anh đang đóng giả thân phận mở cửa xe.
Mỗi lần anh đều ở trong góc khuất còn cô bước đi trong khách sạn xa hoa, dưới ánh đèn neon mờ ảo nhiều màu. Có lúc cô yên tĩnh không nói chuyện, có lúc lại nói chuyện nghiêm túc với bạn bè, cũng có lúc sẽ mỉm cười.
Anh từng mở cửa xe giúp cô một lần, cô rất lịch thiệp nói lời cảm ơn, giọng nói ngọt ngào mềm mại thanh lạnh, giống như động vật nhỏ mềm đáng yêu, không nhẹ không nặng gãi vào lòng anh.
Nhưng điều khiến Thu Tự thật sự nhớ đến cô là vì một sự việc bỗng nhiên phát sinh ngoài ý muốn ở phía sau.
Huống hồ, tám năm trước, anh mới mười chín tuổi, vẫn còn là thiếu niên gầy gò.
Tất cả ký ức của anh đều bắt đầu từ cô nhi viện.
Anh bị vứt bỏ trước cổng cô nhi viện, ngoại trừ tên Thu Tự viết trên giấy ra, không còn bất kỳ thứ gì để anh có thể truy tìm nơi đến của anh.
Trong quần thể xã hội người da trắng, dẫu rằng con cái da vàng của gia đình giàu có ở trong trường học đều sẽ bị bắt nạt và kỳ thị, huống hồ là nơi như cô nhi viện.
Cô nhi, người nước khác, xinh xắn được viện trưởng và hộ lý yêu thích… Tất cả những thứ này đều là lý do bị bắt nạt.
Từ lúc còn rất nhỏ anh đã hiểu, người lớn luôn thích cái đẹp nhưng không thể vì thế mà làm anh tránh đi bất công.
Lúc nước bọt, nắm đấm, đánh đá rơi lên người anh, hoặc là quỳ trên đất khổ sở van nài người khác buông tha cho mình, hoặc là mặc kệ tất thảy phản kích đánh trả.
Anh đã chọn vế sau.
Rất nhanh, anh từ đứa bé được viện trưởng và hộ lý yêu thích nhất trở thành đứa bé bị ghét bỏ, anh luôn im lặng không nói, không cười với người khác, ai bắt nạt anh, dù anh biết rõ đánh không lại đối phương nhưng cũng muốn liều mạng đánh trả.
Dẫu là mười quyền của đối phương mới đổi lại một đấm của anh, nhưng anh cảm thấy đáng giá.
Úc Thịnh luôn không nhìn thấy anh bị một vết thương nào, là bởi vì anh bị thương vẫn luôn không biết than đau, cô không biết rằng rất nhiều năm trước, lúc anh còn là một đứa bé rất nhỏ đã quen với đau khổ, quen với bị thương.
Đứa nhỏ biết kêu đau là vì có người thương xót chúng, biết chúng đau khổ sẽ nhẹ nhàng an ủi, mà anh lại có gì chứ? Anh có thể than đau cùng ai? Mỗi lần đánh nhau xong sẽ bị vứt vào trong căn phòng tối om, đối diện với ba bức tường sao?
Đối với nhóc Thu Tự mà nói, than đau không ai đáp lại, chỉ là đơn thuần lãng phí thời gian và thể lực.
Dần dà, anh học được cách không than đau nữa, cũng học được cách sau khi bị thương một mình co ro trong góc tường để thể lực khôi phục từng chút một.
Lúc mười tuổi có một hộ gia đình người da trắng thu nhận anh.
Ban đầu, mọi thứ vẫn ổn. Một người phụ nữ da trắng béo ú và ông chồng bợm rượu, gia đình phổ thông, người phụ nữ vẫn luôn có con nhưng hai lần mang thai đều sẩy thai, cuối cùng đành nghĩ đến việc nhận nuôi.
Người phụ nữ đối xử với anh không thể nói là cực kỳ tốt nhưng cũng không tính là xấu, có nhà ở, quần áo, thức ăn, vật chất cần cung cấp đều có đủ, cũng tiếp tục để anh đến trường.
Năm thứ hai anh đến gia đình này, người phụ nữ lần nữa mang thai. Người phụ nữ rất vui vẻ, ông chồng cực kỳ kích động, hai người cẩn thận bảo vệ thai nhi, thậm chí ông chồng còn cai rượu, mỗi ngày ngoại trừ đi làm ra, về nhà còn đảm nhiệm tất cả việc nhà,
Tuy Thu Tự mới mười một tuổi nhưng những việc nhà cần làm anh đều biết làm, mỗi ngày tan học về nhà sẽ giúp đỡ. Trong khoảng thời gian này, hẳn là thời gian gia đình êm ấm nhất trong ký ức của anh.
Người phụ nữ da trắng lần này thuận lợi hạ sinh một bé trai, chẳng qua là cảnh đẹp chẳng dài lâu, con không quá khỏe mạnh, luôn ngã bệnh, một năm sau đứa bé qua đời.
Sau đó, tất cả âm thanh trong nhà đều đã ngừng lại, sau mấy tháng chết lặng, một trận cãi vã bùng phát, người đàn ông uống rượu ra đánh đánh vợ mình.
Từ đó về sau, hai người thường xuyên cãi vã, thậm chí có lúc còn động tay chân.
Năm Thu Tự mười ba, người phụ nữ nhân lúc chồng không ở đây, thu dọn đồ đạc bỏ đi.
Sau đó, anh trở thành người duy nhất đối mặt với lửa giận của người đàn ông.
Thu Tự mười ba tuổi, vẫn chưa có hình dáng khỏe khoắn của đàn ông, sao có thể đánh lại người đàn ông trung niên da trắng to khỏe.
Cuộc sống trở nên vô cùng tồi tệ, gia đình không còn phụ nữ, cuộc sống vừa bừa bộn vừa hỗn loạn, người đàn ông dần dà không đi làm nữa, cả ngày uống rượu. Một lần sau khi say rượu, ông ta nhìn chằm chằm thiếu niên có tướng mạo xinh đẹp, bỗng nhiên nổi lên tà tâm.
Thu Tự vẫn luôn duy trì cảnh giác, lúc phản kháng đập đầu ông ta bị thương, mang theo ba lô sớm đã thu dọn xong rời khỏi gia đình kia.
Sự ra đi như thế này cần phải trả giá, anh không thể tiếp tục đi học nữa mà còn phải tự đi làm để kiếm tiền nuôi bản thân.
Anh cũng không thể quay về cô nhi viện, anh sợ người đàn ông kia sẽ lại đến cô nhi viện tìm anh nhưng bản thân anh cũng không muốn quay lại, nếu đã rời đi, anh không muốn quay đầu lại nữa, dù có khó khăn hơn anh cũng muốn dựa vào sức lực của bản thân để sống tiếp.
Vẫn may, cuộc đời cuối cùng cũng mở cho anh một cánh cửa sổ. Chuỗi ngày lưu lạc làm thuê khắp nơi trong nửa năm kết thúc, anh gặp được ân sư của mình - Tô Thanh.
Rất nhiều năm sau, lúc Thu Tự học thành xuất sư, Tô Thanh mới nói với anh rằng, ban đầu ông ấy dẫn anh đi, không chỉ vì đối phương và anh giống nhau, đều là người Trung Quốc, cũng là vì lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia của anh.
Dù trông anh nghèo khố rách áo ôm, gương mặt đen nhẻm, bị cuộc sống khổ sở đè nén đến không nhìn thấy mặt trời nhưng ánh mắt của anh vẫn sạch sẽ như thế.
Anh lau xe cho ông ấy, Tô Thanh đưa anh tờ một trăm đô, nói với anh rằng số tiền thừa là tiền tiếp.
Đối phương không giống thiếu niên trước đây mà ông ấy nhất thời hảo tâm cho tiền tiếp, dùng lời nói cảm kích cung kính, cũng không vội vã mong đợi hỏi ông ấy còn có nhu cầu khác nữa hay không.
Thiếu niên trước mặt gầy yếu chỉ dùng đôi mắt đen sạch sẽ nhìn ông, sau đó nghiêm túc nói lời cảm ơn ông.
Xuất phát từ thật lòng cảm tạ, không mang theo mưu đồ, cũng không vì đối phương thương hại mà cảm thấy tự ti chối từ, nhưng cũng không vì đối phương ra tay hào phóng mà có thêm dã tâm và d.ục vọng.
Tô Thanh cho anh tờ tiền đó vốn cũng là muốn thăm dò, sau đó ông ấy lại đi lau xe thêm hai lần, thông qua cửa kính của tiệm đối diện đường chăm chú quan sát thiếu niên ở hãng xe đối diện.
Nhìn anh lặng lẽ vùi đầu làm việc, nhìn anh ngồi xổm bên đường ăn bánh mì để ăn trưa, nhìn anh cần mẫn nhanh nhẹn đi lại, nhìn thấy anh buổi tối nằm co ro trên ghế dài ở công viên, đắp tấm chăn mỏng cũ rách để đi ngủ.
Rõ ràng ở tầng thấp nhất trong xã hội nhưng vẫn luôn kiên trì, đáy mắt không có tê dại và tuyệt vọng.
Ba ngày sau, Tô Thanh xuất hiện hỏi anh có muốn đi theo mình không.
“Chú không được xem như là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu. Chú sẽ cho con một nơi để che mưa tránh gió, sẽ cho con thức ăn và quần áo, cũng sẽ để con tiếp tục đi học, quan trọng hơn là, chú sẽ cho con bản lĩnh để an thân lập mệnh. Nếu như con nguyện ý, có thể xem nơi đó thành nhà mình.
Điều nhắc nhở duy nhất là ta không dễ dàng dẫn người đi, nhưng cũng không chấp nhận hối hận, nếu con từ chối, sau này chú sẽ không đến nữa, nếu con đồng ý cũng sẽ không có đạo lý nửa đường đứt gánh.”
Tô Thanh dứt lời, cho rằng đối phương sẽ nguyện ý trực tiếp đi theo ông, hoặc là trực tiếp từ chối nhưng kết quả thiếu niên lại nhìn ông, rất nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp.”
Tô Thanh lập tức cười lớn, dưới ánh nhìn trầm mặc nghiêm túc chăm chú của đối phương, hứa hẹn với anh: “Được, chú sẽ không để con làm chuyện vi phạm pháp luật.”
***
Tô Thanh là người làm ăn, làm ăn ở Las Vegas.
Ông ấy hứa với Thu Tự, sẽ không để anh làm chuyện vi phạm pháp luật nên không để anh vào sòng bạc, trực tiếp dẫn anh bên mình, đích thân dạy anh.
Ngoài kinh doanh sòng bạc mau kiếm tiền, Tô Thanh còn có mọt thân phận, ông ấy là cao thủ IT đứng đầu trong bảng xếp hạng nước M, được gọi là “hacker”.
Ông ấy có thân phận trên mạng, nhận công việc, so sánh thì, số tiền kiếm được không ít hơn tiền ở sòng bạc là bao nhiêu.
Tô Thanh có một gia đình lớn, rất nhiều con trai con gái, cũng có những đứa con khác mà ông ấy thu nhận nhưng họ không ở cùng nhau. Đứa con khác được thu nhận giống như Thu Tự lại không vào sòng bạc còn có một người, cậu ta gọi là “A”, nhỏ hơn anh một tuổi.
Tên là cậu tự đặt, dùng vào lúc sau khi xuất sư ở trên mạng nhận mối làm ăn.
Tính cách của A hướng ngoại hoạt bát, Thu Tự yên tĩnh nội liễm nhưng quan hệ của hai người lại rất tốt.
Bốn năm sau, Thu Tự giống như miếng bọt biển học hết tất cả những thứ có thể học.
Máy tính, tán thủ, taekwondo, kỹ thuật theo dõi, thậm chí ngoại trừ tiếng anh và tiếng trung, anh còn thành thục hai ngoại ngữ khác, ngoài những thứ này ra, học tập của bọn họ Tô Thanh cũng không cho phép họ bỏ bê.
Thu Tự biết đây là cơ hội quan trọng nhất trong đời anh, nếu như trong một khoảng thời gian, anh không thể đạt được yêu cầu của Tô Thanh, có thể anh sẽ bị đưa đến bên sòng bạc, đi một con đường khác, nếu như anh từ chối, cũng có thể anh sẽ bị đá ra khỏi cổng nhà này.
Anh không có bất kỳ thời gian giải trí nào, mỗi ngày chỉ ngủ mấy giờ đồng hồ. Tùy tiện kéo một người đến hỏi về ấn tượng đối với Thu Tự, chỉ có hai chữ: Liều mạng.
Cần cù bù thông minh, huống hồ anh vốn đã rất thông minh.
Năm mười chín tuổi, Tô Thanh giao cho anh một nhiệm vụ, nhiệm vụ này xác định anh có thể xuất sư chưa.
Nếu như anh có thể thuận lợi hoàn thành, từ đây về sau anh không còn là người sống nhờ ở nhà họ Tô nữa mà sẽ thật sự trở thành một phần tử của ngôi nhà này, thân phận bình đẳng với con ruột của Tô Thanh.
Nhiệm vụ đó rất khó, anh tốt thời gian tròn ba tháng, xuýt mất mạng.
Phần lớn thời gian đầu kỳ của ba tháng này, anh đều phải giả dạng, làm đen mặt, anh tự cho mình thân phận là làm người mở xe trước cửa khách sạn.
Khi đó anh mười chín tuổi, vẫn chưa có hình dáng của đàn ông, dáng người rất cao nên trông rất gầy gò.
Lần đầu tiên nhìn thấy Úc Thịnh, anh ở trong góc tường ngồi xổm ba giờ đồng hồ trong ngày đông Las Vegas, cô không để ý đến anh, cùng một cô gái xấp xỉ tuổi và một cô gái thành niên bước vào tiệm trang phục đối diện góc đường.
Thông qua cửa kính sạch sẽ trong suốt, anh nhìn thấy trên gương mặt trắng ngần tinh xảo vẫn còn rất nhỏ tuổi nhưng nhan sắc đã làm người ta không thể dời mắt.
Cô thử một chiếc đầm liền trắng nhạt, tóc đen mắt đen, môi đỏ răng trắng, hoàn mỹ như búp bê.
Hôm đó Thu Tự ở góc đường ngồi xổm sắp sáu giờ đồng hồ mới đợi được nhân vật mục tiêu, mà cô gái sau khi mua quần áo xong cùng với bạn bè đi vào một tiệm đồ ngọt bên cạnh ăn bánh, uống trà chiều. Cửa kính của tiệm đồ ngọt cũng sạch sẽ như thế, anh chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô.
Anh vốn cho rằng chỉ là một lần gặp gỡ bất ngờ, sẽ giống như hai đường thẳng giao nhau, sau một điểm ngắn ngủi sẽ đi hai hướng hoàn toàn khác nhau. Nhưng mấy ngày sau đó, anh lại vô số lần nhìn thấy cô gái này.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô ở trong khách sạn mà anh đang đóng giả thân phận mở cửa xe.
Mỗi lần anh đều ở trong góc khuất còn cô bước đi trong khách sạn xa hoa, dưới ánh đèn neon mờ ảo nhiều màu. Có lúc cô yên tĩnh không nói chuyện, có lúc lại nói chuyện nghiêm túc với bạn bè, cũng có lúc sẽ mỉm cười.
Anh từng mở cửa xe giúp cô một lần, cô rất lịch thiệp nói lời cảm ơn, giọng nói ngọt ngào mềm mại thanh lạnh, giống như động vật nhỏ mềm đáng yêu, không nhẹ không nặng gãi vào lòng anh.
Nhưng điều khiến Thu Tự thật sự nhớ đến cô là vì một sự việc bỗng nhiên phát sinh ngoài ý muốn ở phía sau.
Danh sách chương