Lục Hằng Thông “ồ” một tiếng, phân phó:

“Người đâu, lập tức tới kiểm tra, xem lời nàng nói là thật hay giả.”
Lại hỏi tiếp:

“Có người tố ngươi g.i.ế.c người đoạt của, ăn thịt uống m.á.u người. Ngươi định biện giải ra sao?”
La Vân Khỉ thản nhiên đáp:

“Dân nữ thân phận thấp hèn, da thịt phàm trần, há có bản lĩnh làm việc ma quỷ ấy? Nếu thật có thần thông như vậy, sao lại bị Ngô A Hương ám sát? Việc này hoàn toàn là bịa đặt vu vạ!”
Lục Hằng Thông lại nói:

“Lời nói không bằng chứng, ngươi dám đối chất với nhân chứng không?”
La Vân Khỉ không chút e ngại, lưng thẳng như tùng:

“Dân nữ dám.”
Một tiếng “dẫn nhân chứng lên”, chốc lát sau, liền có hai kẻ áo quần rách rưới tiến vào.
Thấy Phương huyện lệnh liền quỳ sụp xuống. Phương huyện lệnh khoát tay:

“Miễn lễ. Hai ngươi nói từng thấy tận mắt La thị ăn thịt uống m.á.u người, có thật không?”
Một người liếc La Vân Khỉ một cái, lập tức kêu “ôi mẹ ơi” một tiếng, rồi bò về phía bên cạnh.

“Quả thật! Thảo dân từng thấy nàng ta nhằn thịt người, miệng đầy m.á.u tươi, đích thực là yêu quái!”
La Vân Khỉ không khỏi cười lạnh:

“Nếu ta thật là yêu quái, ngươi thấy ta ăn thịt người rồi còn có mạng ra đây vu vạ sao?”
Kẻ kia vội đáp:

“Là do ta chạy nhanh!”
Người còn lại cũng phụ họa:

“Tiểu nhân cũng thấy! Trăm phần trăm là thật! Khi ấy đêm khuya, nàng ta ăn m.á.u thịt be bét cả mặt, dọa người đến cực điểm…”
La Vân Khỉ nhịn không được cười thành tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thời này lại không có đèn lồng ngoài đường, ban đêm đen như mực, ngươi là mọc ‘dạ minh nhãn’ hay sao mà thấy được rõ ràng như thế? Nực cười.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Phương huyện lệnh hơi gật đầu, liếc nhìn Lục Hằng Thông, thấy hắn cũng chau mày.
Nghĩ kỹ thì lời La thị cũng không sai, trời tối đen thế, sao có thể thấy rõ như vậy?
Lục Hằng Thông vuốt râu, trầm ngâm nói:

“Nếu ngươi nói ban đêm có thể thấy rõ, vậy liền ở lại nha môn, đêm nay bản quan muốn xem thử, ngươi có thể thấy được những gì.”
Hai người nọ lập tức hốt hoảng. Vốn tưởng nói bừa vài câu là xong, không ngờ đại nhân lại định lưu họ lại. Một tên liếc mắt nhìn về phía La Kim Quế.
La Kim Quế lập tức quay mặt đi chỗ khác, nói:

“Đại nhân bảo ngươi ở lại thì ở lại. Nhìn ta làm gì?”
La Vân Khỉ mỉa mai cười:

“Hay cho hai kẻ bị ngươi mua chuộc.”
“Yêu phụ! Ngươi dám ăn nói hàm hồ trước mặt hai vị đại nhân sao?”
Vừa dứt lời, mấy sai dịch từ ngoài bước vào, quỳ xuống bẩm:

“Khởi bẩm nhị vị đại nhân, tiểu nhân đã tới Hàn gia kiểm nghiệm, quả có một hầm rau lớn sau vườn, bên trong đầy ắp rau tươi.”
Khóe môi La Vân Khỉ khẽ nhếch. Những ngày gần đây lời đồn đầy rẫy chợ phiên, nàng đã đoán sớm muộn cũng có ngày này, không ngờ hôm nay thực sự dùng tới rồi.
Lục Hằng Thông gật đầu, lại nói:

“Tuy nói ngươi có nơi cất trữ, nhưng không thể mời người cung ứng ra làm chứng, vẫn khó tránh khỏi bị nghi ngờ.”
La Vân Khỉ nhíu mày, ngẩng khuôn mặt thanh lệ, hỏi ngược lại:

“Không biết đại nhân thấy ‘nghi ngờ’ là ở chỗ nào? Hay là trong mắt đại nhân, dân phụ cũng như lời của đám dân ngu kia, thực sự là yêu quái sao?”
Lục Hằng Thông liếc nhìn nàng, thầm nghĩ: nữ tử này mồm miệng sắc sảo, nếu thừa nhận thì chẳng khác gì lũ dân đen vô tri, còn nếu không nhận thì chẳng phải dễ để nàng thoát thân?
Không khỏi quát lớn:

“To gan! Chuyện không có lửa sao có khói? Nếu không thực sự khả nghi, sao lại sinh ra lắm lời đồn vậy?”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài có người lớn tiếng:

“Phương đại nhân! Hàn Diệp xin cầu kiến!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện