Cuộc sống vốn không công bằng. Có người tỉnh lại là hoàng thái tử, mà có người lại biến thành bộ xương khô tình nghi bị cuồng tra tấn, mỗi ngày chơi SM đến bị chơi hư… Có người xuyên không không được thì có thể trọng sinh sống lại, còn có người…

“Đang nghĩ gì vậy?”

Tôi đang lạc trên cõi tiên thì bị kéo về. Tôi nhìn tên không ngừng cười mỉm nào đó bằng ánh mắt của nhà triết học: “Này, em đã ở đây chăm sóc anh ba ngày rồi, không về nhà à? Cha mẹ em sẽ lo lắng.”

“Chờ anh tỉnh lại em sẽ đi.”

“Tỉnh rồi?”

“Chờ nuôi anh lên 60kg, em lập tức đi. Nào, uống chút gà tiềm, trong nồi còn nhiều lắm.”

“Em nuôi heo hay đang chăm sóc phụ nữ có thai vậy…”

“Người cao 1m74 mà cân nặng chỉ 45kg không đủ tư cách nói ra những lời này.”

Tôi uống một ngụm.

Không thể không nói trù nghệ của nó quả thật tuyệt vời, sa sâm, táo đỏ với mùi xương gà tiềm hòa quyện lại, chỉ cần mút nhẹ là da gà rơi ngay vào trong miệng, vừa mềm vừa thơm… Tôi vừa thưởng thức vừa hỏi: “Em không đi học sao?”

“Giờ đang nghỉ.”

“Ý là em vẫn đang đến trường?”

“…” Nó khẽ nhíu mày, hình như  không biết phải trả lời như thế nào.

Tôi cười ha hả: “Nhìn đi, lộ mặt rồi chứ gì, anh là tầng lớp tri thức trong xã hội, còn em vẫn đang đến trường, rõ ràng anh lớn hơn em? Đừng nói em đang là nghiên cứu sinh? Hay học lên tiến sĩ?”

Nó không tranh luận với tôi, chỉ khẽ đổi sắc mặt, nhẹ giọng hỏi: “A Cảnh, anh nhớ ra?”

“?” [kuroneko3026.wp.com]

“Chuyện lúc trước, anh nhớ ra?”

Tôi ngẩn người, nghiêng đầu suy tư một lúc, nói: “Có vài chuyện hơi mơ hồ ấn tượng. Ví dụ như hiện giờ biết rất rõ đây là nhà anh, mâm, nĩa ăn này trước đây anh đã dùng rất nhiều lần. Cũng có chút ấn tượng với công việc của bản thân, hình như, anh làm việc ở ngân hàng, thường chạy nghiệp vụ, phải rồi, anh có hơn mười cái cà vạt mới tinh, xếp trong ngăn kéo…”

“Còn chuyện khác, có nhớ cha mẹ anh không?”

“Nhớ. Cha mẹ anh đã ly dị lúc anh học tiểu học, bây giờ mẹ… chắc đang ở nước ngoài… Còn cha… À, cái này không nhớ rõ được. À mà, anh còn nhớ một số bạn học thời đại học…”

“Tên họ, còn nhớ chứ?”

“À để anh thử chút xem. Dương Lỗi… La Tuyết Sa…”

Tiểu Trạch nghe tôi lề mề nhớ ra tên bạn bè, nó uống một ngụm nước chanh. Nó vẫn không nhìn tôi, nhưng kỳ quái là, ngón tay trắng nõn của nó lại đang khẽ run.

Tôi đếm ngón tay như trẻ con học toán, bất chợt thoáng hiện ra một cái tên khá rõ ràng, rõ đến mức làm tim tôi quặn đau dữ dội.

Tôi gần như vô thức nắm chặt chăn, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh như gặp ác mộng, sau đó khó khăn bật ra tên của người đó:

“Đặng… Viêm… Bân.”

Nó vẫn không ngẩng đầu nhìn tôi, giọng hơi nhỏ đi: “Còn nhớ chuyện liên quan đến anh ta không?”

Trực giác mách tôi biết, người tên Đăng Viêm Bân tuyệt đối rất liên quan đến tôi, nhưng bất luận tôi cố nhớ thế nào thì trong đầu cũng chỉ có một vệt bóng người cao gầy, còn lại chẳng có gì cả.

Vả lại, càng muốn nhớ đầu sẽ càng đau, tim cũng đau co thắt như bị bệnh.

Tiểu Trạch bỗng đặt ly nước chanh xuống, quỳ chân lên cạnh giường, ôm chầm lấy tôi.

Thân hình nó thật sự rất nhỏ nhắn, bị nó ôm như thế cứ như đang bị một con vật nhỏ làm nũng. Mà nó ôm rất chặt, chặt đến mức làm tôi đau đớn, nhưng bất ngờ là hành động của nó làm tôi an lòng.

Nó không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói bên tai tôi: “Đừng khóc… Đừng khóc… Ít nhất, anh vẫn còn có em.”

Tôi không tài nào hiểu được lời nó nói, bởi tôi không hề khóc.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tôi thật sự làm ướt phần vai áo sơ mi của nó, buồn cười —— người trưởng thành đang được một cậu nhóc an ủi. Mà thôi, quên đi. Bộ xương khô như tôi còn cần tôn nghiêm gì nữa.

Nói chứ, người cậu nhóc lạnh lạnh, thật thoải mái.

Cái ôm cũng thật thoải mái.

Vững chãi, cảm giác thật quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện