Bởi vì kích động quá mức, Liễu Nhược Hoa nắm tay Tô Lạc thật chặt, lực lớn tới mức muốn cắt đứt cổ tay của nàng.

Ánh mắt Tô Lạc tối sầm lại, liếc mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Nam Cung Lưu Vân nháy mắt trở nên âm trầm, cũng không biết hắn ra tay như thế nào, chỉ thấy một tàn ảnh ống tay áo bay qua.

Sau đó, không có sau đó.

Bởi vì lúc này Liễu Nhược Hoa đã không còn ở lầu hai nữa.

Chỉ thấy thân hình mảnh khảnh của nàng giống như mũi tên bắn về phía đại sảnh lầu một, nặng nề lăn xuống trên mặt đất, ngã thành hình chữ X, đau đế mức nàng dường như muốn ngất đi.

Cũng không biết Nam Cung Lưu Vân có cố ý hay không, thế nhưng đám đồng môn kia của Liễu Nhược Hoa phi thân ra đón lại không ai đón được nàng.

Hơn nữa khi Liễu Nhược Hoa ngã xuống, không nghiêng không lệch vừa lúc đụng vào thi thể của Triệu công tử. Nàng mở mắt ra, vừa vặn đối diện ánh mắt dữ tợn vặn vẹo của Triệu công tử đã chết không nhắm mắt.

“A!” Liễu Nhược Hoa bị dọa thét chói tai, cả người nhảy dựng lên, lại không nghĩ tới dưới chân đầy máu tươi, dính dính trơn trượt

Cho nên Liễu Nhược Hoa thực bất hạnh mà trượt chân, lại thực xui xẻo mà ngã sấp xuống đất.

Mà khi nàng ngã xuống, bên cạnh vừa lúc có một thanh trường kiếm…

Lúc này, toàn bộ người nàng, trên mặt, trên tóc tất cả đều là máu tươi, dơ bẩn mà tanh hôi, làm người không dám tới gần.

“Nhược Hoa, ngươi sao rồi? Bị thương sao?” Ba bốn thiếu niên tức khắc chạy lên trước như sao vây quanh mặt trăng bao quanh Liễu Nhược Hoa, một đám đều khẩn trương vô cùng.

“Tay của ta… Đau quá…” Liễu Nhược Hoa đau đến sắc mặt tái nhợt, cơ hồ muốn ngất xỉu.

“Trời ạ, tay…” Bạn tốt Lý Uyển của Liễu Nhược Hoa khi nhìn đến tay nàng thì ngay lập tức che lại miệng mũi, đáy mắt hoàn toàn khiếp sợ.

Lúc này, tay phải của Liễu Nhược Hoa bị cắt đứt tận gốc, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng mà phun trào mà ra, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia hứng thú, cười như không cười mà nhìn Nam Cung Lưu Vân liếc mắt một cái: “Thật hung tàn nha, chặt đứt cả cổ tay, vậy có quá không thương hương tiếc ngọc rồi không?”

Lòng dạ và tính toán của Nam Cung Lưu Vân rất sâu.

Sau khi Liễu Nhược Hoa bị ném xuống, tất cả phản ứng tiếp theo đều nằm trong tính toán của hắn.

Bao gồm cả việc nàng bị dọa bắn lên, té ngã, tự mình đưa cổ tay về phía thanh kiếm. Mỗi một bước đi đều chính xác vô cùng, dường như không bỏ sót điều gì.

Một Nam Cung Lưu Vân như vậy, không thể nghi ngờ quả thật vô cùng đáng sợ.

Lựa chọn làm kẻ thủ của hắn là cách thức ngu ngốc nhất.

Đáy lòng Tô Lạc xuất hiện một sự lo lắng. Nếu như hắn nhất định phải có nàng, vậy nàng phải xử như thế nào? “Nha đầu tốt đơn thuần thiện lương không nên vui sướng khi người gặp họa nha.” Ngón tay trắng nõn của Nam Cung Lưu Vân vuốt ve cổ tay của nàng, đáy mắt hiện lên một tia thương tiếc, thanh âm tà mị trầm thấp: “Còn đau phải không?”

Tô Lạc không dám nhìn thâm ý trong đáy mắt hắn, thực mau quay mặt qua chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Đã không còn đau.”

Nàng muốn rút tay về, Nam Cung Lưu Vân giữ lại tay nàng, đem bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng ôm chặt trong lòng bàn tay dày rộng của hắn, chậm rãi vuốt ve, dường như vô cùng quý trọng.

Lòng bàn tay thật dày làm Tô Lạc có loại cảm giác an toàn mà xưa nay chưa từng có. Bốn phía tựa hồ thực yên tĩnh, yên tĩnh đến toàn thế giới cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nhưng mà vào lúc này, cửa phòng bị đá văng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện