Sao mình uống thuốc thì có chút cảm giác rồi mà Lâm Thiên Long vẫn chẳng thấy phản ứng gì? “Không có thật mà.” Lâm Thiên Long nhảy xuống giường, lau mồ hôi trên trán. Lạ thật đấy, đã cuối thu rồi sao còn nóng như vậy?
“Không có sao?” Như Phi nhìn sắc mặt hơi đỏ của Lâm Thiên Long, nghi ngờ hỏi. Lòng thấy kì lạ, chết tiệt, sao dược tính còn chưa phát tác, mình thì nóng sắp không chịu nổi rồi, nửa thân dưới cũng đã bắt đầu trướng lên.
“Không tìm được thì thôi, để ta qua chỗ Như Nguyệt lấy cho đệ ít thuốc.” Cảm thấy càng lúc càng nóng, Lâm Thiên Long kéo cổ áo. Lúc đi tới cửa, đột nhiên lảo đảo, suýt nữa thì ngã, cơ thể như mềm nhũn ra.
Rốt cuộc cũng phát tác rồi!
Như Phi mừng thầm, vội vàng nhảy tới, đóng cửa lại, cài chặt then cửa.
“Đệ…” Cuối cùng không gắng gượng được nữa, Lâm Thiên Long ngồi gục xuống đất, ngạc nhìn hành động thản nhiên của Như Phi.
“Chính xác. Ta hoàn toàn không bị thương.” Như Phi cười âm hiểm, “Cơ mà, ngươi thì sắp bị thương rồi đấy.”
“Ngươi muốn làm gì!” Lâm Như Long hét lớn tiếng.
“Làm gì ư? Ta chẳng muốn làm gì cả, song, ngươi thì sẽ sớm xầu xin ta làm ngươi đó.” Nở nụ cười ác độc, tuy y không có hứng thú với Lâm Thiên Long, thế nhưng, có thể đè một nam tử tráng kiện, cũng mang lại cảm giác thành công, chưa nói đến chuyện, lát nữa thôi gã sẽ chủ động dâng mông lên cho mình thượng.
“Con bà ngươi.” Lâm Thiên Long la mắng, đứng phát dậy, vọt qua, đấm thẳng vào mặt Như Phi một cú.
Như Phi hãi hùng, không ngờ Lâm Thiên Long trúng xuân dược mà còn có sức tấn công mình, mới không đề phòng chốc lát thôi, liền bị hắn đấm ngay giữa mũi. Tuy Lâm Thiên Long bị y đá văng ra ngay, nhưng cảm giác đau rát lại khiến y phát khóc, chùi thử một cái, liền thấy tay đỏ lừ máu tươi.
“Mẹ nó.” Nhìn chỗ máu trên tay, mắt Như Phi đỏ rực cả lên, bị thương rồi, gương mặt mà y vô cùng tự hào bị thương rồi.
“Quân khốn kiếp, lão tử không phế ngươi không được.” Máu nóng bốc lên đầu, Như Phi tức giận trừng mắt quát tháo Lâm Thiên Long bị đạp ngã bên giường, đang thở hồng hộc.
“Hộc,hộc, hộc…” Cú đá của Như Phi không hề nhẹ, tuy thân thể Lâm Thiên Long tráng kiện, nhưng vẫn bị làm cho khí huyết không thông, lồng ngực nhộn nhạo không thôi. Lại thêm ảnh hưởng của xuân dược, khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Nhưng vẫn trợn mắt cảnh giác nhìn Như Phi.
Thấy ánh mắt Lâm Thiên Long nhìn mình, Như Phi càng thêm tức tối, bổ nhào tới tay đấm, chân đá, tuy võ công của y chẳng hơn lâm Thiên Long được là bao, nếu lúc thường liều mạng quyết đấu, thì khó mà phân định thắng thua, nhưng lúc này Lâm Thiên Long trúng xuân dược, cơ thể khó chịu, căn bản không có sức phản kháng, tuy miễn cưỡng chống cự được vài chiêu, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị đánh cho bầm dập, khắp người toàn vết thương.
Khạc một bãi nước bọt bên cạnh Lâm Thiên Long, Như Phi giờ mới dần bình tĩnh lại, thấy tình trạng thảm thương của đại hán trước mặt, cũng cảm thấy hơi hối hận. Đánh người thành ra như vậy, lát nữa phải giải quyết ra sao?
“Mẹ nó, dễ dãi cho ngươi rồi đấy.” Bĩu môi, Như Phi xách Lâm Thiên Long lên, sau đó ném lên giường, thành thạo cởi sạch y phục của hắn. Sau đó kinh ngạc phát hiện ra, bụng, lưng, đùi và bên sườn hắn đều có dấu hôn nhàn nhạt.
“Hứ, dáng vẻ cường tráng là thế, rốt cuộc lại là hạng ti tiện thích bị đàn ông chơi.” Khinh thường một câu, nhưng trong lòng Như Phi lại dâng lên một cảm giác kì lạ, thậm chí có thể nói có chút chờ mong với chuyện sẽ làm tiếp theo.
Trước giờ, y chưa từng thượng một nam nhân cao lớn đến vậy, không biết tư vị ra sao nhỉ.
“Cút ngay.” Nói hàm hàm hồ hồ, khóe miệng Lâm Thiên Long sưng vu lên. Nhưng kì lạ ở chỗ, cảm giác nóng bức ban nãy như đang dần dần biến mất.
“Cút ngay?” Như Phi hứ một tiếng, véo mạnh vào eo Lâm Thiên Long, “Ngươi sẽ biết sự lợi hại của lão tử ngay thôi.”
“Lão tử phải giết ngươi…” Lâm Thiên Long tuy bị lột sạch, nhưng cũng tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn Như Phi đầy phẫn nọ.
Không biết sợi dây thừng từ đâu ra, ngay lúc Lâm Thiên Long la mắng, Như Phi đè lên chân hắn, buộc hai tay hắn vào đầu giường, xé một mảnh y phục bịt miệng hắn lại, đồng thời buông nửa mành xuống, vừa vặn che được nửa thân trên bị đánh tím bầm của hắn. Như vậy, nếu có người ngoài tới, nhiều lăm cũng chỉ có thể thấy nửa thân dưới của hai người thôi, chắc nữ nhân kia cũng không rảnh chạy tới coi tỉ mỉ xem phu quân mình bị nam nhân khác thượng như thế nào đâu.
Kéo cổ áo, thở phào một hơi, Như Phi không ngờ Lâm Thiên Long uống thuốc xong mà vẫn có sức như vậy, vùng vậy đến là kịch liệt.
“Giả trinh tiết liệt nữ làm mẹ gì, ai biết đã qua tay bao thằng đàn ông rồi.” Nhìn ánh mắt khuất nhục của Lâm Thiên Long, Như Phi không hiểu sao lại nổi hứng thú, tự cởi y phục của mình.
Cơ thể Như Phi rất gầy, thế nhưng “cậu em” lại không hề nhỏ, nhiều năm chơi đùa với đủ loại nữ nhân, cái thứ xấu xí kia đã biến thành màu đen tím.
Miệng không ngừng lăng mạ đủ lời thô tục, Như Phi dùng sức mở cặp đùi cường tráng đang khép chặt ra.
Nửa thân trên bị trói chặt, Lâm Thiên Long giãy thế nào cũng không thoát ra được, thời khắc chân bị tách ra, Lâm Thiên Long chỉ muốn chặt Như Phi thành mười tám khúc.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng chân người, lòng Như Phi lạnh ngắt, thôi rồi, nãy giờ lãng phí bao nhiêu thời gian, tỷ tỷ đã đến rồi, còn không làm thì trễ mất. Vậy là, y cầm cự vật đáng sợ của mình, đâm vào cửa hậu huyệt của Lâm Thiên Long, chuẩn bị tiến vào.
Liễu Dịch Trần hơi buồn cười nhìn Như Nguyệt trước mặt mình, nét mặt rất phù hợp với lời nói của nàng ta, liên tục thể hiện nào là bất ngờ, nào là hoài nghi, rồi thì phẫn hận.
Theo mô tả của Như Nguyệt, thì hình như Lâm Thiên Long có ý với đệ đệ của nàng ta, thậm chí từ lâu đã nảy sinh quan hệ bất chính, nghe nàng ta thêm mắm thêm muối diễn tả Lâm Thiên Long nhìn Như Phi với ánh mắt tràn đây “dục vọng” ra làm sao, Liễu Dịch Trần thực sự sắp không nhịn cười nổi rồi.
Tuy rất muốn cười, nhưng vẻ mặt y vẫn rất nghiêm túc, mặt cau mày có, theo sát Như Nguyệt đến phòng Như Phi.
Không hiểu sao, lòng ngày một bất an, tiếu ý trong mắt Liễu Dịch Trần cũng dần tan, sắc mặt cũng sa sầm xuống.
Như Nguyệt cẩn thận quan sát biểu hiện của Lâm phu nhân, ban đầu nàng hơi lo lắng không biết đối phương có mắc mưu hay không, nhưng càng gần đến phòng Như Phi, sắc mặt đối phương càng căng thẳng khiến nàng an tâm hơn nhiều.
Thấy phòng Như Phi ngày một gần, tai Liễu Dịch Trần động đậy, mắt lóe hàn quang, đột nhiên nhảy lên, một cước đá văng cửa phòng, xông vào bên trong.
“Không có sao?” Như Phi nhìn sắc mặt hơi đỏ của Lâm Thiên Long, nghi ngờ hỏi. Lòng thấy kì lạ, chết tiệt, sao dược tính còn chưa phát tác, mình thì nóng sắp không chịu nổi rồi, nửa thân dưới cũng đã bắt đầu trướng lên.
“Không tìm được thì thôi, để ta qua chỗ Như Nguyệt lấy cho đệ ít thuốc.” Cảm thấy càng lúc càng nóng, Lâm Thiên Long kéo cổ áo. Lúc đi tới cửa, đột nhiên lảo đảo, suýt nữa thì ngã, cơ thể như mềm nhũn ra.
Rốt cuộc cũng phát tác rồi!
Như Phi mừng thầm, vội vàng nhảy tới, đóng cửa lại, cài chặt then cửa.
“Đệ…” Cuối cùng không gắng gượng được nữa, Lâm Thiên Long ngồi gục xuống đất, ngạc nhìn hành động thản nhiên của Như Phi.
“Chính xác. Ta hoàn toàn không bị thương.” Như Phi cười âm hiểm, “Cơ mà, ngươi thì sắp bị thương rồi đấy.”
“Ngươi muốn làm gì!” Lâm Như Long hét lớn tiếng.
“Làm gì ư? Ta chẳng muốn làm gì cả, song, ngươi thì sẽ sớm xầu xin ta làm ngươi đó.” Nở nụ cười ác độc, tuy y không có hứng thú với Lâm Thiên Long, thế nhưng, có thể đè một nam tử tráng kiện, cũng mang lại cảm giác thành công, chưa nói đến chuyện, lát nữa thôi gã sẽ chủ động dâng mông lên cho mình thượng.
“Con bà ngươi.” Lâm Thiên Long la mắng, đứng phát dậy, vọt qua, đấm thẳng vào mặt Như Phi một cú.
Như Phi hãi hùng, không ngờ Lâm Thiên Long trúng xuân dược mà còn có sức tấn công mình, mới không đề phòng chốc lát thôi, liền bị hắn đấm ngay giữa mũi. Tuy Lâm Thiên Long bị y đá văng ra ngay, nhưng cảm giác đau rát lại khiến y phát khóc, chùi thử một cái, liền thấy tay đỏ lừ máu tươi.
“Mẹ nó.” Nhìn chỗ máu trên tay, mắt Như Phi đỏ rực cả lên, bị thương rồi, gương mặt mà y vô cùng tự hào bị thương rồi.
“Quân khốn kiếp, lão tử không phế ngươi không được.” Máu nóng bốc lên đầu, Như Phi tức giận trừng mắt quát tháo Lâm Thiên Long bị đạp ngã bên giường, đang thở hồng hộc.
“Hộc,hộc, hộc…” Cú đá của Như Phi không hề nhẹ, tuy thân thể Lâm Thiên Long tráng kiện, nhưng vẫn bị làm cho khí huyết không thông, lồng ngực nhộn nhạo không thôi. Lại thêm ảnh hưởng của xuân dược, khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Nhưng vẫn trợn mắt cảnh giác nhìn Như Phi.
Thấy ánh mắt Lâm Thiên Long nhìn mình, Như Phi càng thêm tức tối, bổ nhào tới tay đấm, chân đá, tuy võ công của y chẳng hơn lâm Thiên Long được là bao, nếu lúc thường liều mạng quyết đấu, thì khó mà phân định thắng thua, nhưng lúc này Lâm Thiên Long trúng xuân dược, cơ thể khó chịu, căn bản không có sức phản kháng, tuy miễn cưỡng chống cự được vài chiêu, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị đánh cho bầm dập, khắp người toàn vết thương.
Khạc một bãi nước bọt bên cạnh Lâm Thiên Long, Như Phi giờ mới dần bình tĩnh lại, thấy tình trạng thảm thương của đại hán trước mặt, cũng cảm thấy hơi hối hận. Đánh người thành ra như vậy, lát nữa phải giải quyết ra sao?
“Mẹ nó, dễ dãi cho ngươi rồi đấy.” Bĩu môi, Như Phi xách Lâm Thiên Long lên, sau đó ném lên giường, thành thạo cởi sạch y phục của hắn. Sau đó kinh ngạc phát hiện ra, bụng, lưng, đùi và bên sườn hắn đều có dấu hôn nhàn nhạt.
“Hứ, dáng vẻ cường tráng là thế, rốt cuộc lại là hạng ti tiện thích bị đàn ông chơi.” Khinh thường một câu, nhưng trong lòng Như Phi lại dâng lên một cảm giác kì lạ, thậm chí có thể nói có chút chờ mong với chuyện sẽ làm tiếp theo.
Trước giờ, y chưa từng thượng một nam nhân cao lớn đến vậy, không biết tư vị ra sao nhỉ.
“Cút ngay.” Nói hàm hàm hồ hồ, khóe miệng Lâm Thiên Long sưng vu lên. Nhưng kì lạ ở chỗ, cảm giác nóng bức ban nãy như đang dần dần biến mất.
“Cút ngay?” Như Phi hứ một tiếng, véo mạnh vào eo Lâm Thiên Long, “Ngươi sẽ biết sự lợi hại của lão tử ngay thôi.”
“Lão tử phải giết ngươi…” Lâm Thiên Long tuy bị lột sạch, nhưng cũng tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn Như Phi đầy phẫn nọ.
Không biết sợi dây thừng từ đâu ra, ngay lúc Lâm Thiên Long la mắng, Như Phi đè lên chân hắn, buộc hai tay hắn vào đầu giường, xé một mảnh y phục bịt miệng hắn lại, đồng thời buông nửa mành xuống, vừa vặn che được nửa thân trên bị đánh tím bầm của hắn. Như vậy, nếu có người ngoài tới, nhiều lăm cũng chỉ có thể thấy nửa thân dưới của hai người thôi, chắc nữ nhân kia cũng không rảnh chạy tới coi tỉ mỉ xem phu quân mình bị nam nhân khác thượng như thế nào đâu.
Kéo cổ áo, thở phào một hơi, Như Phi không ngờ Lâm Thiên Long uống thuốc xong mà vẫn có sức như vậy, vùng vậy đến là kịch liệt.
“Giả trinh tiết liệt nữ làm mẹ gì, ai biết đã qua tay bao thằng đàn ông rồi.” Nhìn ánh mắt khuất nhục của Lâm Thiên Long, Như Phi không hiểu sao lại nổi hứng thú, tự cởi y phục của mình.
Cơ thể Như Phi rất gầy, thế nhưng “cậu em” lại không hề nhỏ, nhiều năm chơi đùa với đủ loại nữ nhân, cái thứ xấu xí kia đã biến thành màu đen tím.
Miệng không ngừng lăng mạ đủ lời thô tục, Như Phi dùng sức mở cặp đùi cường tráng đang khép chặt ra.
Nửa thân trên bị trói chặt, Lâm Thiên Long giãy thế nào cũng không thoát ra được, thời khắc chân bị tách ra, Lâm Thiên Long chỉ muốn chặt Như Phi thành mười tám khúc.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng chân người, lòng Như Phi lạnh ngắt, thôi rồi, nãy giờ lãng phí bao nhiêu thời gian, tỷ tỷ đã đến rồi, còn không làm thì trễ mất. Vậy là, y cầm cự vật đáng sợ của mình, đâm vào cửa hậu huyệt của Lâm Thiên Long, chuẩn bị tiến vào.
Liễu Dịch Trần hơi buồn cười nhìn Như Nguyệt trước mặt mình, nét mặt rất phù hợp với lời nói của nàng ta, liên tục thể hiện nào là bất ngờ, nào là hoài nghi, rồi thì phẫn hận.
Theo mô tả của Như Nguyệt, thì hình như Lâm Thiên Long có ý với đệ đệ của nàng ta, thậm chí từ lâu đã nảy sinh quan hệ bất chính, nghe nàng ta thêm mắm thêm muối diễn tả Lâm Thiên Long nhìn Như Phi với ánh mắt tràn đây “dục vọng” ra làm sao, Liễu Dịch Trần thực sự sắp không nhịn cười nổi rồi.
Tuy rất muốn cười, nhưng vẻ mặt y vẫn rất nghiêm túc, mặt cau mày có, theo sát Như Nguyệt đến phòng Như Phi.
Không hiểu sao, lòng ngày một bất an, tiếu ý trong mắt Liễu Dịch Trần cũng dần tan, sắc mặt cũng sa sầm xuống.
Như Nguyệt cẩn thận quan sát biểu hiện của Lâm phu nhân, ban đầu nàng hơi lo lắng không biết đối phương có mắc mưu hay không, nhưng càng gần đến phòng Như Phi, sắc mặt đối phương càng căng thẳng khiến nàng an tâm hơn nhiều.
Thấy phòng Như Phi ngày một gần, tai Liễu Dịch Trần động đậy, mắt lóe hàn quang, đột nhiên nhảy lên, một cước đá văng cửa phòng, xông vào bên trong.
Danh sách chương