Ngày 25 tháng 1, sáng sớm.

Tiếu Thanh vừa ăn xong, đang ở trong trạng thái tỉnh táo.

Cậu đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ra mở nhạc lên, bật một bài âm hưởng du dương êm dịu.

Trên người mặc một cái áo tắm đen ngồi lên ghế sofa, nửa phần ***g ngực cùng đôi chân đều lộ ra ngoài. Cậu đã gần như đồng hóa được một nửa, thân thể cũng tự tỏa ra mùi hương mê người. Loại mùi hương ngọt ngào này chính là một lời dụ mời, Tiếu Triệt hoàn toàn không thể chống cự lại nó.

Quả nhiên, không lâu sau, Tiếu Triệt đi đến bên người Tiếu Thanh, nhếch môi cười.

Hắn đem một chén máu sềnh sệch uống vào trong cổ họng, dùng mu bàn tay trắng nõn lau khóe miệng, sau đó đưa cho Tiếu Thanh một chén, đôi mắt cong cong: “Tỏa ra loại mùi hương như vậy, em có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Tiếu Thanh không chút do dự đem chén máu uống sạch, cười nói: “Đương nhiên biết.”

“Tại sao?” Tiếu Triệt hơi nghi ngờ, giọng nói có chút ấm ức, “Khoảng thời gian này, em cũng không muốn tôi chạm vào người em…”

“Tôi thay đổi suy nghĩ.”

“?”

“Nếu không thể chống cự, chi bằng tiếp nhận.”

“…”

“Lẽ nào, anh không thích tôi như này?”

Tiếu Thanh nhíu mày hỏi, đột nhiên nhấc chân lên, đạp lên phần giữa hai chân Tiếu Triệt, thấp giọng cười: “Hừ, không phải đang rất hưng phấn sao?”

Tiếu Triệt rên lên một tiếng, đột nhiên nắm lấy mắt cá chân nghịch ngợm của cậu, ngồi quỳ xuống trước mặt Tiếu Thanh, nghiêng đầu, hôn lên bàn chân lộ ra. Tiếu Thanh cho dù đã bị đồng hóa được hơn một nửa, nhưng đôi chân cậu cùng với đôi chân gầy gò, trắng xám, trơn tuột của Tiếu Triệt không giống nhau, chân của cậu vẫn khỏe mạnh, lông chân có phần thưa thớt hơn.

Tiếu Triệt yêu thương liếm mỗi một tấc trên chân cậu, mãi đến tận khi hất mở vạt áo tắm của cậu lên, bắt đầu mút lên đùi trong mịn màng.

Người bị đồng hóa không cách nào chống lại âu yếm của người đồng hóa, nên không lâu sau, cơ thể Tiếu Thanh liền trở nên hưng phấn.

Hắn từ bên dưới dò xét đi vào, phía sau của cậu, đã ướt đẫm nước.

Tiếu Triệt thả chân Tiếu Thanh xuống, hắn cần phải nhanh chóng giải phóng cho bộ phận đang kêu gào được an ủi của hắn.

Nào ngờ cổ áo hắn bất ngờ bị Tiếu Thanh nắm lên!

Tiếu Triệt sững sờ, sau một giây, đôi môi mỏng thơm ngát của Tiếu Thanh ấn lên — đây vẫn là lần đầu tiên kể từ lúc Tiếu Thanh bắt đầu ăn thịt người đến giờ, chủ động hôn môi hắn!

Con ngươi Tiếu Triệt phóng to, hắn cảm giác bản thân có lẽ đang nằm mơ, đã lâu lắm rồi, trái tim tựa hồ đã chết từ lâu nay đột nhiên vùng dậy đập thịch thịch, đập đến kịch liệt, tựa hồ chỉ một giây sau nó sẽ nổ tung vậy! Hắn cảm thấy mình đang sống lại! Hắn lại có hy vọng rồi! Những thứ đã từng phát sinh, hắn sẽ coi như không có gì cả!

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt kết thúc, môi của hắn vẫn run run, sau mới nghẹn giọng hỏi: “Sao vậy… Tự nhiên…”

Tiếu Thanh lại dùng hai tay nâng mặt hắn lên, đôi mắt kia đen kịt, hoàn toàn không thấy rõ màu sắc trong ấy. Hai mắt như thế, chẳng khác nào hai hố đen, khiến người ta không nhịn được muốn nhảy vào đó, rồi bị nuốt cạn sạch không còn miếng nào.

Tiếu Thanh suy nghĩ một chút, lại đến gần, một lần nữa hôn lên môi Tiếu Triệt.

Lần này, cậu duỗi đầu lưỡi ra, chậm rãi miêu tả vành môi của Tiếu Triệt.

Từ khóe miệng của Tiếu Triệt, lướt qua đường nét đôi môi xinh đẹp của hắn, nhẹ nhàng vẽ một vòng, rồi trở lại với khóe môi.

Cuối cùng, cậu bán mị hai mắt, tựa như lưu luyến mút mút môi dưới của Tiếu Triệt.

Đến khi cậu rời khỏi môi dưới hắn, thì phiến môi dưới đầy đặn tràn đầy co dãn ấy thu lại, phát sinh ra tiếng vang nhỏ.

Mùi hương thơm ngát trên người cậu, hòa trộn với hương thơm trên người Tiếu Triệt.

Đầu óc Tiếu Triệt trống rỗng.

Hắn đang ngồi quỳ trên thảm trải sàn đột nhiên kéo đầu Tiếu Thanh xuống, nghiêng đầu tàn nhẫn hôn lên!

Vào giờ phút này, hai người bọn họ tựa như lại trở về những tháng ngày trước đây… Trở lại với “bữa tiệc” điên cuồng kia… Lúc đó Tiếu Thanh hoàn toàn không để ý đến người cha đang bị treo lơ lửng, mà chỉ thô bạo đẩy Tiếu Triệt lên tường, điên cuồng hôn hắn.

Vào lúc ấy, hai người bọn họ ở trong phòng tắm hôn nhau, ở trên ghế sofa hôn nhau, ở trên hành làng hôn nhau…. Dường như nguyên ngày bọn họ chỉ dính lấy nhau, cứ như đã hợp thành một thể.

Tay phải của Tiếu Thanh nắm lấy mái tóc trắng của Tiếu Triệt, hai tay Tiếu Triệt từ trên đầu Tiếu Thanh dần dần trượt xuống, từ từ trượt ra sau lưng cậu, kéo áo tắm của cậu ra, nhào nặn phần lưng đẹp đẽ của cậu.

Đầu lưỡi Tiếu Thanh xâm nhập vào khoang miệng Tiếu Triệt, cùng lưỡi hắn truy đuổi lẫn nhau.

Môi bọn họ vấn vít lấy đối phương, thân thể hai người ngày càng dính lại gần.

Mãi đến tận một lúc sau, Tiếu Triệt mới đẩy Tiếu Thanh lên ghế sofa tiếp tục hôn. Mái tóc trắng hơi xoăn đậu trên xương quai xanh, trên bả vai lộ ra của Tiếu Thanh, nhịp thở dốc của hắn lẫn cùng của Tiếu Thanh, trái tim bọn họ đồng thời nhảy lên, bộ phận sưng lên chặt chẽ dính vào nhau.



Hôn môi, tại sao lại là chuyện hạnh phúc đến vậy? Hạnh phúc đến không hợp lý.

Hạnh phúc đến như một hồi ảo mộng.



Môi hai người chia lìa, Tiếu Thanh thở gấp nói: “Anh hai… Anh… Muốn ăn… em sao?”

Tiếu Triệt đỏ mắt trả lời: “Muốn.. Bây giờ tôi chỉ muốn ăn sạch cả người em!”

Tiếp đó, nụ hôn của hai người càng thêm kịch liệt. Môi Tiếu Thanh vì không tiếp nhận được số lượng lớn nước miếng, nên những chất lỏng ấy theo khóe miệng cậu trượt xuống. Mà Tiếu Triệt lại đem những chất lỏng ấy liếm đến sạch sẽ, sau đó sẽ lấp kín miệng cậu, đầu lưỡi càng xâm nhập sâu vào.



Sau đấy, không hề có dấu hiệu báo trước, một ngụm máu lớn từ trong miệng Tiếu Triệt trào ra.

Tiếu Triệt gần như trong nháy mắt bật người ra.

Đồ thủy tinh liên tiếp rơi vỡ, từng giọt máu lớn từ trên ngực trái của hắn chảy xuống, trong nháy mắt làm bẩn thảm trải sàn cũ kĩ.

Tiếu Triệt dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên ***g ngực của mình, mắt hắn trợn to, tơ máu đều xông ra. Cho dù đã chạm đến mũi dao lộ ra, nhưng hắn tựa hồ vẫn chưa tin tưởng. Hắn không tin, người em trai yêu quý của mình thế nhưng vào lúc hai người đang hôn nhau say đắm, lại tặng cho hắn một nhát dao sắc bén từ đằng sau lưng đâm tới, đâm thủng cơ thể hắn.

Áo ngủ màu trắng của hắn nhanh chóng nhiễm đỏ, đỏ đến mức nhìn thấy mà giật mình. Mà hắn cứ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đang ngồi trên ghế sofa dùng quần áo lau vệt máu trên người, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Tiếu Thanh rốt cục cũng lau được hơn phân nửa vết máu Tiếu Triệt bắn ra, cậu đứng dậy, từ trong khe hở giữa cạnh ghế sofa lấy ra một khẩu súng đen, đây là do cậu tìm thấy trong ngăn kéo của cha, bên trong còn đến bốn viên đạn.

Cậu mỉa mai cười: “Lại còn hỏi tôi tại sao ư? Anh không biết sao?”

Tiếu Triệt không nói gì.

Tiếu Thanh nhíu mày: “Cái mục đích buồn nôn thật sự của anh, chẳng lẽ còn chờ tôi nhắc nhở? Được rồi, vậy tôi hỏi anh, cha mẹ đâu rồi? Người làm đâu rồi? Anh đến cùng, đã giết bao nhiêu người rồi? Hả?”

Cơ thể Tiếu Triệt bắt đầu co giật.

Bản năng quái vật của hắn sẽ bị thức tỉnh nếu mạng sống bị uy hiếp.

Hắn trước tiên cúi đầu, mái tóc trắng hoàn toàn che khuất mắt hắn. Qua vài giây, Tiếu Triệt bỗng nở nụ cười, cười đến mức vai rung động không ngừng, nhìn càng thêm khó coi: “Những ai liên quan đến em… Cha mẹ chẳng hạn… Tôi rất hiếu kỳ… Vì sao em không hỏi thăm gì đến họ? Tôi còn định bịa ra nhiều cớ lắm đấy… Ví dụ như… À… Đi công tác… Du lịch… Hay là… Triệt để vứt bỏ em rồi… Ha ha ha… Ha… Ư!”

Tiếu Triệt lại nôn ra một ngụm máu.

Hắn thờ ơ lau đi máu bên khóe môi, cười đến điên cuồng: “Dù sao cũng không sao… Tôi sẽ nói cho em biết, cho em xem một chút dáng vẻ trước khi chết của bọn chúng…”

Nói xong hắn phất phất tay.

Tiếu Thanh lập tức nhìn thấy một cảnh tượng — Đó là một tấm mạng nhện, bên trên có rất nhiều thi thể bị thật nhiều tơ nhện cuốn lấy, trong đó, cha, mẹ của cậu cơ thể đều trần trụi, trên người đâu đâu cũng là máu, đang gào thét, gào thét không ngừng, những con nhện chi chít nhau đếm không xuể bò đến chỗ bọn họ, bám vào thân thể bọn họ, bắt đầu phun độc, thậm chí trực tiếp gặm lên da thịt họ…

Tiếu Thanh thu hồi tầm mắt, cắn chặt răng, cả người run rẩy.

Thân thể Tiếu Triệt nhanh chóng biến hóa.

Quần áo trên lưng Tiếu Triệt bắt đầu căng ra, bị xé rách, mấy đốt xương từ trong cơ thể dài ra, đó là hình dạng tứ chi trung tâm của hắn… Tiếp theo, thân thể hắn cũng bắt đầu bành trướng, con dao đang gắm trên lưng bị một chân trước của hắn rút ra, ném ra xa. Giọng nói trở nên khá quỷ dị, đáng sợ, không hề có ngữ điệu, khàn khàn: “… Có giết chết bọn chúng… cũng không đủ… Tôi còn muốn… ăn luôn em… Tôi vẫn luôn suy nghĩ, em rốt cục… sẽ có loại mùi vị như thế nào nhỉ?Có phải nếu triệt để ăn em, thì em sẽ không còn phản kháng tôi nữa hay không? Thì em sẽ không hận tôi nữa… Không rời khỏi tôi nữa hay không… Tôi… cũng không cần… phải thống khổ như bây giờ… nữa…”

Tiếu Triệt với hình dạng quái vật ngẩng đầu, đột nhiên nâng cao giọng, cả người điên cuồng, trên trán xuất hiện dấu ấn đỏ rực: “A a… Tôi hận em… Vì sao em lại làm tôi thống khổ như vậy… Tại sao em lại luôn đối xử với tôi như vậy?! Tôi hận em… Tôi hận em! Tôi muốn ăn thịt em!!!”

Thân thể vặn vẹo, khủng bố của hắn bò đến chỗ của Tiếu Thanh. Đúng, là “bò”. Hắn có tám cái chân, cơ thể khổng lồ, từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi đầu hắn là duy trì trạng thái hình người.

Tốc độ ấy thật sự rất đáng sợ, mái tóc trắng của hắn giống như u linh đang bay bay, giữa trán cùng môi đỏ rực.

Trong mắt hắn, chỉ hiện ra ý niệm ăn tươi nuốt sống.

Tiếu Thanh giơ tay lên cho Tiếu Triệt một phát súng.

Viên đạn bay thẳng vào bụng hắn, nhưng hắn không hề dừng lại, hắn cắn một cái lên đùi Tiếu Thanh, trực tiếp kéo xuống một khối thịt nhỏ!

Đau nhức không tưởng được kéo đến, thế nhưng Tiếu Thanh không có tâm tư quan tâm đến đau đớn này.

Vừa bỏ chạy, cậu vừa nâng bàn lên quăng về phía quái vật, rồi cho hắn thêm hai phát súng nữa.

Nhưng bất luận cậu làm thế nào cũng không thể đánh bại được tên quái vật ấy.

Tên quái vật đấy, rất đáng sợ.

Va chạm của hắn làm vách tường vỡ nát hắn có thể tự chữa trị vết thương cho mình, tỷ như vết thương trên ngực, trên bụng đã không còn chảy máu như ban nãy chỉ cần hắn lần nữa gặm lên bộ phận yếu ớt của cậu, chắc chắc cậu sẽ bỏ mạng.

Mà năng lực tự chữa lành vết thương của Tiếu Thanh không bì kịp hắn, hai chân Tiếu Thanh đều có thương tích, gân bên chân trái của cậu giống như sắp đứt đến nơi rồi.

Nhưng cậu vẫn cố gắng, từng chút từng chút lết tới chỗ cửa sổ sát đất.

Sau đó, cậu cảm nhận được một trận gió lạnh ùa tới.

Cậu thậm chí còn có thể cảm giác được thân thể đằng sau đang bao trùm lên người cậu.

Chếch sau gáy cậu, có thể cảm giác được răng nanh sắc bén cận kề.

Căn bản không cần quay đầu lại, Tiếu Thanh cũng có thể biết được tên quái vật đó đáng bao phủ phía sau cậu…

Cổ Tiếu Thanh bởi vì căng thẳng mà đau đớn, toàn thân phát run dữ dội.

Xong…

Xong rồi…

Xong hết rồi…

Thế nhưng, thật lâu sau, hàm răng bén nhọn kia cũng không cắm vào trong cổ cậu.

Không như dự đoán, máu tươi không từ cổ cậu phun ra.

Tiếu Thanh có thể cảm nhận được quái vật đột nhiên rời khỏi cậu, sau đó, cậu nghe thấy thanh âm vật lộn, tiếng giãy dụa tương đối thống khổ cùng gào thét đau đớn, thanh âm sắc bén tựa như lấy mũi dao sượt qua trên vách tường vậy… Giống như tiếng gào thét của động vật trước khi chết.

Tiếu Thanh không rảnh quay lại nhìn xem có chuyện gì.

Cậu đột nhiên kéo rèm cửa sổ, mở cánh cửa sổ sát đất ra.

Ánh mặt trời sáng rực như một dòng sông từ bên ngoài cửa sổ tràn vào trong này. Đáng lý ánh mặt trời trong trời đông sẽ rất êm dịu, nhưng Tiếu Thanh vốn đã sắp xếp rất nhiều gương xung quanh, đến lúc then chốt, chúng nó sẽ phản xạ ánh sáng, tựa như đem hết thảy tinh hoa của ánh mặt trời tụ hội ngay giữa cửa sổ sát đất… Ánh sáng chỗ đó có màu vỏ quýt, chói mắt đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra được, khiến người ta cả người đau nhói, đầu choáng váng nặng nề.

Thế nhưng Tiếu Thanh mới chỉ bị đồng hóa một nửa, vẫn có thể chịu được ánh sáng như vậy.

Cậu ngồi cạnh luồng sáng thở hổn hển, cậu biết, quái vật một khi dám đến đây tập kích cậu, thì chắc chắn hắn phải chết. Tiếu Thanh tương đối hiểu rõ, ánh mặt trời sẽ tạo ra thương tổn thế nào cho tên quái vật kia, chắc chắc huyết nhục hắn sẽ bị hóa thành tro bụi. Nên chuyện cậu cần làm, chính là dẫn quái vật đến chỗ này… Tiếp theo, nên dùng biện pháp gì nữa đây? Nên làm thế nào nữa đây? Để hắn công kích cậu, rồi không cẩn thân bị rơi vào luồng ánh sáng?… Cậu chỉ còn một viên đạn…

Từng bông hoa tuyết tung bay sau lưng cậu, mềm mại, trắng nõn, uyển chuyển nhảy múa như cánh bướm.

Khi Tiếu Thanh lần thứ hai ngẩng đầu lên, giữa tiếng nhạc thanh nhã du dương, cậu nghe được âm thanh rất nhỏ.

Trong căn phòng u ám, cậu nhìn thấy Tiếu Triệt chậm rãi, chậm rãi đi đến chỗ cậu.

Hắn đứng trong bóng tối, đã trở lại với hình dạng con người.

Hai chân trần, trên miệng, cổ, ***g ngực cùng quần áo rách rưới toàn là máu, đôi mắt lam tím sáng lập lòe giữa hắc ám, mái tóc trắng khá ngổn ngang mất trật tự.

Mỗi một bước hắn đi, trên mặt sàn lại in lên hai vết máu.

Tay phải của hắn, cầm một con dao dính đầy máu. Đó là con dao ban nãy cậu đâm hắn từ phía sau.

Tiếu Thanh lập tức giơ súng lên, nhắm ngay đầu của hắn.

Cậu không tin Tiếu Triệt sẽ ngu ngốc đến mức đi tới chỗ có ánh nắng mặt trời đang rọi chiếu.

Cậu cũng không tin lắm, bản thân có thể thành công hạ gục được hắn.

Tiếu Triệt cầm con dao này theo để làm gì? Hắn muốn dùng con dao này để giết cậu sao??

Tiếu Thanh lại bắt đầu hoảng sợ, cậu gấp gáp thở dốc, vết thương trên đùi lại đau đớn kịch liệt.

Và rồi, trong bóng tối, cậu nghe thấy tiếng cảm thán của Tiếu Triệt, giọng nói của hắn có chút ngờ vực, có chút mê man: “Lại là một buổi sớm đầy tuyết sao.”

Tiếu Thanh nâng súng cao hơn, ngón tay cậu run rẩy.

Mà Tiếu Triệt như không nhìn thấy hành động của cậu, lại bước thêm vài bước, mãi đến tận khi đứng ngay nơi giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng.

Thật ra, Tiếu Tiệt không hề nhìn Tiếu Thanh.

Tiếu Triệt chỉ hơi nheo mắt lại, mải mê ngóng nhìn ra cái thế giới quá mức chói mắt, quá mức nguy hiểm đối với hắn, rồi dần dần nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Sinh vào Tuyết Thần, chết khi Tuyết Thần, thật đẹp.”

Ở đây tác giả chơi chữ, như mình đã nói, tuyết là những bông tuyết, thần là sáng sớm tinh mơ, mà Tuyết Thần cũng là bút danh Tiếu Thanh đặt cho Tiếu Triệt. Nên mình sẽ để nguyên, và viết hoa.

Tiếu Thanh hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.

Nhưng cậu đột nhiên ý thức được Tiếu Triệt sẽ làm gì đó.

Quá kỳ quái!

Cậu rõ ràng muốn Tiếu Triệt chết đi! Muốn giết chết hắn! Muốn dẫn hắn đến chỗ có ánh sáng rọi đến! Muốn nhìn thấy hắn hóa thánh tro bụi! Cậu rõ ràng… Đã nghĩ đến những điều này cả ngàn lần!! Nhưng tại sao… Vào ngay lúc này, cậu lại bắt đầu sợ hãi! Cậu sợ Tiếu Triệt sẽ thật sự chủ động đến đây… Cậu sợ sẽ phải chứng kiến cảnh tượng dưới ánh nắng mà cậu yêu thích, hắn chịu đựng thống khổ bị hỏa thiêu, dần dần tan thành tro bụi!!

Cậu không hiểu… Tại sao đã đến mức độ này rồi, cậu còn hối hận cơ chứ?!

Rõ ràng, cậu hận Tiếu Triệt đến vậy!

Hận hắn báo thù, hận hắn áp bức lăng nhục cậu, hận hắn tàn khốc, hận hắn ích kỉ, hận những hành động biến thái của hắn…

Rõ ràng cậu rất muốn rời khỏi hắn… Rời khỏi hắn… Muốn có được tự do…

Thế nhưng… Vẫn không nhịn được nhớ đến… Những lời tên khốn kiếp này từng nói…

( Thật ra anh rất thích em của bây giờ. Em cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần làm chuyện em thích là được rồi, còn những chuyện khác, anh sẽ làm thay em. Sau này lớn lên, anh nuôi em là được mà.)



( Tuyết Thần? A, tên này cũng không tệ, em xem, cho dù là Tiếu Triệt, hay là Tuyết Thần, đều viết tắt là X. C nha! Vả lại, cái tên này cũng có thể xem là một kỉ niệm… Ừm, em không biết kỉ niệm gì ấy hả? Ây da, đồ ngốc, anh nói bút danh này kỉ niệm, chính là kỉ niệm cho một buổi sáng tuyết rơi đầy trời như này, anh bắt đầu với sự nghiệp vẽ truyện tranh đây nè! Thật thần kỳ đúng không, thời điểm hai ta sinh ra cũng là vào một buổi sớm đầy tuyết như thế này! Được, bút danh của anh sẽ là Tuyết Thần. Sau này anh sẽ vẽ lại cuộc đời của chúng ta, chờ đến khi chúng ta già rồi, sẽ cùng nhau hồi tưởng lại chúng, có được không?)



( Nguyện vọng của anh, đương nhiên là sống cùng với em!)



( Tiểu Triệt, không cần sợ. Em chính là anh… Anh chính là em… Anh… Anh nhất định sẽ bảo vệ em.)



( Tôi yêu em.)



( Em sợ tôi sao?)



( Không cần phải sợ.)



( Sinh nhật vui vẻ.)



( Tôi chỉ là, muốn được đi cùng với em thôi.)





“Không được tới đây!” Tiếu Thanh rống to lên.

Nhưng Tiếu Triệt đã chẳng màng đến. Hai hàng nước mắt liên tiếp chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp của hắn, hắn chăm chú ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài, chậm rãi tiến bước đến một luồng sáng đang soi rọi, tựa như khi hắn còn bé vậy. Dẫu sao, hắn thích tuyết mùa đông đến thế mà. Hắn tin những bông tuyết bay lượn giữa trời như này là tượng trưng cho những ngày nắng ráo trời trong không bao lâu thôi sẽ ùa đến.

Dưới luồng ánh sáng mỹ lệ, chìm nổi ẩn hiện lên màu đỏ chập trùng. Nước mắt Tiếu Triệt nháy mắt bốc hơi sạch, một đám khói màu trắng bao vây cả người hắn. Làn da phi thường hoàn mỹ của hắn cũng bắt đầu xuất hiện những lỗ đỏ…. Nhưng trên môi Tiếu Triệt vẫn giữ ý cười, dường như hắn không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, dường như, cái hắn đang đối mặt là sự hồi sinh sinh mệnh.

Dưới ánh mặt trời hắn thở hổn hển, cả người lảo đảo.

Súng trên tay Tiếu Thanh rơi xuống đất.

Hai tay Tiếu Triệt chống lên bả vai Tiếu Thanh, mái tóc trắng mềm mại bắt đầu biến thành bụi phấn.

Sau đó, hắn ngã gục xuống, tựa như con bướm bị kéo mất đôi cánh.

Tiếu Triệt khó khăn nhúc nhích, nhưng vẫn cố gắng đem dao đặt vào tay Tiếu Thanh, cặp mắt trống rỗng cuối cùng cũng nhắm lại.

Âm nhạc du dương trong phòng đã sắp kết thúc.

Giọng Tiếu Triệt đứt quãng như tiếng muỗi kêu làm cho Tiếu Thanh tan vỡ:

“Một… nguyện vọng… cuối cùng… Xin em… hãy ăn… tôi… đi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện