Nhìn Tống Khuyết khuôn mặt dại ra, Tuệ Vô vội lựa lời an ủi:

“Tống thí chủ, ngươi không cần bị đả kích, thực ra võ công của ngươi tốt vô cùng, tại đồng giai lứa cũng là khó có địch thủ. Chỉ là ngươi kinh nghiệm cùng võ giả giao đấu còn ít, kỹ xảo lộ vẻ non nớt mà thôi. Chỉ cần bù đắp phần này khuyết điểm, ngươi con đường sau này là bất khả hạn lượng”.

Hít một hơi sâu, Tống Khuyết ngẩng đầu lên nhìn Tuệ Vô cười:

“Đại sư yên tâm, ta còn không như thế yếu mềm không thể gượng dậy. Tại hạ chỉ là đang suy nghĩ vừa rồi chiêu thức ảo diệu không thể thoát ra. Tuệ Vô đại sư, chúng ta thử lại lần nữa”.

“Tống thí chủ xin mời”.

Bị Tuệ Vô như đùa giỡn trong lúc đó đánh bại, không bị đả kích là không thể nào. Tống Khuyết trong lòng chút thành tựu cũng là bị hắn đánh cho thất linh bát lạc.

Nhưng cũng may 2 đời làm người, ngọt bùi đắng cay nếm đủ. Tống đại gia tâm trí cũng coi như cứng rắn, hơn nữa đối phương là Tông sư cao đồ, tu vi cao hơn xa mình, trước đó hắn cũng đã dự kiến kết quả.

Bây giờ sự thật tuy hơi phũ phàng nhưng cũng là chấp nhận được, không có gì quá ghê gớm. Trời còn chưa sập đâu.

Rất nhanh thoát khỏi bóng ma tâm lý, Tống Khuyết hai mắt lại cháy lên hừng hực hỏa diễm. Chỉ có cùng cao thủ như này so chiêu, hắn mới thấy mình học tập được nhiều thứ.

Ngày ngày đi chém đám yếu gà là không thành cao thủ được đấy. Vì thế hắn đấu chí bừng bừng chạy đi lấy đao, một lần nữa nghĩa vô phản cố lao mình về Tuệ Vô.

Rút kinh nghiệm lần trước, lúc này hắn không chỉ biết hùng hục dùng toàn lực tấn công. Mà lưu lại ba thành dư sức, đồng thời âm thầm dùng Lĩnh Vực quan sát nhất cử nhất động trên người Tuệ Vô, dù là chút biến hóa nhỏ bé nhất.

Hiệu quả cũng là rõ rệt, thông qua Lĩnh Vực, Tống Khuyết có thể rõ ràng nhận biết được Tuệ Vô khi nào phát lực. Trên cơ thể bộ phận nào chuẩn bị phát động, từ đó liệu địch tiên cơ tùy theo ứng biến.

Lúc này Tuệ Vô cũng không còn nhẹ nhàng như nãy, hai mắt hắn ngưng trọng chú ý Tống Khuyết từng chiêu thức. Dưới chân cũng là bắt đầu đi chuyển né tránh.

“Chấn”.

Bài cũ soạn lại, Tống Khuyết thấy hắn sử xuất chiêu vừa nãy liền âm thầm thu lực. Cảm nhận từ thân đao truyền đến lực xoáy hắn lập tức xoay người thuận theo thế đao quay một vòng.

Đao vẫn còn nguyên trên tay, Tống đại gia trong lòng vui vẻ.

Lúc này Tuệ Vô thấy hắn có thể đón đỡ cũng mỉm cười, ánh mắt lóe lên tán thưởng, lập tức tiến lên lần đầu tấn công.

Chỉ đơn giản vô cùng nắm đấm, Tống Khuyết lại cảm thấy như bị một tấm lưới bủa vây không thể thoát thân, khiến hắn chịu áp lực lớn lao. Hắn hét lên rồi vung đao chính diện đón đỡ.

“Keng”

Lực đạo mạnh mẽ khiến Tống Khuyết phải lui lại một bước, nhưng Tuệ Vô vẫn chưa dừng lại, 2 tay xuất quyền như mưa hướng hắn đánh tới.

“Keng” “Keng”.... “Keng”

Liên tiếp 3 quyền, theo lực phản chấn càng ngày càng mạnh, lúc này thể phách cường tráng Tống Khuyết cũng không chịu nổi. Huyền Thiết đao lần nữa tuột tay bay đi.

“Lenh Keng”

Không vội để ý, Tống Khuyết nhíu mày hồi tưởng giây phút chiến đấu vừa rồi. Hình như mình bị cuốn vào tiết tấu của đối phương, toàn bộ hành động của hắn như được Tuệ Vô biết trước, hắn lại chẳng hay biết gì, vẫn liều lĩnh lao đầu vào rọ.

Hồi lâu sau, hắn mới tìm ra chút đầu mối như vậy, lúc này lại hăng hái quay đi nhặt đao lần nữa đấu chí tràn đầy nhìn Tuệ Vô. Đối phương từ nãy đến giờ vẫn im lặng mỉm cười quan sát hắn, thấy Tống Khuyết nhìn sang cổ vũ gật đầu.

“Tuệ Vô đại sư, thêm lần nữa. Lần này ngươi phải cẩn thận”.

“Tống thí chủ, xin mời”.

Lần này Tống Khuyết không cùng đối phương cứng đấu cứng, mà như một con gian xảo hồ ly. Tận dụng ưu thế bản thân là hơn người nhanh nhẹn cùng phản xạ, du tẩu xung quanh đối phương tìm kiếm sơ hở.

Tuệ Vô lúc này cũng hiếm thấy lộ vẻ ngưng trọng, mấy lần tìm cơ hội tấn công Tống Khuyết nhưng làm sao Tống đại gia học khôn, chỉ cùng hắn hư hoảng mấy chiêu liền lùi, tuyệt không ham chiến.

Hai người cứ vậy ngươi tới ta đi giao chiến mấy trăm chiêu. Giữa sân ánh đao quyền ảnh bay đầy trời, đứng một bên Hùng Bá ánh mắt không theo kịp 2 người tiết tấu.

Tống Khuyết càng đánh càng hăng, không biết mệt mỏi hắn như hình người súng máy vậy. Huyền Thiết đao nhanh mãnh hung ác tới tấp chém về phía Tuệ Vô, có lần khiến hắn chật vật đón đỡ, trên thân quần áo lúc này cũng đã trở nên xộc xệch.

“Ha ha, Tống thí chủ cẩn thận rồi”

Tuệ Vô lúc này kêu lên, hắn đứng thẳng giữa trường 1 tay thủ ấn, tay kia hướng về Tống Khuyết xuất chưởng. Uy thế mênh mông cuồn cuộn.

Phật Quang Phổ Chiếu.

Tống Khuyết tóc gáy dựng ngược lên, dự cảm nguy hiểm tột độ vang lên trong lòng. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt có một bàn tay khổng lồ kim quang xán lạn đang dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng hướng hắn xông tới. Như muốn đem hắn tru diệt, hoàn toàn nghiền nát.

Không còn đường lùi, Tống Khuyết hét lên một tiếng lập tức tiến vào Siêu Thần trạng thái. Tesseract bật hết hỏa lực thiêu đốt năng lượng đến các tế bào, 2 tay thì nắm chặt Huyền Thiết đao không lùi phản tiến chém mạnh về trước.

“Ầm”

Trong sân lập tức nổ ra một hố to, bụi mù vung lên hồi lâu không tiêu tán.

“Khục khục..”

Lúc sau, theo khói bụi tản đi mới thấy cảnh tượng giữa sân. Tuệ Vô vẫn bình yên vô sự đứng như cũ, sau lưng đồ vật hoàn hảo không chút tổn hại. Còn phía bên Tống Khuyết thì khá thảm.

Mặt đất như bị đàn trây cày qua, thành một khe dài, nơi cuối cùng Tống Khuyết đang nửa quỳ chống đao, tay che ngực ho khan.

Đứng bên ngoài lo lắng tìm kiếm Hùng Bá thấy vậy, lập tức chạy vội tới đỡ hắn.

“Thiếu gia, không sao chứ?”

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi”.

Hùng Bá lúc này mới chuyển hướng nhìn, Ánh mắt như dã thú hung ác trừng Tuệ Vô, trong họng phát ra tiếng gầm gừ làm vị này cũng khẽ giật mình.

“Hùng Bá, không được vô lễ. Chúng ta chỉ luận bàn mà thôi, đại sư đã âm thầm thu lực”.

Hơi hoãn quá khí Tống Khuyết quay sang Hùng Bá quát. Vừa rồi quả thật Tuệ Vô đã xuống nhẹ tay, mới vừa va chạm cùng hắn đã âm thầm thu lực. Nếu không hắn chính diện ngạnh kháng cũng không chỉ ho khan khó thở như vậy.

“Đa tạ đại sư nương tay.”

“Đa số mọi người đối mặt nguy cơ đều sẽ tìm cách lẩn tránh. Làm sao biết Phật quang chiếu rọi, thế gian đâu còn chỗ trốn. Chỉ có chính diện nghênh khó mới có thể tìm được một đường sinh cơ. Đây chính là tinh túy của chiêu Phật Quang Phổ Chiếu vừa nãy.

Quả nhiên Tống thí chủ có đại trí tuệ, đại phách lực. Trong giây phút sinh tử có thể có dũng khí xá ta thành phật. Thiện tai, thiện tai”.

“Tại hạ cũng là mèo mù vớ cá rán, may mắn tránh được một kiếp. Đại sư võ công thâm hậu, tại hạ thua tâm phục khẩu phục.”

“Tiểu tăng chỉ là ỷ vào một thân tu vi so với Tống thí chủ sớm luyện mấy năm. Ngày sau Tống thí chủ chắc chắn sẽ vượt xa ta”.

Tuy biết đối phương lời nói mang tính khách khí là chính nhưng Tống Khuyết nghe vào cả người thoải mái, vừa rồi chút không mau trong lòng cũng không cánh mà bay.

Nghĩ lại trực diện chiêu vừa rồi hắn cũng thấy sợ, cảm giác đó như vừa trải qua một lần sét đánh nữa vậy. Không biết Tuệ Vô thi triển ra để thử thách mình hay với ý gì, nhưng hắn cũng không rõ nếu mình vừa rồi khiếp chiến lui tránh, đối phương có hay không kịp thời thu tay.

Nghĩ đến mấy hôm trước Diệc ca bị Hùng Bá tiểu tử này chơi cho xoay quanh, từ tâm hồn đến thể xác bị liên tục song trọng đả kích. Đến hôm nay lượt mình gặp Tuệ Vô.

Cái này có thể coi như nhân quả tuần hoàn.

Bữa nay có thể nói bại hoàn toàn, lần này là thất bại đau đớn nhất từ trước đến giờ của hắn.

Hai người đều trạc tuổi như nhau, Tuệ Vô có hơn hắn cũng sẽ không quá 2 tuổi. Thế mà mình trên tay đối phương cứ như hài đồng trước mặt người lớn vậy, tùy ý đối phương bóp nắm, không có một chút sức hoàn thủ.

Dù cho sử dụng Tesseract, Tống Khuyết có dùng hết toàn lực, Tuệ Vô nếu muốn giết hắn cũng sẽ không dùng quá 10 chiêu.

Cái này để mới thôi miên chính mình Tống đại gia trái tim tan vỡ, lòng cảm thấy thật sâu thất bại.

Nhưng hắn cũng không vì thế mà buồn, trái lại vui vẻ vì thu hoạch tràn đầy. Hôm nay một trận chiến đủ để hắn dư vị tìm hiểu hồi lâu. Có người như thế bồi luyện, Tống Khuyết còn ước ngày ngày nhân gia đến ngược đãi hắn đây.

Dặn Hùng Bá dọn dẹp lại sân vườn, Tống Khuyết cùng Tuệ Vô lại lần nữa trở về khách phòng trò chuyện.

“Tống thí chủ, ta xem ngươi tuệ căn thâm hậu, cùng ta phật rất có duyên. Không biết có hứng thú hay không bái nhập Linh Ứng tự?”.

Nghe hắn hỏi Tống Khuyết lập tức biến sắc, đầu lắc như trống bỏi:

“Chớ chớ, đa tạ hảo ý của đại sư. Ta hưởng thụ còn chưa đủ, sau này còn muốn cưới vợ sinh con nữa đây”.

“Haizz, tất cả đều chỉ là ảo mộng phù hoa che mắt thế nhân mà thôi. Nếu một ngày thí chủ có thể đạt quả vị giác ngộ, ngươi sẽ nhận thấy cỡ nào xinh đẹp nữ nhân rồi cũng đều là phấn hồng khô lâu mà thôi”.

Thấy hắn từ chối, Tuệ Vô cũng là rất tiếc nuối, muốn khuyên thêm vài câu. Làm sao Tống đại gia thái độ kiên quyết lập tức chuyển sang chuyện khác.

“Đại sư, tại hạ tu vi đã đạt Tam giai đỉnh phong hồi lâu, nhưng khổ nỗi không tìm được Ám Kình khiếu môn, vì vậy đến nay vẫn trì trệ không tiến. Không biết Tuệ Vô đại sư có thể hay không cho ta giảng giải về kỹ xảo Ám Kình”.

Sợ Tuệ Vô tiếp tục dụ dỗ mình đi tu, Tống Khuyết vội vàng đem trong lòng mình thắc mắc bấy lâu ra hỏi.

Hắn đây cũng là đánh cược một phen, dù sao có bị từ chối cũng không mất gì. Hơn nữa theo hắn suy nghĩ hồi lâu, khả năng Tuệ Vô chấp thuận vẫn là rất cao.

Bởi vì Ám Kình xét cho cùng cũng không phải võ công bí truyền. Chỉ là đơn giản kỹ xảo phát lực mà thôi. Tại nơi này người tu vi không được nên mới coi nó làm bảo bối giữ gìn.

Như Tuệ Vô danh môm xuất thân, xung quanh hắn sư huynh đệ, su thúc bá ai mà không phải cao thủ. Đối với người như hắn mà nói, Ám Kình bí quyết cũng không tính là bí quyết. Cũng như trước đây Ngô Diệc có thể khẳng khái cho Tống Khuyết chỉ bảo Minh Kình cũng là một đạo lý.

Vì vậy Tống Khuyết rất tùy ý cùng đối phương hỏi, cứ như hỏi một việc không quan trọng như vậy.

Quả nhiên hắn cược đúng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện