Lão thái thái ở kinh thành hưởng mấy chục ngày phúc, một đêm gần hai tháng sau, an tường ra đi.
Trần Đình Giám đệ đơn xin từ chức, muốn đưa lão thái thái về Lăng Châu an táng, thuận tiện tang phục ở bên kia.
Người cả một nhà lớn đều phải trở về, bao gồm Hoa Dương và Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông cũng không bi thống thế nào, đời trước đã trải qua một lần, đời này cũng đã sớm làm đủ chuẩn bị, lão thái thái ra đi cũng thư thái, là hỉ tang.
Đầu tháng tư, mọi người đến Lăng Châu, lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng an táng lão thái thái.
Vào đêm, Trần Kính Tông tỉ mỉ kiểm tra trên giường một lần, xác định không có một con tiểu trùng nào, lại rải một vòng thuốc bột đuổi trùng ở bên ngoài.
Hoa Dương lúc này mới lên giường.
Trần Kính Tông ôm nàng, câu được câu không mà nói chuyện phiếm: “Nàng nói, vì sao chúng ta lại trọng sinh?”
Hoa Dương: “Vì đều có tiếc nuối đi, muốn sống lại một lần nữa.”
Trần Kính Tông: “Nàng có tiếc nuối gì?”
Hoa Dương cười cười: “Quá nhiều, nhất thời nói không hết.”
Trần Kính Tông: “…… Ta còn tưởng rằng nàng chỉ có một tiếc nuối là tuổi còn trẻ đã làm quả phụ.”
Hoa Dương: “Làm quả phụ tính là tiếc nuối gì, cô mẫu cũng là quả phụ, hiện tại miễn bàn có bao nhiêu tiêu dao.”
Trần Kính Tông: “Nàng cũng đừng hâm mộ bà ấy, Trưởng Công chúa không gặp được người thích hợp, phàm là gặp được một người chỗ nào cũng làm bà vừa lòng, bà không cần thiết nuôi nhiều nam sủng như vậy, nhiều nam sủng, chỉ có thể nói lên rằng mỗi một người đều không đủ tốt.”
Hoa Dương không tiếp phần ngụy biện này, hỏi hắn: “Chàng có tiếc nuối gì?”
Trần Kính Tông hôn mặt nàng “Ta cũng tiếc nuối rất nhiều thứ, mỗi một buổi tối lúc trước nàng xa cách ta đều là tiếc nuối, ta đều muốn đền bù về.”
Hoa Dương đẩy hắn một phen.
Trần Kính Tông cười: “Trừ cái này, còn có ba tiếc nuối lớn nữa.”
“Thứ nhất, chết ở Bạch Hà lĩnh, không thể mang theo huynh đệ Tả vệ Đại Hưng trở về.”
Hoa Dương nghe xong liền khó chịu, an ủi
Hắn nói: “Đời này sẽ không, lúc này chàng có chuẩn bị, khẳng định có thể mang theo bọn họ biến nguy thành an.”
Trần Kính Tông gật đầu, đúng vậy, hắn có chuẩn bị, cũng có mục tiêu hoài nghi, lúc này đây chẳng những hắn và các huynh đệ sẽ sống thật tốt, còn sẽ sớm làm người nọ thân bại danh liệt.
“Tiếc nuối thứ hai, là chết quá sớm, không thể kiến công lập nghiệp.”
“Cái này đơn giản, chàng sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, không lo không có cơ hội kiến công.”
“Ừm, một cái tiếc nuối cuối cùng……”
Trần Kính Tông sờ sờ bụng nhỏ của nàng: “Ta cũng muốn làm cha một lần.”
Hoa Dương dựa vào trong lòng ngực hắn, hứa hẹn nói: “Sẽ có.”
Năm Nguyên Hựu thứ ba, tháng chạp.
Trần Kính Tông vẫn luôn không quên, khi mới vừa trọng sinh, Hoa Dương nói nàng chết vào tháng chạp, chết vì một lần phong hàn nghiêm trọng.
Vì thế, hắn trực tiếp xin nghỉ toàn bộ tháng chạp với triều đình, bắt đầu nghỉ đông trước bình thường hai mươi ngày.
Nguyên Hựu đế cố ý kêu hắn tiến cung, dò hỏi sao lại thế này.
Trần Kính Tông: “Thần mơ thấy một giấc mộng vào buổi tối đông nguyệt thứ 30, mơ thấy tháng này Trưởng Công chúa sẽ nhiễm một trận phong hàn, bệnh đến vô cùng khó chịu, cho nên thần mới xin nghỉ, tự mình chăm sóc Trưởng Công chúa mới có thể an tâm.”
Nguyên Hựu đế:……
Nếu không phải tỷ phu vẫn luôn coi tỷ tỷ trở như trời, hắn ta tuyệt đối sẽ không tin loại lý do chó má này, mà là hoài nghi tỷ phu cố ý lười biếng.
“Vậy ngươi chăm sóc thật tốt, có tin tức gì kịp thời báo cho trẫm.”
“Thần tuân mệnh.”
Trần Kính Tông trở về phủ Trưởng Công chúa, bắt đầu mỗi đêm đều phải tỉnh lại vài lần thay Trưởng Công chúa kiểm tra chăn có cái thứ gì không yên phận sống hay không.
Hắn thật sự bất an.
Tử kiếp của hắn đã sớm qua, Thích Cẩn cũng sớm vì thông đồng với địch mà bị bắt trị tội, hiện giờ tân chính thuận lợi chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có tử kiếp của Hoa Dương còn chưa qua! Nếu có người muốn giết Hoa Dương, Trần Kính Tông có thể bắt lấy đối phương, nhưng mà cố tình thứ hại chết Hoa Dương chính là một trận phong hàn nhìn không thấy sờ không được!
Vì chuyện này, Trần Kính Tông đã sớm chào hỏi qua với Ngô Nhuận, phàm là có ai trong phủ Trưởng Công chúa có bệnh trạng phong hàn, thì cho nghỉ hết, khi nào hoàn toàn khỏe mạnh mới được trở về.
Trừ cái này ra, Trần Kính Tông còn bào lang trung riêng của phủ Trưởng Công chúa tới bắt mạch cho Hoa Dương mỗi ngày hai lần sáng tối.
Phò mã như điên rồi vậy, bốn đại nha hoàn Triều Vân đều bị cảm nhiễm đến lo lắng không yên.
Hoa Dương không thể không nói thật với Trần Kính Tông, nàng cũng không phải là chết mới trọng sinh, chỉ là uống thuốc xong mơ màng ngủ, rồi về thế giới này trong mộng.
Trần Kính Tông dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn nàng.
Hoa Dương:……
Nàng không hề nhiều lời.
Buổi sáng mùng chín tháng chạp, lang trung lại tới bắt mạch.
Lần này, lang trung chậm trễ thêm một đoạn thời gian, còn gọi Triều Vân và mấy nha hoàn vào một bên, dò hỏi riêng mấy vấn đề.
Trần Kính Tông nhất thời thay đổi sắc mặt.
Hoa Dương rũ mắt, nhìn bụng nhỏ bình thản của mình, trong lòng đã có suy đoán.
Quả nhiên, khi lang trung trở về, đầy mặt tươi cười: “Chúc mừng Trưởng Công chúa, ngài đây là hỉ mạch.”
Hoa Dương trả về một nụ cười.
Trần Kính Tông ngã ngồi ở trên ghế.
Hoa Dương:……
Trưởng Công chúa chỉ dùng ánh mắt ghét bỏ, bốn đại nha hoàn trước sau cười ra tiếng.
Trần Kính Tông hoàn hồn cũng cười theo, cổ họng lăn lộn, hắn nhìn bụng nhỏ của Trưởng Công chúa bình thường không có gì lạ, lại nhìn về phía lang trung: “Thật sự?”
Lang trung cười nói: “Không thể sai, kỳ thật mấy ngày trước đây lão phu đã hoài nghi Trưởng Công chúa có hỉ, chỉ là mạch tượng còn ngắn, không dám khẳng định.”
Trần Kính Tông gật gật đầu, kêu bọn nha hoàn tiễn đưa lang trung, thuận tiện thưởng.
Người ngoài đều đi rồi, Trần Kính Tông thật cẩn thận mà bế Hoa Dương lên, đi vào nội thất.
Làm Hoa Dương bình yên nằm ở trên giường, Trần Kính Tông phát ngốc với bụng nhỏ của nàng.
Hoa Dương: “Còn không phải là hoài thai sao, chàng đến nỗi như thế sao? Tốt xấu trong nhà cũng đã có năm cháu trai cháu gái.”
Trần Kính Tông: “Cháu trai cháu gái có thể giống con ruột? Ta sống hai đời mà mới kết được một cái quả này, đương nhiên phải vui sướng đến choáng váng.”
Hoa Dương:……
Nàng phủ lên bụng một tầng chăn, cảnh cáo hắn nói: “Hiện tại hài tử còn chưa có sinh ra, lại cho phép chàng miệng không giữ cửa một năm, chờ hài tử sinh ra, nếu chàng lại không đứng đắn như vậy, liền tự mình dọn đến Lưu Vân điện ở đi, đừng hòng dạy hư hài tử của ta.”
Trần Kính Tông: “Thế nào, nàng muốn bỏ cha lấy con?”
Hoa Dương trừng mắt.
Trần Kính Tông: “Được được được, hài tử ở trong bụng nàng, nàng lớn nhất, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.”
Hoa Dương lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Trần Kính Tông: “Nếu là một nữ nhi, thì nuôi theo cách nàng nàng, nuôi ra tính tình như nàng thì tương lai mới sẽ không bị ai bắt nạt. Nếu là con trai, vậy phải nghe ta, da dày thịt béo, bị ai bắt nạt đều không sợ.”
Hoa Dương: “Trai gái cũng phải nghe lời của ta.”
Nàng tuyệt sẽ không mặc kệ Trần Kính Tông dạy hài tử thành loại tính tình miệng không giữ cửa muốn làm ai giận thì làm người đó giận như hắn.
Ánh mắt Trần Kính Tông phức tạp nhìn qua: “Nhiều năm như vậy, nàng vẫn ghét bỏ ta.”
Hoa Dương: “Lúc nào ta cũng ghét bỏ chàng.”
Trần Kính Tông đột nhiên cười: “Lại mạnh miệng, nếu nàng thật sự ghét bỏ ta, hài tử tới như thế nào?”
Hoa Dương:……
Ngày kế, Trần Kính Tông mang theo Trưởng Công chúa về Trần phủ khoe khoang một vòng, sau đó lại đi vào trong cung khoe khoang.
Thích Thái Hậu rất vui, Nguyên Hựu đế cũng rất hưng phấn, hắn ta rốt cuộc cũng được làm cữu cữu!
“Mẫu hậu, ngoài cung điều kiện đơn sơ, không bằng để tỷ tỷ dọn vào trong cung dưỡng thai, như thế nào?”
Thích Thái Hậu cười nhìn về phía con rể.
Mặt Trần Kính Tông đều đen, che giấu cũng không thể che giấu.
Nguyên Hựu đế: “Như thế nào, phò mã không muốn?”
Trần Kính Tông ngang nhiên nói với Hoàng đế: “Thần chính là không muốn, mỗi lần tiến cung báo tin vui, Hoàng Thượng đều phải giữ Trưởng Công chúa lại ở một đoạn thời gian, ngài còn như vậy, lần sau thần không mang theo Trưởng Công chúa tiến cung nữa.”
Nguyên Hựu đế: “Đó là tỷ tỷ trẫm, cũng là cháu ngoại của trẫm!”
Trần Kính Tông: “Sang năm ngài liền đại hôn, chờ cưng chính vơ và hài tử của mình đi.”
Nguyên Hựu đế: “Ngươi thật to gan!”
Hoa Dương: “Câm miệng hết đi.”
Trần Kính Tông, Nguyên Hựu đế:……
Trưa hôm đó, Hoa Dương liền cùng Trần Kính Tông ra khỏi cung.
Trên xe ngựa, Trần Kính Tông ôm nàng nói: “Nàng quả nhiên vẫn là càng luyến tiếc ta.”
Hoa Dương: “Đương nhiên, đệ đệ chỉ có thể quan tâm ta ngoài miệng, bưng trà đổ nước cho ta ban đêm còn phải là chàng.”
Trần Kính Tông cắn cắn môi nàng.
Hoa Dương mang thai chín tháng.
Nàng để Trần Kính Tông tỉ mỉ chăm sóc chín tháng trước, tới thời điểm chân chính lúc nào cũng có thể sinh con, Hoa Dương vẫn vào cung.
Bởi vì trong cung có mẫu hậu.
Nếu là đường núi mưa to tầm tã, Trần Kính Tông làm bạn sẽ càng làm cho nàng yên tâm, nhưng loại chuyện như sinh hài tử này, Hoa Dương càng ỷ lại nương của mình hơn.
Thích Thái Hậu dịu dàng kiên nhẫn mà chăm sóc nữ nhi.
Nguyên Hựu đế nhảy nhót vì hài tử sắp sinh, đồng thời, hắn ta cũng vẫn quan tâm tỷ phu của mình, cố ý gọi người quét tước ra một gian phòng, cho phép tỷ phu ở trong cung qua đêm, lỡ đâu tỷ tỳ đau bụng trong đêm, cũng tiện cho tỷ phu chạy tới nơi bất cứ lúc nào.
Trần Kính Tông không hề oán hận, bởi vì đây là chuyện Hoa Dương muốn, chỉ cần nàng thoải mái, chỉ cần nàng và hài tử bình an, hắn ở đâu cũng được.
Vào hoàng hôn tối ngày thứ tám, Trần Kính Tông lại đến Tê Phượng điện dùng cơm.
Nguyên Hựu đế, thích Thái Hậu đều có mặt.
Nguyên Hựu đế lấy ra một tờ giấy đỏ đưa cho Trần Kính Tông xem: “Đây là tên trẫm tỉ mỉ chọn lựa ra, ngươi nhìn xem có thích hay không.”
Trần Kính Tông không tiếp: “Hoàng Thượng vẫn nên giữ lại cho hài tử tương lai của ngài dùng đi, thần có đọc sách, có thể tự đặt.”
Nguyên Hựu đế:……
Hoa Dương: “Hai người các ngươi đều nghỉ ngơi một chút đi, nhũ danh ta sẽ tự đặt, đại danh ta đã xin hỗ trợ của tổ phụ nó.”
Tổ phụ hài tử là ai, đương nhiên là thủ phụ bổn triều, đường đường là Đế sư, đã từng là Trạng Nguyên lang mười chín tuổi!
Nguyên Hựu đế trầm mặc, Trần Kính Tông sâu kín liếc Trưởng Công chúa vài cái.
Thích Thái Hậu chỉ cười.
Dùng xong cơm chiều, Trần Kính Tông ngồi riêng với Hoa Dương một lát, xong liền đi tới phòng mình, mới trở về không lâu, tổ phụ ruột của hài tử hắn tới.
“Ngài không ở Nội Các, tới chỗ này làm cái gì?” Trần Kính Tông không nóng không lạnh mà mời người vào.
Trần Đình Giám cũng không nhìn nhi tử, rũ mắt hỏi: “Trưởng Công chúa như thế nào rồi?”
Trần Kính Tông: “Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nương nương tự mình chăm sóc, có một đám thái y vây quanh, không nhọc ngài lo lắng.”
Trần Đình Giám gật gật đầu, lấy ra một tờ giấy đỏ từ trong tay áo: “Đây là tên ta nghĩ thay cho hài tử, sáng mai con chuyển giao cho Trưởng Công chúa đi.”
Trần Kính Tông không tỏ ý kiến.
Lão già đi rồi, Trần Kính Tông cầm lấy giấy đỏ, phát hiện phía trên có cả tên nam lẫn nữ, hơn nữa đúng thật đều dễ nghe hơn những cái hắn nghĩ.
Lúc nửa đêm, Tê Phượng điện phái tới một cái tiểu thái giám, vội vã đánh thức phò mã gia.
Trần Kính Tông xỏ cả giày ngược, chạy một mạch đến Tê Phượng điện, vẫn nhờ Nguyên Hựu đế trong lúc vô tình phát hiện, nhắc nhở hắn.
Trần Kính Tông tùy tay cởi giày, xỏ giày ở trước mặt Hoàng thượng.
Mày Nguyên Hựu đế còn nhăn sâu hơn tỷ tỷ, không thể tưởng tượng một tỷ phu như vậy có thể đến cho hắn ta một cháu ngoại kiểu gì.
Trần Kính Tông muốn đến phòng sinh nhìn xem.
Nhưng Hoa Dương không có khả năng cho hắn đi vào, không có khả năng cho Trần Kính Tông nhìn thấy một mặt chật vật như thế của mình.
Trần Kính Tông cũng chỉ có thể cùng Nguyên Hựu đế cùng nhau đứng ở bên ngoài chờ.
Nguyên Hựu đế liền nhìn hắn không ngừng xoay quanh dọc theo nhà chính, càng xoay hắn ta càng phiền lòng: “Ngươi có thể ngồi xuống hay không?”
Trần Kính Tông: “Quan tâm sẽ bị loạn, Hoàng thượng đương nhiên không vội.”
Nguyên Hựu đế:……
Chờ Nguyên Hựu đế cũng xoay quanh, Trần Kính Tông ngược lại ngồi xuống: “Hoàng thượng vẫn là còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn.”
Nguyên Hựu đế: “Tin trẫm gọi người đá ngươi khỏi cung hay không?”
Hai người liền đấu võ mồm một lát như vậy, lát nữa lại luận bàn đến võ nghệ, suốt một đêm, trong mắt hai người đều bò lên tơ máu.
Hôm nay là mùng chín, là ngày Nguyên Hựu đế phải thượng triều.
Sắc trời sắp tảng sáng, Trưởng Công chúa rốt cuộc cũng sinh, là một tiểu quận chúa.
Nguyên Hựu đế gặp qua cháu ngoại gái đã rửa sạch sẽ, thần thái rực rỡ đi thượng triều, bộ dáng vui vẻ đấy, khiến các quan lại còn tưởng rằng Hoàng thượng được đón long tử long nữ của mình.
Tê Phượng điện.
Trần Kính Tông ôm tã lót, ngồi vào bên người Hoa Dương: “Lớn lên giống nàng.”
Hoa Dương nhìn nữ nhi nho nhỏ đang ngủ, lại liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Giống chàng cũng sẽ không xấu.”
Trần Kính Tông: “Vẫn là giống nàng tốt hơn, đẹp hơn thiên tiên.”
Hoa Dương trừng hắn, hàn huyên một lát, khi Trần Kính Tông cúi người hôn tới, Hoa Dương nhìn hắn hỏi: “Còn tiếc nuối không?”
Tiếc nuối đời trước không được làm phụ thân.
Trần Kính Tông bật cười, cọ vành tai nàng: “Có thể trở về, có thể gặp lại nàng, cuộc đời này sớm đã không uổng phí.”
Hài tử chỉ là dệt hoa trên gấm, nàng mới là thứ ắt không thể thiếu.
Trần Đình Giám đệ đơn xin từ chức, muốn đưa lão thái thái về Lăng Châu an táng, thuận tiện tang phục ở bên kia.
Người cả một nhà lớn đều phải trở về, bao gồm Hoa Dương và Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông cũng không bi thống thế nào, đời trước đã trải qua một lần, đời này cũng đã sớm làm đủ chuẩn bị, lão thái thái ra đi cũng thư thái, là hỉ tang.
Đầu tháng tư, mọi người đến Lăng Châu, lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng an táng lão thái thái.
Vào đêm, Trần Kính Tông tỉ mỉ kiểm tra trên giường một lần, xác định không có một con tiểu trùng nào, lại rải một vòng thuốc bột đuổi trùng ở bên ngoài.
Hoa Dương lúc này mới lên giường.
Trần Kính Tông ôm nàng, câu được câu không mà nói chuyện phiếm: “Nàng nói, vì sao chúng ta lại trọng sinh?”
Hoa Dương: “Vì đều có tiếc nuối đi, muốn sống lại một lần nữa.”
Trần Kính Tông: “Nàng có tiếc nuối gì?”
Hoa Dương cười cười: “Quá nhiều, nhất thời nói không hết.”
Trần Kính Tông: “…… Ta còn tưởng rằng nàng chỉ có một tiếc nuối là tuổi còn trẻ đã làm quả phụ.”
Hoa Dương: “Làm quả phụ tính là tiếc nuối gì, cô mẫu cũng là quả phụ, hiện tại miễn bàn có bao nhiêu tiêu dao.”
Trần Kính Tông: “Nàng cũng đừng hâm mộ bà ấy, Trưởng Công chúa không gặp được người thích hợp, phàm là gặp được một người chỗ nào cũng làm bà vừa lòng, bà không cần thiết nuôi nhiều nam sủng như vậy, nhiều nam sủng, chỉ có thể nói lên rằng mỗi một người đều không đủ tốt.”
Hoa Dương không tiếp phần ngụy biện này, hỏi hắn: “Chàng có tiếc nuối gì?”
Trần Kính Tông hôn mặt nàng “Ta cũng tiếc nuối rất nhiều thứ, mỗi một buổi tối lúc trước nàng xa cách ta đều là tiếc nuối, ta đều muốn đền bù về.”
Hoa Dương đẩy hắn một phen.
Trần Kính Tông cười: “Trừ cái này, còn có ba tiếc nuối lớn nữa.”
“Thứ nhất, chết ở Bạch Hà lĩnh, không thể mang theo huynh đệ Tả vệ Đại Hưng trở về.”
Hoa Dương nghe xong liền khó chịu, an ủi
Hắn nói: “Đời này sẽ không, lúc này chàng có chuẩn bị, khẳng định có thể mang theo bọn họ biến nguy thành an.”
Trần Kính Tông gật đầu, đúng vậy, hắn có chuẩn bị, cũng có mục tiêu hoài nghi, lúc này đây chẳng những hắn và các huynh đệ sẽ sống thật tốt, còn sẽ sớm làm người nọ thân bại danh liệt.
“Tiếc nuối thứ hai, là chết quá sớm, không thể kiến công lập nghiệp.”
“Cái này đơn giản, chàng sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, không lo không có cơ hội kiến công.”
“Ừm, một cái tiếc nuối cuối cùng……”
Trần Kính Tông sờ sờ bụng nhỏ của nàng: “Ta cũng muốn làm cha một lần.”
Hoa Dương dựa vào trong lòng ngực hắn, hứa hẹn nói: “Sẽ có.”
Năm Nguyên Hựu thứ ba, tháng chạp.
Trần Kính Tông vẫn luôn không quên, khi mới vừa trọng sinh, Hoa Dương nói nàng chết vào tháng chạp, chết vì một lần phong hàn nghiêm trọng.
Vì thế, hắn trực tiếp xin nghỉ toàn bộ tháng chạp với triều đình, bắt đầu nghỉ đông trước bình thường hai mươi ngày.
Nguyên Hựu đế cố ý kêu hắn tiến cung, dò hỏi sao lại thế này.
Trần Kính Tông: “Thần mơ thấy một giấc mộng vào buổi tối đông nguyệt thứ 30, mơ thấy tháng này Trưởng Công chúa sẽ nhiễm một trận phong hàn, bệnh đến vô cùng khó chịu, cho nên thần mới xin nghỉ, tự mình chăm sóc Trưởng Công chúa mới có thể an tâm.”
Nguyên Hựu đế:……
Nếu không phải tỷ phu vẫn luôn coi tỷ tỷ trở như trời, hắn ta tuyệt đối sẽ không tin loại lý do chó má này, mà là hoài nghi tỷ phu cố ý lười biếng.
“Vậy ngươi chăm sóc thật tốt, có tin tức gì kịp thời báo cho trẫm.”
“Thần tuân mệnh.”
Trần Kính Tông trở về phủ Trưởng Công chúa, bắt đầu mỗi đêm đều phải tỉnh lại vài lần thay Trưởng Công chúa kiểm tra chăn có cái thứ gì không yên phận sống hay không.
Hắn thật sự bất an.
Tử kiếp của hắn đã sớm qua, Thích Cẩn cũng sớm vì thông đồng với địch mà bị bắt trị tội, hiện giờ tân chính thuận lợi chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có tử kiếp của Hoa Dương còn chưa qua! Nếu có người muốn giết Hoa Dương, Trần Kính Tông có thể bắt lấy đối phương, nhưng mà cố tình thứ hại chết Hoa Dương chính là một trận phong hàn nhìn không thấy sờ không được!
Vì chuyện này, Trần Kính Tông đã sớm chào hỏi qua với Ngô Nhuận, phàm là có ai trong phủ Trưởng Công chúa có bệnh trạng phong hàn, thì cho nghỉ hết, khi nào hoàn toàn khỏe mạnh mới được trở về.
Trừ cái này ra, Trần Kính Tông còn bào lang trung riêng của phủ Trưởng Công chúa tới bắt mạch cho Hoa Dương mỗi ngày hai lần sáng tối.
Phò mã như điên rồi vậy, bốn đại nha hoàn Triều Vân đều bị cảm nhiễm đến lo lắng không yên.
Hoa Dương không thể không nói thật với Trần Kính Tông, nàng cũng không phải là chết mới trọng sinh, chỉ là uống thuốc xong mơ màng ngủ, rồi về thế giới này trong mộng.
Trần Kính Tông dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn nàng.
Hoa Dương:……
Nàng không hề nhiều lời.
Buổi sáng mùng chín tháng chạp, lang trung lại tới bắt mạch.
Lần này, lang trung chậm trễ thêm một đoạn thời gian, còn gọi Triều Vân và mấy nha hoàn vào một bên, dò hỏi riêng mấy vấn đề.
Trần Kính Tông nhất thời thay đổi sắc mặt.
Hoa Dương rũ mắt, nhìn bụng nhỏ bình thản của mình, trong lòng đã có suy đoán.
Quả nhiên, khi lang trung trở về, đầy mặt tươi cười: “Chúc mừng Trưởng Công chúa, ngài đây là hỉ mạch.”
Hoa Dương trả về một nụ cười.
Trần Kính Tông ngã ngồi ở trên ghế.
Hoa Dương:……
Trưởng Công chúa chỉ dùng ánh mắt ghét bỏ, bốn đại nha hoàn trước sau cười ra tiếng.
Trần Kính Tông hoàn hồn cũng cười theo, cổ họng lăn lộn, hắn nhìn bụng nhỏ của Trưởng Công chúa bình thường không có gì lạ, lại nhìn về phía lang trung: “Thật sự?”
Lang trung cười nói: “Không thể sai, kỳ thật mấy ngày trước đây lão phu đã hoài nghi Trưởng Công chúa có hỉ, chỉ là mạch tượng còn ngắn, không dám khẳng định.”
Trần Kính Tông gật gật đầu, kêu bọn nha hoàn tiễn đưa lang trung, thuận tiện thưởng.
Người ngoài đều đi rồi, Trần Kính Tông thật cẩn thận mà bế Hoa Dương lên, đi vào nội thất.
Làm Hoa Dương bình yên nằm ở trên giường, Trần Kính Tông phát ngốc với bụng nhỏ của nàng.
Hoa Dương: “Còn không phải là hoài thai sao, chàng đến nỗi như thế sao? Tốt xấu trong nhà cũng đã có năm cháu trai cháu gái.”
Trần Kính Tông: “Cháu trai cháu gái có thể giống con ruột? Ta sống hai đời mà mới kết được một cái quả này, đương nhiên phải vui sướng đến choáng váng.”
Hoa Dương:……
Nàng phủ lên bụng một tầng chăn, cảnh cáo hắn nói: “Hiện tại hài tử còn chưa có sinh ra, lại cho phép chàng miệng không giữ cửa một năm, chờ hài tử sinh ra, nếu chàng lại không đứng đắn như vậy, liền tự mình dọn đến Lưu Vân điện ở đi, đừng hòng dạy hư hài tử của ta.”
Trần Kính Tông: “Thế nào, nàng muốn bỏ cha lấy con?”
Hoa Dương trừng mắt.
Trần Kính Tông: “Được được được, hài tử ở trong bụng nàng, nàng lớn nhất, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.”
Hoa Dương lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Trần Kính Tông: “Nếu là một nữ nhi, thì nuôi theo cách nàng nàng, nuôi ra tính tình như nàng thì tương lai mới sẽ không bị ai bắt nạt. Nếu là con trai, vậy phải nghe ta, da dày thịt béo, bị ai bắt nạt đều không sợ.”
Hoa Dương: “Trai gái cũng phải nghe lời của ta.”
Nàng tuyệt sẽ không mặc kệ Trần Kính Tông dạy hài tử thành loại tính tình miệng không giữ cửa muốn làm ai giận thì làm người đó giận như hắn.
Ánh mắt Trần Kính Tông phức tạp nhìn qua: “Nhiều năm như vậy, nàng vẫn ghét bỏ ta.”
Hoa Dương: “Lúc nào ta cũng ghét bỏ chàng.”
Trần Kính Tông đột nhiên cười: “Lại mạnh miệng, nếu nàng thật sự ghét bỏ ta, hài tử tới như thế nào?”
Hoa Dương:……
Ngày kế, Trần Kính Tông mang theo Trưởng Công chúa về Trần phủ khoe khoang một vòng, sau đó lại đi vào trong cung khoe khoang.
Thích Thái Hậu rất vui, Nguyên Hựu đế cũng rất hưng phấn, hắn ta rốt cuộc cũng được làm cữu cữu!
“Mẫu hậu, ngoài cung điều kiện đơn sơ, không bằng để tỷ tỷ dọn vào trong cung dưỡng thai, như thế nào?”
Thích Thái Hậu cười nhìn về phía con rể.
Mặt Trần Kính Tông đều đen, che giấu cũng không thể che giấu.
Nguyên Hựu đế: “Như thế nào, phò mã không muốn?”
Trần Kính Tông ngang nhiên nói với Hoàng đế: “Thần chính là không muốn, mỗi lần tiến cung báo tin vui, Hoàng Thượng đều phải giữ Trưởng Công chúa lại ở một đoạn thời gian, ngài còn như vậy, lần sau thần không mang theo Trưởng Công chúa tiến cung nữa.”
Nguyên Hựu đế: “Đó là tỷ tỷ trẫm, cũng là cháu ngoại của trẫm!”
Trần Kính Tông: “Sang năm ngài liền đại hôn, chờ cưng chính vơ và hài tử của mình đi.”
Nguyên Hựu đế: “Ngươi thật to gan!”
Hoa Dương: “Câm miệng hết đi.”
Trần Kính Tông, Nguyên Hựu đế:……
Trưa hôm đó, Hoa Dương liền cùng Trần Kính Tông ra khỏi cung.
Trên xe ngựa, Trần Kính Tông ôm nàng nói: “Nàng quả nhiên vẫn là càng luyến tiếc ta.”
Hoa Dương: “Đương nhiên, đệ đệ chỉ có thể quan tâm ta ngoài miệng, bưng trà đổ nước cho ta ban đêm còn phải là chàng.”
Trần Kính Tông cắn cắn môi nàng.
Hoa Dương mang thai chín tháng.
Nàng để Trần Kính Tông tỉ mỉ chăm sóc chín tháng trước, tới thời điểm chân chính lúc nào cũng có thể sinh con, Hoa Dương vẫn vào cung.
Bởi vì trong cung có mẫu hậu.
Nếu là đường núi mưa to tầm tã, Trần Kính Tông làm bạn sẽ càng làm cho nàng yên tâm, nhưng loại chuyện như sinh hài tử này, Hoa Dương càng ỷ lại nương của mình hơn.
Thích Thái Hậu dịu dàng kiên nhẫn mà chăm sóc nữ nhi.
Nguyên Hựu đế nhảy nhót vì hài tử sắp sinh, đồng thời, hắn ta cũng vẫn quan tâm tỷ phu của mình, cố ý gọi người quét tước ra một gian phòng, cho phép tỷ phu ở trong cung qua đêm, lỡ đâu tỷ tỳ đau bụng trong đêm, cũng tiện cho tỷ phu chạy tới nơi bất cứ lúc nào.
Trần Kính Tông không hề oán hận, bởi vì đây là chuyện Hoa Dương muốn, chỉ cần nàng thoải mái, chỉ cần nàng và hài tử bình an, hắn ở đâu cũng được.
Vào hoàng hôn tối ngày thứ tám, Trần Kính Tông lại đến Tê Phượng điện dùng cơm.
Nguyên Hựu đế, thích Thái Hậu đều có mặt.
Nguyên Hựu đế lấy ra một tờ giấy đỏ đưa cho Trần Kính Tông xem: “Đây là tên trẫm tỉ mỉ chọn lựa ra, ngươi nhìn xem có thích hay không.”
Trần Kính Tông không tiếp: “Hoàng Thượng vẫn nên giữ lại cho hài tử tương lai của ngài dùng đi, thần có đọc sách, có thể tự đặt.”
Nguyên Hựu đế:……
Hoa Dương: “Hai người các ngươi đều nghỉ ngơi một chút đi, nhũ danh ta sẽ tự đặt, đại danh ta đã xin hỗ trợ của tổ phụ nó.”
Tổ phụ hài tử là ai, đương nhiên là thủ phụ bổn triều, đường đường là Đế sư, đã từng là Trạng Nguyên lang mười chín tuổi!
Nguyên Hựu đế trầm mặc, Trần Kính Tông sâu kín liếc Trưởng Công chúa vài cái.
Thích Thái Hậu chỉ cười.
Dùng xong cơm chiều, Trần Kính Tông ngồi riêng với Hoa Dương một lát, xong liền đi tới phòng mình, mới trở về không lâu, tổ phụ ruột của hài tử hắn tới.
“Ngài không ở Nội Các, tới chỗ này làm cái gì?” Trần Kính Tông không nóng không lạnh mà mời người vào.
Trần Đình Giám cũng không nhìn nhi tử, rũ mắt hỏi: “Trưởng Công chúa như thế nào rồi?”
Trần Kính Tông: “Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nương nương tự mình chăm sóc, có một đám thái y vây quanh, không nhọc ngài lo lắng.”
Trần Đình Giám gật gật đầu, lấy ra một tờ giấy đỏ từ trong tay áo: “Đây là tên ta nghĩ thay cho hài tử, sáng mai con chuyển giao cho Trưởng Công chúa đi.”
Trần Kính Tông không tỏ ý kiến.
Lão già đi rồi, Trần Kính Tông cầm lấy giấy đỏ, phát hiện phía trên có cả tên nam lẫn nữ, hơn nữa đúng thật đều dễ nghe hơn những cái hắn nghĩ.
Lúc nửa đêm, Tê Phượng điện phái tới một cái tiểu thái giám, vội vã đánh thức phò mã gia.
Trần Kính Tông xỏ cả giày ngược, chạy một mạch đến Tê Phượng điện, vẫn nhờ Nguyên Hựu đế trong lúc vô tình phát hiện, nhắc nhở hắn.
Trần Kính Tông tùy tay cởi giày, xỏ giày ở trước mặt Hoàng thượng.
Mày Nguyên Hựu đế còn nhăn sâu hơn tỷ tỷ, không thể tưởng tượng một tỷ phu như vậy có thể đến cho hắn ta một cháu ngoại kiểu gì.
Trần Kính Tông muốn đến phòng sinh nhìn xem.
Nhưng Hoa Dương không có khả năng cho hắn đi vào, không có khả năng cho Trần Kính Tông nhìn thấy một mặt chật vật như thế của mình.
Trần Kính Tông cũng chỉ có thể cùng Nguyên Hựu đế cùng nhau đứng ở bên ngoài chờ.
Nguyên Hựu đế liền nhìn hắn không ngừng xoay quanh dọc theo nhà chính, càng xoay hắn ta càng phiền lòng: “Ngươi có thể ngồi xuống hay không?”
Trần Kính Tông: “Quan tâm sẽ bị loạn, Hoàng thượng đương nhiên không vội.”
Nguyên Hựu đế:……
Chờ Nguyên Hựu đế cũng xoay quanh, Trần Kính Tông ngược lại ngồi xuống: “Hoàng thượng vẫn là còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn.”
Nguyên Hựu đế: “Tin trẫm gọi người đá ngươi khỏi cung hay không?”
Hai người liền đấu võ mồm một lát như vậy, lát nữa lại luận bàn đến võ nghệ, suốt một đêm, trong mắt hai người đều bò lên tơ máu.
Hôm nay là mùng chín, là ngày Nguyên Hựu đế phải thượng triều.
Sắc trời sắp tảng sáng, Trưởng Công chúa rốt cuộc cũng sinh, là một tiểu quận chúa.
Nguyên Hựu đế gặp qua cháu ngoại gái đã rửa sạch sẽ, thần thái rực rỡ đi thượng triều, bộ dáng vui vẻ đấy, khiến các quan lại còn tưởng rằng Hoàng thượng được đón long tử long nữ của mình.
Tê Phượng điện.
Trần Kính Tông ôm tã lót, ngồi vào bên người Hoa Dương: “Lớn lên giống nàng.”
Hoa Dương nhìn nữ nhi nho nhỏ đang ngủ, lại liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Giống chàng cũng sẽ không xấu.”
Trần Kính Tông: “Vẫn là giống nàng tốt hơn, đẹp hơn thiên tiên.”
Hoa Dương trừng hắn, hàn huyên một lát, khi Trần Kính Tông cúi người hôn tới, Hoa Dương nhìn hắn hỏi: “Còn tiếc nuối không?”
Tiếc nuối đời trước không được làm phụ thân.
Trần Kính Tông bật cười, cọ vành tai nàng: “Có thể trở về, có thể gặp lại nàng, cuộc đời này sớm đã không uổng phí.”
Hài tử chỉ là dệt hoa trên gấm, nàng mới là thứ ắt không thể thiếu.
Danh sách chương