— Trên thế giới này, cuối cùng còn sót lại những gì nhỉ? Ròng rã một tháng trời, Tiếu Thanh không quay lại nhà trọ cậu thuê, cũng không đến trường, cậu chưa từng rời căn phòng dưới tầng hầm, cậu thậm chí còn không bước chân ra khỏi cái căn phòng chật hẹp, âm u, tràn đầy mùi máu tanh này. Kỳ quái ở chỗ, hình như cũng không ai phát hiện ra chuyện cậu mất tích. Bởi vì, không một người nào, kể cả cha mẹ, đến tìm cậu.
Tiếu Thanh nhiều lần cảm thấy đói bụng, mà đói bụng là một loại đau đớn… Mỗi khi cơn đói kéo đến, cậu không khác gì kẻ bệnh tật mắc bệnh nan y, yết hầu khát khô, dạ dày co giật, màng nhĩ ầm ĩ, toàn thân đau đớn… Cậu đập nát bàn ghế, nắm chặt lấy mảnh kính vỡ, ăn hết những gì bản thân có thể ăn, bao gồm cả cánh hoa hồng khô héo, uống cạn những gì bản thân có thể uống, bao gồm cả máu chảy ra từ chính cơ thể mình. Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng không thể ức chế được cảm giác đói bụng cồn cào ấy. Cậu có thể cảm nhận được, mình ngày càng biến thành một con quái vật đáng thương, chỉ khi thiếu niên cho cậu ăn, thì mới có thể tạm thời cứu rỗi được cơn thống khổ của mình. Nhưng sau cơn an ủi tạm thời ấy, chính là tuyệt vọng cùng cực.
Một ngày mới vô nghĩa lại bắt đầu.
Giống như mọi ngày, Tiếu Thanh ngồi trong một góc tối chịu đựng cùng chờ đợi, giống như một con thú cưng bị nhốt trong nhà. Cậu lúc thì tỉnh táo, khi lại ngủ vùi. Cậu chờ đợi khoảnh khắc thiếu niên cầm khối thịt thơm ngon đẩy cánh cửa của căn phòng âm u này ra, chờ đợi được ăn no đến thỏa thích. Vì đồ ăn, cậu cái gì cũng có thể làm.
Rốt cục, cũng có tiếng bước chân vang lên rồi.
Tiếu Thanh cả người run lên, đôi mắt đang nhắm nhất thời mở to. Câu yên lặng lắng nghe, lắng nghe tiếng bước chân từ nơi xa xôi từ từ vọng đến, từng bước từng bước bước đến chỗ cậu. Một luồng máu tanh tươi mới cũng theo tiếng bước chân mà đến gần, càng lúc càng nồng đượm. Tiếu Thanh đứng dậy, mũi kích động hưng phấn hít thở, hầu kết trượt lên xuống nhiều lần.
Tiếng bước chân cuối cùng cũng ngừng lại. Tiếp đó, là âm thanh mở khóa vang lên, cùng với tiếng cửa gỗ bị mở ra.
Tiếu Thanh lập tức nhảy tới, trong bóng tối, hai mắt của cậu phát sáng, tựa hồ chỉ chốc lát nữa thôi, nước miếng sẽ nhanh chóng nhiễu ra.
Thiếu niên đẩy cửa phòng ra, trong tay cầm một khối thịt nạc tươi ngon.
Tiếu Thanh khom nửa người trên lại, nơm nớp lo sợ đi đến gần thiếu niên. Thân thể hắn vẫn còn lưu lại vết thương do cậu gây ra, cậu không dám mạo hiểm quá mức.
Thiếu niên đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng.”
Mệnh lệnh của người đồng hóa, đối với người bị đồng hóa không khác nào thánh chỉ, khiến cho người đó không cách nào cãi lại.
Tiếu Thanh lập tức đứng lại, đôi mắt bị bản năng kiểm soát mà trở nên mơ hồ mất tiêu cự.
Thiếu niên tựa ở cửa, hơi nghiêng đầu, nhếch môi lên: “Nếu muốn, thì bò đến.”
— Trên thế giới này, cuối cùng còn sót lại những gì nhỉ?
— Cậu đã không còn là con người nữa. Cậu chỉ là một con quái vật mà thiếu niên chăn nuôi. Cậu đã sớm quên đi tôn nghiêm của một con người rồi.
— Thế giới của cậu, chỉ còn lại hai chữ “đói bụng”, chỉ còn lại dục vọng ăn tươi nuốt sống.
Tiếu Thanh không chút do dự, bàn tay, đầu gối cùng chân đều chạm đến mặt sàn, chầm chậm mong chờ bò đến khối thịt kia.
Lúc gò má sắp chạm đến khối thịt ấy, cả người Tiếu Thanh kích động mà nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp hỗn loạn, mỗi giây mỗi phút đều muốn được há miệng cắn một miếng, nhưng khí thế trên đỉnh đầu quá mức mạnh mẽ, cậu theo bản năng lùi lại, chờ đợi mệnh lệnh.
Thiếu niên nâng tay lên, đem khối thịt còn dính máu lướt nhẹ qua miệng Tiếu Thanh: “Ăn đi.”
Mới vừa nghe thấy giọng nói của thiếu niên, Tiếu Thanh liền nắm lấy tay hắn, cắn xuống khối thịt kia.
Rõ ràng hôm qua cậu mới ăn tận mấy khúc xương, nhưng lại như bị bỏ đói nhiều ngày lắm rồi vậy. Tiếu Thanh từng ngụm mà gặm khối thịt, tùy tiện nhai mấy cái, liền ực ực mà nuốt hết xuống. Thực quản của cậu, dạ dày của cậu hưng phấn ngọ nguậy, dùng tốc độ nhanh nhất hấp hết dinh dưỡng trong khối thịt, vừa tiêu hóa xong, sẽ lại kêu gào, khát cầu thêm nữa, quả thực không khác gì lòng tham không đáy.
Tiếu Thanh liên tục ăn hai khối thịt, hô hấp mới hơi bình ổn trở lại.
Hai mắt cậu không mê man như vừa nãy nữa.
Cậu rốt cục nhìn thấy trên tay thiếu niên, đều toàn là máu cùng thịt vụn, đó là những gì cậu không cẩn thận làm rơi ra tay hắn.
Tiếu Thanh thuận theo bò tới, duỗi lưỡi ra liếm từng chút từng chút lên những vệt máu hay mảnh thịt vụn kia, lần thứ hai nuốt nó vào yết hầu.
Da thịt của thiếu niên ẩn chứa mùi vị khá thơm ngon, mùi thơm như vậy làm cho cậu dễ dàng mê muội… Nếu như để đồ ăn ở bên cạnh, rồi để cho cậu chọn lựa, cậu càng muốn được thưởng thức máu thịt thiếu niên hơn!
Thiếu niên nhìn chăm chú dáng vẻ cậu khẽ liếm tay mình, cuối cùng nâng cánh tay khác lên xoa xoa đầu cậu, ngữ điệu tương đối mềm mỏng: “Hôm nay Tiếu Thanh thật ngoan. Có điều, vẫn đem quần áo làm bẩn mất rồi, nào, anh hai dắt em đi tắm.”
Nói xong, thiếu niên liền ôm Tiếu Thanh lên, đi vào phòng tắm.
Tiếu Thanh bị cởi hết quần áo, thả vào bồn tắm lớn. Cậu không chút phản kháng nào, mặc cho thiếu niên lấy nước nóng xịt vào ***g ngực cùng phần bụng đầy vằn đen của mình mặc cho thiếu niên đổ sữa tắm lên trên người, rồi dùng hai bàn tay ấm áp của mình xoa xoa thành bọt xà phòng mặc cho thiếu niên đem hai chân cậu mở ra, thanh tẩy cả nơi xấu hổ nhất của bản thân mặc cho hô hấp của thiếu niên trở nên ồ ồ, sau đó, nhấc hai chân của cậu lên, đẩy cơ mông của cậu ra, cứng rắn xâm nhập vào trong thân thể mình.
— Trên thế giới này, cuối cùng còn sót lại những gì nhỉ?
— À, cậu suýt nữa quên. Trừ ăn ra, thì chính là ***.
Kỳ lạ ở chỗ, mỗi một lần làm tình, bất luận động tác của thiếu niên có cuồng dã bao nhiêu, bất luận thân thể Tiếu Thanh có hưng phấn bao nhiêu. Thì lý trí của cậu, đều sẽ không ngừng hồi phục. Cậu trong những lúc làm tình, đều có thể nhớ lại những chuyện kỳ kỳ quái quái đã từng xảy ra với mình.
Nhớ lại, bản thân bị thiếu niên cưỡng ép như thế nào.
Nhớ lại, một tuần lễ đáng sợ kia, một tuần lễ đủ khiến hết thảy tôn nghiêm của cậu đều sụp đổ.
Tiếu Thanh nhiều lần cảm thấy đói bụng, mà đói bụng là một loại đau đớn… Mỗi khi cơn đói kéo đến, cậu không khác gì kẻ bệnh tật mắc bệnh nan y, yết hầu khát khô, dạ dày co giật, màng nhĩ ầm ĩ, toàn thân đau đớn… Cậu đập nát bàn ghế, nắm chặt lấy mảnh kính vỡ, ăn hết những gì bản thân có thể ăn, bao gồm cả cánh hoa hồng khô héo, uống cạn những gì bản thân có thể uống, bao gồm cả máu chảy ra từ chính cơ thể mình. Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng không thể ức chế được cảm giác đói bụng cồn cào ấy. Cậu có thể cảm nhận được, mình ngày càng biến thành một con quái vật đáng thương, chỉ khi thiếu niên cho cậu ăn, thì mới có thể tạm thời cứu rỗi được cơn thống khổ của mình. Nhưng sau cơn an ủi tạm thời ấy, chính là tuyệt vọng cùng cực.
Một ngày mới vô nghĩa lại bắt đầu.
Giống như mọi ngày, Tiếu Thanh ngồi trong một góc tối chịu đựng cùng chờ đợi, giống như một con thú cưng bị nhốt trong nhà. Cậu lúc thì tỉnh táo, khi lại ngủ vùi. Cậu chờ đợi khoảnh khắc thiếu niên cầm khối thịt thơm ngon đẩy cánh cửa của căn phòng âm u này ra, chờ đợi được ăn no đến thỏa thích. Vì đồ ăn, cậu cái gì cũng có thể làm.
Rốt cục, cũng có tiếng bước chân vang lên rồi.
Tiếu Thanh cả người run lên, đôi mắt đang nhắm nhất thời mở to. Câu yên lặng lắng nghe, lắng nghe tiếng bước chân từ nơi xa xôi từ từ vọng đến, từng bước từng bước bước đến chỗ cậu. Một luồng máu tanh tươi mới cũng theo tiếng bước chân mà đến gần, càng lúc càng nồng đượm. Tiếu Thanh đứng dậy, mũi kích động hưng phấn hít thở, hầu kết trượt lên xuống nhiều lần.
Tiếng bước chân cuối cùng cũng ngừng lại. Tiếp đó, là âm thanh mở khóa vang lên, cùng với tiếng cửa gỗ bị mở ra.
Tiếu Thanh lập tức nhảy tới, trong bóng tối, hai mắt của cậu phát sáng, tựa hồ chỉ chốc lát nữa thôi, nước miếng sẽ nhanh chóng nhiễu ra.
Thiếu niên đẩy cửa phòng ra, trong tay cầm một khối thịt nạc tươi ngon.
Tiếu Thanh khom nửa người trên lại, nơm nớp lo sợ đi đến gần thiếu niên. Thân thể hắn vẫn còn lưu lại vết thương do cậu gây ra, cậu không dám mạo hiểm quá mức.
Thiếu niên đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng.”
Mệnh lệnh của người đồng hóa, đối với người bị đồng hóa không khác nào thánh chỉ, khiến cho người đó không cách nào cãi lại.
Tiếu Thanh lập tức đứng lại, đôi mắt bị bản năng kiểm soát mà trở nên mơ hồ mất tiêu cự.
Thiếu niên tựa ở cửa, hơi nghiêng đầu, nhếch môi lên: “Nếu muốn, thì bò đến.”
— Trên thế giới này, cuối cùng còn sót lại những gì nhỉ?
— Cậu đã không còn là con người nữa. Cậu chỉ là một con quái vật mà thiếu niên chăn nuôi. Cậu đã sớm quên đi tôn nghiêm của một con người rồi.
— Thế giới của cậu, chỉ còn lại hai chữ “đói bụng”, chỉ còn lại dục vọng ăn tươi nuốt sống.
Tiếu Thanh không chút do dự, bàn tay, đầu gối cùng chân đều chạm đến mặt sàn, chầm chậm mong chờ bò đến khối thịt kia.
Lúc gò má sắp chạm đến khối thịt ấy, cả người Tiếu Thanh kích động mà nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp hỗn loạn, mỗi giây mỗi phút đều muốn được há miệng cắn một miếng, nhưng khí thế trên đỉnh đầu quá mức mạnh mẽ, cậu theo bản năng lùi lại, chờ đợi mệnh lệnh.
Thiếu niên nâng tay lên, đem khối thịt còn dính máu lướt nhẹ qua miệng Tiếu Thanh: “Ăn đi.”
Mới vừa nghe thấy giọng nói của thiếu niên, Tiếu Thanh liền nắm lấy tay hắn, cắn xuống khối thịt kia.
Rõ ràng hôm qua cậu mới ăn tận mấy khúc xương, nhưng lại như bị bỏ đói nhiều ngày lắm rồi vậy. Tiếu Thanh từng ngụm mà gặm khối thịt, tùy tiện nhai mấy cái, liền ực ực mà nuốt hết xuống. Thực quản của cậu, dạ dày của cậu hưng phấn ngọ nguậy, dùng tốc độ nhanh nhất hấp hết dinh dưỡng trong khối thịt, vừa tiêu hóa xong, sẽ lại kêu gào, khát cầu thêm nữa, quả thực không khác gì lòng tham không đáy.
Tiếu Thanh liên tục ăn hai khối thịt, hô hấp mới hơi bình ổn trở lại.
Hai mắt cậu không mê man như vừa nãy nữa.
Cậu rốt cục nhìn thấy trên tay thiếu niên, đều toàn là máu cùng thịt vụn, đó là những gì cậu không cẩn thận làm rơi ra tay hắn.
Tiếu Thanh thuận theo bò tới, duỗi lưỡi ra liếm từng chút từng chút lên những vệt máu hay mảnh thịt vụn kia, lần thứ hai nuốt nó vào yết hầu.
Da thịt của thiếu niên ẩn chứa mùi vị khá thơm ngon, mùi thơm như vậy làm cho cậu dễ dàng mê muội… Nếu như để đồ ăn ở bên cạnh, rồi để cho cậu chọn lựa, cậu càng muốn được thưởng thức máu thịt thiếu niên hơn!
Thiếu niên nhìn chăm chú dáng vẻ cậu khẽ liếm tay mình, cuối cùng nâng cánh tay khác lên xoa xoa đầu cậu, ngữ điệu tương đối mềm mỏng: “Hôm nay Tiếu Thanh thật ngoan. Có điều, vẫn đem quần áo làm bẩn mất rồi, nào, anh hai dắt em đi tắm.”
Nói xong, thiếu niên liền ôm Tiếu Thanh lên, đi vào phòng tắm.
Tiếu Thanh bị cởi hết quần áo, thả vào bồn tắm lớn. Cậu không chút phản kháng nào, mặc cho thiếu niên lấy nước nóng xịt vào ***g ngực cùng phần bụng đầy vằn đen của mình mặc cho thiếu niên đổ sữa tắm lên trên người, rồi dùng hai bàn tay ấm áp của mình xoa xoa thành bọt xà phòng mặc cho thiếu niên đem hai chân cậu mở ra, thanh tẩy cả nơi xấu hổ nhất của bản thân mặc cho hô hấp của thiếu niên trở nên ồ ồ, sau đó, nhấc hai chân của cậu lên, đẩy cơ mông của cậu ra, cứng rắn xâm nhập vào trong thân thể mình.
— Trên thế giới này, cuối cùng còn sót lại những gì nhỉ?
— À, cậu suýt nữa quên. Trừ ăn ra, thì chính là ***.
Kỳ lạ ở chỗ, mỗi một lần làm tình, bất luận động tác của thiếu niên có cuồng dã bao nhiêu, bất luận thân thể Tiếu Thanh có hưng phấn bao nhiêu. Thì lý trí của cậu, đều sẽ không ngừng hồi phục. Cậu trong những lúc làm tình, đều có thể nhớ lại những chuyện kỳ kỳ quái quái đã từng xảy ra với mình.
Nhớ lại, bản thân bị thiếu niên cưỡng ép như thế nào.
Nhớ lại, một tuần lễ đáng sợ kia, một tuần lễ đủ khiến hết thảy tôn nghiêm của cậu đều sụp đổ.
Danh sách chương