Kỳ Nhi cản đường một chiếc xe đang chạy, chỉ kiếm vào người xa phu bảo hắn đưa Ngụy Vô Song đến Dược Thánh Các.

Ngụy đại ca ngày xưa vĩ ngạn như núi, hôm nay nằm ở đây, cả người đều là máu, cơ thể đầy vết thương như một món đồ gốm vỡ vụn, yếu đến nỗi chỉ cần chạm vào một cái sẽ tan ra. Tiểu Lâm hoảng hốt chạy đến dược phòng tìm thuốc, dược phòng ở rất xa, hắn vừa chạy vừa khóc, ngực không ngừng nói Ngụy đại ca không sao đâu, không sao đâu. Chạy đến nỗi đánh vỡ cả mấy hộp thuốc, nắm một viên thuốc còn dính nước mắt nhét vào miệng Ngụy Vô Song, nửa canh giờ sau Ngụy Vô Song tỉnh lại.

Mở mắt thấy cậu bé đã lâu không gặp, một thứ tình cảm ấm áp rót vào lòng, cầm lấy tay của cái người đang khóc sướt mướt kia, khóe miệng gắng gượng cười một cái. Tiểu Lâm vừa khóc vừa lấy phi tiêu ra cho hắn, mũi dao sắc bén cắt vào da thịt, rất đau, nhưng hắn phải chịu đựng, không thể khiến người kia rơi lệ nhiều hơn. Có người thương tâm vì hắn như vậy, hắn đau nhức trên thân nhưng ngực thì vui vui ngọt ngọt.

"Điên rồi à? Còn cười được?" Kỳ Nhi đứng một bên lạnh lùng hỏi, khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng. 

Ngụy Vô Song càng cười toe toét.

- ---------

Sau đó Tiểu Lâm mới nhớ Kỳ Nhi cũng bị thương, lúc này mới rụt rè kiểm tra thương thế cho nó.

"Nóng quá!" Kỳ Nhi lè lưỡi đẩy chén thuốc ra, Tiểu Lâm mặc dù không nghe được nó nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của nó liền hiểu ra, cầm lấy chén thuốc thổi nguội rồi đưa trở lại.

"Nguội quá!" Nó lại đẩy chén thuốc ra, ngón tay thấm nước thuốc viết lên bàn, "Thuốc nguội rồi sẽ mất dược tính!"

Tiểu Lâm vẻ mặt áy náy cầm chén đi ra khỏi phòng, lát sau mang về một chén nóng hôi hổi, cẩn thận thổi đến khi vừa đủ ấm mới đưa cho Kỳ Nhi.

"Đắng quá!" Nước thuốc trong miệng toàn bộ phun lên mặt Tiểu Lâm, lông mi, chóp mũi, khóe miệng dính đầy nước thuốc nâu nâu, Kỳ Nhi không nhịn được khanh khách cười to. Tiểu Lâm dùng tay áo lau mặt, kinh ngạc nhìn nó một lúc.

Hắn cười, hắn cười thật là đẹp, người đẹp như vậy Ngụy đại ca làm sao không thích.

Bị một đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm, Kỳ Nhi quay mặt đi, uống hết phần thuốc còn lại rồi lấy ra một mảnh lụa đưa cho Tiểu Lâm, "Lau đi... ngươi..."

Tiểu Lâm ra dấu nói cảm tạ, nhưng Kỳ Nhi nhìn không hiểu, hỏi, "Ngươi không biết đọc thần ngữ?"... Xem ra đúng là không biết. Một ý nghĩ lập tức hiện lên trong đầu, [Ta dạy cho ngươi!], thấy hắn nghi hoặc nhìn Kỳ Nhi lại viết, [thần ngữ]. Tiểu Lâm gật đầu, lần thứ hai nói cảm ơn.

Đến khi bóng dáng mảnh khảnh của Tiểu Lâm đã đi khỏi, Kỳ Nhi đánh một chưởng xuống bàn, tự hỏi tại sao mình lại làm ra một chuyện buồn cười như vậy.

- ---------

Kỳ Nhi bước vào phòng Ngụy Vô Song, không nói một câu.

"Kỳ Nhi?" Mỗi khi hài tử này trong lòng nôn nóng bất an đều theo thói quen nắn nắn ngón tay. Ngụy Vô Song bước xuống giường gỡ hai tay hắn ra, không cho hắn tự làm tay mình bị thương.

Kỳ Nhi nghiêng đầu, nửa ngày sau mới nói, "Hắn là gì của ngươi?"

"Hắn nào?"

"Ma ốm!"

"Kỳ Nhi không phải rất thích Tiểu Lâm sao?" Dù là Quần Ngạo hay A Kiệt, Kỳ Nhi cũng không đối xử thân thiết như vậy, lại còn hao tổn tâm trí dạy thần ngữ cho hắn.

"Ngươi với hắn có quan hệ gì?"

"Kỳ Nhi quan tâm à?"

"Không có!"

"Tiểu Lâm từng là thê tử chỉ phúc vi hôn của ta!"

"Ừ!"

Kỳ Nhi lãnh đạm như vậy khiến Ngụy Vô Song rất thất vọng. Khổ sở, mong mỏi, bị hai người chôn sâu trong lòng, không cách nào phát giác được.

"Vì sao không thú hắn?"

"Ở Trung Nguyên nam nhân phải thú nữ nhân làm thê tử. Tiểu Lâm là nam nhân cũng sẽ thú thê tử!"

"Nếu hắn là nữ tử, ngươi sẽ thú hắn?"

"Phải."

Một câu nói như thiết chùy đánh vào lòng cả hai.

Trong phòng, Kỳ Nhi hối hận... đã hỏi những chuyện này.

Ngụy Vô Song bị thương làm cho hồ đồ, không phát hiện ngoài cửa...

Ngoài cửa, Tiểu Lâm hối hận đã học được thần ngữ.

- ---------

Ngụy Vô Song bị thương nên tâm tình không tốt, mấy ngày nay Kỳ Nhi cũng không ngủ chung với hắn, ngày xưa có thói quen ôm lấy Kỳ Nhi, bị nó mắng một câu là ngủ. Bỗng nhiên nhớ đến ngày ấy cãi nhau với Quần Ngạo...

"Đại ca chẳng lẽ không muốn? Hay là Đại ca không thích nữ sắc, thảo nào mang theo một oa nhi như vậy bên người... Hài tử thì sao? Nuôi thêm vài năm là có thể ăn rồi. Thân nhân? Buồn cười! Thân nhân cái gì? Huynh đệ? Phụ tử? Nói ta không kiềm chế được, Đại ca thì rất kiên trì nhỉ, từ từ chờ hắn lớn lên đi!"

Lời của Quần Ngạo hắn chưa bao giờ nghĩ tới... Hắn chưa bao giờ dám nghĩ, nếu Kỳ Nhi biết được hắn nghĩ đến những chuyện thế này, nhất định sẽ giết hắn...

Tiểu Lâm trở nên trầm mặc, ngày xưa mỗi khi đến Dược Thánh Các, Tiểu Lâm luôn luôn quấn quít bên người hắn, hôm nay cả ngày nhốt mình trong phòng thuốc không chịu ra khỏi cửa, cả khi dùng bữa cũng rất yên lặng. Đó là một nguyên nhân khiến tâm tình của Ngụy Vô Song không tốt.

Không những ngoại thương mà nội thương của Ngụy Vô Song cũng không nhẹ, dược vật tầm thường không thể trị được, Kỳ Nhi chỉ còn một trái tử quả nhất định không thể ăn. Nội công của Xích Luyện Môn là chí cương chí dương, nơi tốt nhất để tu luyện là hồ lửa đại mạc. Nóng lòng đi đại mạc chữa thương, hắn không có nhiều thời gian quan tâm đến Tiểu Lâm. Hắn vẫn cho rằng Tiểu Lâm xem hắn như thân nhân, mà những suy nghĩ trong lòng Tiểu Lâm hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

Hai người vừa đến được đại mạc, Quần Ngạo liền gởi thư báo chuyện A Kiệt diệt trừ Cự Kình Bang và phái Nam Hải, Ngụy Vô Song lập tức đưa Kỳ Nhi đến Dương Châu rồi lại ra roi thúc ngựa chạy đến Nam Cung Thế Gia.

Bị trúng "Nguyệt Tiên Tử", trong ba năm A Kiệt phải chịu sự dày vò mà không ai tưởng tượng được. Trong đời Ngụy Vô Song chưa bao giờ hối hận như vậy, ba năm trước hắn đã đến Nam Cung Môn, rõ ràng phát hiện được khác thường nhưng không tìm hiểu kỹ càng, nửa năm sau hay tin A Kiệt trở thành Nam Cung Môn Chủ hắn liền yên tâm.

Để chữa trị cho A Kiệt, Ngụy Vô Song không để ý đến cơ thể yếu đuối của Tiểu Lâm, liên tục ngày đêm đưa hắn từ Dược Thánh Các đến Nam Cung Môn. Độc của A Kiệt đã giải được, TIểu Lâm cũng mệt chết đi. Lo lắng Tiểu Lâm đến nơi lạ sẽ sợ hãi, Ngụy Vô Song vẫn canh giữ bên giường của hắn, cùng hắn đi vào giấc ngủ.

Kỳ Nhi từ đại mạc đến Dương Châu, lại từ Dương Châu đến Nam Cung Môn, trước đó lại bị thương nên cũng mệt cực kỳ, ăn xong bữa tối liền tìm ngay một gian sương phòng để ngủ. Nó thật sự là mệt muốn chết, vừa nằm xuống đã ngủ say. Hơn một tháng nay sợ ảnh hưởng đến vết thương của Ngụy Vô Song nên ban đêm ngủ một mình, đã hai năm quen nằm với Ngụy Vô Song, một tháng này Kỳ Nhi không thể nào yên giấc.

- ---------

Chắn chắn chất độc của A Kiệt đã không còn trở ngại, Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi lần thứ hai đi đại mạc.

"A Kiệt nghe lời, đừng giận dỗi với Quần Ngạo nữa."

"Ta không có giận dỗi!" A Kiệt hung hăng nói.

Ngụy Vô Song cười khẽ, thân thủ giúp hắn chỉnh lý y phục, đã mười tám tuổi mà y phục luôn luôn không chu toàn. A Kiệt hai tay bắt chéo sau lưng, ngượng ngùng lắc lắc cổ. Đại ca vẫn thích sửa sang y phục cho hắn như vậy, dường như là từ khi ấy... Khi ấy hắn bị Xích Lang cởi hết y phục, lúc đó ngực kỳ thực rất sợ, hai tay run run không thể nào mặc lại y phục cho đàng hoàng, cuối cùng là nhờ đại ca mặc vào cho hắn từng cái từng cái... Nghĩ đến khi đó tại trước mặt đại ca lỏa thể, khuôn mặt bất giác hơi ửng đỏ.

"Còn giận Đại ca không?"

A Kiệt quay đầu sang một bên không trả lời, hắn không thể không giận, thậm chí là oán hận. Hắn không hiểu tại sao hắn lại hận như vậy, là hận đại ca không quan tâm hắn? Cùng là nghĩa huynh, nhưng tại sao khi Triển đại ca quyết tuyệt bỏ đi thì hắn không có cảm giác bị vứt bỏ như với Ngụy đại ca? "Xin lỗi, xin lỗi." Ngụy Vô Song ôm đầu A Kiệt, chạm vào trán hắn, nói nhỏ, "Ngụy đại ca không biết, không biết..."

"Môn Chủ!" Ngoài cửa có người hô.

"Chuyện gì?" A Kiệt trở lại vẻ mặt lạnh lùng.

"Thanh Long Đường Hách Đường Chủ cầu kiến."

"Đã biết! Lui ra!"

Người ngoài cửa vừa lui đi A Kiệt liền mở miệng mắng, "Hừ, con rùa không sợ chết, ta cho hắn vừa tè vừa bò trở ra."

"Để Quần Ngạo nghe được lời này hắn sẽ cốc đầu ngươi."

"Ta... ta không sợ, ta không chấp hắn!"

Nhìn hình dạng giận dỗi của hắn Ngụy Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng rất vui mừng, dường như hắn đã bắt đầu trở về là A Kiệt lúc xưa...

"Đại ca?" Bất ngờ bị ôm lấy A Kiệt vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc hỏi.

"Đừng nhúc nhích! Một cái, hai cái... bốn... năm... "Ngụy Vô Song một tay ôm hắn, một tay vuốt bụng hắn đếm xương sườn, ai thán nói, "Ốm đến như vậy, nhớ phải ăn nhiều một chút, lần sau ta trở về đếm lại... Đại ca đi, bảo trọng!"

"Ân."

Từ biệt xong Ngụy Vô Song đi ra, Kỳ Nhi từ lâu chờ bên ngoài, vừa rồi nó chứng kiến tất cả, nó chỉ là yên lặng nhìn, không nói một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện