Trước mặt xuất hiện một đôi tay, ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay khỏe mạnh lộ ra hồng nhạt thản nhiên ─ là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp. Đôi tay này đang bưng một chén cháo còn đang bốc khói nghi ngút, tay phải cầm muỗng, thong thả quấy đều, rồi múc lên một muỗng cháo, đút đến bên miệng của y. Động tác hoàn mỹ tao nhã, trên bàn tay tới gần đó còn mang theo thoang thoảng mùi dược đông y. Đôi tay này, có thể làm cho nhiều kẻ phải bị mê hoặc, thế nhưng …..

“Thật đáng tiếc......” Nhiễm Mục Kì quay đầu, cự tuyệt ăn, y căn bản là không muốn ăn, dù cho là cháo cũng đều làm cho y muốn nôn.

“Đáng tiếc?” Chủ nhân của đôi tay xinh đẹp nhướng mi, cái muỗng không chút nhượng bộ mà ép sát vào bên miệng y.

“Đáng tiếc một đôi tay đẹp như thế.” Nhiễm Mục Kì quay đầu lại, căm tức mà chế nhạo, “Mà chủ nhân của nó lại là ma đầu.” Cái gì mà tiên nhân, thế nhân đều bị che mắt cả rồi. Hắn là một tên ma đầu, Dịch cũng vậy, tên còn lại kia cũng chẳng tốt đẹp gì.

Người bị nói thành là ma đầu lại tùy theo động tác của y mà di động cái muỗng trong tay, muốn nói cho đối phương biết, mặc kệ y thích ăn không thích ăn, đều phải ăn.

Nhiễm Mục Kì rất muốn hét lên: ta không ăn. Nhưng y biết, nam nhân này sẽ dùng hết thảy mọi thủ đoạn buộc y ăn hết chén cháo này. Không cam lòng, cực kỳ không cam lòng, y là Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng cầm trong tay sinh tử của thiên hạ, vậy mà lại bị một tên ma đầu chèn ép, nhưng điều đáng buồn nhất chính là y vô lực đánh trả.

“Muốn ta đút?” Ngữ khí vốn đã lạnh như băng lại thấp thêm mấy độ, Trú nói xong liền ngậm cháo vào miệng.

“Không cần!” Vội vàng cực tuyệt, Nhiễm Mục Kì há miệng ăn cháo. Còn chưa kịp nuốt xuống, y đã muốn ói ra.

“Bộ dáng hiện tại của ngươi rất giống đang có bầu.” Một câu cực kỳ lạnh lùng làm cho người muốn ói ra cắn răng nuốt cháo xuống.

“Cái gì kêu trẫm có......” Nhiễm Mục Kì nghiến răng nghiến lợi nói, người này có biệt tài là có thể làm cho thánh nhân tức chết.

“Không phải sao?” Trú bình thản hỏi, lại múc một muỗng cháo đút qua, “Ăn cái gì cũng phun ra, tâm thần không yên, tính tình nôn nóng, đi vài bước liền té xỉu, không giống nữ nhân đang to bụng sao?”

“Ngươi!” Oán hận nuốt xuống muỗng cháo, Nhiễm Mục Kì cố nén ghê tởm. Nếu y ói ra, chẳng phải là y thật sự trở thành nữ nhân có thai sao?! Nghĩ nghĩ, y không tự giác mà rùng mình một cái.

Thế nhưng người nào đó tựa hồ cảm thấy kích thích như vậy còn chưa đủ, tiếp tục nói: “Bất quá có thai cũng tốt. Ngươi mang hài tử của ta, ta thực chờ mong.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta với ngươi cái gì cũng đều không có!” Nhiễm Mục Kì nổi giận đến nổi chém ra một chưởng, thế nhưng tay trái vừa vung ra đã bị đối phương nắm lấy, tiếp theo bả vai bị giữ chặt, trên mặt y xanh đỏ lần lượt thay đổi, bởi vì những lời hồ ngôn loạn ngữ của Trú. Người này đang bôi nhọ sự trong sạch của y, y với hắn cái gì cũng đều không có!

“Nói bậy?” Buông Nhiễm Mục Kì ra, Trú tiếp tục đút cháo, “Dù sao trước sau gì cũng phun, vậy cứ cho là ngươi đang có bầu đi.”

“Ngươi còn nói!” Nhiễm Mục Kì tức giận đến mặt đỏ bừng.

“Vậy thì đừng phun.” Lời nói cực lạnh, nháy mắt dập tắt lửa giận của Nhiễm Mục Kì.

Cường ngạnh mà đem muỗng để ở bên đôi môi trắng bệch, con ngươi của Trú tỏa ra ánh sáng bạc: “Nếu ngươi còn phun nữa, ta sẽ làm cho ngươi thật sự mang thai! Với ta mà nói, không có gì là không có khả năng.”

“Ngươi dám!” Nhiễm Mục Kì bối rối, cơn giận bốc lên đỉnh đầu, y quát, “Ta là nam nhân! Ngươi nếu dám, dám, ta chắc chắn giết ngươi!” Hắn tuyệt đối không muốn biến thành quái vật!

“Ngươi có thể thử xem.” Thừa dịp đối phương há miệng, Trú đem cháo đổ vào, “Không được phun!” Người vốn là không có nhiều kiên nhẫn, không tính sẽ lại đút cháo cho đối phương.

Miễn cưỡng nuốt cháo xuống, Nhiễm Mục Kì trừng mắt nhìn Trú, trong mắt y đầy kinh hoảng, sợ người này nói được sẽ làm được. Nam tử không có khả năng mang thai, nhưng người này không phải người, là ma. Có việc gì mà ma không thể làm chứ? Trú không thèm nhắc lại, cứ một muỗng một muỗng đút cháo vào miệng Nhiễm Mục Kì. Chờ sau khi y ăn hết toàn bộ, hắn mới rời đi.

“Hô......” Nhiễm Mục Kì xụi lơ mà tựa vào đầu giường, ôm lấy ngực, lời nói của người nọ đã dọa được y rồi. Nhắm mắt lại, cắn chặt môi, y không hiểu, vì sao người nọ cứ dây dưa không ngớt với y, vì sao phải đảo loạn cuộc sống vốn đã cực kỳ hỗn loạn của y. Bởi vì coi trọng y sao? Nhiễm Mục Kì cúi đầu cười, sờ lên gương mặt không cần xem cũng biết là cực kỳ tiều tụy của mình, lớp da này đã mang đến cho y vô vàng thống khổ, cho dù là hiện tại. Nếu y không có lớp da này......

“Ngươi hiện tại thực xấu.” Không chút lưu tình mà nói ra hiện thực làm cho sắc mặt Nhiễm Mục Kì trở nên tái nhợt. Y trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh: “Nếu xấu, ngươi cần gì phải ủy khuất ở trong này?”

Lấy bàn tay đang ôm lấy mặt của y ra, Trú đưa chén thuốc qua: “Uống hết.”

Lần này không có kháng cự, Nhiễm Mục Kì cầm lấy chén dược, uống hết. Đôi mi thanh tú vì dược đắng nghét mà nhăn lại, chờ cho y uống xong, một khối đường lập tức được nhét vào trong miệng của y. Y nhắm mắt lại không thèm nhìn Trú nữa, y đã bị ngăn cách hơn hai mươi ngày. Trú không cho bất luận kẻ nào gặp y, cũng không cho y gặp bất luận kẻ nào, ngay cả Khương Vịnh cũng không thể gặp. Y mong Mục Lân có thể sớm trở về, trở về cứu y.

“Suy nghĩ đến ai?” Bàn tay lạnh lẻo xoa xoa hai má của y.

Nhiễm Mục Kì vẫn nhắm chặt mắt, trả lời: “Mục Lân.”

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ hỏi y nghĩ cái gì, thế nhưng giây tiếp theo thân mình y lại bị ôm lấy. Nhiễm Mục Kì bối rối mà mở mắt ra, hỏi: “Ngươi muốn dẫn trẫm đi đâu?”

Hắn không trả lời. Trên đầu y phủ xuống một khối sa mỏng, người ôm y di chuyển.

“Trời đã tối rồi đi.” Người kháng cự không được, đành buông tha cho giãy dụa.

“Đen.”

Chấn động trong vòm ngực của người đang ôm mình tinh tường truyền đến, làm cho trái tim của Nhiễm Mục Kì hơi hơi động, vòm ngực ôm lấy y này vừa làm cho y có chút hoảng hốt, vừa tạo cho y cảm giác cực kỳ an toàn.

Sa mỏng động động, có gió. Người buồn hơn hai mươi ngày ngửi thấy mùi dạ hương, còn có hoa quế, nhưng vì sao quanh quẩn bên chóp mũi vẫn là cổ dược hương thản nhiên kia?

Thân mình bị khóa chặt trong vòm ngực vững chãi, trái tim y tùy theo di chuyển lên xuống mà không ngừng nảy lên. Y biết Trú ôm y nhảy xuống ban công cực cao, biết Trú ôm y nhảy lên nóc nhà, biết Trú ôm y nhảy xuyên qua cây, biết Trú ôm y rời khỏi hoàng cung. Qua một lúc lâu, người ôm y dừng lại, y nghe được tiếng nước.

Thân mình y được buông xuống, sa mỏng được xốc lên. Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt làm cho y cực kỳ kinh ngạc. Y đang đứng ở trên thuyền, mà thuyền đang dừng ở giữa hồ nước, bốn phía hồ nước đều bị bóng đêm bao phủ, ánh trăng tròn tròn phản chiếu vào trong nước, phát ra ánh sáng nhu hòa. Chính là, còn không chờ y theo trong cảnh đẹp này lấy lại tinh thần, thì chiếc áo lót cuối cùng trên người y đã bị cởi xuống, có người thừa dịp y hết sức thất thần, mà cởi bỏ đai lưng của y.

“Ngươi muốn làm gì?” Đè lại bàn tay đang muốn cởi quần dài của mình xuống, Nhiễm Mục Kì sợ hãi hỏi. Bốn phía không người, lại đang ở trên thuyền, nếu người này muốn áp y, y căn bản là vô lực phản kháng. Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy cho dù đánh chết y, y cũng không đi theo người này ra ngoài! Chuyện làm cho y càng thêm kinh ngạc đã xảy ra, Trú cư nhiên rút tay lại.

Thong thả cởi bỏ đai lưng của mình, Trú xoay người lại không nhìn Nhiễm Mục Kì, cứ như vậy ở dưới ánh trăng cởi từng kiện từng kiện xiêm y ở trên người xuống. Thân hình hoàn mỹ dần dần hiện ra ở trước mắt đối phương, làm cho đối phương hô hấp hơi chút dồn dập, cùng thu hút hai tròng mắt của đối phương nhìn chăm chú vào mình.

Nhúng nhẹ mủi chân một chút, Trú phi thân nhảy lên, chui vào trong hồ nước, làm cho mặt hồ đang tĩnh lặng phải gợn sóng một mảng. Người bị bỏ lại trên thuyền vô cùng luống cuống mà cắn cắn môi, không biết đối phương lại đang bày cái trò gì.

“Xuống đây.” Bơi ra một khoảng, Trú xoay người lại, đối với người đang bất an ở trên thuyền mở rộng hai tay ra. Trú vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại có thêm vài phần ôn nhu.

Gió nhẹ thổi qua, người suy yếu không khỏi run rẩy lên, y giương mắt nhìn người xinh đẹp ở trong nước. Ánh trăng, hồ nước, Trúc vào lúc này thật sự như một yêu ma, yêu ma câu hồn người.

“Xuống đây.” Trú vẫn bất động tại chỗ, kiên nhẫn mở rộng hai tay, chờ đợi người bất an tự mình lại đây.

“Thình thịch, thình thịch.” Bên tai vang lên tiếng tim đập dồn dập của chính mình, Nhiễm Mục Kì nhìn cặp mắt phát ra ánh sáng bạc kia – kiên định, lạnh lùng. Hai cánh tay mở rộng cực kỳ cường tráng, cực kỳ.... an toàn.

“Xuống đây.” Trong tiếng ‘róc rách’ của hồ nước, lại một đạo mệnh lệnh truyền đến, mang theo ý tứ không cho cự tuyệt.

Chậm rãi ngồi xuống, dũi mủi chân chạm chạm vào mặt nước, lại nháy mắt rút chân lại. Thực lạnh. Nhiễm Mục Kì hít sâu vào một hơi lấy cảm đảm, rồi giây tiếp theo phóng mình vào trong làn nước lạnh buốt.

“Tê......” Thực lạnh, thực lạnh, tựa hồ phẫn nộ cùng không cam lòng ở trong cơ thể vẫn luôn không áp chế được liền bị hồ nước lạnh lạnh này hòa tan.

“Tới đây.” Người vẫn mở rộng hai cánh tay, lại một lần nữa hạ lệnh.

Nhiễm Mục Kì giương mắt lên, nhìn thẳng vào cặp mắt vẫn luôn nhìn chăm chú mình kia, y nhếch miệng nở cười thê lương, rồi trầm mình vào trong lòng nước lạnh. Y, không biết bơi. Không biết nước này có thể rửa sạch thân mình dơ bẩn đến không chịu nổi của y không?

Thân mình vừa mới chìm vào trong lòng nước lập tức rơi vào trong một vòm ngực ấm áp, một người ghé vào bên tai y trầm thấp lạnh lùng nói: “Muốn chết còn phải xem ta có cho phép không đã.”

Nhiễm Mục Kì giương mắt lên, lạnh lùng mà nhìn đối phương, y lạnh đến cả người phát run, thế nhưng lửa giận trong mắt vẫn có thể đốt cháy người vô sĩ kia. Y muốn chết hay muốn sống còn phải nghe theo lệnh của người này sao?!

“Lạnh không?” Không quan tâm đối phương đang phẫn nộ, Trú bơi bơi về phía sau.

“Không lạnh!” Khớp hàm của Nhiễm Mục Kì liên tục va vào nhau. Nếu trầm mình không thể chết, thì bị đông lạnh đến chết cũng tốt.

“Ngô......” Một nụ hôn nóng cháy hạ xuống, Nhiễm Mục Kì vươn tay đẩy ra, đôi tay đang ôm y bỗng nhiên buông ra. Y không biết bơi, cho nên thân mình lập tức chìm xuống, trong lúc bối rối, y bám lấy người ở phía trước mình. Y tức giận vừa muốn mắng chửi, thì đôi môi lại bị hôn lấy, lần này, đôi tay vững chắc kia không buông y ra nữa, mà là xiết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của y.

Tay chống đẩy dần dần vô lực, Nhiễm Mục Kì mềm yếu ngã vào trong lòng của Trú, trong lúc thất thần, y nghe được Trú nói một câu có thể đem y tức chết: “Chính ngươi buông tha cho cơ hội có thể chết đi, sau này mạng của ngươi chính là của ta.”

Y đang muốn há miệng cắn vào cổ người này, thì quần dài trên người y bị mở ra, ‘nhờ’ vào dòng nước di động mà quần dài của y đang dần dần rời xa y.

“Không cần!” Y sợ hãi mà hét lên, vội vàng vươn tay trái ra ngăn cản bàn tay đang tháo sợi dây buộc tiết khố của y.

“Mục Kì, ngươi sợ cái gì?” Bàn tay kia kiên quyết cởi ra sợi dây buộc tiết khố, làm cho tiết khố cũng rời xa y.

“Không cần, Trú, ta, ta......” Y còn chưa chuẩn bị tốt.

“Trong lòng ngươi hiểu rất rõ, sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ cho ta.” Xé mở lớp giấy mỏng vẫn luôn che giữa hai người, Trú rút cây trâm cài tóc trên đầu Nhiễm Mục Kì ra, làm cho đế vương vô giá trầm mình vào trong nước. Tóc dài buông xõa, bồng bềnh trong nước tựa như y vào lúc này.

“Ta sẽ không cho ngươi! Sẽ không!” Sắc mặt y tái nhợt, y cố lấy hết sức mà hét to lên phản bác lời nói của tà mà, không biết trong lòng bối rối là do cái gì gây nên.

“Vậy ngươi liền đẩy ta ra đi.” Chuẩn xác mà hôn lên đôi môi của người này, Trú không hề cho y có cơ hội phản kháng.

Trong hồ nước thật sâu, một người đang bơi lui dần dần vào bờ, thân hình trong lòng không chút nào ảnh hưởng đến hắn, thậm chí hắn còn dư lực mà làm một cái hôn sâu với người hắn yêu. Đôi môi của hai người dín chặt một chỗ, một người nguyên bản kháng cự dần dần biến thành hùa theo, chẳng qua khóe mắt không ngừng rời xuống những giọt nước mắt. Con ngươi màu bạc vẫn chăm chú nhìn người đang khóc, mà hôn nụ càng ngày càng nóng rực, làm cho người được ôm vào trong lòng chìm đắm, không thể kháng cự.

Người suy yếu nguyên bản cảm thấy băng hàn đến tận xương, thế nhưng dần dần, thân mình lại ấm lên, hồ nước lạnh tựa hồ biến thành hồ nước nóng, làm cho người ta cảm thấy ấm nóng. Đột nhiên, nước lút qua đầu làm cho Nhiễm Mục Kì bối rối mà mở to mắt ra, liền bị nước tiến vào trong mắt, buộc y phải nhắm mắt lại. Thân mình còn chưa kịp giãy dụa, đã bị người ôm chặt, nụ hôn trên môi y nãy giờ vẫn chưa rời đi, ở nháy mắt y kinh hoảng, Trú nắm chặt mũi y.

Bị bất ngờ trầm mình xuống lòng nước làm cho Nhiễm Mục Kì bối rối một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt y đã bình tĩnh trở lại. Y ngừng giãy dụa, tùy ý người này muốn dẫn y đi đâu, đều không sao cả. Y mệt mỏi, từ thân đến tâm, sau khi kiên trì nhiều năm như thế, đến hiện tại y đã quá mệt mỏi. Có lẽ, cứ như vậy mà chết đi cũng tốt.

“Ngươi là của ta, chết đã không còn theo ý ngươi.” Thanh âm làm cho kẻ khác chán ghét lại vang lên, nói ra những lời càng làm cho người ta chán nản hơn. Nhiễm Mục Kì mở mắt ra căm tức nhìn hắn, lại ngây ngẩn cả người.

Nhưng người đáng ghét không cho y “thưởng thức” xong cảnh đẹp tiêu hồn đó, liền đem y đặt ở “trên mặt đất” ── trên mặt đất phủ kín da thú, cực kỳ mềm mại.

“Đây là …. ngô!” Đôi môi vừa muốn hỏi đây là đâu liền bị chặn lấy, nếu nụ hôn vừa rồi là mãnh liệt, thì nụ hôn hiện tại là nóng cháy. Tà ma nhẫn nhịn đã quá lâu, cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc có thể tận tình hưởng dụng mỹ thực. Nhiễm Mục Kì quăng đi tất cả lo lắng, theo đuổi ngọn lửa mà đối phương đang đốt lên người mình.

Tại một nơi cảnh sắc như thần tiên này, kỳ hoa dị quả bám đầy trên bốn vách tường, hồ nước nóng bốc khói nghi ngút từ một bên chảy qua. Da thú trên mặt đất có da hổ, da báo, da chim, da sư, da hồ, thậm chí còn có da của hổ trắng cùng hổ đỏ hiếm thấy. Nhưng mặc kệ nơi này có bao nhiêu kỳ dị, Nhiễm Mục Kì đều không rảnh để đi thưởng thức. Đôi tay kia không ngừng dao động ở trên người y, dễ dàng đốt cháy nhiệt tình mà y đã đánh mất từ lâu.

“Trú...... Trú......” Nóng cháy chưa bao giờ trải qua làm cho y sợ hãi, làm cho y nhịn không được mà gọi lên cái tên y chưa bao giờ gọi qua.

Mái tóc dài màu đen bao trùm lên thân mình tuyết trắng cùng yếu nhược của y, hơi thở của người nọ nóng rực mà dồn dập, thậm chí người nọ không kịp chờ cho y thích ứng, ngón tay ở cửa động chặt kín sau khi tùy ý ra vào vài cái, liền khẩn cấp đỡ lấy lợi khí cứng rắn xông thẳng vào trong.

“Ngô!” Đau, mồ hôi lạnh tuôn ra. Nhiễm Mục Kì tức giận đến nổi cào mạnh lên bả vai của Trú, gương mặt y nháy mắt trắng bệch.

Trú cúi đầu hôn lấy đôi môi của người đang bị đau mà run rẩy, nhưng hắn cũng không ngừng lại mà vẫn tiếp tục xâm nhập. Dưới thân truyền đến mùi máu thản nhiên, Trú nhẫn tâm đỉnh một cái thật mạnh, đem lợi khí sắc bén xâm nhập tới tận góc.

“A!” Nhiễm Mục Kì hét lên một tiếng thảm thiết, nước mắt chảy ra, tay chân vừa mới ấm áp lên, nháy mắt lại trở nên lạnh lẻo. Ngay khi y nghĩ rằng người nằm ở trên người mình sẽ tiếp tục chuyển động, thì Trú lại ngừng lại, hôn y, sờ y, liếm đi nước mắt của y.

“Cút! Cút ngay!” Hạ thân đã đau đến dần dần chết lặng, Nhiễm Mục Kì gầm nhẹ, đấm đánh lên bả vai của Trú.

“Đêm xử nữ, sao có thể không đau?” Ngữ khí lạnh như băng vẫn như trước làm người tức chết vang lên, thế nhưng lời nói này của Trú lại làm cho Nhiễm Mục Kì ngừng tay đấm đánh.

“Lần thứ hai hẳn là không đau như thế.” Liếm đi nước mắt rơi xuống càng ngày càng nhiều, Trú bắt đầu chuyển động. Người dưới thân lại nhịn đau không được mà hét lên, máu loãng tích lên trên tấm da hổ màu trắng cực kỳ bắt mắt.

“Rất đau.....” Nhiễm Mục Kì thất hồn lạc phách mà lẩm nhẩm. Người này nói cái gì......đêm xử nữ..... xử nữ...... Y, y đã sớm không phải, vô luận là làm thế nào.

“Đêm tân hôn, ngươi lại nghĩ đến ai?” Con ngươi màu bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, tựa như trượng phu ghen tuông khi biết được trong lòng thê tử còn nghĩ đến người khác, dấm chua tựa như lửa cháy nháy mắt bốc lên cao.

“Trú......” Nhiễm Mục Kì lại quản không được nước mắt của mình, “Ta không phải, không phải.....” Tựa hồ không nghe thấy 3 chữ “đêm tân hôn”.

“Không phải?” Lạnh lùng cười, cắt đứt lời người này muốn nói, Trú hơi hơi chuyển động, lập tức nghe thấy một người kêu lên đau đớn.

“Ngươi nói không phải, nhưng ta nói phải.” Bá đạo mà hôn lên đôi môi đã sưng đỏ, không quan tâm người dưới thân còn đau hay không, Trú chuyển động nhanh dần.

Khóe mắt Nhiễm Mục Kì không ngừng rơi xuống nước mắt, không biết là vì đau, hay là vì cái gì khác. Người không biết “thương hương tiếc ngọc” há miệng cắn lên người y, lưu lại một những “vết thương”, lợi khí ở nơi bị thương chảy máu không chút nào lưu tình mà ra ra vào vào liên tục, tựa như một tên tà ma không biết tiết chế, khi ngửi được mùi máu thì càng thêm hưng phấn.

Lần đầu tiên, y bị lừa uống xuân dược, mặc cho cái người được gọi là phụ hoàng – ta cần ta cứ lấy, buộc y ở lúc thất thần nói ra những lời nói *** loạn đến không chịu nổi. Lần thứ hai, lần thứ ba...... Không muốn nhìn thấy y phản kháng, mỗi một lần, y đều bị lừa hoặc bị bức phải uống xuân dược, mặc kệ là phụ hoàng, hay là Nhiễm Mục Hưu. Rồi sau đó, vì Mục Lân, vì chính mình có thể sống còn, y miễn cưỡng cười vui, cắn răng chịu đựng bọn họ ở trên người y làm cái loại chuyện mà y chỉ muốn ói. Không muốn, chán ghét, thống hận, nhưng y lại chưa từng bị đau qua như thế này. Đau đến nổi y chỉ muốn giết người.

“Dừng lại, dừng lại!” Người đau đến không chụi nổi hét lên, muốn tà ma đang rong rủi trên người mình buông tha cho cái nơi đã đau đến gần như chết lặng kia.

“Không thoải mái?” TRong con ngươi vì vui thích mà khôi phục lại thành một màu đen chứa đầy nghi vấn.

“Ngươi nói thử xem?” Nhẫn nhịn xúc động muốn cho cái tên tà mà này một quyền vào mặt, Nhiễm Mục Kì cắn răng hỏi.

Tà mà cúi đầu nhìn nhìn, máu loãng từ nơi hai người kết hợp không ngừng chảy ra, mà ở trên tấm da hổ trắng bốc cũng loang lỗ rất nhiều vết máu

“Tiếp theo sẽ không đau.” Người khởi xướng hết thảy tai họa này cũng không có tính toán rời khỏi.

“Cút ngay! Rất đau!” Làm gì có cái khoái cảm nào, y đều sắp chết vì đau rồi.

Ánh sáng bạc lại hiện lên, thịt đã vào miệng sao có thể nhả ra chứ. Ngay lúc đó cửa động không ngừng co thắc, ý muốn nói cho hắn biết – y đang rất đau.

“Tiếp theo sẽ không đau.” Vẫn là câu nói kia, Trú cúi đầu hôn lên đôi môi đang muốn rống lên chửi rủa, cùng dùng hai tay châm lên ngọn lửa nhiệt tình ở trên người y.

Súc, súc sinh! Ở trong lòng mắng chửi, Nhiễm Mục Kì càng không ngừng hít sâu, người này đã không tính rời đi, y chỉ có thể cố gắng làm cho chính mình thoải mái một chút. Hơi nóng của hồ nước nóng bốc lên dày đặt, sau khi nghe tiếng rên rỉ vang lên, người quá đáng lại từ từ chuyển động. Bất quá hắn thoáng khắc chế không dùng quá nhiều sức, làm cho người dưới thân cũng không còn kêu lên đau đớn nữa, sau khi sắc mặt của y dần dần đỏ hồng lên, hắn đột nhiên tăng nhanh tiết tấu.

“Đau! Ngươi, ngươi này.... Ngô.... Ngô....” Hai tay cào cấu lên người hắn càng ngày càng vô lực. Vui thích cuối cùng cũng dâng lên làm cho y tạm thời rời xa nỗi đau.

Ngay khi thân mình Nhiễm Mục Kì càng ngày càng nóng, thì lợi khí nóng rực trong cơ thể y lại rút ra ngoài, y còn không kịp thở một hơi, thì đã bị lập xấp người lại, rồi lại tiếp tục bị xâm nhập. Trên lưng y, một con phượng hoàng lửa đỏ giương cánh muốn bay, nhưng khác với dĩ vãng chính là – có thêm một con rồng trắng quấn quanh người con phượng hoàng, lấp lóe tỏa sáng.

Nhiễm Mục Kì hôn mê rồi tỉnh, tỉnh rồi lại hôn mê, không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng hỏa long trong cơ thể y mới chịu ngừng lại mà phun trào ‘lửa nóng’ vào trong cơ thể y. Phượng hoàng bị tàn nhẫn chà đạp vô lực nằm xụi lơ trên mặt đất, mặc cho con rồng trắng xâm lược hết lần này đến lần khác.

Trú cũng không lập tức rời đi, mà là ở trên lưng Nhiễm Mục Kì không ngừng hạ xuống những nụ hôn, thẳng đến khi nơi đó trở thành một mảnh trắng nõn, hắn mới chậm rãi rút khỏi. Ôm lấy người đã gần như hôn mê tiến vào trong hồ nước nóng, rồi đặt y ngồi ở trong lòng mình, Trú lại bắt đầu ở trên thân mình đã lưu đầy vết cắn cùng hôn ngân mà tiếp tục lưu lại dấu vết của hắn.

“Súc sinh......” Nhẹ giọng mắng ra một câu, Nhiễm Mục Kì chống đỡ hết nổi mà lâm vào mê man, y sẽ không bao giờ cho người này chạm vào y nữa, không bao giờ!

“Đêm xử nữ, không thể không đau.” Không hề biết mình nói có gì là không đúng, người đã thỏa mãn ôm lấy thân mình tràn đầy “vết thương” vào trong lòng. Sau một hồi ngâm mình, Trú mới đem người đã mê man sửa sạch trong trong ngoài ngoài, rồi ôm ra khỏi hồ nước nóng.

Nhẹ nhàng đặt người đang mê man lên tấm da thú, Trú tùy tay hái xuống một quả dại, bỏ vào trong miệng mình, rồi cắn nát, sau đó đem toàn thịt quả nhét vào cái nơi đã bị thương đến cực kỳ thể thảm của Nhiễm Mục Kì.

Hắn cúi người xuống, hôn lên mi tâm đang nhíu chặt, thẳng đến khi người ngủ say thoải mái mà rên rỉ lên, hắn mới rời đi. Trú lấy một tấm thảm thú bọc Nhiễm Mục Kì lại, rồi ôm y đứng dậy, đi ngược về phía con đường vừa nãy đi đến đây.

Ngoài cửa sổ, chim hót líu lo làm cho người ngủ say có dấu hiệu tỉnh lại. Chóp mũi phản phất dược hương thản nhiên, Nhiễm Mục Kì cảm thấy có chút nóng, cánh tay đặt ở trên lưng y so với ngày thường nặng hơn rất nhiều, y muốn xoay người thối lui, lại phát giác thân mình cực kỳ đau nhức. Người đang ôm y rời đi, Nhiễm Mục Kì nhịn không được mà “ngô” một tiếng, chỉ một cái xoay người đơn giản, đã khiến cho y phải dùng hết toàn lực.

Sao lại như vậy? Người còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh không biết vì sao mình lại bị đau như thế. Trong cổ họng nóng rát tựa như bốc lửa, y liếm liếm môi.

“Nước.” Điều đáng kinh ngạc hơn chính là giọng của y khàn đặc không chịu nỗi.

Thân mình bị người nâng dậy, một chén nước đưa tới bên miệng mình, Nhiễm Mục Kì cũng không thèm liếc nhìn mà há to miệng uống hết.

“Canh mấy rồi?” Tựa hồ so với ngày thường đã trễ hơn rất nhiều.

“Còn đau?” Ngữ khí lạnh lùng chứa đựng quan tâm.

“Trẫm xảy ra chuyện gì?” Tựa vào trong lòng Trú, Nhiễm Mục Kì còn chưa nhớ tới đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi đã quên đêm tân hôn của ta và ngươi?” Lửa giận của tà ma nháy mắt trào ra. Cái này làm cho người hồ đồ hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Cái tên súc sinh này!” Nhiễm Mục Kì vung qua một quyền, nhưng bất hạnh thay vẫn là rơi vào tay “địch”.

“Nhớ rồi? Còn đau?” Mắt đẹp chứa đầy hờn giận.

“Ngươi muốn thử không? Trẫm thành toàn cho ngươi.” Hết thảy đêm qua như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong đầu, Nhiễm Mục Kì một ngụm cắn lên cổ Trú, nghĩ có nên cắn chết hắn luôn không? Lúc này y mới phát hiện mình đã về tới tẩm cung.

“Nơi này còn đau?” Mặc kệ răng nhọn ở trên cổ, Trú khẽ vuốt lên nhụy hoa mềm mại của người đang trần trụi.

“A!” Bật mạnh người ra sau, Nhiễm Mục Kì lúc này mới phát hiện mình đang trần trụi như nhộng, liền vội vàng kéo chăn qua bao kín lấy mình, mặt đỏ bừng lên.

Con ngươi phát ra ánh sáng bạc để sát vào, Nhiễm Mục Kì muốn tránh, lại không có đường để tránh.

“Kì.” Xưng hô thay đổi, chứa đựng ôn nhu, “Đêm tân hôn của ta và ngươi, không phải nên khắc sâu vào trong đầu sao?”

“Ai cùng ngươi tân......” Khi nhìn đến cặp mắt chợt biến thành màu bạc kia, Nhiễm Mục Kì liền nuốt lời muốn nói ở phía sau xuống.

“Kì. Ngươi là của ta, ta là của ngươi. Ta biết ngươi đau, nhưng ta muốn cho ngươi nhớ kỹ nỗi đau đó, đó là đêm tân hôn của ta và ngươi. Tấm thân xử nữ, không thể không đau.”

Trú kéo người đang thối lui ở phía trong giường ra ngoài, làm cho y nằm xuống, rồi hắn áp người lên, sau đó hôn xuống cặp mắt đang chứa đầy bối rối.

Đêm tân hôn, tấm thân xử nữ, của ngươi, của ta...... trong lòng Nhiễm Mục Kì nảy lên các loại cảm xúc. Thân mình nhịn không được mà run rẩy, y vẫn nhớ rõ nỗi đau đến không thể chịu đựng được của đêm qua.

Trong mắt y hiện lên nghi hoặc, vì sao nơi đau nhất, ngược lại chẳng đau chút nào?

“Kì, nơi này còn đau?” Ngón tay xoa xoa ấn ấn.

“...... Không, không đau......” Nước mắt lại không chịu thua kém mà chảy xuống. “Nhưng trên người rất đau.”

“Đêm xử nữ, phải bị đau. Tiếp theo sẽ không đau.” Ngón tay rục rịch.

“Cút ngay! …. Ngô!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện