Cuồng phong bỗng thổi nghịch hướng.
Ô một tiếng, sức gió liền trở nên mạnh chưa từng có, cỏ dại dưới đất bị gió thổi bật tận gốc, cành cây cũng nhao nhao gẫy rạp.
Hô hô hô... Gió mạnh đổ ập tới hướng đám hắc kỵ
Mà bên phía Ngọc Đường quân, vậy mà không chịu bất cứ tác động nào.
Huyết lệ lần nữa chảy trên gương mặt Thiết Tranh, hắn đột nhiên bật dậy hãi nhiên, hai mắt mở to như chuông đồng, kinh ngạc nhìn hướng Thiên Huyền nhai.
- Cửu Tôn!
- Phong Tôn tới?!
Theo thanh âm gió đạt đến đỉnh phong, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng Thiết Tranh, một đoàn ánh lửa trùng thiên bốc lên, lấy một tốc độ không tưởng lan về phía Đông Huyền đại quân.
Ánh lửa vừa chỉ mới thoáng hiện, nhanh chóng bốc lên cao mấy chục tượng, chi hắc kỵ hơn ngàn người của Đông Huyền vừa mới đến hoàn toàn bị cuốn vào trong biển lửa.
Kỵ binh phía sau phi tốc lao tới, không kịp kìm cương ngựa cũng lần lượt va vào bức tường lửa, tiếng kêu thảm thiết vang lên tứ phía.
Hỏa diễm thiêu đốt phá ra âm thanh tựa như Tử thần đòi mạng, đột nhiên một tiếng nổ siêu lớn vang lên, dã hỏa liệu nguyên, ngay một khăc sau đó, đại quân Đông Huyền trải dài mấy trăm dặm hoàn toàn bị biển lửa bao lấy.
Trong ánh lửa tựa hồ vang lên tiếng Tử thân cười lớn, giơ lưỡi hái trong tay thu gom tính mạng Đông Huyền.
- Trước Thiên Huyền nhai, đám trẻ con Đông Huyền ngươi cũng dám làm càn!
Cuồng phong rít gào!
Hỏa diễm thao thiên!
Phong Hỏa song tôn!
Mấy chục vạn binh sĩ Ngọc Đường lệ nóng doanh trong, ánh mắt nhìn Thiên Huyền nhai trầm mặc đột nhiên nóng lên, hàng vạn người chỉnh tề quỳ xuống đất.
- Cửu Tôn đại nhân!
Một tiếng gào thét vang lên, những hán tử xuất sinh nhập tử như cơm bữa này nghẹn ngào, nhiệt lệ bay toán loạn trong không trung.
...
Hàn Sơn Hà nhìn hướng tây nam, Thiết Tranh đã phá vây từ đó, hắc kỵ cũng đã đuổi theo.
Ba vạn hắc kỵ bọc đánh, năm vạn hắc kỵ truy kích. Với tư thái liều mạng như thế, Hàn Sơn Hà dám can đoan Thiết Tranh tuyệt không có nửa phần hy vọng.
Coi như hoàn cảnh này rơi vào trên người hắn, cũng tuyệt không có biên pháp nào thoát được, dưới tình huống như vậy, căn bản không thể chỉnh quân tái chiến. Trận chiến này, thắng bại đã định.
Vất vả trù tính kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đến thời điểm thu hoạch. May mắn, Cửu Tôn không có ở đây.
Nếu không, với địa hình phức tạp của Ngọc Đường đế quốc, lại có Cửu Tôn tọa trấn, hắn thặt sự không dám mạo hiểm tiến công. Bởi, hắn có thể bại mà không biết bại như thế nào.
Cửu Tôn thựa sự quá... Quá quỷ dị.
- Đại soái, lần này Ngọc Đường coi như thua hoàn toàn trong tay ngìa.
Một tên tướng quân bên cạnh hững phấn:
- Cái thế công tích khai cương khoáng thổ này, cũng chỉ có đại soái mới có thể làm dễ như trở bàn tay.
Hàn Sơn Hà trầm ổn cười cười:
- Trận chiến này lão phu không tiếc binh lực, trực tiếp ăn sạch mười vạn đại quân tinh nhuệ cùng với hai mươi vạn đại quân tiếp viện, nhưng nếu nói là khai cương khoáng thoor thì còn hơi sớm. Chỉ bất quá, sau lần này, Ngọc Đường quốc không có mười năm dưỡng thương, không có cách nào khôi phục nguyên khí.
- Lần này quân ta tối đa có thể lấy được, hẳn là đem lãnh thổ kéo dài ra hai ngàn dặm, bức thẳng quốc đô Ngọc Đường.
- Những những thứ này, chưa thể nói đã nắm chắc trong tay chúng ta.
Trong mắt Hàn Sơn Hà ánh lên nỗi khát vọng sâu sắc:
- Bởi, Ngọc Đường còn có hai lão quái vật còn chưa động.
- Hai tên Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm mặc dù được xung Đao Kiếm song hùng, nhưng nhiều năm liền đã không lãnh binh, tuổi tác lại già nưa, sớm không còn được như năm đó, đại soái xuất thủ tuyệt đối có thể dễ dàng bắt lấy hai người hắn.
Một tên tướng lãnh bên cạnh vuốt mông ngựa nói.
- Đúng vậy a, tinh nhuệ Ngọc Đường đế quốc sau lần này đã bị đại soái đánh gục phân nửa. Mặc dù Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm kia đao kiếm hợp bích, nhưng trên tay không có binh có thể dùng, bọn hắn lại có thể làm như thế nào!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:
- Mộc Vô Vận nói không binh có thể dùng, có chút đạo lý, nhưng Cao Hàn ngươi nói bọn hắn không còn như năm đó... Lại phải chú ý. Nhớ kỹ, kẻ làm tướng, dù bất cứ lúc nào cũng không đưuọc khinh thị địch nhân.
- Đây là chuyện tối kỵ, danh tướng chỉ bởi khinh thị địch nhân mà thất bại thảm bại, bài học này không phải chưa có.
Hai tên tướng quân đồng thời khom người:
- Mạt tướng nhớ kỹ.
- Mặc dù hai lão già đó không có binh lính khả dụng, nhưng muốn thủ vững Ngọc Đường, giàng co đôi ba năm với ta cũng tuyệt có thể làm được.
Thần sắc Hàn Sơn Hà trở nên đìu hiu:
- Bởi vì Ngọc Đường quốc chủ đối với hai người kia, tuyệt không giữ lại chút tín nhiệm nào!
Sau lưng Hàn Sơn Hà là ba tên tướng, Mộc Vô Vận, Cao Hàn và Chiến Ca, ba tên câm như hến, không dám nói lời nào.
Lão soái công cao chấn chủ, bởi vậy quốc chủ Đông Huyền hiện tại cực kỳ kiêng kỵ lão soái. Chuyện này sớm đã không còn là bí mật với cao tầng quân đội. Hàn Sơn Hà nói ra câu này cũng là tự nhiên cảm khái mà nói ra.
- Sau trận chiến này, có thể đặt xuống căn cơ vạn thế bất hủ cho Đông Huyền ta.
Hàn Sơn Hà tiêu điều nói:
- Bất quá, Ngọc Đường có thể tàn, có thể yếu, nhưng tuyệt không thể diệt.
- Tựa như một đầu mãnh hổ, chỉ cần bỏ gãy nanh vuốt của nó là được.
- Nếu ta trực tiếp diệt quốc, Đông Huyền lập tức trở thành mục tiêu công kích của các đế quốc còn lại.
Hàn Sơn Hà chắp tay sau lưng, nhìn khung cảnh chém giết rung trời ở phương xa, nói ra từng chữ:
- Lâm vào cảnh tứ bề thụ địch như Ngọc Đường hiện tại.
- Đại soái anh minh.
- Nếu thực sự diệt Ngọc Đường, chúng ta chưa hắn có thể chống choi lâu như bọn họ.
Hàn Sơn Hà thở dài:
- Ngọc Đường dù sao cũng có tam đại danh tướng mới có thể kiên trì lâu như vậy. Thập đại danh tướng đứng đầu đại lục, mà Ngọc Đường chiếm liền ba ghế!
- Bất quá, Thiết Tranh cùng với tướng sĩ tâm phúc của hắn, nhất định phải chết!
Trong mắt Hàn Sơn Hà ánh lên vẻ tôn trọng, chậm rãi nói:
- Trận chiến cuối cùng, Thiết Tranh tự minh đoạn hậu, tất cả các tướng linh cũng tự giác ở lại phía sau, hành động đó triệt để thành công ngưng tự quân tâm Ngọc Đường. Nếu để chúng thoát, một thời gian sau nhất định sẽ tạo thành một chi thiết huyết đại quân chân chính.
- Sau trận chiến này, ddiaaj vị Thiết Tranh ở Ngọc Đường nhất định có thể so sánh với hia lão quái Thu Kiếm Hàn và Lãnh Đao Ngâm, thậm chí còn hơn. Hơn nữa, cái đáng sợ nhất ở người này là hắn còn trẻ... Cho nên, trận chiến này, người nào cũng có thể không chết, duy chỉ có Thiết Tranh là nhất đinh phỉa chết! Nếu không, hắn sẽ thành tâm phúc đại họa của chúng ta.
Sau trận chiến này, Sự đánh giá của Hàn Sơn Hà đối với Thiết Tranh lập tức nhảy lên ba bậc.
Gió Tây nam thổi mạnh, ba vị tướng quân chỉ cảm thấy Hàn Sơn Hà trước mắt tựa như Tiên nhân.
Lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Ngay lúc đó.
Gió, tựa như ngừng lại.
Hàn Sơn Hà cau mày, thản nhiên nói:
- Gió, vì sao ngừng? Ba vị tướng quân hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý Hàn Sơn Hà.
- Lão phu đã xem thiên tượng đêm qua, mấy ngày nay gió Tây nam thổi mạnh, chính là thời cớ truy kích hợp nhất, quân ta lại thuận gió tiến công, chín là thiên thời... Gió, vì sao lại ngừng?
Hàn Sơn Hà đang nói, đột nhiên tiếng gió lại nổi, cuồng phong đạp vào mặt đau nhức.
Hương gió hoàn toàn nghịch đảo.
Hàn Sơn Hà biến sắc.
- Cái chết của Cửu Tôn, thiên hạ đều biết... Chỉ là Phong Tôn không có ở đây, sao hướng gió lại nghịch chuyển?
Ánh mắt Hàn Sơn Hà lộ ra một tia kinh nghi bất định.
- Cái này...
Chỉ mới nói hai câu, gió càng lúc đập vào mặt càng mạnh.
Vậy mà thổi tới mức người thường khó đứng vững.
- Chuyện này tuyệt đối có cổ quái!
Lông mày Hàn Sơn Hà nhíu lại:
- Truyền lệnh, đại quân truy kích, lập tức giảm tốc!
Quyết đinh này phát ra nhanh chóng, nhưng nội tâm lão phải trải quan cuộc đấu tranh gay go không kém hoàn cảnh của Thiết Tranh lúc trước.
Bởi, nếu thừa thế truy kích có thể hoàn toàn diệt Thiết Tranh.
Nhưng nếu từ bỏ, thả chậm tốc độ sẽ khiến cho Thiết Tranh có cơ hội thở dốc.
Khiến cho trận chiến vỗn nắm chắc trong tay xuất hiện biến số khó lường.
- Chuyện này... Mong đại soái nghĩ lại.
Chiến Ca nói:
- Cái chết của Cửu Tôn là thực không thể nghi ngờ, lúc này gió đột nhiên nghịch hướng là do thiên địa chi uy... Đối phương đã sớm tan tác, không thể...
Hàn Sơn Hà chỉ cảm thấy một cỗ nguy cơ trong lòng ngày càng mãnh liệt, quả quyết nói:
- Trên chiến trường, chỉ cần có biến tất có nguyên nhân! Lập tức hạ lệnh xuống!
Tiếng kèn lệnh vang lên.
Những ngay khi tiếng kèn vừa mới vang lên, sắc mặt Hàn Sơn Hà đột nhiên thảm biến.
Bởi, phía trước mặt hắn, liệt diễm thao thiên, khói đặc ngút trời.
Đại hỏa trung thiên, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đốt trăm dặm sơm lâm, con mắt chỉ nháy một cái nữa, hỏa thế đã lại tăng gấp đôi.
Thêm chút nữa, ánh lửa kéo dài ngàn dặm, phô thiên cái địa xuyên thẳng vân tiêu.
- Phong Hỏa song tôn!
Sắc mặt Hàn Sơn Hà đại biến:
- Lập tức rút lại.
Những, lênh tới đã không kịp.
Tất cả tướng sĩ tiến vào hẻm núi truy kích đã bị hỏa diễm bao phủ!
Thậm chí liệt hỏa như một đầu hỏa long có sinh mệnh, hỏa long loa ra hẻm núi, cuốn lấy gần vạn người ngựa, xu thế bài sơn đảo hải vẫn được kéo dài, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Địa thế Thiên Huyền nhai được ông trời ưu ái, cây cối che trời trong rừng rậm, dưới thời khắc cuối hè đầu thu này trở thành nhiên liệu tốt nhất cho biển lửa.
- Sao lại thành như vậy?
Ánh mắt Hàn Sơn Hà lộ ra thần sắc không thể tin được.
Cửu Tôn đã chết!
Tin này xác thực vô cùng tỉ mỉ. Thậm chí bên Đông Huyền còn có người trực tiếp nhìn thấy Cửu Tôn chết, tự mình tham gia cái chết của cnt.
Cửu Tôn, sao còn có thể xuất hiện?
Sóng nhiệt trung kích cánh trăm dặm, vẫn khiến người ta hai má bỏng rát.
Chuyện này tựa như mộng ảo, những lại phát sinh ngay trước mắt hắn.
Một trận gió, một mồi lửa, gần hai mươi vạn đại quân hóa thành hư không!
Trong đó, làm Hàn Sơn Hà đau lòng nhất còn có tám vạn Hắc kỵ.
- Phía sau triệt thoái!
- Chỉnh quân!
- Điểm số!
- Báo cáo thiệt hại!
Hàn Sơn Hà cắn răng hạ lệnh:
- Từ bỏ truy kích, toàn quân đổi công thành thủ.
- Trận chiến này, đã bại!
- Triệt binh, lập tức trở về phòng thủ, nhất định phải cố thủ biên cảnh, cố thủ Nguyệt Bích Thiên Quan, chiến lược tây tiến, hủy bỏ!
Hàn Sơn Hà nói xong mấy câu, thân thể cao gầy vốn đứng vững trên đỉnh núi, chợt lung lay như sắp đổ.
Trận chiến này, lão quá không cam lòng.
Lão biết rõ Cửu Tôn đã chết, nên mới tiếp nhận ủy nhiệm của Hoàng đế Bệ hạ, cử binh tây tiến, nhưng hắn không nghĩ đến... Trận chiến này không chút phòng bị mà rơi vào cái bẫy độc ác.
Cửu Tôn, không chết!
Phong Hỏa song tôn xuất thủ, một trận liền diệt sát hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ Đông Huyền.
Dưới địa hình như vậy, nếu Hàn Sơn Hà dám liều lĩnh... Vạn nhất các Tôn khác vẫn còn, coi như lão nướng vào đó bốn mươi vạn quân cũng không có tác dụng...
Chuyện này tuyệt không hiếm lạ!
Hàn Sơn Hà cắn chặt hàm răng, sát khí nồng nặc bắt ra từ trong hai mắt.
- Ai! Ai cũng cấp tình báo hoang đường như thế? Sau khi về nước, tường tra!
Cửu Tôn đã chết, các quốc gia đề nghỉ ngơi lấy sức, phục hồi nguyên khí bị chiến loạn cướp mất. Đây vốn không phải thời cơ xuất binh thích hợp, nhưng trong nước lại nhất định bắt phải xuất binh... Bây giờ, phát hiện Cửu Tôn không chết!
Dùng hai mươi vạn đại quân làm đá dò đường?!
Trong lòng Hàn Sơn Hà dấy lên một nỗi nghĩ hoặc.
Tám trăm dặm phương viên phía trước cuồn cuộn khói đen, ánh lửa ngút trời, vô số người ngụa hóa thành từng ngọn đuốc, điên cuồng quay múa bên trong ánh lửa, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt...
Gió đã ngừng, nhưng hỏa diễm vẫn đang hừng hực thiêu đốt...
Hàn Sơn Hà ảm đạm nhắm mắt, thật lâu sau, nói từng chữ:
- Trận chiến này... Chính là sỉ nhục lớn nhất đời lão phu!
Không chỉ có chiến bại, mà còn có thể là bị người tính kế!
...
Đông Huyền đế quóc lui binh.
Nhưng bên Thiết Tranh cũng đã nổ mạnh hết đà, căn bản vô lực truy kích. Nói đùa, có thể sống sót dưới sự truy kích của Hàn Sơn Hà đã là thiên đại may mắn.
Huống chi Đông Huyền cũng không phỉa chiến bại, đội ngũ của họ nghiêm chỉnh, chiến lực đầy đủ, nếu Thiết Tranh lỗ mãng truy kích, chỉ sợ tuyệt đối sẽ bị cắn ngược một cái.
Chỉ là trong quân trận Ngọc Đường bây giờ là một mảnh vui mừng phấn chấn!
Một trận cuồng phong, một trận đại hỏa, hoàn toàn đẩy lui mấy chục vạn đại quân địch!
Tình huống như vậy, quả là kỳ tích!
- Cửu Tôn đại nhân hiểm linh...
Có người lệ nóng doanh tròng.
- Con bà nhà ngươi!
Có người giận giữ:
- Các đại nhân không có chết, học chỉ ẩn đi thơi.
Thiết Tranh thở dốc thật lâu mới đứng lên, chỉ cảm thấy não hải choáng váng, dưới chân như đạp bông mềm, vết thương trên cơ thể vẫn ào ào đổ máu.
Thân binh bên cạnh luống cuống tay chân giúp hắn cầm máu, hắn lại tựa như hồn du sơn ngoại, không chút cảm giác, con mắt mê võng thật lâu bỗng rùng mình một cái, đột nhiên kêu lên:
- Cửu đại nhân ở đâu? Mạt tướng Thiết Tranh, muốn tạ ơn cứu mệnh, viện thủ chi ân, xin Cửu Tôn đại nhân cho phép!
Câu nói này vừa truyền ra, tất cả mọi người ngừng hô hấp, ngay cả người bị trọng thương cũng cắn răng không phát nửa điểm thanh âm, từng đôi mắt nóng rực, ngẩng đầu nhìn Thiên Huyền nhai.
Bọn hắn vô cùng hy vọng, chín thân ảnh thần bí che mặt kia, cứ như vậy xuất hiện từ giữa rừng sâu núi thẳm bước ra.
Đây chính là hạnh phúc của Ngọc Đường tướng sĩ!
Vô số người thở dốc ồ ồ, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong lồng ngực chỉ trực xông lên, chỉ cần Cửu Tôn xuất hiện, họ sẽ lập tức cất tiếng reo hò!
Hỏa diễm ngập trời, tiếng gió liệt không, thanh âm lốp ba lốp bốp vang lên không ngừng, những, trù cái đó ra, không còn bất cứ thanh âm nào khác.
Thiết Tranh chưa bỏ ý định, lần nữa kêu lên:
- Cửu Tôn đại nhân! Thiết Tranh cần kiến!
Y nguyên vô thanh vô tức, sơn lâm lại rơi vào tình trạng vắng vẻ.
Không có bất kỳ thanh âm hay dấu hiệu đáp lại.
Thiết Tranh thở dài.
- Chỉnh quân, kiểm tra tổn thất, cứu thương!
- Bằng tốc độ nhanh nhất giết lại Thiết Cốt quan. Lập tức triệu hồi dân chúng, nhờ họ hỗ trợ trùng kiến Thiết Cốt quan!
- Phó soái, các ngươi đi phụ trách những chuyện này.
- Lập tức đem chiến báo, hỏa tốc đưa đến kinh thành.
- Mặt khác, theo dõi động tĩnh của Đông Huyền, không được lười biếng!
Phó soái gật đầu lĩnh mệnh:
- Còn ngài a đại soái?
Thiết Tranh thở dài:
- Ta mệt mỏi, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Phó soái thầm hiểu trong lòng.
Hắn biết rõ tâm tư đại soái, nhất chỉnh còn chưa chết tâm muốn gặp Cửu Tôn.
Nhiều người ở đây có lẽ Cửu Tôn không xuất hiện, nhưng nếu ít người, có lẽ... Cửu Tôn sẽ ra ngoài một lần a?
- Mặt khác...
Thiết Tranh nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi:
- Thu thập... Thi hài các huynh đệ...
Một câu còn chưa nói xong, một ngụm máu tươi lần nữa phun ra, Thiết Tranh đau lòng không ngừng run rẩy.
- Rõ...
Phó soái trầm mặc, thấp giọng nói:
- Nếu đại soái nhìn thấy chín vị đại nhân, cìn xin thay mặt tướng vấn an các ngài.
Nói rồi quay đầu quát lớn:
- Thân vệ lưu lại, những người khác lập tức xuất phát!
...
Thiết Tranh một mực đứng trên Thiên Huyền nhai.
Nơi này, chính là linh đường kỷ niệm Cửu Tôn mà Ngọc Đường xây dựng. Chín pho tượng bịt mặt thoải mái tự nhiên trên đài, ánh mắt pho tượng hưu thần bễ nghễ, tựa như vẫn đang tiếu ngạo sơn hà.
Thiết Tranh đợi một lần đợi đến ba ngày.
Không có nửa điểm tin tức.
- Đại soái... Chuyện này...
Một tên thân vệ thân trọng nói:
- Pho tượng của Phong Tôn đại nhân cùng với Hỏa Tôn đại nhân... Tựa hồ có vết bẩn, còn có hương vị lửa cháy... Liệu có phải... Hai vị đại nhân hiển linh... Mà không phải...
Sắc mắt Thiết Tranh thân thờ.
Hoàn toàn chính xác.
So với thất Tôn khác, pho tượng của Phõng Tôn cùng với Hỏa Tôn tựa hồ xuất hiện biến đổi nhỏ, tựa hồ đã di chuyển qua... Càng về sau, ngay cả Thiết Tranh đều có chút nghi hoặc...
Chẳng nhẽ, thực chỉ là Phong Tôn cùng Hỏa Tôn hiển linh? Mà không phải... Không có chết?
Phải biết, từ trước đến này, Cửu Tôn đều là chín người cùng nhau xuất chiến. Mà lần này chỉ có hai người đơn độc tham chiến, chuyện này chưa từng xảy ra.
- Cửu Tôn đại nhân!
Thiết Tranh quỳ hai gối:
- Đa tạ cứu giúp! Anh linh không xa, nhận ta một lạy!
Thiết Tranh bái xong, thở dài một tiếng, xuống khỏi Thiên Huyền nhai rồi rời đi.
Nếu Cửu Tôn đại nhân đã không muốn gặp, ta cứ giả bộ hồ đồ đi.
- Truyền lệnh... Nói...
Sắc mặt Thiết Tranh sâu xa, nói khẽ:
- Thời khắc đại quân gian nguy chiến bại, Phong Tôn cùng Hỏa Tôn trong Cửu Tôn hiển linh, đánh tan quân địch, biên cương bảo toàn!
- Rõ!
Sau khi chiến đấu, cuồng phong cải biến hướng gió, biến thành gió đông cuồng mãnh.
Vân Dương đang nghiền ép chút lực lượng cuối cùng của mình.
Trên trời, những đám mây mờ ảo, như đại quân trùng trùng điệp điệp lao nhanh hướng Ngọc Đường đế quốc. Tựa như đội ngũ... Anh linh chỉnh tề, hướng về quê quán mà về.
“Bách chiến sa trường lãnh đao thương, (Bách chiến sa trường lãnh đao thương)
Tương quân nan miễn trận thượng vong. (tướng quân khó tránh chết trên chiến trận)
Nam nhi nhất sinh ứng vô hối, (Nam nhi cả đời không hối tiếc,)
Vi quốc vi dân tử hà phương? (vì nước vì dân chết ngại gì?)
Cảnh cảnh đan tâm chiêu nhật nguyệt, (Lòng son sáng rõ gọi nhật nguyệt)
Lẫm lẫm thiết cốt chú biên cương. (thiết cốt lẫm liệt đúc biên cương)
Vạn lí trường phong quyển địa khởi, (Vạn lý trường phong từ đất bay lên)
Tống quân trung hồn quy Ngọc Đường. (đưa trung hồn về Ngọc Đường)
---------
Phóng tác: xonevictory
Ô một tiếng, sức gió liền trở nên mạnh chưa từng có, cỏ dại dưới đất bị gió thổi bật tận gốc, cành cây cũng nhao nhao gẫy rạp.
Hô hô hô... Gió mạnh đổ ập tới hướng đám hắc kỵ
Mà bên phía Ngọc Đường quân, vậy mà không chịu bất cứ tác động nào.
Huyết lệ lần nữa chảy trên gương mặt Thiết Tranh, hắn đột nhiên bật dậy hãi nhiên, hai mắt mở to như chuông đồng, kinh ngạc nhìn hướng Thiên Huyền nhai.
- Cửu Tôn!
- Phong Tôn tới?!
Theo thanh âm gió đạt đến đỉnh phong, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng Thiết Tranh, một đoàn ánh lửa trùng thiên bốc lên, lấy một tốc độ không tưởng lan về phía Đông Huyền đại quân.
Ánh lửa vừa chỉ mới thoáng hiện, nhanh chóng bốc lên cao mấy chục tượng, chi hắc kỵ hơn ngàn người của Đông Huyền vừa mới đến hoàn toàn bị cuốn vào trong biển lửa.
Kỵ binh phía sau phi tốc lao tới, không kịp kìm cương ngựa cũng lần lượt va vào bức tường lửa, tiếng kêu thảm thiết vang lên tứ phía.
Hỏa diễm thiêu đốt phá ra âm thanh tựa như Tử thần đòi mạng, đột nhiên một tiếng nổ siêu lớn vang lên, dã hỏa liệu nguyên, ngay một khăc sau đó, đại quân Đông Huyền trải dài mấy trăm dặm hoàn toàn bị biển lửa bao lấy.
Trong ánh lửa tựa hồ vang lên tiếng Tử thân cười lớn, giơ lưỡi hái trong tay thu gom tính mạng Đông Huyền.
- Trước Thiên Huyền nhai, đám trẻ con Đông Huyền ngươi cũng dám làm càn!
Cuồng phong rít gào!
Hỏa diễm thao thiên!
Phong Hỏa song tôn!
Mấy chục vạn binh sĩ Ngọc Đường lệ nóng doanh trong, ánh mắt nhìn Thiên Huyền nhai trầm mặc đột nhiên nóng lên, hàng vạn người chỉnh tề quỳ xuống đất.
- Cửu Tôn đại nhân!
Một tiếng gào thét vang lên, những hán tử xuất sinh nhập tử như cơm bữa này nghẹn ngào, nhiệt lệ bay toán loạn trong không trung.
...
Hàn Sơn Hà nhìn hướng tây nam, Thiết Tranh đã phá vây từ đó, hắc kỵ cũng đã đuổi theo.
Ba vạn hắc kỵ bọc đánh, năm vạn hắc kỵ truy kích. Với tư thái liều mạng như thế, Hàn Sơn Hà dám can đoan Thiết Tranh tuyệt không có nửa phần hy vọng.
Coi như hoàn cảnh này rơi vào trên người hắn, cũng tuyệt không có biên pháp nào thoát được, dưới tình huống như vậy, căn bản không thể chỉnh quân tái chiến. Trận chiến này, thắng bại đã định.
Vất vả trù tính kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đến thời điểm thu hoạch. May mắn, Cửu Tôn không có ở đây.
Nếu không, với địa hình phức tạp của Ngọc Đường đế quốc, lại có Cửu Tôn tọa trấn, hắn thặt sự không dám mạo hiểm tiến công. Bởi, hắn có thể bại mà không biết bại như thế nào.
Cửu Tôn thựa sự quá... Quá quỷ dị.
- Đại soái, lần này Ngọc Đường coi như thua hoàn toàn trong tay ngìa.
Một tên tướng quân bên cạnh hững phấn:
- Cái thế công tích khai cương khoáng thổ này, cũng chỉ có đại soái mới có thể làm dễ như trở bàn tay.
Hàn Sơn Hà trầm ổn cười cười:
- Trận chiến này lão phu không tiếc binh lực, trực tiếp ăn sạch mười vạn đại quân tinh nhuệ cùng với hai mươi vạn đại quân tiếp viện, nhưng nếu nói là khai cương khoáng thoor thì còn hơi sớm. Chỉ bất quá, sau lần này, Ngọc Đường quốc không có mười năm dưỡng thương, không có cách nào khôi phục nguyên khí.
- Lần này quân ta tối đa có thể lấy được, hẳn là đem lãnh thổ kéo dài ra hai ngàn dặm, bức thẳng quốc đô Ngọc Đường.
- Những những thứ này, chưa thể nói đã nắm chắc trong tay chúng ta.
Trong mắt Hàn Sơn Hà ánh lên nỗi khát vọng sâu sắc:
- Bởi, Ngọc Đường còn có hai lão quái vật còn chưa động.
- Hai tên Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm mặc dù được xung Đao Kiếm song hùng, nhưng nhiều năm liền đã không lãnh binh, tuổi tác lại già nưa, sớm không còn được như năm đó, đại soái xuất thủ tuyệt đối có thể dễ dàng bắt lấy hai người hắn.
Một tên tướng lãnh bên cạnh vuốt mông ngựa nói.
- Đúng vậy a, tinh nhuệ Ngọc Đường đế quốc sau lần này đã bị đại soái đánh gục phân nửa. Mặc dù Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm kia đao kiếm hợp bích, nhưng trên tay không có binh có thể dùng, bọn hắn lại có thể làm như thế nào!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:
- Mộc Vô Vận nói không binh có thể dùng, có chút đạo lý, nhưng Cao Hàn ngươi nói bọn hắn không còn như năm đó... Lại phải chú ý. Nhớ kỹ, kẻ làm tướng, dù bất cứ lúc nào cũng không đưuọc khinh thị địch nhân.
- Đây là chuyện tối kỵ, danh tướng chỉ bởi khinh thị địch nhân mà thất bại thảm bại, bài học này không phải chưa có.
Hai tên tướng quân đồng thời khom người:
- Mạt tướng nhớ kỹ.
- Mặc dù hai lão già đó không có binh lính khả dụng, nhưng muốn thủ vững Ngọc Đường, giàng co đôi ba năm với ta cũng tuyệt có thể làm được.
Thần sắc Hàn Sơn Hà trở nên đìu hiu:
- Bởi vì Ngọc Đường quốc chủ đối với hai người kia, tuyệt không giữ lại chút tín nhiệm nào!
Sau lưng Hàn Sơn Hà là ba tên tướng, Mộc Vô Vận, Cao Hàn và Chiến Ca, ba tên câm như hến, không dám nói lời nào.
Lão soái công cao chấn chủ, bởi vậy quốc chủ Đông Huyền hiện tại cực kỳ kiêng kỵ lão soái. Chuyện này sớm đã không còn là bí mật với cao tầng quân đội. Hàn Sơn Hà nói ra câu này cũng là tự nhiên cảm khái mà nói ra.
- Sau trận chiến này, có thể đặt xuống căn cơ vạn thế bất hủ cho Đông Huyền ta.
Hàn Sơn Hà tiêu điều nói:
- Bất quá, Ngọc Đường có thể tàn, có thể yếu, nhưng tuyệt không thể diệt.
- Tựa như một đầu mãnh hổ, chỉ cần bỏ gãy nanh vuốt của nó là được.
- Nếu ta trực tiếp diệt quốc, Đông Huyền lập tức trở thành mục tiêu công kích của các đế quốc còn lại.
Hàn Sơn Hà chắp tay sau lưng, nhìn khung cảnh chém giết rung trời ở phương xa, nói ra từng chữ:
- Lâm vào cảnh tứ bề thụ địch như Ngọc Đường hiện tại.
- Đại soái anh minh.
- Nếu thực sự diệt Ngọc Đường, chúng ta chưa hắn có thể chống choi lâu như bọn họ.
Hàn Sơn Hà thở dài:
- Ngọc Đường dù sao cũng có tam đại danh tướng mới có thể kiên trì lâu như vậy. Thập đại danh tướng đứng đầu đại lục, mà Ngọc Đường chiếm liền ba ghế!
- Bất quá, Thiết Tranh cùng với tướng sĩ tâm phúc của hắn, nhất định phải chết!
Trong mắt Hàn Sơn Hà ánh lên vẻ tôn trọng, chậm rãi nói:
- Trận chiến cuối cùng, Thiết Tranh tự minh đoạn hậu, tất cả các tướng linh cũng tự giác ở lại phía sau, hành động đó triệt để thành công ngưng tự quân tâm Ngọc Đường. Nếu để chúng thoát, một thời gian sau nhất định sẽ tạo thành một chi thiết huyết đại quân chân chính.
- Sau trận chiến này, ddiaaj vị Thiết Tranh ở Ngọc Đường nhất định có thể so sánh với hia lão quái Thu Kiếm Hàn và Lãnh Đao Ngâm, thậm chí còn hơn. Hơn nữa, cái đáng sợ nhất ở người này là hắn còn trẻ... Cho nên, trận chiến này, người nào cũng có thể không chết, duy chỉ có Thiết Tranh là nhất đinh phỉa chết! Nếu không, hắn sẽ thành tâm phúc đại họa của chúng ta.
Sau trận chiến này, Sự đánh giá của Hàn Sơn Hà đối với Thiết Tranh lập tức nhảy lên ba bậc.
Gió Tây nam thổi mạnh, ba vị tướng quân chỉ cảm thấy Hàn Sơn Hà trước mắt tựa như Tiên nhân.
Lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Ngay lúc đó.
Gió, tựa như ngừng lại.
Hàn Sơn Hà cau mày, thản nhiên nói:
- Gió, vì sao ngừng? Ba vị tướng quân hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý Hàn Sơn Hà.
- Lão phu đã xem thiên tượng đêm qua, mấy ngày nay gió Tây nam thổi mạnh, chính là thời cớ truy kích hợp nhất, quân ta lại thuận gió tiến công, chín là thiên thời... Gió, vì sao lại ngừng?
Hàn Sơn Hà đang nói, đột nhiên tiếng gió lại nổi, cuồng phong đạp vào mặt đau nhức.
Hương gió hoàn toàn nghịch đảo.
Hàn Sơn Hà biến sắc.
- Cái chết của Cửu Tôn, thiên hạ đều biết... Chỉ là Phong Tôn không có ở đây, sao hướng gió lại nghịch chuyển?
Ánh mắt Hàn Sơn Hà lộ ra một tia kinh nghi bất định.
- Cái này...
Chỉ mới nói hai câu, gió càng lúc đập vào mặt càng mạnh.
Vậy mà thổi tới mức người thường khó đứng vững.
- Chuyện này tuyệt đối có cổ quái!
Lông mày Hàn Sơn Hà nhíu lại:
- Truyền lệnh, đại quân truy kích, lập tức giảm tốc!
Quyết đinh này phát ra nhanh chóng, nhưng nội tâm lão phải trải quan cuộc đấu tranh gay go không kém hoàn cảnh của Thiết Tranh lúc trước.
Bởi, nếu thừa thế truy kích có thể hoàn toàn diệt Thiết Tranh.
Nhưng nếu từ bỏ, thả chậm tốc độ sẽ khiến cho Thiết Tranh có cơ hội thở dốc.
Khiến cho trận chiến vỗn nắm chắc trong tay xuất hiện biến số khó lường.
- Chuyện này... Mong đại soái nghĩ lại.
Chiến Ca nói:
- Cái chết của Cửu Tôn là thực không thể nghi ngờ, lúc này gió đột nhiên nghịch hướng là do thiên địa chi uy... Đối phương đã sớm tan tác, không thể...
Hàn Sơn Hà chỉ cảm thấy một cỗ nguy cơ trong lòng ngày càng mãnh liệt, quả quyết nói:
- Trên chiến trường, chỉ cần có biến tất có nguyên nhân! Lập tức hạ lệnh xuống!
Tiếng kèn lệnh vang lên.
Những ngay khi tiếng kèn vừa mới vang lên, sắc mặt Hàn Sơn Hà đột nhiên thảm biến.
Bởi, phía trước mặt hắn, liệt diễm thao thiên, khói đặc ngút trời.
Đại hỏa trung thiên, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đốt trăm dặm sơm lâm, con mắt chỉ nháy một cái nữa, hỏa thế đã lại tăng gấp đôi.
Thêm chút nữa, ánh lửa kéo dài ngàn dặm, phô thiên cái địa xuyên thẳng vân tiêu.
- Phong Hỏa song tôn!
Sắc mặt Hàn Sơn Hà đại biến:
- Lập tức rút lại.
Những, lênh tới đã không kịp.
Tất cả tướng sĩ tiến vào hẻm núi truy kích đã bị hỏa diễm bao phủ!
Thậm chí liệt hỏa như một đầu hỏa long có sinh mệnh, hỏa long loa ra hẻm núi, cuốn lấy gần vạn người ngựa, xu thế bài sơn đảo hải vẫn được kéo dài, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Địa thế Thiên Huyền nhai được ông trời ưu ái, cây cối che trời trong rừng rậm, dưới thời khắc cuối hè đầu thu này trở thành nhiên liệu tốt nhất cho biển lửa.
- Sao lại thành như vậy?
Ánh mắt Hàn Sơn Hà lộ ra thần sắc không thể tin được.
Cửu Tôn đã chết!
Tin này xác thực vô cùng tỉ mỉ. Thậm chí bên Đông Huyền còn có người trực tiếp nhìn thấy Cửu Tôn chết, tự mình tham gia cái chết của cnt.
Cửu Tôn, sao còn có thể xuất hiện?
Sóng nhiệt trung kích cánh trăm dặm, vẫn khiến người ta hai má bỏng rát.
Chuyện này tựa như mộng ảo, những lại phát sinh ngay trước mắt hắn.
Một trận gió, một mồi lửa, gần hai mươi vạn đại quân hóa thành hư không!
Trong đó, làm Hàn Sơn Hà đau lòng nhất còn có tám vạn Hắc kỵ.
- Phía sau triệt thoái!
- Chỉnh quân!
- Điểm số!
- Báo cáo thiệt hại!
Hàn Sơn Hà cắn răng hạ lệnh:
- Từ bỏ truy kích, toàn quân đổi công thành thủ.
- Trận chiến này, đã bại!
- Triệt binh, lập tức trở về phòng thủ, nhất định phải cố thủ biên cảnh, cố thủ Nguyệt Bích Thiên Quan, chiến lược tây tiến, hủy bỏ!
Hàn Sơn Hà nói xong mấy câu, thân thể cao gầy vốn đứng vững trên đỉnh núi, chợt lung lay như sắp đổ.
Trận chiến này, lão quá không cam lòng.
Lão biết rõ Cửu Tôn đã chết, nên mới tiếp nhận ủy nhiệm của Hoàng đế Bệ hạ, cử binh tây tiến, nhưng hắn không nghĩ đến... Trận chiến này không chút phòng bị mà rơi vào cái bẫy độc ác.
Cửu Tôn, không chết!
Phong Hỏa song tôn xuất thủ, một trận liền diệt sát hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ Đông Huyền.
Dưới địa hình như vậy, nếu Hàn Sơn Hà dám liều lĩnh... Vạn nhất các Tôn khác vẫn còn, coi như lão nướng vào đó bốn mươi vạn quân cũng không có tác dụng...
Chuyện này tuyệt không hiếm lạ!
Hàn Sơn Hà cắn chặt hàm răng, sát khí nồng nặc bắt ra từ trong hai mắt.
- Ai! Ai cũng cấp tình báo hoang đường như thế? Sau khi về nước, tường tra!
Cửu Tôn đã chết, các quốc gia đề nghỉ ngơi lấy sức, phục hồi nguyên khí bị chiến loạn cướp mất. Đây vốn không phải thời cơ xuất binh thích hợp, nhưng trong nước lại nhất định bắt phải xuất binh... Bây giờ, phát hiện Cửu Tôn không chết!
Dùng hai mươi vạn đại quân làm đá dò đường?!
Trong lòng Hàn Sơn Hà dấy lên một nỗi nghĩ hoặc.
Tám trăm dặm phương viên phía trước cuồn cuộn khói đen, ánh lửa ngút trời, vô số người ngụa hóa thành từng ngọn đuốc, điên cuồng quay múa bên trong ánh lửa, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt...
Gió đã ngừng, nhưng hỏa diễm vẫn đang hừng hực thiêu đốt...
Hàn Sơn Hà ảm đạm nhắm mắt, thật lâu sau, nói từng chữ:
- Trận chiến này... Chính là sỉ nhục lớn nhất đời lão phu!
Không chỉ có chiến bại, mà còn có thể là bị người tính kế!
...
Đông Huyền đế quóc lui binh.
Nhưng bên Thiết Tranh cũng đã nổ mạnh hết đà, căn bản vô lực truy kích. Nói đùa, có thể sống sót dưới sự truy kích của Hàn Sơn Hà đã là thiên đại may mắn.
Huống chi Đông Huyền cũng không phỉa chiến bại, đội ngũ của họ nghiêm chỉnh, chiến lực đầy đủ, nếu Thiết Tranh lỗ mãng truy kích, chỉ sợ tuyệt đối sẽ bị cắn ngược một cái.
Chỉ là trong quân trận Ngọc Đường bây giờ là một mảnh vui mừng phấn chấn!
Một trận cuồng phong, một trận đại hỏa, hoàn toàn đẩy lui mấy chục vạn đại quân địch!
Tình huống như vậy, quả là kỳ tích!
- Cửu Tôn đại nhân hiểm linh...
Có người lệ nóng doanh tròng.
- Con bà nhà ngươi!
Có người giận giữ:
- Các đại nhân không có chết, học chỉ ẩn đi thơi.
Thiết Tranh thở dốc thật lâu mới đứng lên, chỉ cảm thấy não hải choáng váng, dưới chân như đạp bông mềm, vết thương trên cơ thể vẫn ào ào đổ máu.
Thân binh bên cạnh luống cuống tay chân giúp hắn cầm máu, hắn lại tựa như hồn du sơn ngoại, không chút cảm giác, con mắt mê võng thật lâu bỗng rùng mình một cái, đột nhiên kêu lên:
- Cửu đại nhân ở đâu? Mạt tướng Thiết Tranh, muốn tạ ơn cứu mệnh, viện thủ chi ân, xin Cửu Tôn đại nhân cho phép!
Câu nói này vừa truyền ra, tất cả mọi người ngừng hô hấp, ngay cả người bị trọng thương cũng cắn răng không phát nửa điểm thanh âm, từng đôi mắt nóng rực, ngẩng đầu nhìn Thiên Huyền nhai.
Bọn hắn vô cùng hy vọng, chín thân ảnh thần bí che mặt kia, cứ như vậy xuất hiện từ giữa rừng sâu núi thẳm bước ra.
Đây chính là hạnh phúc của Ngọc Đường tướng sĩ!
Vô số người thở dốc ồ ồ, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong lồng ngực chỉ trực xông lên, chỉ cần Cửu Tôn xuất hiện, họ sẽ lập tức cất tiếng reo hò!
Hỏa diễm ngập trời, tiếng gió liệt không, thanh âm lốp ba lốp bốp vang lên không ngừng, những, trù cái đó ra, không còn bất cứ thanh âm nào khác.
Thiết Tranh chưa bỏ ý định, lần nữa kêu lên:
- Cửu Tôn đại nhân! Thiết Tranh cần kiến!
Y nguyên vô thanh vô tức, sơn lâm lại rơi vào tình trạng vắng vẻ.
Không có bất kỳ thanh âm hay dấu hiệu đáp lại.
Thiết Tranh thở dài.
- Chỉnh quân, kiểm tra tổn thất, cứu thương!
- Bằng tốc độ nhanh nhất giết lại Thiết Cốt quan. Lập tức triệu hồi dân chúng, nhờ họ hỗ trợ trùng kiến Thiết Cốt quan!
- Phó soái, các ngươi đi phụ trách những chuyện này.
- Lập tức đem chiến báo, hỏa tốc đưa đến kinh thành.
- Mặt khác, theo dõi động tĩnh của Đông Huyền, không được lười biếng!
Phó soái gật đầu lĩnh mệnh:
- Còn ngài a đại soái?
Thiết Tranh thở dài:
- Ta mệt mỏi, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Phó soái thầm hiểu trong lòng.
Hắn biết rõ tâm tư đại soái, nhất chỉnh còn chưa chết tâm muốn gặp Cửu Tôn.
Nhiều người ở đây có lẽ Cửu Tôn không xuất hiện, nhưng nếu ít người, có lẽ... Cửu Tôn sẽ ra ngoài một lần a?
- Mặt khác...
Thiết Tranh nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi:
- Thu thập... Thi hài các huynh đệ...
Một câu còn chưa nói xong, một ngụm máu tươi lần nữa phun ra, Thiết Tranh đau lòng không ngừng run rẩy.
- Rõ...
Phó soái trầm mặc, thấp giọng nói:
- Nếu đại soái nhìn thấy chín vị đại nhân, cìn xin thay mặt tướng vấn an các ngài.
Nói rồi quay đầu quát lớn:
- Thân vệ lưu lại, những người khác lập tức xuất phát!
...
Thiết Tranh một mực đứng trên Thiên Huyền nhai.
Nơi này, chính là linh đường kỷ niệm Cửu Tôn mà Ngọc Đường xây dựng. Chín pho tượng bịt mặt thoải mái tự nhiên trên đài, ánh mắt pho tượng hưu thần bễ nghễ, tựa như vẫn đang tiếu ngạo sơn hà.
Thiết Tranh đợi một lần đợi đến ba ngày.
Không có nửa điểm tin tức.
- Đại soái... Chuyện này...
Một tên thân vệ thân trọng nói:
- Pho tượng của Phong Tôn đại nhân cùng với Hỏa Tôn đại nhân... Tựa hồ có vết bẩn, còn có hương vị lửa cháy... Liệu có phải... Hai vị đại nhân hiển linh... Mà không phải...
Sắc mắt Thiết Tranh thân thờ.
Hoàn toàn chính xác.
So với thất Tôn khác, pho tượng của Phõng Tôn cùng với Hỏa Tôn tựa hồ xuất hiện biến đổi nhỏ, tựa hồ đã di chuyển qua... Càng về sau, ngay cả Thiết Tranh đều có chút nghi hoặc...
Chẳng nhẽ, thực chỉ là Phong Tôn cùng Hỏa Tôn hiển linh? Mà không phải... Không có chết?
Phải biết, từ trước đến này, Cửu Tôn đều là chín người cùng nhau xuất chiến. Mà lần này chỉ có hai người đơn độc tham chiến, chuyện này chưa từng xảy ra.
- Cửu Tôn đại nhân!
Thiết Tranh quỳ hai gối:
- Đa tạ cứu giúp! Anh linh không xa, nhận ta một lạy!
Thiết Tranh bái xong, thở dài một tiếng, xuống khỏi Thiên Huyền nhai rồi rời đi.
Nếu Cửu Tôn đại nhân đã không muốn gặp, ta cứ giả bộ hồ đồ đi.
- Truyền lệnh... Nói...
Sắc mặt Thiết Tranh sâu xa, nói khẽ:
- Thời khắc đại quân gian nguy chiến bại, Phong Tôn cùng Hỏa Tôn trong Cửu Tôn hiển linh, đánh tan quân địch, biên cương bảo toàn!
- Rõ!
Sau khi chiến đấu, cuồng phong cải biến hướng gió, biến thành gió đông cuồng mãnh.
Vân Dương đang nghiền ép chút lực lượng cuối cùng của mình.
Trên trời, những đám mây mờ ảo, như đại quân trùng trùng điệp điệp lao nhanh hướng Ngọc Đường đế quốc. Tựa như đội ngũ... Anh linh chỉnh tề, hướng về quê quán mà về.
“Bách chiến sa trường lãnh đao thương, (Bách chiến sa trường lãnh đao thương)
Tương quân nan miễn trận thượng vong. (tướng quân khó tránh chết trên chiến trận)
Nam nhi nhất sinh ứng vô hối, (Nam nhi cả đời không hối tiếc,)
Vi quốc vi dân tử hà phương? (vì nước vì dân chết ngại gì?)
Cảnh cảnh đan tâm chiêu nhật nguyệt, (Lòng son sáng rõ gọi nhật nguyệt)
Lẫm lẫm thiết cốt chú biên cương. (thiết cốt lẫm liệt đúc biên cương)
Vạn lí trường phong quyển địa khởi, (Vạn lý trường phong từ đất bay lên)
Tống quân trung hồn quy Ngọc Đường. (đưa trung hồn về Ngọc Đường)
---------
Phóng tác: xonevictory
Danh sách chương