Thấy dáng vẻ buồn rầu của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần vỗ vai hắn nói: “Đừng vội, ta thấy rằng, đây không giống bản tính của Hầu Tử. Hắn… tựa như bị người ta khống chế.”
“Là ý gì?” Lâm Thiên Long sốt sắng hỏi.
Do dự một lát, Liễu Dịch Trần không biết nên nói phán đoán của mình ra hay không, bởi y không chắc chắn hoàn toàn, thế nhưng, nhìn Lâm Thiên Long lo lắng như vậy, y cũng chẳng thể quản quá nhiều việc.
“Các ngươi không thấy rằng hành vi của Hầu Tử dạo gần đây có phần kì quái sao?” Liễu Dịch Trần nhìn ba người họ và đưa ra câu hỏi.
Ba người nhìn nhau một cái, Đại Đầu và Bàng Giải vẫn có chút mơ hồ, nhưng Lâm Thiên Long thì cảm nhận rất chân thực về sự bất thường của Hầu Tử suốt hai ngày nay. Kẻ ngày thường nói ít làm nhiều như Hầu Tử, lại suốt ngày chạy tới báo cáo với hắn về mấy chuyện nhỏ như mắt muỗi, quả thực không giống với tác phong của hắn.
Thấy ánh mặt của ba người đều có vẻ thông tỏ, Liễu Dịch Trần tiếp tục nói:
“Trên giang hồ có một môn võ công, tên là “Dụ hồn thuật”, sử dụng một số loại độc để khống chế thần trí con người, thế nhưng… chỉ dùng độc e là không thể đạt được hiểu quả điên cuồng thế này… trừ phi…”
Ngẩng đầu nhìn Hầu Tử vẫn đang giãy dụa muốn tiếp cận Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần liền nhíu chặt mày.
“Trừ phi gì cơ?” Đại Đầu mất kiên nhẫn, vội vàng hỏi.
“Trừ phi… Bản thân Hầu Tử có ý với người đó, hơn nữa, người đó còn dùng việc quan hệ xác thịt để khống chế hắn. Chỉ như vậy mới có thể khống chế triệt để tâm trí một người.” Liễu Dịch Trần chậm rãi nói.
Sau mắt nhìn nhau, cùng lúc hiểu ra, trong sơn trại, ai không biết Hầu Tử thích Như Nguyệt, mà mới rồi Hầu Tử liên tục hét lớn phải báo thù cho Như Phi, nghĩ lại, cũng chỉ có Như Nguyệt có thể làm được những điều trên.
“Nữ nhân đáng chết!” Đại Đầu tức giận mắng. “Lúc đầu đúng là không nên nhặt ả ta về, đáng ra phải để mặc tỷ đệ bọn chúng chết đói.” Sắc mặt của Bàng Giải rất khói coi, mới đầu, là do hắn và Đại Đầu quyết định để Như Nguyệt ở lại, ai ngờ đâu, lại hại Hầu Tử trở nên như vậy.
“Thế… có thể giải trừ thứ tà thuật đó không?” Lâm Thiên Long nhìn Liễu Dịch Trần đầy vẻ chờ mong.
Liễu Dịch Trần không khỏi cười khổ, y biết, tiếp theo Lâm Thiên Long chắc chắn bắt mình giúp đỡ.
“Ta không biết.” Lắc đầu, lại thấy sắc mặt đối phương sa sầm xuống, chợt thấy đau lòng, lập tức bồi thêm một câu: “Thế nhưng, có lẽ tiểu sư đệ của ta có cách.”
“Sư đệ của ngươi?” Nghi hoặc nhìn Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long đột nhiên có chút xấu hổ, hình như từ trước đến nay mình chưa từng hỏi về sư môn của Liễu Dịch Trần, ngay đến sư phụ của y, cũng là chủ động nhảy ra làm quen với hắn.
“Khụ khụ, sư đệ của ta… ừm, thực ra ngươi đã gặp rồi.” Liễu Dịch Trần xấu hổ ho khụ khụ.
“Gặp rồi? Lúc nào vậy?” Lâm Thiên Long mở to mắt, sao hắn không biết nhỉ, hắn gặp sư đệ của Liễu Dịch Trần khi nào? “Chính là… thiếu niên ngồi ở bàn bên cạnh… cái bữa chúng ta ăn sủi cảo lần đầu tiên ấy. Ngươi còn nhớ chứ?”
“Cái người gọi ta là hoa tươi, gọi ngươi là phân trâu đó hả?” Lâm Thiên Long bừng tỉnh đại ngộ, kẻ dùng thứ hình ảnh “có cá tính” đến như thế để miêu tả người hắn quan tâm, bảo hắn quên sao nổi.
Thái dương Liễu Dịch Trần lập tức nổi lên ba đường gân xanh, tiểu sư đệ chết bằm, không đâu gọi mình là phân trâu. Ý, lúc đó mình cũng đã báo thù rồi mà nhỉ.
Đại Đầu và Bàng Giải ở một bên, nhìn hai người họ bằng vẻ mặt cổ quá, lão đại là hoa tươi? Đại tẩu là phân trâu? Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề…
…
…
…
“Sư đệ ngươi cứu Hầu Tử?” Lâm Thiên Long không có thời gian đi quản sắc mặt của đám Đại Đầu, vội vàng truyhori, lại kinh ngạc phát hiện, Liễu Dịch Trần đang nhìn hắn đầy vẻ nghiêm túc, còn nắm cổ tay mình bắt mạch nữa, kì lạ, y kéo tay mình lúc nào vậy nhỉ, sao mình lại không phát giác ra?
Quay đầu lại, phát hiện Đại Đầu và Bàng Giải cũng đang vô cùng quan tâm mà nhìn mình chằm chằm.
“Các ngươi… làm sao vậy?” Khó hiểu nhìn bọn họ, Lâm Thiên Long không hiểu, bọn họ sao lại nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ như thế.
“Ngươi không cảm thấy gì sao?” Liễu Dịch Trần cắn chặt môi dưới, mạch tượng của Lâm Thiên Long hoàn toàn bình thường, thế nhưng y biết, sức khỏe của hắn chắc chắn có chỗ không ổn, chẳng qua, là do y thuật của mình kém cỏi mà thôi.
“Cảm thấy gì cơ?” Lâm Thiên Long không hiểu ra làm sao.
“Lão đại…” Đại Đầu do do dự dự nói.
“Huynh… mới rồi giống như… ừm…” Cố gắng tìm kiếm từ hình dung thích hợp. “Phải rồi, giống như bị mất hồn ấy, đại tẩu gọi thế nào, huynh cũng không phản ứng.”
“Gì cơ?” Trợn trừng mắt không dám tin, quay đầu nhìn Liễu Dịch Trần, lại thấy đối phương gật gật đầu.
“Thiên Long, chúng ta phải mau chóng đi tìm sư phụ ta.” Liễu Dịch Trần nghiêm túc nói: “Ta thấy… nói tóm lại, ta cảm thấy rất không ổn.”
“Chắc không nghiêm trọng đến mức ấy chứ…” Lâm Thiên Long thì thào nói, cũng bồn chồn trong dạ.
“Nói sao đi chăng nữa, chúng ta cứ đi tìm sư phụ ta trước rồi tính, tìm thấy sư phụ xong rồi tìm sư đệ cũng được.” Vẻ mặt Liễu Dịch Trần vô cùng trầm trọng. Tuy không nói ra miệng, nhưng y rất rõ, Hầu Tử đã bị thao túng, vậy thì, mỗi ngày hắn đến tìm Lâm Thiên Long tuyệt đối không chỉ để báo cáo mấy thứ chuyện vặt vãnh kia, hơn nữa, trước đây hắn không hạ thủ, lại đợi đến tận lúc bọn họ rời đi mới ra tay, vậy khả năng lớn nhất ấy là việc bọn họ rời đi phá hỏng kế hoạch ban đầu của Như Nguyệt, khiến ả ta không thể không xuất chiêu, dẫu sao, dù thế nào đi chăng nữa Hầu Tử cũng không thể đi cùng hai người họ được.
Nếu như vậy, hàng ngày Hầu Tử đến tìm Lâm Thiên Long có thể là để hạ độc dược tác dụng chậm lên người hắn. Nghĩ đến chuyện thứ độc dược không biết tên đang dần dần xâm lấn trong cơ thể Lâm Thiên Long, lòng Liễu Dịch Trần như bị dao cứa, ban nãy Lâm Thiên Long thất thần đã đẩy nỗi bất an của y tới cao độ, bởi y từng đọc phần giới thiệu về “Phệ hồn” trong một cuốn sách nào đó.
Nếu Thiên Long thực sự trúng phải Phệ hồn…
Nhớ lại những điều sách viết, sau khi Phệ hồn phát tác thì vô phương cứu chữa, Liễu Dịch Trần liền nắm chặt tay! Không, không thể được, Thiên Long còn chưa xuất hiện triệu chứng phát độc. Hiện giờ, tình thế cấp bách, chính là phải mau chóng tìm cho ra sư phụ và tiểu sư đệ.
Dặn dò Đại Đầu và Bàng Giải trông nom Hầu Tử, Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long đến thị trấn nhỏ dưới núi bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Vào trấn mua một cặp ngựa tốt, hai người cưỡi ngựa không ngừng nghỉ đến huyện nha huyện Bình An.
“Hoa đại ca.” Liễu Dịch Trần mình đầy cát bụi nhảy từ trên ngựa xuống, cản Hoa Hùng đang đi tuần tra lại.
“Liễu lão đệ, ngươi sao vậy?” Hoa Hùng kinh ngạc, hắn chưa từng thấy, một người ưa sạch sẽ như Liễu Dịch Trần trở nên bẩn thỉu thế này.
Cười khổ một chút, Liễu Dịch Trần không màng bản thân lúc này nhếch nhác ra làm sao, vội vàng hỏi: “Huynh biết tin tức của ‘Tam phân kiếm’ Trương Mộc Phương không?”
“Là ý gì?” Lâm Thiên Long sốt sắng hỏi.
Do dự một lát, Liễu Dịch Trần không biết nên nói phán đoán của mình ra hay không, bởi y không chắc chắn hoàn toàn, thế nhưng, nhìn Lâm Thiên Long lo lắng như vậy, y cũng chẳng thể quản quá nhiều việc.
“Các ngươi không thấy rằng hành vi của Hầu Tử dạo gần đây có phần kì quái sao?” Liễu Dịch Trần nhìn ba người họ và đưa ra câu hỏi.
Ba người nhìn nhau một cái, Đại Đầu và Bàng Giải vẫn có chút mơ hồ, nhưng Lâm Thiên Long thì cảm nhận rất chân thực về sự bất thường của Hầu Tử suốt hai ngày nay. Kẻ ngày thường nói ít làm nhiều như Hầu Tử, lại suốt ngày chạy tới báo cáo với hắn về mấy chuyện nhỏ như mắt muỗi, quả thực không giống với tác phong của hắn.
Thấy ánh mặt của ba người đều có vẻ thông tỏ, Liễu Dịch Trần tiếp tục nói:
“Trên giang hồ có một môn võ công, tên là “Dụ hồn thuật”, sử dụng một số loại độc để khống chế thần trí con người, thế nhưng… chỉ dùng độc e là không thể đạt được hiểu quả điên cuồng thế này… trừ phi…”
Ngẩng đầu nhìn Hầu Tử vẫn đang giãy dụa muốn tiếp cận Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần liền nhíu chặt mày.
“Trừ phi gì cơ?” Đại Đầu mất kiên nhẫn, vội vàng hỏi.
“Trừ phi… Bản thân Hầu Tử có ý với người đó, hơn nữa, người đó còn dùng việc quan hệ xác thịt để khống chế hắn. Chỉ như vậy mới có thể khống chế triệt để tâm trí một người.” Liễu Dịch Trần chậm rãi nói.
Sau mắt nhìn nhau, cùng lúc hiểu ra, trong sơn trại, ai không biết Hầu Tử thích Như Nguyệt, mà mới rồi Hầu Tử liên tục hét lớn phải báo thù cho Như Phi, nghĩ lại, cũng chỉ có Như Nguyệt có thể làm được những điều trên.
“Nữ nhân đáng chết!” Đại Đầu tức giận mắng. “Lúc đầu đúng là không nên nhặt ả ta về, đáng ra phải để mặc tỷ đệ bọn chúng chết đói.” Sắc mặt của Bàng Giải rất khói coi, mới đầu, là do hắn và Đại Đầu quyết định để Như Nguyệt ở lại, ai ngờ đâu, lại hại Hầu Tử trở nên như vậy.
“Thế… có thể giải trừ thứ tà thuật đó không?” Lâm Thiên Long nhìn Liễu Dịch Trần đầy vẻ chờ mong.
Liễu Dịch Trần không khỏi cười khổ, y biết, tiếp theo Lâm Thiên Long chắc chắn bắt mình giúp đỡ.
“Ta không biết.” Lắc đầu, lại thấy sắc mặt đối phương sa sầm xuống, chợt thấy đau lòng, lập tức bồi thêm một câu: “Thế nhưng, có lẽ tiểu sư đệ của ta có cách.”
“Sư đệ của ngươi?” Nghi hoặc nhìn Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long đột nhiên có chút xấu hổ, hình như từ trước đến nay mình chưa từng hỏi về sư môn của Liễu Dịch Trần, ngay đến sư phụ của y, cũng là chủ động nhảy ra làm quen với hắn.
“Khụ khụ, sư đệ của ta… ừm, thực ra ngươi đã gặp rồi.” Liễu Dịch Trần xấu hổ ho khụ khụ.
“Gặp rồi? Lúc nào vậy?” Lâm Thiên Long mở to mắt, sao hắn không biết nhỉ, hắn gặp sư đệ của Liễu Dịch Trần khi nào? “Chính là… thiếu niên ngồi ở bàn bên cạnh… cái bữa chúng ta ăn sủi cảo lần đầu tiên ấy. Ngươi còn nhớ chứ?”
“Cái người gọi ta là hoa tươi, gọi ngươi là phân trâu đó hả?” Lâm Thiên Long bừng tỉnh đại ngộ, kẻ dùng thứ hình ảnh “có cá tính” đến như thế để miêu tả người hắn quan tâm, bảo hắn quên sao nổi.
Thái dương Liễu Dịch Trần lập tức nổi lên ba đường gân xanh, tiểu sư đệ chết bằm, không đâu gọi mình là phân trâu. Ý, lúc đó mình cũng đã báo thù rồi mà nhỉ.
Đại Đầu và Bàng Giải ở một bên, nhìn hai người họ bằng vẻ mặt cổ quá, lão đại là hoa tươi? Đại tẩu là phân trâu? Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề…
…
…
…
“Sư đệ ngươi cứu Hầu Tử?” Lâm Thiên Long không có thời gian đi quản sắc mặt của đám Đại Đầu, vội vàng truyhori, lại kinh ngạc phát hiện, Liễu Dịch Trần đang nhìn hắn đầy vẻ nghiêm túc, còn nắm cổ tay mình bắt mạch nữa, kì lạ, y kéo tay mình lúc nào vậy nhỉ, sao mình lại không phát giác ra?
Quay đầu lại, phát hiện Đại Đầu và Bàng Giải cũng đang vô cùng quan tâm mà nhìn mình chằm chằm.
“Các ngươi… làm sao vậy?” Khó hiểu nhìn bọn họ, Lâm Thiên Long không hiểu, bọn họ sao lại nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ như thế.
“Ngươi không cảm thấy gì sao?” Liễu Dịch Trần cắn chặt môi dưới, mạch tượng của Lâm Thiên Long hoàn toàn bình thường, thế nhưng y biết, sức khỏe của hắn chắc chắn có chỗ không ổn, chẳng qua, là do y thuật của mình kém cỏi mà thôi.
“Cảm thấy gì cơ?” Lâm Thiên Long không hiểu ra làm sao.
“Lão đại…” Đại Đầu do do dự dự nói.
“Huynh… mới rồi giống như… ừm…” Cố gắng tìm kiếm từ hình dung thích hợp. “Phải rồi, giống như bị mất hồn ấy, đại tẩu gọi thế nào, huynh cũng không phản ứng.”
“Gì cơ?” Trợn trừng mắt không dám tin, quay đầu nhìn Liễu Dịch Trần, lại thấy đối phương gật gật đầu.
“Thiên Long, chúng ta phải mau chóng đi tìm sư phụ ta.” Liễu Dịch Trần nghiêm túc nói: “Ta thấy… nói tóm lại, ta cảm thấy rất không ổn.”
“Chắc không nghiêm trọng đến mức ấy chứ…” Lâm Thiên Long thì thào nói, cũng bồn chồn trong dạ.
“Nói sao đi chăng nữa, chúng ta cứ đi tìm sư phụ ta trước rồi tính, tìm thấy sư phụ xong rồi tìm sư đệ cũng được.” Vẻ mặt Liễu Dịch Trần vô cùng trầm trọng. Tuy không nói ra miệng, nhưng y rất rõ, Hầu Tử đã bị thao túng, vậy thì, mỗi ngày hắn đến tìm Lâm Thiên Long tuyệt đối không chỉ để báo cáo mấy thứ chuyện vặt vãnh kia, hơn nữa, trước đây hắn không hạ thủ, lại đợi đến tận lúc bọn họ rời đi mới ra tay, vậy khả năng lớn nhất ấy là việc bọn họ rời đi phá hỏng kế hoạch ban đầu của Như Nguyệt, khiến ả ta không thể không xuất chiêu, dẫu sao, dù thế nào đi chăng nữa Hầu Tử cũng không thể đi cùng hai người họ được.
Nếu như vậy, hàng ngày Hầu Tử đến tìm Lâm Thiên Long có thể là để hạ độc dược tác dụng chậm lên người hắn. Nghĩ đến chuyện thứ độc dược không biết tên đang dần dần xâm lấn trong cơ thể Lâm Thiên Long, lòng Liễu Dịch Trần như bị dao cứa, ban nãy Lâm Thiên Long thất thần đã đẩy nỗi bất an của y tới cao độ, bởi y từng đọc phần giới thiệu về “Phệ hồn” trong một cuốn sách nào đó.
Nếu Thiên Long thực sự trúng phải Phệ hồn…
Nhớ lại những điều sách viết, sau khi Phệ hồn phát tác thì vô phương cứu chữa, Liễu Dịch Trần liền nắm chặt tay! Không, không thể được, Thiên Long còn chưa xuất hiện triệu chứng phát độc. Hiện giờ, tình thế cấp bách, chính là phải mau chóng tìm cho ra sư phụ và tiểu sư đệ.
Dặn dò Đại Đầu và Bàng Giải trông nom Hầu Tử, Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long đến thị trấn nhỏ dưới núi bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Vào trấn mua một cặp ngựa tốt, hai người cưỡi ngựa không ngừng nghỉ đến huyện nha huyện Bình An.
“Hoa đại ca.” Liễu Dịch Trần mình đầy cát bụi nhảy từ trên ngựa xuống, cản Hoa Hùng đang đi tuần tra lại.
“Liễu lão đệ, ngươi sao vậy?” Hoa Hùng kinh ngạc, hắn chưa từng thấy, một người ưa sạch sẽ như Liễu Dịch Trần trở nên bẩn thỉu thế này.
Cười khổ một chút, Liễu Dịch Trần không màng bản thân lúc này nhếch nhác ra làm sao, vội vàng hỏi: “Huynh biết tin tức của ‘Tam phân kiếm’ Trương Mộc Phương không?”
Danh sách chương