Sau khi về đến nhà, xương bò cần phải ngâm nước ít nhất nửa tiếng đồng hồ, rồi sau đó cô sẽ để vào trong nước sôi loại bỏ đi máu loãng, vớt ra để vào trong nước trong. Lúc này cô sẽ thêm hành, gừng và bắt đầu hầm. Dùng lửa lớn nấu sôi rồi chuyển thành lửa vừa. Trong lúc đó, cô sẽ đem các phiến mì bôi lên dầu trơn. Sau khi nước canh nấu đã xuất hiện màu trắng sữa, Tống Lê liền vớt xương cốt ra, đem thịt còn dính trên đó cạo ra, cắt thành tứng lát cho vào nối tiếp tục nấu. Mùi thơm cuồn cuộn không ngừng bay ra tới.
Trong thời gian hầm canh, Tống Lê lại lưu loát chuẩn bị mì xé tay, để ở một chỗ làm dự phòng.
Xương bò nấu ra nước canh tiên hương mê người, mùi thơm kia còn bay đi rất xa, làm trong không khí lúc nào cũng như có như không. Uống một ngụm canh này chính là cả tâm can tì phổi thận đều cực kỳ thoải mái. Quan trọng nhất chính là, nước canh này đầy đủ dinh dưỡng, lại rất thanh đạm, để làm bữa sáng quả thật là không tồi.
Cho nên vào sáng sớm, Lưu Mai Hoa ở cách vách đã bị mùi thơm của nước canh xương bò này đánh thức. Lục tục sau đó những nhà khác cũng bị mùi hương bay tới rồi, bọn họ liền sôi nổi đi tìm ngọn nguồn của mùi hương.
Khi Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà tỉnh dậy, mặt cũng chưa kịp rửa đã cùng nhau đi đến phòng bếp. Hai vợ chồng nhìn thấy con gái Tống Lê đã đang bận rộn ở trong bếp, hai mắt của bọn họ đều trừng lớn.
“Tiểu Lê, sao lại dậy sớm như vậy?”
Tống Lê quay đầu nhìn về phía bọn họ cười, gương mặt trắng nõn, mười phần tươi trẻ. Khi cô cười, hai mắt cong cong giống như trăng non, đẹp khôn tả : “Ba, mẹ, con ngủ ngon liền dậy, bữa sáng con đã làm xong, hai người có thể ăn rồi, chờ chút nữa con sẽ kéo đi đầu ngõ bán một chút.”
Vương Thải Hà cùng Tống Diệu Quốc một bên cảm thán Tống Lê cần mẫn, một bên lại nhịn không được đi nhìn xem hôm nay Tiểu Lê lại làm cái gì ăn ngon? Bản thân Tống Diệu Quốc cho rằng buổi sáng hôm nay bọn họ sẽ ăn chỗ mì thịt bò còn lại của ngày hôm qua, ông đã bắt đầu xoa tay hằm hè. Lúc này Tống Lê lại cười nói : “Món mì tối hôm qua hương vị tương đối nặng, buổi sáng chúng ta không thể ăn khẩu vị nặng như vậy. Con làm cho hai người một chút canh trứng gà đi.”
Nghe được bữa sáng chính là canh trứng gà, Tống Diệu Quốc có chút thất vọng. Lúc đi đánh răng, Vương Thải Hà còn trứng mắt liếc nhìn ông một cái : “Lúc này mới vài bữa cơm, ông đã bị Tống Lê chiều hư rồi. Canh trứng gà Tống Lê làm khẳng định uống cũng rất ngon. Cháo trắng con bé nấu còn ăn ngon như vậy, ông không tin, chờ chút nữa nếm thử xem.”
Tống Diệu Quốc vội cười nói: “Tôi đương nhiên biết Tiểu Lê của chúng ta làm cái gì ăn cũng tốt, chính là tôi cảm thấy món mì thịt bò tối hôm qua thật sự quá tuyệt, giống như không có món gì có thể ngon hơn nó. Tôi sống đến số tuổi lớn như vậy rồi, lần đầu tiên ăn một bát mì ngon như vậy đâu.”
Mười phút sau, Tống Diệu Quốc uống một ngụm canh trước mặt, đôi mắt đột nhiên sáng ngời!
Nếu tối hôm qua món mì thịt bò kia là ngon nhất, thì chén canh trứng gà này chính ngon nhất trong ngon nhất nha!
Nhìn trước mắt chén canh giống như một chén canh trứng gà bình thường, đến khi Vương Thải Hà uống lên một ngụm, cũng ngây ngẩn cả người : “Này, đây là canh trứng gà? Ông trời của tôi a, đây sao có thể là canh trứng gà!”
Trong thời gian hầm canh, Tống Lê lại lưu loát chuẩn bị mì xé tay, để ở một chỗ làm dự phòng.
Xương bò nấu ra nước canh tiên hương mê người, mùi thơm kia còn bay đi rất xa, làm trong không khí lúc nào cũng như có như không. Uống một ngụm canh này chính là cả tâm can tì phổi thận đều cực kỳ thoải mái. Quan trọng nhất chính là, nước canh này đầy đủ dinh dưỡng, lại rất thanh đạm, để làm bữa sáng quả thật là không tồi.
Cho nên vào sáng sớm, Lưu Mai Hoa ở cách vách đã bị mùi thơm của nước canh xương bò này đánh thức. Lục tục sau đó những nhà khác cũng bị mùi hương bay tới rồi, bọn họ liền sôi nổi đi tìm ngọn nguồn của mùi hương.
Khi Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà tỉnh dậy, mặt cũng chưa kịp rửa đã cùng nhau đi đến phòng bếp. Hai vợ chồng nhìn thấy con gái Tống Lê đã đang bận rộn ở trong bếp, hai mắt của bọn họ đều trừng lớn.
“Tiểu Lê, sao lại dậy sớm như vậy?”
Tống Lê quay đầu nhìn về phía bọn họ cười, gương mặt trắng nõn, mười phần tươi trẻ. Khi cô cười, hai mắt cong cong giống như trăng non, đẹp khôn tả : “Ba, mẹ, con ngủ ngon liền dậy, bữa sáng con đã làm xong, hai người có thể ăn rồi, chờ chút nữa con sẽ kéo đi đầu ngõ bán một chút.”
Vương Thải Hà cùng Tống Diệu Quốc một bên cảm thán Tống Lê cần mẫn, một bên lại nhịn không được đi nhìn xem hôm nay Tiểu Lê lại làm cái gì ăn ngon? Bản thân Tống Diệu Quốc cho rằng buổi sáng hôm nay bọn họ sẽ ăn chỗ mì thịt bò còn lại của ngày hôm qua, ông đã bắt đầu xoa tay hằm hè. Lúc này Tống Lê lại cười nói : “Món mì tối hôm qua hương vị tương đối nặng, buổi sáng chúng ta không thể ăn khẩu vị nặng như vậy. Con làm cho hai người một chút canh trứng gà đi.”
Nghe được bữa sáng chính là canh trứng gà, Tống Diệu Quốc có chút thất vọng. Lúc đi đánh răng, Vương Thải Hà còn trứng mắt liếc nhìn ông một cái : “Lúc này mới vài bữa cơm, ông đã bị Tống Lê chiều hư rồi. Canh trứng gà Tống Lê làm khẳng định uống cũng rất ngon. Cháo trắng con bé nấu còn ăn ngon như vậy, ông không tin, chờ chút nữa nếm thử xem.”
Tống Diệu Quốc vội cười nói: “Tôi đương nhiên biết Tiểu Lê của chúng ta làm cái gì ăn cũng tốt, chính là tôi cảm thấy món mì thịt bò tối hôm qua thật sự quá tuyệt, giống như không có món gì có thể ngon hơn nó. Tôi sống đến số tuổi lớn như vậy rồi, lần đầu tiên ăn một bát mì ngon như vậy đâu.”
Mười phút sau, Tống Diệu Quốc uống một ngụm canh trước mặt, đôi mắt đột nhiên sáng ngời!
Nếu tối hôm qua món mì thịt bò kia là ngon nhất, thì chén canh trứng gà này chính ngon nhất trong ngon nhất nha!
Nhìn trước mắt chén canh giống như một chén canh trứng gà bình thường, đến khi Vương Thải Hà uống lên một ngụm, cũng ngây ngẩn cả người : “Này, đây là canh trứng gà? Ông trời của tôi a, đây sao có thể là canh trứng gà!”
Danh sách chương