Hoàng đế bệ hạ đi dạo một phen, nào ngờ đi từ xa đã nghe tiếng ồn ào, hắn nhận ra trong đó rõ ràng là có sự góp giọng của lão tam nhà hắn.
Đang buồn chán gặp ngay náo nhiệt.
Tội gì không xem? Hắn và Nguyễn công công đứng nép một bên, ẩn mình sau một cái cây to. Bắc Hải nghe thấy một loạt tiếng động, nào là tiếng chửi bậy, tiếng cãi nhau, còn có một tiếng ùm của vật rơi xuống nước, phải nói là rất phong phú.
Dựa vào những tiếng động trên, hắn biết rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Náo nhiệt này cũng hấp dẫn quá rồi.
Giờ đây, Bắc Viễn đã rời đi. Niềm vui cũng không còn, hắn đứng chắp tay ngắm mặt hồ lóng lánh một chút rồi định rời đi.
Ngay lúc hắn định dời tầm mắt, thì một bóng dáng màu cam đào xuất hiện.
Bóng dáng đó thập thò, lén lút, ngó nghiêng đủ kiểu nhìn thế nào cũng thấy khả nghi.
Màu sắc tươi tắn đó khiến hắn lập tức nhận ra, hình ảnh cô nương bừng sáng trong ánh nắng lướt qua tâm trí hắn như một làn gió xuân thổi bay những ngày buồn chán.
Dáng vẻ khả nghi kia khiến hắn mười phần tò mò, hắn nhìn xuống y phục mình mặc. Thường phục màu vàng nhạt, đơn giản quá mức. Thoạt nhìn không giống y phục hoàng đế. Vì thế hắn rảo bước tiến về phía kẻ kia.
Châu Ân Hoan lúc này.
Nàng ôm chiếc áo choàng của Bắc Viễn quay lại bờ hồ Hương Liên.
Sở dĩ chuyện nữ tử ướt sũng người trước mặt nam nhân là thất trinh, thanh danh gần như tổn hại tuyệt đối.
Chiếc áo choàng này của Vinh vương gia tuy lớn, che phủ tốt nhưng không thể choàng trước mặt người khác. Càng không thể để người khác biết được chuyện này, nếu không Yên Yên làm sao sống nổi ở cái thời đại này. Còn chưa kể chuyện tú nữ thất trinh đến tai hoàng thượng sẽ trở nên kinh thiên động địa thế nào?
Chuyện lần trước Yên Yên được Vinh vương gia cứu lên vốn là chuyện bất đắc dĩ, có thể ậm ừ cho qua.
Còn chuyện hôm nay thì...
Châu Ân Hoan không dám nghĩ nhiều nữa, nàng nhúng chiếc áo choàng xuống nước làm cho nó ướt mem rồi nhìn trái nhìn phải, khẳng định không có ai mới vờ vớt chiếc áo choàng lên làm như thể là mình vô tình vớt được.
Nàng đứng dậy, tay cầm áo choàng xoay người định đi.
Đập vào mắt nàng là bóng dáng màu vàng đứng lù lù phía sau khiến nàng giật bắn người, áo choàng trên tay cũng rơi xuống đất.
"Tiểu thư, cho tại hạ mạo muội hỏi một chút. Tại hạ lần đầu đến đây vô tình đi lạc, xung quanh lại không có ai cho nên không biết nơi đây là nơi nào?" Hắn nhẹ nhàng nói.
Nguyễn công công nấp sau bụi cây nghe được mấy lời này, trong lòng thầm nghĩ.
Hoàng thượng à! Cách làm quen này thật ấu trĩ.
Nàng thở phào một hơi, hóa ra là người lạc đường, tương đối không nguy hiểm.
Nàng cúi xuống nhặt chiếc áo, phủi phủi mấy cái mới đứng dậy trả lời: "Đây là hồ Hương Liên, lối ra vào hơi khó nhớ. Chẳng trách công tử không nhớ đường, ta dẫn công tử ra."
Hắn nở ra một nụ cười ôn hòa, khẽ nói: "Vậy thì tốt quá, đa tạ tiểu thư."
Nói đoạn hắn đưa mắt nhìn chiếc áo choàng trên tay nàng rồi nói tiếp: "Chiếc áo choàng này... là của tiểu thư sao?"
"Không... không phải, ta vô tình vớt được thôi." Nàng vội đáp.
Hắn ồ lên một tiếng.
Nheo mắt nhìn chiếc áo choàng.
Hành động này của hắn khiến nàng bật chế độ cảnh giác, nàng nhìn chằm chằm vào hắn.
Bắc Hải thấy nàng thay đổi thái độ, liền nói: "Chẳng giấu gì tiểu thư, đây là áo choàng của chủ nhân tại hạ, không biết vì sao lại rơi xuống hồ để tiểu thư vớt được."
Nguyễn công công ở phía sau bụi cây lại thầm nghĩ.
Hoàng thượng ơi! Thân phận này quá thấp kém rồi.
Châu Ân Hoan nghe hắn nói hắn chính là tùy tùng của Bắc Viễn, nàng vui vẻ hơn hẳn.
Vốn dĩ đang tìm cách trả lại áo cho Vinh vương gia, ngờ đâu lại gặp được tùy tùng của y.
Quả là thuận lợi.
"Ồ, chiếc áo này ta vô tình vớt được thôi. Còn chủ nhân của công tử làm rơi như thế nào ta không biết. Công tử mang chiếc áo này trả lại cho chủ nhân ngài đi, biết đâu sẽ được thưởng." Ân Hoan cười tít mắt, dúi cái áo vào tay hắn.
Hắn cười cười trong bụng lại nghĩ.
Trẫm nhổ vào!
Trẫm cần tên hỗn đản đó ban thưởng à?
Tuy trong lòng khạc nhổ mười lần nhưng ngoài mặt hắn vẫn vui vẻ đáp một chữ được.
"Chúng ta đi thôi!" Nàng tiến lên phía trước dẫn đường cho hắn.
Hắn bước theo sau, bước đi không nhanh không chậm, cách nàng ba bước chân.
Bắc Hải nhìn bóng lưng của nàng, thẳng tắp thanh tao, dù là bước ngắn hay bước dài đều toát lên khí chất danh giá. Chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy hài hòa.
Thấy bầu không khí yên lặng quá mức.
Ân Hoan mở lời trước.
"Chẳng hay danh xưng của công tử là gì? Công tử giúp ta trả lại áo choàng sau này có cơ hội hậu tạ."
"Tại hạ tên Trình Hải, tiểu thư gọi một tiếng A Hải là được rồi. Không cần khách sáo xa cách." Hắn nói xong khóe môi cũng cong cong.
Nguyễn công công đi theo hắn, nấp sau mấy góc cây, trong bụng lại thầm nghĩ lần ba.
Hoàng thượng hỡi! Gọi như vậy có hơi buồn nôn.
Nàng ừ một cái rồi thôi.
"Chẳng hay quý danh của tiểu thư là gì? Hình như người là tú nữ." Hắn lên tiếng.
Trong lòng Châu Ân Hoan đang muốn đi nhanh về xem tình trạng của Cố Tử Yên, cũng không có tâm tư giấu giếm thân phận, người kia hỏi gì nàng cũng đáp nấy.
"Ta là Châu Ân Hoan, là tú nữ." Nàng nói xong thì dừng bước.
Vốn định gọi người kia là A Hải nhưng có vẻ gọi như thế là thân mật quá mức, lời tới cổ họng lại nuốt ngược vào.
"Trình Hải, chúng ta đã ra khỏi hồ Hương Liên rồi, ta phải về trông tỷ tỷ. Ngươi đi tìm chủ nhân đi, ta đi đây." Nàng nói, vừa dứt lời liền rẽ sang phải đi thẳng một mạch không nhìn hắn lấy một cái.
Hắn cũng dừng bước, dõi theo bóng nàng.
"Châu Ân Hoan." Hắn lẩm bẩm.
Nguyễn công công thấy nàng đi khuất, mới lù lù bước ra, cung kính đứng phía sau hắn.
"Hoàng thượng, người nhìn trúng vị hiểu thư đó rồi sao? Người nhanh chóng về lây trâm phượng cài lên cho nàng ấy đi. Đánh nhanh thắng nhanh, trăm trận trăm thắng." Nguyễn công công háo hức.
Vị chủ tử này tâm tính quái gở, thái độ lúc nào cũng hờ hững cợt nhả, rất khó hầu hạ. Biết đâu lấy được vợ rồi tâm tính thay đổi đến lúc đó công công hắn đây hầu hạ cũng dễ dàng hơn.
Vì thế Nguyễn Phúc đương nhiên phải xông xáo đốc thúc chủ tử lập hậu.
Vị hoàng thượng nào đó ngáp một cái rồi uể oải nói: "Rảnh rỗi trêu đùa chút thôi."
Hắn ném cái áo trong tay cho Nguyễn công công.
"Vứt cái này đến chỗ tên hỗn đản kia đi."
Hắn bước đi trước.
Nguyễn công công theo sau.
Cả hai dần khuất bóng cuối con đường.
Lúc này sau một gốc cây to lớn, một người nhẹ nhàng bước ra, tất cả mọi chuyện đều thu vào trong mắt người đó.
Đang buồn chán gặp ngay náo nhiệt.
Tội gì không xem? Hắn và Nguyễn công công đứng nép một bên, ẩn mình sau một cái cây to. Bắc Hải nghe thấy một loạt tiếng động, nào là tiếng chửi bậy, tiếng cãi nhau, còn có một tiếng ùm của vật rơi xuống nước, phải nói là rất phong phú.
Dựa vào những tiếng động trên, hắn biết rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Náo nhiệt này cũng hấp dẫn quá rồi.
Giờ đây, Bắc Viễn đã rời đi. Niềm vui cũng không còn, hắn đứng chắp tay ngắm mặt hồ lóng lánh một chút rồi định rời đi.
Ngay lúc hắn định dời tầm mắt, thì một bóng dáng màu cam đào xuất hiện.
Bóng dáng đó thập thò, lén lút, ngó nghiêng đủ kiểu nhìn thế nào cũng thấy khả nghi.
Màu sắc tươi tắn đó khiến hắn lập tức nhận ra, hình ảnh cô nương bừng sáng trong ánh nắng lướt qua tâm trí hắn như một làn gió xuân thổi bay những ngày buồn chán.
Dáng vẻ khả nghi kia khiến hắn mười phần tò mò, hắn nhìn xuống y phục mình mặc. Thường phục màu vàng nhạt, đơn giản quá mức. Thoạt nhìn không giống y phục hoàng đế. Vì thế hắn rảo bước tiến về phía kẻ kia.
Châu Ân Hoan lúc này.
Nàng ôm chiếc áo choàng của Bắc Viễn quay lại bờ hồ Hương Liên.
Sở dĩ chuyện nữ tử ướt sũng người trước mặt nam nhân là thất trinh, thanh danh gần như tổn hại tuyệt đối.
Chiếc áo choàng này của Vinh vương gia tuy lớn, che phủ tốt nhưng không thể choàng trước mặt người khác. Càng không thể để người khác biết được chuyện này, nếu không Yên Yên làm sao sống nổi ở cái thời đại này. Còn chưa kể chuyện tú nữ thất trinh đến tai hoàng thượng sẽ trở nên kinh thiên động địa thế nào?
Chuyện lần trước Yên Yên được Vinh vương gia cứu lên vốn là chuyện bất đắc dĩ, có thể ậm ừ cho qua.
Còn chuyện hôm nay thì...
Châu Ân Hoan không dám nghĩ nhiều nữa, nàng nhúng chiếc áo choàng xuống nước làm cho nó ướt mem rồi nhìn trái nhìn phải, khẳng định không có ai mới vờ vớt chiếc áo choàng lên làm như thể là mình vô tình vớt được.
Nàng đứng dậy, tay cầm áo choàng xoay người định đi.
Đập vào mắt nàng là bóng dáng màu vàng đứng lù lù phía sau khiến nàng giật bắn người, áo choàng trên tay cũng rơi xuống đất.
"Tiểu thư, cho tại hạ mạo muội hỏi một chút. Tại hạ lần đầu đến đây vô tình đi lạc, xung quanh lại không có ai cho nên không biết nơi đây là nơi nào?" Hắn nhẹ nhàng nói.
Nguyễn công công nấp sau bụi cây nghe được mấy lời này, trong lòng thầm nghĩ.
Hoàng thượng à! Cách làm quen này thật ấu trĩ.
Nàng thở phào một hơi, hóa ra là người lạc đường, tương đối không nguy hiểm.
Nàng cúi xuống nhặt chiếc áo, phủi phủi mấy cái mới đứng dậy trả lời: "Đây là hồ Hương Liên, lối ra vào hơi khó nhớ. Chẳng trách công tử không nhớ đường, ta dẫn công tử ra."
Hắn nở ra một nụ cười ôn hòa, khẽ nói: "Vậy thì tốt quá, đa tạ tiểu thư."
Nói đoạn hắn đưa mắt nhìn chiếc áo choàng trên tay nàng rồi nói tiếp: "Chiếc áo choàng này... là của tiểu thư sao?"
"Không... không phải, ta vô tình vớt được thôi." Nàng vội đáp.
Hắn ồ lên một tiếng.
Nheo mắt nhìn chiếc áo choàng.
Hành động này của hắn khiến nàng bật chế độ cảnh giác, nàng nhìn chằm chằm vào hắn.
Bắc Hải thấy nàng thay đổi thái độ, liền nói: "Chẳng giấu gì tiểu thư, đây là áo choàng của chủ nhân tại hạ, không biết vì sao lại rơi xuống hồ để tiểu thư vớt được."
Nguyễn công công ở phía sau bụi cây lại thầm nghĩ.
Hoàng thượng ơi! Thân phận này quá thấp kém rồi.
Châu Ân Hoan nghe hắn nói hắn chính là tùy tùng của Bắc Viễn, nàng vui vẻ hơn hẳn.
Vốn dĩ đang tìm cách trả lại áo cho Vinh vương gia, ngờ đâu lại gặp được tùy tùng của y.
Quả là thuận lợi.
"Ồ, chiếc áo này ta vô tình vớt được thôi. Còn chủ nhân của công tử làm rơi như thế nào ta không biết. Công tử mang chiếc áo này trả lại cho chủ nhân ngài đi, biết đâu sẽ được thưởng." Ân Hoan cười tít mắt, dúi cái áo vào tay hắn.
Hắn cười cười trong bụng lại nghĩ.
Trẫm nhổ vào!
Trẫm cần tên hỗn đản đó ban thưởng à?
Tuy trong lòng khạc nhổ mười lần nhưng ngoài mặt hắn vẫn vui vẻ đáp một chữ được.
"Chúng ta đi thôi!" Nàng tiến lên phía trước dẫn đường cho hắn.
Hắn bước theo sau, bước đi không nhanh không chậm, cách nàng ba bước chân.
Bắc Hải nhìn bóng lưng của nàng, thẳng tắp thanh tao, dù là bước ngắn hay bước dài đều toát lên khí chất danh giá. Chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy hài hòa.
Thấy bầu không khí yên lặng quá mức.
Ân Hoan mở lời trước.
"Chẳng hay danh xưng của công tử là gì? Công tử giúp ta trả lại áo choàng sau này có cơ hội hậu tạ."
"Tại hạ tên Trình Hải, tiểu thư gọi một tiếng A Hải là được rồi. Không cần khách sáo xa cách." Hắn nói xong khóe môi cũng cong cong.
Nguyễn công công đi theo hắn, nấp sau mấy góc cây, trong bụng lại thầm nghĩ lần ba.
Hoàng thượng hỡi! Gọi như vậy có hơi buồn nôn.
Nàng ừ một cái rồi thôi.
"Chẳng hay quý danh của tiểu thư là gì? Hình như người là tú nữ." Hắn lên tiếng.
Trong lòng Châu Ân Hoan đang muốn đi nhanh về xem tình trạng của Cố Tử Yên, cũng không có tâm tư giấu giếm thân phận, người kia hỏi gì nàng cũng đáp nấy.
"Ta là Châu Ân Hoan, là tú nữ." Nàng nói xong thì dừng bước.
Vốn định gọi người kia là A Hải nhưng có vẻ gọi như thế là thân mật quá mức, lời tới cổ họng lại nuốt ngược vào.
"Trình Hải, chúng ta đã ra khỏi hồ Hương Liên rồi, ta phải về trông tỷ tỷ. Ngươi đi tìm chủ nhân đi, ta đi đây." Nàng nói, vừa dứt lời liền rẽ sang phải đi thẳng một mạch không nhìn hắn lấy một cái.
Hắn cũng dừng bước, dõi theo bóng nàng.
"Châu Ân Hoan." Hắn lẩm bẩm.
Nguyễn công công thấy nàng đi khuất, mới lù lù bước ra, cung kính đứng phía sau hắn.
"Hoàng thượng, người nhìn trúng vị hiểu thư đó rồi sao? Người nhanh chóng về lây trâm phượng cài lên cho nàng ấy đi. Đánh nhanh thắng nhanh, trăm trận trăm thắng." Nguyễn công công háo hức.
Vị chủ tử này tâm tính quái gở, thái độ lúc nào cũng hờ hững cợt nhả, rất khó hầu hạ. Biết đâu lấy được vợ rồi tâm tính thay đổi đến lúc đó công công hắn đây hầu hạ cũng dễ dàng hơn.
Vì thế Nguyễn Phúc đương nhiên phải xông xáo đốc thúc chủ tử lập hậu.
Vị hoàng thượng nào đó ngáp một cái rồi uể oải nói: "Rảnh rỗi trêu đùa chút thôi."
Hắn ném cái áo trong tay cho Nguyễn công công.
"Vứt cái này đến chỗ tên hỗn đản kia đi."
Hắn bước đi trước.
Nguyễn công công theo sau.
Cả hai dần khuất bóng cuối con đường.
Lúc này sau một gốc cây to lớn, một người nhẹ nhàng bước ra, tất cả mọi chuyện đều thu vào trong mắt người đó.
Danh sách chương