Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, dù không còn bán hoa quả, song cửa hàng của La Vân Khỉ vẫn không thiếu khách, bởi giá rẻ, hàng chất lượng.
Nhìn đống đồng tiền ngày một tăng lên, La Vân Khỉ vui mừng khôn xiết.
Bên phía Tạ Tường Vi cũng tiến triển tốt đẹp. Qua mấy ngày quảng bá, thương hiệu của nàng đã có tiếng. Ngoài việc hợp tác với Tào tẩu tử, nàng còn tìm được người phụ giúp giao hàng, mỗi ngày đem giày đến tiệm, sau đó thêu thêm hoa tường vi. Dân trấn nhỏ đã bắt đầu nhận diện “giày có hoa tường vi” là hàng tốt, danh hiệu cũng ngày càng vững chắc.
La Vân Khỉ lại chẳng cho rằng đó đã là mục đích cuối cùng. Nàng kỳ vọng rằng, một ngày nào đó, Tạ Tường Vi có thể mở một cửa hàng riêng, nếu có cơ hội, nàng còn muốn đưa Tường Vi theo mình lên kinh thành buôn bán phát tài.
Tất nhiên, giày dép cũng chẳng thể mãi là vài mảnh vải đơn giản, theo tiết trời xoay vần, chất liệu cũng cần thay đổi. Tỷ như mùa đông giá rét, tất nên dùng len dê đan thành, lại lót thêm vải dày bên trong, vừa ấm áp vừa mỹ miều, hẳn sẽ được nữ tử gần xa ưa chuộng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tạ Tường Vi nghe xong những ý tưởng lạ lùng mà kỳ diệu của La Vân Khỉ, chỉ há hốc miệng, trong lòng đã phục tỷ tỷ này sát đất.
Còn về phần La Vân Khỉ, nhất thời nàng cũng chưa nghĩ ra được phương hướng phát triển gì tốt hơn. Nàng từng định mở quán ăn, hoặc một cửa tiệm bán lẩu cay, tiện cho bản thân ăn uống. Nhưng nguyên liệu trong “kho dự trữ” kia mỗi ngày chỉ thay đổi một vị, chẳng đủ cho món ngon phong phú. Mà rau xanh cũng chỉ lèo tèo vài loại, chưa thể làm với quy mô lớn.
Không biết đến bao giờ cái "siêu thị" kia mới chịu thăng cấp, mà thăng cấp rồi, chẳng rõ sẽ biến hóa ra sao.
La Vân Khỉ đối với điều ấy tràn đầy kỳ vọng, chỉ là, độ thiện cảm của Hàn Diệp lại chẳng tăng bao nhiêu. Chớp mắt đã qua mấy ngày, nàng hao tâm tổn trí làm món ngon, pha nước ngọt, vậy mà chỉ đổi lại sự dậm chân tại chỗ. Còn những quả táo bị gỡ xuống khỏi kệ thì vẫn biệt tăm vô tích.
Nghĩ đến những miếng sườn non và con cá tươi ngon đã mất đi, lòng La Vân Khỉ như bị chẹn lại, không khỏi thở dài một tiếng.
Tạ Tường Vi thấy vậy, vội dừng tay, hỏi:

“Tỷ tỷ, trong lòng có điều gì phiền muộn sao?”
La Vân Khỉ dõi mắt nhìn ra ngoài, đáp nhàn nhạt:

“Không có gì đâu.”
“Nhưng trông tỷ tỷ chẳng vui vẻ gì.”

Tạ Tường Vi vừa nói dứt lời, chợt nghe bên ngoài vang lên một giọng nữ lạnh lẽo cười khẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không vui là đúng rồi. Các vị quan sai, chính là ả nữ nhân độc miệng họ La này. Mau bắt ả lại cho ta!”
La Vân Khỉ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là La Kim Quế, liền lập tức đứng dậy, trầm giọng hỏi:

“Ngươi lại muốn làm gì?”
Đám sai nha trước mặt đều là người của huyện nha, đối với La Vân Khỉ cũng không xa lạ gì. Một tên trong số đó mỉm cười nói:

“La cô nương, đại nhân muốn mời cô đến hỏi vài câu.”
“Hỏi chuyện gì?”

Sắc mặt La Vân Khỉ trầm xuống, chỉ cần thấy La Kim Quế là nàng đã biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
“Cô nương đi một chuyến liền rõ. Mời theo chúng ta.”
“Tỷ tỷ, muội đi cùng tỷ!”

Tạ Tường Vi vội vã chạy đến bên nàng.
Hàn Dung cũng chạy tới, ôm chặt lấy chân nàng mà kêu lên:

“Tẩu tẩu, muội cũng đi với!”
La Vân Khỉ xoa đầu Hàn Dung, nhẹ giọng nói:

“Dung Dung ngoan, cùng Tường Vi tỷ tỷ trông coi cửa hàng. Tẩu không phạm pháp, chỉ là bị gọi hỏi vài lời thôi, sẽ sớm trở về.”
Trước cửa hàng, La Kim Quế khoanh tay, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đầy giễu cợt. Nàng đã tìm kiếm mấy ngày, cuối cùng cũng mua chuộc được vài kẻ không sợ chết. Lần này, dù có thế nào, nàng cũng phải khiến La Vân Khỉ mất mặt ê chề.
La Vân Khỉ ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước ra khỏi cửa, lúc sánh vai đi ngang La Kim Quế, chỉ nghe ả hạ giọng cười lạnh:

“Con tiện nhân, lần này xem ngươi còn trốn đi đâu cho thoát.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện