Cố Thiếu Đình nhìn thằng em út mà cạn lời.

Bảo nó thông minh, tám phần là đầu óc anh trai bị hỏng mất rồi.

Nhưng còn chưa kịp giải thích vì sao mẹ lại mặc đồ bệnh nhân, thì chính chủ đã xuất hiện.

Thực ra Tô Như Lan không bị thương gì cả.

Chỉ là Cố Hoằng Thâm không yên tâm, nên đưa cả xe — bao gồm Cố Hương Vi và tài xế cứu người — vào bệnh viện hết.

Lúc này, bà Tô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, bước vào phòng bệnh, mặt tươi cười rạng rỡ.

Nụ cười đó, như nắng hè gay gắt chói mắt…

Cố Bạch Dã bị nhìn đến rợn cả người:

“ Mẹ, mẹ sao thế, nhìn con làm gì dữ vậy?”

Tô Như Lan ngồi xuống bên giường, cười hiền vỗ tay Cố Bạch Dã:

“ Lão Lục à, hai mươi mấy năm rồi, mẹ mới phát hiện ra là con thật sự có đầu óc đó!”

Cố Bạch Dã: “???”

Mẹ à, mẹ có nghe thấy chính mình đang nói gì không? Cậu ta tỏ rõ sự bất mãn trên mặt, nhưng tiếc là mẹ không hiểu, có hiểu cũng không thèm để tâm.

Bà kéo tay cậu, ánh mắt đầy yêu thương như đang nhìn đứa trẻ năm xưa:

“Con à, không bỏ con thì sao bắt được sói? Con lần này thật sự liều mạng đó, ghi điểm siêu to khổng lồ trong lòng vợ luôn! Bảo sao con giữ được vợ, trước đây mẹ đúng là coi thường con rồi! Vừa gan dạ vừa mưu trí, còn chơi màn khổ nhục kế… giỏi lắm!”

Cố Bạch Dã: “…”

Được khen kiểu này… khỏi cũng được mà mẹ…

Nhưng Tô Như Lan vẫn không ngừng nói:

“Con phải dạy mấy anh con chứ! Nhìn đại ca con kìa…”

Bà bắt đầu lật lại sổ nợ chuyện cũ.

Cố Thiếu Đình đứng một bên lập tức cảm thấy có biến.

Rất khôn ngoan mà định chuồn êm ra cửa.

Nhưng vừa chạm tay vào tay nắm, đã nghe mẹ hỏi lạnh lùng không quay đầu lại:

“Thằng hai, đi đâu đấy?”

Giọng nói dịu dàng vừa rồi, lập tức biến thành âm trầm như mẹ kế.

Cố Thiếu Đình đứng khựng lại, cười gượng hai tiếng:

“Mẹ, con đi xem ông nội.”

LÔng nội con không sao, bà cố cũng không sao, cả nhà đều không sao, chỉ có Cố Hương Vi bị thương thôi, vì cứu… bọn… ta… mà bị thương đó!”

Ba chữ “bọn ta” được Tô Như Lan rít qua kẽ răng.

“Hả?” – Cố Bạch Dã ngồi bật dậy ngơ ngác – “Cố Hương Vi cứu mọi người?”

“Phải” – Tô Như Lan nhếch mép – “Cô em gái mà các con cưng chiều suốt hai mươi năm đó, cứu ông nội, bà cố, mẹ luôn đó. Vậy có phải các con nên quỳ lạy cảm tạ cô ấy không?”

Hai anh em: “…”

Không biết nói gì, đầu óc như ong ong.

Chỉ mới rời nhà một buổi chiều với một đêm, quay về mà mọi thứ đảo ngược hết rồi…

Giờ thì hay rồi.

Mơ hồ thế nào, Cố Hương Vi lại thành ân nhân cứu mạng cả nhà họ Cố.

Mà là ba mạng người hẳn hoi.

Đúng là…

Có lập bàn thờ cô ta cũng không sai.

Lúc này, Tô Như Lan đã tiêu hóa được hết cú sốc trong vài tiếng đồng hồ.

Giờ bà rảnh rỗi muốn xem con trai mình phản ứng ra sao.

“Các con xem, cái tai nạn xe này đúng là có mắt, sao lại xảy ra đúng lúc, đúng nơi, ngay trước mặt Cố Hương Vi?”

“Trên mạng giờ ai cũng khen cô ta như thần tiên trong chùa, vậy giờ các con định báo đáp cô ấy thế nào?”

“Chậc chậc, giờ có tiền cũng không đền nổi đâu, ít nhất phải trả lại ba cái mạng mới đủ. Nhà họ Cố chúng ta “đức lớn ngập trời” thế nào mà lại có được cô con gái tuyệt vời thế này chứ?”

Câu chữ đầy mùi “mỉa mai nội lực” suýt nữa thổi bay cả trần nhà.

Nhưng hai anh em họ Cố còn biết làm gì…

Chỉ biết cau mày nuốt cục tức to đùng này vào bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người nhà họ Cố nhanh chóng xuất viện.

Chỉ còn Cố Bạch Dã ở lại viện, tiện thể chăm sóc vợ và bố mẹ vợ.

Cố Hương Vi thì được gia đình họ Cố “trịnh trọng” đón về nhà.

Vẻ mặt tươi cười, trong lòng thì… “gạch chéo”.

Dù gì thì cô ta cũng bị bỏng tay, còn bị bỏng nhẹ trên mặt – chuyện này là sự thật.

Người nhà họ Cố không thể không làm người – ít nhất là làm cho có bề ngoài.

Căn nhà bên cạnh vốn là của Cố Hương Vi, lần này không ai còn dám đòi lại nữa.

Thực ra, cả nhà họ Cố lúc này còn đang thầm cảm ơn vì có căn nhà đó.

Vì như vậy, họ không cần phải rước Cố Hương Vi về sống chung…

So với sức khỏe tinh thần, thì nhà cửa… cũng chẳng còn quan trọng.

Cả nhà vừa về đến, Tô Như Lan đã gọi to:

“ Thiên Thiên, con ở nhà không, mẹ về rồi nè!”

Hôm qua Mặc Thiên đi một vòng trong bệnh viện, thấy ai cũng ổn nên đã về nhà trước.

Tô Như Lan vừa về đến là lập tức đi tìm con gái ruột.

So với cô “con gái giả” bụng đen như túi lưới nhà bên…

Cô con gái ruột hơi ngốc một chút của bà đúng là đáng yêu phát khóc!

Nhưng Mặc Thiên không trả lời.

Quản gia đi tới, báo lại:

“Phu nhân, thất tiểu thư đi tìm Kiều thiếu gia rồi, nói là muốn tiễn sư phụ về núi Đại Đạo.”

“Hả? Đi lúc nào vậy?”

“Mới đi không lâu ạ.”

Tô Như Lan mới biết, con gái đã gọi Kiều Hạc đi cùng về núi Đại Đạo, để xây mộ cho Sài chân nhân.

Bà trầm ngâm vài giây, quay đầu nhìn lướt qua các con trai một lượt rồi lườm trắng mắt:

“Chuyện thế này mà Thiên Thiên còn không tìm các con, lại phải nhờ người ngoài… Các con làm anh kiểu gì vậy hả?”

Nói xong, bà “hừ” một tiếng rồi quay người lên lầu.

Ba anh em nhìn nhau, cùng cảm nhận sâu sắc cảm giác… bị ghét bỏ.

Nhưng đúng là ai cũng bận.

Cố Hoằng Thâm đang điều tra vụ tai nạn.

Cố Thiếu Đình phải xử lý vụ án hầm mỏ.

Cố Nam Cảnh phải đi xác nhận kẻ giả mạo Trì Tu Viễn điên khùng kia.

Anh tư nhà họ Cố thì biệt tăm biệt tích.

Anh năm sống ẩn trên màn hình.

Anh sáu… thôi khỏi, có vợ rồi.

Ba người còn đang định bàn xem chia phiên ngày nào đi thăm em gái.

Ai ngờ chưa kịp bàn xong, Cố Hoằng Thâm đã nhận được tin nhắn từ Mặc Thiên:

“Đừng có làm phiền em làm việc. Anh và mấy đứa em của anh cũng vậy.”

Ba anh em: “……”

Cảm giác bị mẹ ghét, giờ lại bị cả em gái ruột ghét…

Kiều Hạc là người nói là làm.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ trong hai ngày, đã giúp Mặc Thiên bán gần hết đồ cổ chuyển từ chỗ tam thúc.

Làm tam thúc đau lòng đến phát khóc, ngày nào cũng gọi điện than vãn.

Nhưng mà… Kiều Hạc là ai?

Là người dám… tắt điện thoại cho yên tĩnh.

Sáng nay, Mặc Thiên đến tìm anh:

“Kiều nhị, tiền xây mộ và xây đạo quán có đủ không?”

“Đủ” – Kiều Hạc đáp gọn. Không đủ thì cũng có người bù.

Nghe vậy, Mặc Thiên mỉm cười, khẽ vỗ bình tro trong lòng:

“ Sư phụ, tiền đủ rồi, đưa người đi nhà mới nha. Mai mốt ở chán rồi lại nói với con, con lại chuyển người đi nữa. “

Sài chân nhân (ở trên trời): Đồ đệ à, thôi đi con…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện